Là Yêu Hay Là Hận?

Warning! H!

Buổi tối, trong phòng khách sạn, Chu Đinh ngồi khép nép trên giường, hai tay khoanh trước ngực giống như đứa trẻ bị mẹ phạt vì làm sai, cúi mặt xuống, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn lén nam nhân của mình.

Tiêu Thần ngồi trên ghế đối diện cậu, tay cầm một cái còng số tám vung vẩy lên xuống, trên môi là nụ cười thoạt nhìn có vẻ ôn hòa nhưng trên thực tế là tràn ngập mùi thuốc súng.

Hai người ngồi như thế đã gần nửa tiếng rồi... Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều khiến Chu Đinh căng thẳng muốn chết. Lương Vỹ tên chết tiệt nhà anh! Đã nói không chơi rồi mà. Hu hu, cậu sao lại không biết Tiêu Thần hay ghen đến mức nào chứ, nhìn cậu chuyện trò với một đám mỹ nữ... à không... phụ nữ kia vui vẻ như vậy, hắn làm sao bỏ qua được. Cho dù cậu có ý gì hay không thì cũng khiến hắn tức giận rồi.

- Không có gì muốn nói với anh sao? Hửm? - Tiêu Thần cất tiếng hỏi, giọng nói lành lạnh tựa băng khiến người ta nổi da gà.

- Em... em... chỉ là... em không... - Chu Đinh ấp a ấp úng, không dám nhìn thẳng Tiêu Thần.

- Nhìn anh!!! - Tiêu Thần bất chợt quát lớn khiến cậu giật mình, vô thức ngẩng lên đối diện với hắn, sợ đến phát run - Giờ thì nói đi, có phải anh chiều em quá khiến em không sợ anh nữa phải không? Anh nói với em thế nào rồi? Không được thân mật với phụ nữ!!! Tại sao không nghe lời anh?

- Em... em xin lỗi... - Giọng cậu lí nhí - Em sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm.

- Em với bọn họ nói chuyện gì? Sao lại cao hứng đến nỗi cười không thấy tổ quốc đâu thế hả? Nói!

Về vấn đề nội dung trò chuyện này, cậu thực sự không muốn nhắc tới, vô cùng xấu hổ. Hơn nữa, cậu đâu có cười chứ, lúc đó muốn khóc còn không được mà.

- Tại sao không nói? - Giọng Tiêu Thần bắt đầu chuyển sang uy hiếp.

- Dù sao... dù sao thì cũng không có gì để nói, tùy anh nghĩ sao cũng được. - Chu Đinh suy nghĩ một hồi, dứt khoát không chịu nói. Mặc kệ, hắn có trừng phạt thế nào cũng không sao. Nhưng bắt cậu nói ra chuyện mất mặt đó á? Còn lâu!


Tiêu Thần nghiến răng:

- Em giỏi lắm! Để xem tôi làm sao ép em nói ra!

Hắn nhào lên giường, còng tay cậu lại, còn lấy thêm miếng bịt mắt trên tủ đầu giường đeo vào cho cậu. Sau đó nhanh chóng lột quần áo. Chẳng qua mấy giây, Chu Đinh liền trần như nhộng nằm dưới thân Tiêu Thần. Nhìn cậu lúc này, quả thực vô cùng gọi người, gọi người đến hành hạ cậu.

Chu Đinh có chút lo sợ, bởi vì mắt không nhìn thấy được nên thân thể đặc biệt mẫn cảm. Cậu cứ có cảm giác gai nổi khắp người, mỗi khi bị Tiêu Thần chạm vào đều khẽ run run. Không phủ nhận, cậu rất sợ kiểu làm tình mang hơi hướng SM này T.T Tuy nhiên, cậu nhất định sẽ không nói ra chân tướng chuyện kia đâu. Cùng lắm một đêm thôi mà, cậu nhẫn nhịn kiểu gì cũng sẽ qua. Nhưng mà... cậu đánh giá quá thấp nam nhân của mình rồi...

Tiêu Thần tự cởi quần áo của chính mình, cúi xuống ôm lấy cậu, bắt đầu hôn. Môi lưỡi giao triền mang theo xúc cảm ngọt ngào khiến Chu Đinh không khỏi thở phào, có lẽ cũng không quá khó khăn đâu nhỉ... Bịt mắt rồi còn bị còng tay, tuy cử động bất tiện xong cũng mang theo một loại khoái cảm khó nói, cậu... có thể chấp nhận. Tiêu Thần âm thầm cười trong lòng, làm gì có chuyện đơn giản như thế chứ. “Bảo bối, anh sẽ cho em biết thế nào là không nghe lời chồng sẽ gặp họa!”

Tiêu Thần bắt đầu chuyển vị trí hôn từ miệng xuống cần cổ xinh đẹp, một đường trượt tiếp đến vùng ngực rồi eo, rồi đến đùi non. Sau đó dứt khoát dừng ở đó, đầu lưỡi linh hoạt liếm mút, vừa cắn vừa cọ, kĩ xảo vô cùng điêu luyện. Khu vực này là chỗ vô cùng yếu ớt, làm sao chịu được kích thích mạnh mẽ như thế. Chu Đinh không ngừng vặn vẹo, cả người đỏ bừng lên, nhịn không được run rẩy:

- Tiêu Thần... đừng... đừng hôn chỗ đó nữa... ngứa... ngứa quá!

- Nói cho anh nghe chuyện hồi chiều, anh sẽ tha cho em.

- Không! Không nói! Ưm... á... đừng cắn... Em không nói!

- Vậy chờ chết đi!

Tiêu Thần rất dứt khoát, không một chút nhượng bộ. Hắn nâng hai chân của cậu cho gác lên vai mình, vùi đầu ngậm lấy phân thân đã sớm đứng thẳng, ở đầu rỉ ra dòng nước trong suốt dâm đãng, bắt đầu phun ra nuốt vào. Chu Đinh bất ngờ bị tấn công, khoái cảm như dòng điện đánh thẳng lên đại não làm cậu tê dại, nhất thời chịu không nổi:


- A... Tiêu... Tiêu Thần... ưm... thoải mái...

Tiêu Thần không nói, chuyên tâm làm việc của mình. Đầu lưỡi chuyển động khéo léo khi thì vô tình chạm qua quy đầu của cậu, khi lại quét một vòng nơi gốc mệnh căn vùi trong đám lông rậm rạp. Cảm giác ấm nóng mềm mại lại ngứa ngáy làm Chu Đinh sướng đến mê man, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ kiều mị. Rất nhanh... cậu đạt đến cao trào... Tuy nhiên, đã nói rồi, không có chuyện đơn giản như vậy! Tiêu Thần canh đúng lúc cậu chuẩn bị bắn, liền dừng lại, nhả ra, không làm gì nữa.

Dừng giữa chừng, Chu Đinh không khỏi khó chịu vặn vẹo thân thể. Cái cảm giác nửa đời nửa đoạn này thật đòi mạng người mà. Cậu nức nở cầu xin:

- Tiêu Thần... anh... mau... cho em bắn đi mà... Tiêu Thần... em... ưm... muốn anh...

- Nói đi, không nói không cho bắn. - Ánh mắt Tiêu Thần lãnh tĩnh kiên quyết nhìn cậu, cố kìm nén cảm xúc muốn nhào tới một ngụm nuốt cậu vào trong. Tên nhóc này quả thực hại người!

Chu Đinh mặc dù khó chịu vô cùng nhưng vẫn bướng bỉnh không nghe theo. Quay mặt sang một bên như né tránh. Tiêu Thần vẫn không từ bỏ ý định, xoay cậu lại cho nằm sấp xuống, nâng hai chân lên để cậu quỳ gối xuống giường. Tư thế này khiến cảnh quan nơi tư mật toàn bộ bại lộ trước mắt Tiêu Thần. Chu Đinh dù không thấy nhưng cảm nhận được, vì thế không nhịn được bắt đầu khẩn trương, muốn đổi lại tư thế. Dĩ nhiên, Tiêu Thần không thể để cậu dễ dàng thoát tội, cả người dùng sức giữ chặt cậu, không cho cựa quậy, cúi xuống khẽ liếm tiểu huyệt của cậu một cái, lập tức thấy cậu run lên bần bật. Hài lòng mà tiếp tục, đem toàn bộ chỗ đó liếm đến ướt át.

- Tiêu Thần... a... đừng liếm... đừng liếm chỗ đó... a... bẩn... bẩn mà... làm ơn... bỏ ra...

- Đều đã làm nhiều lần rồi, em còn ngại bẩn? - Tiêu Thần nói ít làm nhiều, nói xong liền làm tiếp, lực đạo tăng thêm vài phần, thỉnh thoảng rời ra hôn lên cánh mông trắng nõn động lòng người của cậu.

Nơi mẫn cảm không chịu đựng được khiêu khích của Tiêu Thần, run đến lợi hại. Mồ hôi toàn thân túa ra ướt đẫm ga giường. Chu Đinh muốn ngăn hắn, nhưng tay bị còng không thể với ra sau, đành phải bám chặt lấy gối.

- Đừng... đừng như thế... ưm... ô... đừng liếm nữa mà... em xin anh đấy!

Tiêu Thần cười cười:


- Không liếm cũng được, vậy thế này đi!

Nói xong, một ngón tay liền đâm vào. Chẳng tốn nhiều thời gian đã tìm được điểm G của cậu, cứ vậy nhắm vào đó mà đâm tới, lực vừa phải, kĩ thuật vô cùng tốt. Chu Đinh không khống chế được bản thân, rên rỉ đến vô cùng dâm đãng:

- Chỗ đó... a... đừng... đừng... dừng lại! Tiêu Thần... em muốn... muốn bắn...

Cao trào rất nhanh đến lần hai, nhưng cũng như lần trước, Tiêu Thần lại bỏ dở giữa chừng. Cúi đầu in lên tấm lưng trắng mịn của cậu một mạt hôn ngân chói mắt, dứt khoát bỏ lơ tiểu huyệt mê người co rút, không ngừng chảy ra tràng dịch trong suốt. Hắn cũng muốn lắm rồi, nhưng mà phải nhịn. Tên nhóc này nếu không chỉnh đàng hoàng, sau này sẽ không nghe lời.

- Tiêu Thần... anh làm gì vậy? Đừng... đừng hành hạ em nữa mà... mau cho em... em muốn anh a~ Tiêu Thần... Tiêu Thần... xin anh đó.

- Nói đi!

- Hu hu... anh không... không thương em...

- Đừng giở trò, em có khóc thật anh cũng không tha. Nếu không nói, đừng hòng anh bỏ qua cho em...

Chu Đinh làm nũng không được, bắt đầu chủ động câu dẫn, dùng thân dưới cọ quẹt không ngừng vào nam căn của Tiêu Thần. Tuy rằng biết mình dâm đãng như thế rất xấu hổ, nhưng so với việc nói ra chuyện kia còn chưa thấm vào đâu. Vì vậy, cậu nỗ lực quyến rũ Tiêu Thần, hy vọng hắn đổi ý.

Đáng tiếc, Tiêu Thần lại không lung lay ý định. Dù bị cậu cọ đến bốc hỏa vẫn dứt khoát không làm tới cùng, chỉ chăm chú hôn rồi lại hôn. Quả thực đáng giận!

Hết mấy chục phút, Chu Đinh rốt cuộc nhịn không nổi nữa:

- Tên khốn nhà anh!

- Hửm? - Tiêu Thần đưa tay trêu đùa cúc hoa của cậu một chút, vẫn không tiến vào.

- A~ đừng... Tiêu Thần... lão công... em sai rồi, em sai rồi... tha cho em... mau tiến vào đi có được không? Em... rất muốn anh...


- Nói!

- Hu hu... em... em chỉ là... a... đừng sờ... khó chịu quá... họ... họ là hủ nữ a~ Còn là fan hâm mộ của em Họ biết em và anh là... ô... là kiểu quan hệ này... cho nên... a... đừng sờ nữa mà... họ hỏi em... về chuyện... chuyện chúng ta...

Tiêu Thần nghe xong rốt cuộc phì cười, náo loạn nửa ngày hóa ra là chuyện này sao?

- Anh cười cái gì? - Chu Đinh thẹn quá hóa giận - Em với họ nói chuyện cũng chỉ có... khen anh... Anh còn dám phạt em? Hu hu, anh là tên khốn kiếp.

- Ngốc! Có thế mà phải xấu hổ sao? Sớm nói phải tốt không nào. Lão công nhịn đến sắp hỏng rồi đây!

- A! Tiến vào phải báo trước chứ! Lưu manh!

- Ngốc! Ngoan nào, quay mặt lại đây anh cởi bịt mắt cho em, để em nhìn anh. Nào.

- Nam nhân xấu xa! A~ Em nghe mà! Đừng đâm chỗ đó... ưm... lão công... yêu anh...

- Bảo bối, anh cũng yêu em.

___

Toàn văn hoàn!

___

Hú hú! Tung hoa tung bông! Ăn mừng đê!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui