Là Tôi Bỏ Anh Rồi!
Dư Vu Quân ngồi lặng trên giường bệnh, từng cử chỉ ánh mắt đều một mực hướng về Khế Phương không rời.
Hắn ta muốn tìm một câu chuyện để nói nhưng dường như mối quan hệ giữa hai người cũng không có quá nhiều chủ đề.
“Trời ngoài kia vẫn chưa tạnh.
Hay hôm nay cô nghỉ lại đây đi!”
Dư Vu Quân dáo dác muốn tìm vài lý do giữ Khế Phương ở lại.
“Anh đang trêu tôi sao? Tôi ở lại để tranh việc với mấy điều dưỡng xinh đẹp kia sao?”
Khế Phương vừa cười vừa hếch mắt về phía màn hình lớn trên tường - nơi hình ảnh những mỹ nhân trong bộ đồng phục trắng ngọt ngào sải những bước thẳng tắp vội vã.
“Nếu cô tình nguyện làm điều dưỡng cho tôi thì cô chính là mỹ nhân khắp chốn này.”
Hắn ta cười.
Nụ cười tinh nghịch có phần gian tà đôi lúc khiến Khế Phương ngơ ngác không hiểu đâu mới chính là một Dư Vu Quân thực sự.
Chuông điện thoại vang lên, là của hắn, phá vỡ dòng suy nghĩ ngây ngốc nơi cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng hắn trầm xuống, cái tông trầm không còn là chất giọng quen thuộc, giống như một thân thể khác khó khăn lên tiếng.
Giương mặt hắn có chút đanh lại, hàng lông mày rậm rạp khẽ nhíu tìm kiếm một điểm chạm nhau.
Ánh mắt hắn không còn nhìn về Khế Phương khẽ cười mà thi thoảng lại lướt qua cố tình che giấu bản thân.
Bàn tay thon dài khúc khuỷ mô xương, lồng ghép từng đường gân mập mờ hiện chìm trong ánh mắt người nhìn.
Hắn ta gập điện thoại xuống, gương mặt chưa gãn nở được bao nhiêu nhưng vừa thấy Khế Phương đang nhìn hắn không rời mắt thì nhanh chóng tươi cười:
“Cô đang ngắm nhìn tôi say mê đến vậy sao?”
Khế Phương hoàn hồn, liên tục lắc đầu:
“Cũng đâu có gì hay ho? Chỉ là tôi thắc mắc ai lại gọi điện cho anh vào giờ này mà sắc mặt anh khó coi vậy?”
“Người làm việc cùng và thông báo cho tôi biết người mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng đó sẽ là vợ tôi về Trường Thành rồi!”
Khế Phương cau mày, loát lại một đoạn câu trả lời vừa nãy.
‘Vợ tôi?’ ‘về’ - hắn ta có vợ rồi sao? Trong lòng cô bất giác ngộp chặt một lát, hai tay bấu giữ đĩa hoa quả, ánh mắt tuy nhìn một điểm nhưng lại không ngừng bấn loạn.
Cô nên làm gì đây? Cô có nên chúc mừng? Hay là hỏi thêm vài câu nữa? Hay là về luôn? Nhưng mà…
“Đấy không phải vợ tôi đâu.
Hơn nữa cho dù chúng tôi có quan hệ thì cũng là chủ - tớ.
Hoàn toàn ràng buộc bằng lợi ích, không chút tình cảm.”
Hắn ta giải thích.
Khế Phương im lặng tự lòng thở phào.
Cô muốn làm bạn với Vu Quân, nhưng tại sao khi nghe thấy hắn ta ‘có vợ’ rồi chuyện giải thích lúc nãy cô lại bất giác trải qua những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Dư Vu Quân thấy Khế Phương vẫn bất động lại liên tục gật đầu lại tưởng chừng câu giải thích vẫn chưa đủ trọng lượng.
“Ý tôi là tôi muốn có quan hệ hôn nhân với cô chứ không phải với người tôi vừa nhắc đến.”
“Hả?”
Đây chính là cái gì vậy?
Hắn ta là đang trực tiếp cầu hôn? À không phải, là đang trực tiếp bày tỏ suy nghĩ? Nhưng thế quái nào mới gặp có vài lần mà hắn ta lại muốn đốt cháy nhanh tới vậy?
Hắn ta liệu có phải che giấu bản thân sắp chết nên muốn tìm người nối dõi? Hay là hắn vung tiền quá tay, bây giờ muốn tìm một người đồng cam trả nợ? Hay một âm mưu nào đó mà một người phụ nữ bình thường như Khế Phương không có cách nhìn thấu?
Dư Vu Quân rời khỏi giường, chầm chậm bước tới bên Khế Phương.
Hắn tháo từ cổ tay chiếc vòng nhỏ lặng lẽ đeo lên cổ Khế Phương, trịnh trọng trầm lặng:
“Chúng ta kết hôn đi!”
Không gian nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng.
Tiếng thở đều đều của hắn, tiếng tim đập loạn nhịp không biết nơi nào chỉ nghe một cách rõ ràng khó tả.
“Tôi có chồng rồi!”
Khế Phương vừa nói xong đã hoảng loạn.
Có chồng rồi là cái gì chứ? Đây đâu phải câu trả lời có thể nói vào lúc này? Điên mất thôi!
“Em đã ly hôn rồi.”
“Ý tôi là, tôi từng có một đời chồng!”
“Tôi không để ý.”
“Nhưng…”
Khế Phương thực sự loạn rồi.
Cô không muốn tin vào thứ gọi là tình sét đánh nữa.
Một lần cô bị ‘sét đánh’ đến loạn thần là quá đủ rồi.
Cái thứ tình cảm nhìn một lần đã muốn kết hôn như cô, không thể một lần nữa dính trên người cô quen được.
Khế Phương, cô thực sự nên làm gì?
Bây giờ đối diện với hắn, cô chính là không đành từ chối nhưng không dám nhận lời.
Cô mới kết thúc mối tình gần hai mươi năm của bản thân trên trang giấy trắng, trước bàn dân thiên hạ.
Bây giờ, mới trải qua vỏn vẹn 3 tháng lại đùa vui bên người mới, chấp nhận kết hôn với họ, như vậy có phải cô quá tệ hại hay không?
Khế Phương im lặng nhìn bàn tay bị Dư Vu Quân nắm chặt.
Chiếc vòng trên cổ đã yên vị từ lúc nào mà Khế Phương cũng không hay.
Nhưng, có phải chiếc vòng này hơi lạ quá không?
“Đây là…?”
Khế Phương thắc mắc.
“Quà em mua tặng anh.
Bây giờ anh dùng nó để cầu hôn em.”
Quà Khế Phương tặng hắn?
Khế Phương có thể tặng hắn một sợi dây thắt cổ bằng kim cương xa xỉ như này sao.
Nhưng rõ ràng cô không tặng, mà nếu có tặng cũng là một món đồ giá trị được mài dũa tinh xảo hơn thế này.
Khế Phương định rút tay khỏi bàn tay to lớn gân gút của Dư Vu Quân.
Hắn rõ ràng biết trước phản ứng, lòng bàn tay càng giữ chặt, nhưng cái giữ chặt này lại lúc nhẹ nhàng lúc quyết liệt, hoàn toàn không khiến cô đau đớn.
Bấy giờ Khế Phương mới thấy trên cổ tay Dư Vu Quân hiện lên chiếc vòng chính xác là quen thuộc.
Chiếc vòng được cô bỏ tiền túi để hạ giá cho hắn, chiếc vòng được bán để cầu mong cái nhìn mới của cô trong mắt Trịnh Đăng Bảo, cái vòng để Khế Phương và Dư Vu Quân thật sự có ràng buộc.
Khế Phương nhìn lặng một hồi mới lên tiếng:
“Những viên đá quý gắn trên đó đâu rồi?”
Chẳng nhẽ chúng đang ngự trị trên cổ cô? Chẳng nhẽ chúng được tháo rời để làm chiếc vòng cổ này?
Chẳng nhẽ thứ mà cô đang đeo trên cổ, thứ mà cô vừa chê không tinh xảo này lại có giá trị gấp mấy lần quả thận thối trên người Khế Phương gộp lại?
“Nó được dùng từ tơ sen kết thành, những viên kim cương trên đó đều là từ chiếc vòng này.”
Dư Vu Quân lắc chiếc vòng trên tay.
“Tuy tháo hết kim cương nhưng nó vẫn là chiếc vòng của con gái.
Anh đeo nên thực sự không hợp.”
“Chiếc vòng trên tay anh hợp với sợi dây chuyền trên cổ em.
Như vậy chính là hợp rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...