Sáng sớm hôm sau, Theresa đang ngủ ngon lành thì tiếng chuông điện thoại kêu chói tai làm cô thức giấc. Lần tìm điện thoại, cô nhận ra giọng Garrett ngay.
“Em về nhà thuận lợi chứ?”
“Vâng,” cô đáp lại, vẫn còn ngái ngủ. “Mấy giờ rồi anh?”
“Hơn sáu giờ chút. Anh đánh thức em à?”
“Vâng. Tối qua em thức rõ khuya đợi điện thoại của anh. Em đã tự hỏi là liệu có phải anh quên mất lời hứa rồi không?”
“Anh không quên. Anh chỉ đoán là em cần chút thời gian để sắp xếp lại đồ.”
“Nhưng anh tin là em sẽ dậy được và lúc trời còn chưa tỏ à?”
Garrett bật cười. “Xin lỗi em vì chuyện đó. Chuyến bay thế nào? Em sao rồi?”
“Ổn. Mệt nhưng ổn.”
“Vậy thì anh hiểu là nhịp sống ở thành phố lớn lại đã vắt kiệt em nhỉ.”
Cô cười, và giọng Garrett trở nên nghiêm túc. “Này, anh muốn em biệt một chuyện.”
“Gì thế?”
“Anh nhớ em.”
“Thật hả?”
“Ừ, anh đã đi làm từ ngày hôm qua dù cửa hàng vẫn đóng cửa, hy vọng là sẽ có giấy tờ gì đó để làm, nhưng anh chẳng làm được gì mấy vì cứ mải nghĩ đến em thôi.”
“Nghe thích nhỉ.”
“Thật đấy. Anh đang không biết có làm nổi việc gì ra hồn trong hai tuần tới không đây.”
“Ồ, anh sẽ làm được thôi.”
“Anh cũng chẳng ngủ được nữa.”
Cô bật cười, biết là anh đang trêu cô. “Nào, đừng có đùa dai thế chứ. Em không yêu mấy anh chàng ủy mị thế đâu, anh biết mà. Em thích người đàn ông của em phải là đàn ông.”
“Thế thì anh sẽ hạn chế điều đó.”
Cô khựng lại. “Giờ anh đang ở đâu đấy?”
“Anh đang ngồi ở hiên sau, ngắm mặt trời lên. Sao?”
Theresa nghĩ tới cảnh tượng mà cô thấy nhớ. “Có đẹp không?”
“Lúc nào cũng đẹp, nhưng sáng nay anh không thích nó nhiều như mọi khi nữa.”
“Tại sao không?”
“Vì không có em bên cạnh anh để cùng tận hưởng.”
Cô lại nằm xuống giường, thư giãn. “Này – em cũng nhớ anh.”
“Anh mong là thế. Anh ghét phải nghĩ rằng có mỗi mình cảm thấy vậy.”
Cô mỉm cười, một tay giữ điện thoại áp vào tai còn tay kia lơ đãng xoắn một lọn tóc, cho đến hai mươi phút sau, khi cuối cùng họ cũng miễn cưỡng chào nhau và cúp máy.
Bước vào văn phòng muộn hơn mọi khi, Theresa cảm thấy những hệ quả của chuyến phiêu lưu ngắn ngủi cuối cùng cũng đã bắt đầu phát tác. Cô đã không ngủ được nhiều lắm, và khi nhìn vào gương sau lúc nói chuyện điện thoại với Garrett, cô cảm thấy chắc chắn rằng trông mình phải già đi đến chục tuổi. Như mọi khi, nơi đầu tiên cô tới khi đến chỗ làm là phòng giải lao để uống một tách cà phê, và sáng nay cô đã cho đến hai gói đường nhỏ để thêm tỉnh táo.
“Chà, chào cô Theresa,” Deanna vui vẻ nói, bước tới từ phía sau cô. “Tôi cứ nghĩ là cô sẽ không còn quay lại đây nữa cơ. Tôi muốn nghe xem chuyện gì đã diễn ra đến chết đi được rồi đây.”
“Xin chào,” Theresa lúng búng, khuấy tách cà phê của mình. “Xin lỗi vì tôi tới muộn.”
“Tôi chỉ mừng là cô còn tới được. Suýt nữa thì tối qua tôi đã chạy tới nhà cô để nói chuyện với cô đấy, nhưng tôi không biết lúc nào cô mới về.”
“Tôi đã xin lỗi vì không gọi lại, nhưng cả tuần vừa rồi làm tôi mệt rũ ra,” cô nói.
Deanna dựa vào quầy hàng. “Cũng không có gì ngạc nhiên. Tôi cứ thế mà suy ra rồi.”
“Ý bà là sao?”
Mắt Deanna sáng lên. “Tôi đoán là cô chưa ngó qua bàn làm việc của mình rồi.”
“Chưa, tôi vừa mới tới. Sao cơ?”
“À,” bà nói, nhướng mày, “tôi đoán hẳn là cô đã để lại ấn tượng tốt.”
“Bà đang nói về chuyện gì vậy, Deanna?”
“Đi theo tôi,” Deanna nói, toét miệng cười vẻ bí ẩn trong lúc dẫn cô trở lại phòng biên tập tin tức. Khi Theresa nhìn thấy bàn mình, cô há hốc miệng. Bên cạnh đống thư từ chồng chất lên trong lúc cô đi vắng là hơn chục bông hồng được bó rất đẹp, cắm trong một cái lọ lớn trong suốt.
“Vừa sáng ra chúng đã được gửi tới. Tôi nghĩ người chuyển phát nhanh hơi sốc vì cô không có ở đây để nhận, nhưng tôi đã đi ra và bảo tôi chính là cô. Lúc ấy thì trông anh ta sốc thật.”
Gần như không nghe thấy Deanna nói gì, Theresa với lấy tấm thiệp đang để dựa vào cái lọ và mở nó ra ngay. Deanna đứng sau, nghển cổ qua vai cô ngó. Nó đề:
Gửi người phụ nữ xinh đẹp nhất anh từng biết
Giờ đây lại chỉ còn mình anh, chẳng có gì như trước nữa
Bầu trời xám hơn, biển đáng sợ hơn.
Em sẽ làm cho nó trở lại như cũ chứ?
Cách duy nhất là hãy gặp lại anh.
Anh nhớ em,
Garrett
Theresa mỉm cười trước lời nhắn và nhét nó trở lại phong bì, cúi xuốngg ngửi bó hoa.
“Hẳn là cô đã có một tuần đáng nhớ,” Deanna nói.
“Vâng, đúng thế,” Theresa trả lời đơn giản.
“Tôi không thể đợi để được nghe nữa – từng chi tiết kích thích ấy.”
“Tôi nghĩ,” Theresa nói, liếc khắp phòng biên tập tin tức, tất cả mọi người đang kín đáo quan sát cô, “tôi nên nói chuyện đó với bà sau, khi chỉ có riêng tôi và bà. Tôi không cần cả văn phòng bàn tán về nó đâu.”
“Họ đã bàn tán rồi, Theresa ạ. Những bông hoa này được gửi tới đây lâu rồi. Nhưng không sao – chúng ta sẽ nói về chuyện này sau vậy.”
“Bà có nói với họ là ai gửi tới không?”
“Đương nhiên là không rồi. Thật lòng thì tôi hơi khoái để họ phải đoán già đoán non.” Bà khẽ nháy mắt sau khi nhìn khắp căn phòng. “Nghe này, Theresa, tôi có mấy việc phải làm. Cô có nghĩ là chúng ta có thể đi ăn trưa hôm nay không? Rồi chúng ta nói chuyện.”
“Vâng. Ở đâu?”
“Nhà hàng Mikuni thì thế nào? Tôi cá là cô đã không tìm được nhiều sushi lắm ở dưới Wilmington.”
“Nghe tuyệt lắm. Mà Deanna này…cảm ơn bà đã giữ bí mật về chuyện đó.”
“Có gì đâu.”
Deanna vỗ nhẹ vào vai Theresa và đi về phòng làm việc của bà. Theresa ngả qua bàn ngửi hoa một lần nữa rồi đẩy cái lọ ra góc bàn. Cô bắt đầu xem qua một lượt đống thư từ trong vài phút, vờ như không để ý đến bó hoa cho đến lúc cả phòng biên tập tin trở lại cảnh lộn xộn thường ngày. Thấy chắc là không ai để ý nữa, cô nhấc điện thoại lên bấm số cửa hàng Garrett.
Ian nghe máy. “Giữ máy nhé, tôi nghĩ là anh ấy đang trong văn phòng. Xin cho biết ai đang gọi đấy ạ?”
“Bảo anh ấy là có người muốn đặt lịch vài buổi học lặn trong vòng hai tuần tới.” Cô cố gắng nói nghe có vẻ xa lạ hết sức có thể, không chắc liệu Ian có biết chuyện của họ hay không.
Ian để cô chờ máy, rồi đến một khoảng im lặng. Rồi đường dây phát ra tiếng lách cách và Garrett lên tiếng.
“Tôi giúp gì được cô?” anh hỏi, nghe hơi kiệt quệ.
Cô chỉ nói: “Lẽ ra anh không nên, nhưng em rất vui là anh đã làm vậy.”
Nhận ra giọng cô, sắc giọng anh tươi tỉnh hẳn lên. “Chà, em đấy à. Anh mừng là chúng đã tới nơi. Trông được chứ?”
“Đẹp lắm. Sao anh biết em thích hoa hồng?”
“Anh đâu biết, nhưng anh chưa từng nghe có người phụ nữ nào lại không thích cả, vì thế anh cứ thử liều xem sao.”
Cô mỉm cười. “Vậy ra anh gửi hoa hồng cho nhiều người lắm hả?”
“Cả triệu cô ấy chứ. Anh có nhiều người hâm mộ lắm. Em không biết là huấn luyện viên môn lặn cũng tương tự như ngôi sao điện ảnh à?”
“Thế cơ á?”
“Ý em là em không biết sao? Thế mà anh cứ nghĩ em cũng chỉ là một cổ động viên nhiệt tình khác cơ đấy.”
Cô bật cười. “Cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Ừ. Có ai hỏi hoa do ai gửi không?”
Cô mỉm cười. “Có chứ.’’
“Hy vọng là em nói những lời hay ho.”
“Em đã nói rồi. Em bảo với họ rằng anh là một ông già sáu mươi tám và béo ị, nói ngọng líu ngọng lô khiến người ta khó lòng mà hiểu được. Nhưng vì anh quá đáng thương nên em đã tiến tới và đi ăn trưa với anh. Và giờ thì không may là anh theo đuổi em.”
“Này, nghe đau lòng quá đi,” anh nói. Rồi anh ngừng lại. “Vậy... anh hy vọng là bó hoa đó sẽ nhắc em nhớ rằng anh đang nghĩ về em.”
“Sẽ thế,” cô nói bẽn lẽn.
“Ờ, anh đang nghĩ về em và anh không muốn em quên điều đó đâu đấy.”
Cô liếc nhìn những bông hồng. “Đồng ý,” cô nói khẽ.
Sau khi cúp máy, Theresa ngồi im một lúc, lại với lấy tấm thiệp. Cô đọc thêm một lần nữa, và lần này, thay vì đặt nó trở lại chỗ bó hoa, cô đút nó vào túi xách để giữ gìn. Hiểu rõ đám người trong phòng, cô biết chắc sẽ có người đọc nó khi cô không để mắt tới.
“Vậy anh ta thế nào?”
Trong nhà hàng, Deanna ngồi đối diện với Theresa qua bàn. Theresa đưa cho Deanna những bức ảnh chụp trong chuyến đi nghỉ của cô.
“Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.”
Chăm chú xem bức ảnh chụp Garrett và Therea trên bãi biển, Deanna nói mà không nhìn cô.
“Kể từ đầu đi. Tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ chuyện gì đâu.”
Vì Theresa đã kể với bà chuyện gặp Garrett ở bến tàu nên cô kể tiếp câu chuyện từ buổi tối họ đi thuyền ra biển cùng nhau. Cô kể với Deanna chuyện mình đã cố tình để quên chiếc áo khoác trên tàu hòng lấy cớ gặp lại anh ra sao – nghe vậy Deanna liền thốt lên, “Tuyệt!” – kế tiếp là bữa trưa của họ vào ngày hôm sau, cuối cùng là bữa tối của hai người. Tóm tắt bốn ngày cuối họ ở bên nhau, cô chỉ kể rất ít chi tiết trong khi Deanna thì say sưa lắng nghe.
“Nghe chừng cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời,” bà nói, mỉm cười như một bà mẹ đầy tự hào.
“Vâng. Đó là một trong những tuần lễ thú vị nhất tôi từng có. Chỉ có điều…”
“Sao?”
Một lúc sau cô mới trả lời. “À, lúc gần cuối Garrett đã nói mấy điều khiến tôi tự hỏi không biết toàn bộ chuyện này sẽ đi tới đâu.”
“Anh ta bảo sao?”
“Không phải chỉ là anh ấy nói gì, mà là kiểu anh ấy nói. Anh ấy nói nghe như thể cũng chẳng chắc chắn có muốn gặp lại nhau hay không ấy.”
“Tôi cứ tưởng cô bảo rằng hai tuần nữa cô sẽ xuống Wilmington.”
“Vâng.”
“Thế thì vấn đề là gì?”
Cô bồn chồn không yên, cố gắng trấn tĩnh lại. “À, anh ấy vẫn còn vật vã với Catherine và... và tôi không hoàn toàn chắc chắn được là liệu có khi nào anh ấy vượt qua được chuyện đó không.”
Deanna đột nhiên cười phá lên.
“Có gì buồn cười thế chứ?” Theresa hỏi, giật mình.
“Chính cô đấy, Theresa ạ. Cô mong đợi gì chứ? Cô đã biết là anh ta vẫn đang vật vã với Catherine từ trước khi xuống đó cơ mà. Nhớ lại xem, chính cái tình yêu ‘bất diệt’ của anh ta là thứ cuốn hút cô ngay từ đầu còn gì. Cô nghĩ anh ta sẽ quên được Catherine trong vài ngày, chỉ vì hai người đã rất tâm đầu ý hợp sao?”
Trông Theresa có vẻ ngượng ngùng, Deanna lại cười.
“Cô tưởng thế, phải không? Đó chính xác là điều mà cô đã nghĩ.”
“Deanna, bà đâu có ở đó…Bà không biết là mọi chuyện giữa chúng tôi vốn dĩ có vẻ ổn đến mức nào đâu, mãi đến tận tối qua.”
Giọng Deanna dịu lại. “Theresa, tôi biết một phần trong cô vẫn tin rằng cô có thể thay đổi ai đó, nhưng thực tế là cô không thể. Cô có thể thay đổi bản thân mình, và Garrett có thể thay đổi anh ta, nhưng cô không thể làm việc đó thay anh ta được.”
“Tôi biết…”
“Nhưng cô không hiểu,” Deanna nói, nhẹ nhàng cắt lời cô. “Hoặc nếu có hiểu thì cô cũng không muốn nhìn nó theo cách đó. Tầm nhìn của cô, như người ta nói, đã bị che lấp rồi.”
Theresa nghĩ ngợi một lúc về điều mà bà vừa nói.
“Hãy cùng nhìn nhận chuyện đã xảy ra với Garrett một cách khách quan nhé?” Deanna đề nghị.
Theresa gật đầu.
Mặc dù cô biết một số chuyện về Garrett, nhưng anh ta hầu như lại chẳng biết tí gì về cô cả. Nhưng anh ta lại chính là người rủ cô đi thuyền. Vì vậy hẳn là phải có gì đó giữa hai người khớp với nhau ngay lập tức. Tiếp theo, cô gặp lại anh ta khi đi lấy áo khoác, và anh ta mời cô đi ăn trưa. Anh ta kể với cô về Catherine thế rồi sau đó lại mời cô đến ăn tối. Sau đó, hai người ở cùng suốt bốn ngày tuyệt vời để tìm hiểu – và quan tâm – đến nhau. Lúc trước khi đi mà cô kể với tôi rằng sẽ có chuyện như vậy xảy ra, tôi sẽ không tin. Nhưng nó đã xảy ra thật – đó mới là vấn đề. Và giờ, cả hai người đều dự định sẽ gặp lại nhau. Tôi thì thấy xem ra toàn bộ chuyện này quả là một thành công rực rỡ.”
“Tức là bà muốn nói rằng tôi không nên lo lắng về việc anh ấy có quên được Catherine hay không hả?”
Deanna lắc đầu. “Không hẳn. Nhưng nghe này – cô phải đi từng bước một thôi.Thực tế là hai người mới chỉ có vài ngày bên nhau – thời gian đó chưa đủ để quyết định một chuyện như vậy. Nếu là cô thì tôi sẽ để xem cả hai cảm thấy thế nào trong hai tuần tiếp theo, và khi cô gặp lại anh ta lần tới thì ắt là cô sẽ biết nhiều hơn lúc này.”
“Bà nghĩ vậy à?” Theresa nhìn bà bạn với vẻ lo lắng.
“Lúc đầu, khi trói tay cô lại mà đẩy xuống dười đó, tôi đã đúng, phải không?”
Trong lúc Deanna và Theresa đi ăn với nhau, Garrett đang ngồi làm việc ở văn phòng sau đống giấy tờ khổng lồ thì cửa bật mở. Jeb Blake bước vào, ông ngó xem có chắc là con trai chỉ có một mình không rồi mới đóng cánh cửa sau lưng lại. Ngồi xuống cái ghế đối diện với Garrett qua bàn, Jeb lôi một ít thuốc lá và giấy cuốn trong túi áo ra và bắt đầu cuộn điếu.
“Qua đây và ngồi xuống đi bố. Bố thấy rồi đấy, con không có nhiều việc để làm lắm đâu.” Garrett chỉ vào đống giấy tờ.
Jeb mỉm cười và tiếp tục cuốn điếu thuốc. “Bố đã gọi tới cửa hàng hai lần và họ bảo con không tới cửa hàng cả tuần rồi. Con bận việc gì vậy?”
Ngả người ra sau ghế, Garrett nhìn bố chằm chằm. “Con chắc chắn là bố biết câu trả lời cho câu hỏi của mình rồi, và đó có lẽ chính là lý do bố tới đây.”
“Con đã ở với Theresa suốt thời gian ấy à?”
“Vâng.”
Vẫn tiếp tục cuộn thuốc, Jeb hỏi vẻ hững hờ, “Vậy, hai đứa đã làm gì với nhau?”
“Bọn con đi thuyền, dạo biển, trò chuyện…Bố biết đấy, để tìm hiểu nhau.”
Jeb đã cuộn thuốc xong, ông đặt nó lên miệng. Ông lôi cái bật lửa Zippo từ trong túi ngực ra, châm lửa và hít một hơi sâu.
Nhả khói ra, ông nhe răng cười gian giảo với Garrett.
“Con có nướng món bò đó như bố đã dạy không đấy?”
Garrett cười tự mãn. “Đương nhiên”.
“Cô ấy có bị ấn tượng không?”
“Cô ấy thấy rất ấn tượng.”
Jeb gật đầu và rít điếu thuốc một hơi nữa. Garrett có thể cảm thấy không khí trong phòng bắt đầu trở nên nhạt nhẽo.
“Thế thì cô ấy ít ra cũng có một phẩm chất tốt đấy nhỉ?”
“Cô ấy không chỉ có một phẩm chất tốt đâu bố.”
“Con thích cô ấy, phải không?”
“Rất nhiều.”
“Mặc dù con chưa hiểu cô ấy nhiều lắm?”
“Con cảm thấy mình hiểu mọi điều về cô ấy rồi.”
Jeb gật đầu, lát sau vẫn không nói gì. Cuối cùng, ông hỏi, “Con định gặp lại cô ấy à?”
Jeb thận trọng quan sát khuôn mặt của Garrett. Rồi, ông đứng dậy, đi ra cửa. Trước khi mở cửa ra, ông quay lại và đối diện với con trai. “Garrett, bố có thể khuyên con một chút được không?”
Giật mình vì bố bất ngờ bỏ đi, anh đáp: “Vâng.”
“Nếu con thích cô ấy, nếu cô ấy làm con hạnh phúc, và nếu con cảm thấy mình đã hiểu cô ấy – thì đừng để cô ấy ra đi.”
“Sao bố lại bảo con vậy?”
Jeb nhìn thẳng vào Garrett và hít một hơi thuốc lá nữa. “Vì như bố hiểu về con, con sẽ là người chấm dứt chuyện này, và bố sẽ ở đây để ngăn con nếu bố có thể.”
“Bố đang nói về chuyện gì thế?”
“Con biết rõ bố đang nói về chuyện gì mà,” ông nói khẽ. Quay đi, Jeb mở cửa và ra khỏi văn phòng của Garrett mà không nói một lời nào nữa.
Khuya hôm đó, Garrett không ngủ được vì dư âm những lời nhận xét của bố vẫn đọng lại trong đầu. Anh nhổm dậy đi vào bếp, biết mình cần phải làm gì. Trong ngăn kéo, anh tìm thấy giấy bút vẫn luôn dùng khi đầu óc rối bời, và anh ngồi xuống với hy vọng diễn đạt những suy nghĩ của mình thành lời.
Catherine yêu dấu,
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh, mà cũng không biết liệu có bao giờ mình hiểu được. Quá nhiều chuyện đã xảy ra dạo gần đây khiến anh không hiểu nổi mình đang trải qua chuyện gì nữa.
Suốt một tiếng sau khi viết xong hai câu mở đầu đó, Garrett vẫn ngồi ở bàn, và dù có cố gắng đến mấy anh cũng không thể nghĩ được bất cứ điều gì để viết nữa. Nhưng khi anh thức dậy vào sáng hôm sau, không giống như hầu hết mọi ngày, ý nghĩ đầu tiên của anh không phải là về Catherine.
Thay vì thế, anh nghĩ đến Theresa.
Suốt hai tuần tiếp theo, đêm nào Garrett và Theresa cũng nói chuyện qua điện thoại, có lúc suốt mấy tiếng liền. Garrett cũng gửi đi hai lá thư – thật ra là những lời nhắn – để cô biết rằng anh nhớ cô, và tới tuần tiếp theo anh lại gửi thêm hơn chục bông hoa hồng nữa, lần này kèm theo một hộp kẹo.
Theresa không muốn gửi cho anh hoa và kẹo, vì vậy cô gửi cho anh một chiếc áo sơ mi xanh dương sáng mà cô nghĩ trông sẽ rất hợp với quần jean của anh, cùng với vài tấm thiệp.
Vài ngày sau Kevin về nhà, và điều đó đã khiến cho tuần lễ tiếp theo với Theresa trôi qua nhanh hơn so với Garrett. Đêm đầu tiên ở nhà, Kevin ăn tối với Theresa, thằng bé kể cho cô nghe về kỳ nghỉ một cách ngắt quãng rồi lăn ra ngủ li bì suốt gần mười lăm tiếng đồng hồ. Nó thức dậy là có cả một danh sách dài những việc cần phải làm. Nó cần có quần áo mới để đi học – nó đã lớn đến mức hầu hết quần áo mặc từ năm ngoái đều cộc hết cả - và nó phải đăng ký tham gia vòng đấu giải bóng đá mùa thu, rốt cuộc việc này mất gần hết ngày thứ Bảy. Ngoài ra, nó còn về nhà với cả một vali quần áo bẩn cần phải giặt, nó muốn rửa những tấm ảnh mà nó đã chụp trong kỳ nghỉ, và nó có một buổi hẹn gặp bác sỹ răng vào chiều thứ Ba để xem liệu có cần niềng răng không.
Nói cách khác, cuộc sống tại nhà Osborne đã trở lại bình thường.
Đêm thứ hai từ khi Kevin về, Theresa kể cho nó nghe về kỳ nghỉ của cô ở Cape Cod, rồi về chuyến đi tời Wilmington. Cô nhắc đến Garrett, cố gắng truyền đạt cảm nhận của cô về anh mà không làm Kevin lo lắng. Lúc đầu, khi cô giải thích việc hai mẹ con sẽ tới thăm anh vào kỳ nghỉ cuối tuần tới, Kevin nói nghe có vẻ khá nghi ngại. Nhưng sau khi cô cho nó biết Garrett làm nghề gì thì nó bắt đầu tỏ ra hơi sốt sắng.
“Ý mẹ là chú ấy có thể dạy con lặn có bình dưỡng khí à?” nó hỏi trong lúc cô hút bụi nhà.
“Chú ấy bảo là chú ấy sẽ dạy, nếu con muốn.”
“Tuyệt.” nó nói, trở lại với việc đang làm trước đó.
Vài đêm sau, cô đưa nó đến cửa hàng để mua cho nó vài tờ tạp chí về lặn. Tới lúc họ chuẩn bị đi, Kevin đã biết tên của mọi dụng cụ có thể sở hữu, rõ ràng thằng bé đang mơ về chuyến phiêu lưu sắp tới.
Trong khi đó thì Garrett ngập đầu trong công việc. Anh làm việc muộn, nghĩ về Theresa trong lúc làm, hành động rất giống với hồi sau khi Catherine mất. Khi anh kể với bố rằng anh nhớ Theresa đến mức nào, bố anh chỉ gật đầu và mỉm cười. Có gì đó trong ánh mắt ước đoán của bố khiến Garrett tự hỏi không biết chính xác thì điều gì đang diễn ra trong đầu ông cụ.
Như đã thỏa thuận trước, cả Theresa và Garrett quyết định rằng tốt nhất là không nên để cô và Kevin ở lại nhà Garrett, nhưng vì vẫn còn là mùa hè nên gần như tất cả các phòng cho thuê ở thị trấn đều đã được đặt hết. May mà Garrett quen ông chủ của một nhà khách cách nhà anh một dặm ngược lên phía trên bãi biển, thế là anh có thể sắp xếp nơi ăn chốn ở cho hai mẹ con.
Cuối cùng, khi ngày Theresa và Kevin về chơi đã tới, Garrett mua một ít đồ ăn, rửa cái xe tải của anh tinh tươm cả trong lẫn ngoài, rồi tắm táp trước khi đi ra sân bay.
Mặc quần ka ki, giày lười và chiếc áo sơ mi Theresa mua cho, anh hồi hộp đợi ở cửa ra.
Hai tuần qua, tình cảm anh dành cho Theresa mỗi lúc một lớn lên. Giờ đây anh đã hiểu rằng bất cứ chuyện gì giữa anh và Theresa đều không đơn thuần chỉ dựa trên sự hấp dẫn về thể xác – nỗi khao khát của anh là dấu hiệu của một cái gì đó sâu sắc hơn, bền vững hơn. Khi nghển cổ ngó xem có thấy cô giữa đám hành khách không, anh cảm thấy nhói lên một nỗi lo âu. Đã lâu lắm rồi anh chưa cảm thấy như thế này với bất cứ ai – và tất cả chuyện này rồi sẽ đi về đâu?
Thấy Theresa bước xuống máy bay, Kevin đi bên cạnh, toàn bộ nỗi lo của anh đột nhiên tan biến. Cô thật đẹp – đẹp hơn so với những gì anh nhớ. Còn Kevin – thằng bé trông y chang trong ảnh và rất giống mẹ. Nó cao hơn mét rưỡi, có mái tóc sẫm và cặp mắt của Theresa, người lêu nghêu – cả tay và chân nó có vẻ đều phát triển nhanh hơn một chút so với các bộ phận còn lại. Nó mặc quần ngố, đi giày Nike và mặc áo sơ mi từ một buổi biểu diễn của nhóm Hootie&Blowfish. Cách lựa chọn trang phục của nó rõ ràng là chịu ảnh hưởng của MTV, và Garrett không nén được cười tủm tỉm một mình. Boston, Wilmington… thật sự chẳng quan trọng, phải không? Trẻ con thì ở đâu cũng vẫn là trẻ con.
Nhìn thấy anh, Theresa vẫy tay, và Garrett đi về phía họ, đón lấy mấy túi hành lý có bánh xe kéo. Không chắc liệu có nên hôn cô trước mặt Kevin không, anh ngần ngừ cho đến khi Theresa ngả qua và hoan hỉ hôn lên má anh.
“Garrett, giới thiệu với anh con trai em, Kevin,” cô nói đầy tự hào.
“Chào Kevin.”
“Chào ông Blake,” nó nói cứng nhắc, như thể Garrett là thầy giáo của nó vậy.
“Gọi là chú Garrett được rồi,” anh nói, chìa tay ra. Kevin bắt tay anh, hơi nghi ngại. Cho đến lúc này, chưa một người lớn nào ngoài cô Annette từng bảo với nó rằng nó có thể gọi tên của họ.
“Chuyến bay thế nào?” anh hỏi.
“Tốt,” Theresa trả lời.
“Hai mẹ con ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Ừm, thế thì mình kiếm chút gì đó ăn trước khi anh đưa hai mẹ con về nhà khách nhé?”
“Nghe hay đấy.”
“Cháu có muốn gì đặc biệt không?” Garrett hỏi Kevin.
“Cháu thích McDonald.”
“Ồ, cưng à, không được,” Theresa nói nhanh, nhưng Garrett lắc đầu ngăn cô lại.
“Anh ăn đồ McDonald được mà.”
“Anh chắc chứ?” Theresa hỏi.
“Chắc luôn. Anh vẫn ăn ở đó suốt.”
Nghe câu trả lời của anh, trông Kevin hớn hở hẳn ra, và ba người bọn họ cùng đi về khu vực lấy hành lý ký gửi. Khi họ ra khỏi cổng, Garrett hỏi:
“Cháu bơi có tốt không, Kevin?”
“Khá tốt ạ.”
“Cháu có định học lặn với bình dưỡng khí mấy buổi vào cuối tuần này không?”
“Cháu nghĩ là thế ạ - Cháu đã nghiên cứu khá kỹ về nó,” thằng bé nói, cố tỏ vẻ người lớn hơn tuổi.
“Ừm, tốt. Chú đã mong là cháu sẽ nói vậy. Nếu may mắn thì thậm chí chúng ta có thể lấy được chứng chỉ cho cháu trước khi cháu trở về đấy.”
“Thế là sao ạ?”
“Đó là một cái giấy phép cho phép cháu đi lặn bất cứ lúc nào cháu muốn – kiểu như giấy phép lái xe ấy.”
“Cháu có thể làm được việc đó trong vài ngày sao?”
“Ừ. Cháu chỉ cần thực hiện một bài kiểm tra viết và dành vài giờ dưới nước với một giáo viên hướng dẫn. Nhưng vì cháu là học viên duy nhất của chú cuối tuần này – trừ phi mẹ cháu cũng muốn học – nên chúng ta sẽ có thừa thời gian ấy chứ.”
“Tuyệt,” Kevin nói. Nó quay sang Theresa. “Mẹ có học không mẹ?”
“Mẹ không biết. Có thể.”
“Con nghĩ là mẹ nên học,” Kevin nói. “Sẽ thích lắm.”
“Nó nói đúng đấy – em cũng nên học đi,” Garrett nói thêm với một nụ cười tự mãn, biết là cô sẽ cảm thấy bị hai chú cháu dồn vào thế bí vã có lẽ sẽ xuôi theo.
“Thôi được rồi,” cô nói, đảo mắt, “Em cũng sẽ đi. Nhưng nếu thấy bất cứ một con cá mập nào là em bỏ đấy.”
“Ý mẹ là có thể gặp cá mập à?” Kevin nhanh nhảu hỏi.
“Ừ, có thể chúng ta sẽ thấy cá mập. Nhưng chúng nhỏ và không gây phiền hà gì cho con người cả.”
“Nhỏ đến mức nào?” Theresa hỏi, nhớ lại chuyện anh kể về con cá mập búa mà anh đã từng gặp phải.
“Đủ nhỏ để em không phải lo lắng gì cả.”
“Anh chắc chứ?”
“Chắc luôn.”
“Tuyệt,” Kevin lặp lại, và Theresa liếc nhìn Garrett, tự hỏi liệu anh có nói thật hay không.
Sau khi lấy hành lý và dừng chân ăn nhẹ, Garrett lái xe đưa Theresa và Kevin tới nhà khách. Khi đồ đạc của họ đã đưa lên phòng, anh quay ra xe rồi trở lại với một cuốn sách và vài tờ báo kẹp dưới cánh tay.
“Kevin – những thứ này là dành cho cháu.”
“Gì thế ạ?”
“Là sách và những bài thi mà cháu cần đọc để thi lấy chứng chỉ. Đừng lo – trông thế chứ không phải đọc nhiều lắm đâu. Nhưng nếu cháu muốn đi lặn vào sáng mai thì cháu cần phải đọc hai đoạn đầu và hoàn tất bài thi thứ nhất đã.”
“Có khó không ạ?”
“Không – khá là dễ, nhưng cháu vẫn phải làm. Và cháu có thể sử dụng cuốn sách để xem những đáp án mà cháu không chắc chắn.”
“Ý chú là cháu có thể tra đáp án trong lúc làm bài thi ấy ạ?”
Garrett gật đầu. “Ừ. Khi chú tổ chức thi cho các học viên, bài thi đều làm ở nhà và chú chắc chắn là họ đều sử dụng cuốn sách. Điều quan trọng là cháu cố gắng học hỏi những điều cần biết. Lặn rất thú vị, nhưng cũng có thể nguy hiểm nếu cháu không biết mình đang làm gì.”
Garrett đưa cho Kevin cuốn sách trong lúc nói tiếp.
“Nếu cháu có thể hoàn thành vào ngày mai – phải đọc khoảng hai chục trang đấy, thêm bài thi nữa – thì chúng ta sẽ ra bể bơi để tiến hành phần đầu tiên của chứng chi. Cháu sẽ học cách mang các dụng cụ vào và chúng ta sẽ thực hành một chút.”
“Chúng ta sẽ không đi ra biển ạ?”
“Ngày mai thì chưa – cháu phải dành một chút thời gian để làm quen với các dụng cụ lặn trước đã. Sau khi làm việc đó vài tiếng thì chúng ta mới sẵn sàng. Có lẽ chúng ta sẽ ra biển vào thứ Hai hoặc thứ Ba cho những chuyến đi lặn đầu tiên của cháu. Và nếu ở dưới nước đủ số giờ thì cháu sẽ có một chứng chỉ tạm thời khi lên máy bay về nhà. Sau đó, cháu chỉ việc gửi một lá đơn đi, và cháu sẽ được cấp chứng chỉ thật qua bưu điện trong vòng hai tuần.”
Kevin bắt đầu lật giở các trang sách. “Mẹ cũng phải làm thế ạ?”
“Nếu mẹ cháu muốn được cấp chứng chỉ thì cũng phải làm thế.”
Theresa bước tới, ngó qua vai Kevin trong lúc nó xem lướt khắp cuốn sách. Lượng thông tin trông cũng không oải lắm.
“Kevin này,” cô nói, “chúng ta có thể cùng nhau làm việc đó vào sáng mai, nếu bây giờ con đã quá mệt không thể bắt đầu luôn.”
“Con không mệt lắm đâu,” nó nhanh nhảu đáp.
“Thế thì con có phiền không nếu chú Garrett và mẹ nói chuyện ngoài hiên một lát?”
“Không, mẹ cứ đi đi,” nó nói lơ đãng, đã giở trang đầu tiên ra rồi.
Khi đã ra ngoài, Garrett và Theresa ngồi đối diện với nhau. Liếc lại nhìn con trai, Theresa thấy Kevin đang đọc.
“Anh sẽ không đi tắt để nó được cấp chứng chỉ đấy chứ?”
Garrett lắc đầu. “Không, không đâu. Để được cấp chứng chỉ PADI – chứng chỉ dành cho người lặn vì mục đích giải trí – thì em cần phải qua được các bài kiểm tra và dành một lượng thời gian dưới nước cùng với huấn luyện viên – chỉ thế thôi. Thường thì bọn anh tiến hành từng bước tới lúc hoàn tất mất khoảng ba đến bốn kỳ nghỉ cuối tuần, nhưng đó là vì hầu hết mọi người không có thời gian học xuyên luôn cả tuần. Thằng bé sẽ có đủ ngần ấy giờ - chỉ có điều là tập trung hơn thôi.”
“Em cảm kích vì anh đã làm việc này cho thằng bé.”
“Này – em quên mất đây là việc anh làm để kiếm cơm à?” Sau khi nhìn lại cho chắc là Kevin vẫn đang đọc, anh nhích ghế lại sát hơn một chút. “Hai tuần qua anh nhớ em lắm,” anh nói khẽ, nắm lấy tay cô.
“Em cũng nhớ anh.”
“Trông em tuyệt lắm,” anh nói thêm. “Rõ ràng em là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong số những người bước xuống máy bay.”
Dù không muốn nhưng Theresa vẫn đỏ mặt.
“Cảm ơn anh… Trông anh cũng phong độ lắm – nhất là khi mặc chiếc áo sơ mi đó.”
“Anh nghĩ là có thể em sẽ thích nó.”
“Anh có thất vọng không khi bọn em không ở nhà anh?”
“Không. Anh hiểu lý do của em mà – Kevin đã biết gì về anh đâu, và anh muốn để tự nó thấy thoải mái với anh hơn là áp đặt cho nó. Em chẳng bảo là thằng bé đã trải qua đủ chuyện rồi sao.”
“Anh biết rằng thế có nghĩa là chúng ta sẽ không thể dành nhiều thời gian ở riêng với nhau cuối tuần này được, đúng không?”
“Anh sẽ chấp nhận bất cứ điều gì để có được em,” anh nói.
Theresa lại liếc vào trong nhà, khi thấy Kevin vẫn đang chú mục vào cuốn sách, cô bèn ngả người qua hôn Garrett. Dù không được ở với anh cả đêm nhưng cô vẫn thấy mình hạnh phúc đến sửng sốt. Ngồi bên anh và nhìn cách anh ngắm cô khiến tim cô đập dồn.
“Em ước gì chúng ta không sống xa nhau đến thế,” cô nói. “Anh như chất gây nghiện ấy.”
“Anh sẽ coi đó là một lời khen.”
Ba tiếng sau, Kevin đã ngủ được một lúc lâu, Theresa khẽ khàng đưa Garrett ra cửa. Sau khi bước ra sảnh và đóng cánh cửa sau lưng lại, họ hôn nhau một lúc lâu, cả hai đều cảm thấy khó có thể rời ra. Trong vòng tay anh, Theresa lại cảm thấy mình như một cô bé mới lớn, như thể cô đang hôn trộm ngoài hiên nhà bố mẹ, và không hiểu sao điều đó lại càng khiến cô cảm thấy phấn khích hơn.
“Em ước gì anh có thể ở lại đây đêm nay,” cô thì thầm.
“Anh cũng thế.”
“Anh có thấy khó khăn như em khi tạm biệt không?”
“Anh sẵn sàng cá là anh còn thấy khó hơn nhiều. Anh phải trở về với căn nhà trống trải đây này.”
“Đừng nói thế. Anh làm em cảm thấy có lỗi đấy.”
“Có lẽ một chút hối lỗi cũng tốt. Để anh biết là em có quan tâm.”
“Không quan tâm thì em đã chẳng về đây.” Họ lại hôn nhau, ngấu nghiến.
Buông cô ra, anh lẩm bẩm, “Thật sự là anh nên đi thôi.”
Anh nói nghe chẳng có vẻ gì là thật bụng muốn thế.
“Em biết.”
“Nhưng anh không muốn,” anh nói với một nụ cười trẻ con.
“Em hiểu ý anh,” cô nói. “Nhưng anh phải đi thôi. Sáng mai anh còn phải dạy mẹ con em cách lặn mà.”
“Anh muốn dạy em vài điều khác mà anh biết cơ.”
“Em nghĩ là anh đã làm thế khi em ở đây lần trước rồi,” cô nói vẻ xấu hổ.
“Anh biết. Nhưng có thực hành nhiều mới tốt.”
“Thế thì trong khi em còn ở đây, chúng ta phải tìm thời gian nào đó để thực hành thôi.”
“Em nghĩ chuyện đó có thể được à?”
“Em nghĩ,” cô thẳng thắn nói, “cứ cái gì liên quan đến chúng ta thì đều có thể làm được hết.”
“Anh hy vọng là em nói đúng.”
“Đương nhiên,” cô nói rồi hôn anh lần cuối. “Lúc nào em chả đúng.” Cô nhẹ nhàng tách ra khỏi anh và đi về phía cửa.
“Chính vì thế mà anh thích em đấy, Theresa ạ - sự tự tin của em. Em luôn biết chuyện gì đang diễn ra.”
“Về đi, Garrett,” cô nói vẻ nhu mì. “Và giúp em một việc được không?”
“Việc gì cũng được.”
“Hãy mơ về em, nhé?”
Sáng hôm sau khi Kevin dậy sớm và cuốn rèm, để ánh nắng tràn vào phòng. Theresa nheo mắt và lăn tròn, cố gắng chợp mắt thêm vài phút nữa, nhưng Kevin nài nỉ. “Mẹ - mẹ phải làm bài thi trước khi chúng ta đi mà,” nó nói vẻ phấn khích.
Theresa rên rỉ. Cô quay lại, xem đồng hồ. Sáu giờ hơn. Cô ngủ chưa đầy năm tiếng.
“Còn sớm quá mà,” cô nói, lại nhắm mắt vào. “Cho mẹ thêm mấy phút nữa được không, cưng?”
“Mình không có thời gian đâu,” nó nói, ngồi trên giường mẹ và lay lay vai. “Mẹ còn chưa đọc phần đầu tiên mà.”
“Con đã đọc hết từ tối qua rồi à?”
“Vâng.” Nó nói. “Bài thi của con ở đằng kia rồi, nhưng mẹ đừng có chép đấy nhé? Con không muốn gặp rắc rối đâu.”
“Mẹ không nghĩ là con sẽ gặp rắc rối đâu,” cô nói, ngái ngủ. “Con biết là mình quen giáo viên mà.”
“Nhưng thế là không đẹp. Mà hơn nữa, mẹ phải hiểu những vấn đề đó, như ông Blake… ý con là chú Garrett… đã bảo ấy, nếu không có thể mẹ sẽ gặp rắc rối.”
“Được rồi, được rồi,” cô nói, uể oải ngồi dậy. Cô dụi mắt. “Họ có cà phê hòa tan trong phòng tắm không nhỉ?”
“Con không thấy gói nào, nhưng nếu mẹ muốn con sẽ chạy xuống sảnh và mua cho mẹ một lon Coca.”
“Mẹ có một ít tiền lẻ trong túi đấy...”
Kevin bật dậy và bắt đầu lục túi mẹ. Tìm được vài đồng hai lăm xu, nó chạy ra cửa trước, đầu còn rối bù vì mới dậy. Cô nghe thấy tiếng bước chân nó thình thịch chạy xuống sảnh. Sau khi đứng dậy vươn hai cánh tay qua đầu, cô đi tới chỗ cái bàn nhỏ. Cô cầm cuốn sách lên và vừa bắt đầu đọc từ chương đầu tiên thì thằng bé chạy về với hai lon Coca. “Của mẹ này,” nó nói, để một lon lên bàn bên cạnh cô. “Con sẽ đi tắm và chuẩn bị. Mẹ để bộ đồ bơi của con đâu rồi?”
A, nguồn năng lượng vô tận của trẻ con, cô nghĩ. “Ở ngăn kéo trên cùng ấy, bên cạnh đống tất của con ấy.”
“Vâng,” nó nói, mở ngăn kéo ra, “con thấy rồi.” Nó đi vào nhà tắm và Theresa nghe thấy tiếng vòi sen vặn ra. Mở lon Coca của mình ra, cô quay trở lại với cuốn sách.
May là Garrett đã nói đúng khi anh bảo cô rằng những thông tin này không khó. Nó rất dễ đọc, có hình ảnh mô tả các thiết bị, và lúc Kevin mặc đồ thì cô đã đọc xong. Sau khi tìm thấy bài thi cho mình, cô đặt nó trước mặt. Kevin đi tới và đứng đằng sau khi cô liếc qua câu hỏi đầu tiên. Nhớ lại xem mình đã đọc thấy nó ở chỗ nào, cô bắt đầu giở lại cuốn sách tới đúng trang đó.
“Mẹ, câu đấy dễ mà. Mẹ không cần dùng sách.”
“Vào lúc sáu giờ sáng thì mẹ cần tất cả những sự trợ giúp có thể,” cô càu nhàu, không hề cảm thấy tội lỗi tí tẹo nào về chuyện đó. Garrett đã nói là cô có thể dùng sách mà, phải không?
Kevin tiếp tục nhìn qua vai mẹ trong lúc cô trả lời hai câu hỏi đầu tiên, thằng bé bình luận, “Không, mẹ xem nhầm chỗ rồi,” hoặc, “Mẹ có chắc là mẹ đã đọc mấy chương đó rồi không vậy?” cho đến khi cuối cùng cô bảo nó đi xem ti vi đi.
“Nhưng có gì đâu mà xem ạ,” nó nói, nghe có vẻ chán nản.
“Thế thì đọc gì đó đi.”
“Con đâu có mang theo thứ gì.”
“Thế thì ngồi yên đi.”
“Con đang ngồi yên mà.”
“Không, con đâu có ngồi. Con đứng ngó qua vai mẹ.”
“Con chỉ cố giúp mẹ thôi mà.”
“Cứ ngồi xuống giường đi, được không? Và đừng nói gì cả.”
“Con có nói gì đâu.”
“Giờ con đang nói đấy.”
“Đó là vì mẹ đang nói với con.”
“Con không thể để mẹ yên tĩnh mà làm bài thi à?”
“Được rồi. Con sẽ không nói thêm một lời nào nữa. Con sẽ im như thóc.”
Và nó làm thế thật – trong vòng hai phút. Rồi nó huýt sáo.
Cô đặt bút xuống rồi quay về phía nó. “Sao con lại huýt sáo?”
“Con chán.”
“Thế thì bật ti vi lên.”
“Chẳng có gì…”
Và cứ như thế cho đến khi cuối cùng cô cũng làm xong. Phải mất gần một tiếng đồng hồ để làm một việc mà nếu ở văn phòng cô có thể chỉ mất nửa thời gian. Cô tắm nước nóng một lúc lâu rồi thay đồ, mặc bộ đồ bơi bên trong quần áo. Kevin, giờ đã đói lả, lại muốn tới cửa hàng McDonald, nhưng cô không cho và gợi ý là nên ăn sáng ở nhà hàng Waffle bên kia đường.
“Nhưng con không thích đồ ăn của họ.”
“Con còn chưa ăn ở đó bao giờ mà.”
“Con biết.”
“Thế thì làm sao mà con biết là con không thích?”
“Chỉ là con biết thôi.”
“Con là đấng toàn tri à?”
“Thế là sao ạ?”
“Nó có nghĩa là, chàng trai ạ, lần này chúng ta sẽ đi ăn ở nơi mà mẹ muốn tới ăn.”
“Vậy sao?”
“Ừ,” cô nói, mong mỏi một tách cà phê hơn bất cứ lúc nào.
Garrett gõ cửa phòng họ ở nhà khách đúng chín giờ, Kevin liền chạy ào ra mở cửa.
“Hai mẹ con đã sẵn sàng chưa?” anh hỏi.
“Rồi ạ,” Kevin nhanh nhảu đáp. “Bài thi của cháu ở đằng kia ạ. Để cháu lấy cho chú nhé.”
Nó nhảy bổ tới chỗ cái bàn trong lúc Theresa nhổm dậy trên giường và hôn phớt Garrett để chào anh.
“Buổi sáng của em thế nào?” anh hỏi.
“Cứ như là buổi chiều rồi vậy. Kevin dựng em dậy từ lúc rạng sáng để làm bài thi đấy.”
Garrett mỉm cười khi Kevin quay lại với bài thi của nó.
“Đây, ông Blake. Ý cháu là chú Garrett.”
Garrett cầm lấy và bắt đầu nhìn lướt qua nhưng câu trả lời của nó.
“Mẹ cháu có khó khăn một chút khi làm hai câu đầu, nhưng cháu đã giúp mẹ xử lý được,” Kevin nói tiếp, Theresa liền đảo mắt. “Sẵn sàng đi chưa mẹ?”
“Bất cứ lúc nào,” cô nói, cầm lấy chìa khóa phòng và túi xách.
“Thế thì đi thôi,” Kevin nói, dẫn đường đi xuống sảnh, tiến về phía chiếc xe tải của Garrett.
Suốt buổi sáng đến đầu buổi chiều, Garrett dạy họ những kỹ năng cơ bản của môn lặn có bình dưỡng khí. Họ học về công dụng của các thiết bị, cách mặc và kiểm tra, và cuối cùng là cách thở qua mặt nạ dưỡng khí, lúc đầu là ở trên thành bể bơi, sau là ở dưới nước. “Điều quan trọng nhất cần nhớ,” Garrett giải thích, “là cứ thở bình thường. Đừng có nín thở, đừng thở nhanh quá hay chậm quá. Cứ để nó diễn ra tự nhiên thôi.” Đương nhiên là với Theresa thì xem ra chẳng có gì tự nhiên trong việc đó cả, và rốt cuộc là cô gặp nhiều rắc rối hơn so với Kevin. Kevin, vốn lúc nào cũng ham phiêu lưu, nghĩ rằng sau vài phút dưới nước nó sẽ biết được tất cả những gì cần biết.
“Dễ mà,” nó nói với Garrett. “Cháu nghĩ cháu sẽ sẵn sàng ra biển vào chiều nay.”
“Chú chắc chắn là thế, nhưng chúng ta sẽ vẫn phải học theo đúng trình tự đã.”
“Mẹ cháu học thế nào?”
“Tốt.”
“Có tốt bằng cháu không?”
“Cả hai đều học rất tốt,” anh nói, và Kevin lại đeo mặt nạ dưỡng khí vào. Nó lại xuống nước trong lúc Theresa nhô lên và tháo mặt nạ ra.
“Khi em thở cảm giác buồn cười lắm,” cô nói.
“Em đang làm tốt lắm. Cứ thả lỏng và thở bình thường thôi.”
“Lần trước em trồi lên vì ngộp thở anh cũng bảo thế.”
“Quy tắc chưa thay đổi trong mấy phút qua, Theresa.”
“Em biết. Em chỉ thắc mắc là liệu có gì đó không ổn với cái bình của em không.”
“Cái bình không sao hết. Sáng nay anh kiểm tra nó hai lần rồi.”
“Nhưng anh không phải là người sử dụng nó, phải không nào?”
“Em có muốn anh thử lại không?”
“Không,” cô lầm bầm, nheo mắt với vẻ thất vọng, “em sẽ làm được.” Cô lại xuống nước.
Kevin trồi lên bất ngờ và cởi mặt nạ ra. “Mẹ ổn chứ? Cháu thấy mẹ trồi lên.”
“Mẹ ổn. Chỉ là đang làm quen với việc này thôi, như cháu ấy.”
“Tốt. Cháu sẽ cảm thấy rất tệ nếu cháu được cấp chứng chỉ còn mẹ thì không.”
“Đừng lo về chuyện đó. Cứ tập đi.”
“Vâng.”
Và cứ thế.
Sau vài tiếng dưới nước, cả Kevin và Theresa đều mệt nhoài. Họ đi ăn trưa, và một lần nữa Garrett lại kể chuyện đi lặn của anh, lần này là vì Kevin. Kevin hỏi phải đến cả trăm câu rất ngây thơ. Garrett kiên nhẫn trả lời từng câu một, và Theresa thấy nhẹ cả người khi hai người có vẻ hòa hợp đến vậy.
Sau khi ghé qua nhà khách để lấy cuốn sách và bài học cho ngày hôm sau, Garrett đưa cả hai về nhà anh. Mặc dù Kevin đã định bắt đầu đọc mấy chương tiếp theo ngay, nhưng việc Garrett sống ngay trên bãi biển đã thay đổi mọi thứ. Đứng ở phòng khách và nhìn ra biển, thằng bé hỏi:
“Con xuống biển được không mẹ?”
“Mẹ không nghĩ thế,” cô nói nhẹ nhàng. “Chúng ta đã ở bể bơi cả ngày rồi.”
“A, mẹ… đi mà? Mẹ không cần phải đi với con đâu – mẹ có thể trông chừng con từ hiên mà.”
Cô lưỡng lự, và Kevin biết là nó đã nắm thóp được mẹ rồi. “Làm ơn đi mà,” nó lại nói, cười với cô tha thiết nhất mực.
“Được rồi, con có thể đi. Nhưng đừng có ra chỗ quá sâu, được chứ?”
“Không đâu, con hứa mà,” nó phấn khích nói. Cầm lấy cái khăn tắm Garrett đưa cho, nó chạy xuống biển. Garrett và Theresa ngồi trên hiên và nhìn thằng bé bắt đầu nhào xuống làm nước tóe lên.
“Đúng là một cậu thiếu niên,” Garrett nói nhỏ.
“Vâng,” cô đáp. “Và em nghĩ là nó thích anh. Lúc ăn trưa, khi anh vào phòng tắm, nó bảo là anh thật tuyệt.”
Garrett cười. “Anh rất mừng. anh cũng thích nó. Nó là một trong những học viên giỏi nhất của anh.”
“Anh chỉ nói thế để làm em vừa lòng chứ gì.”
“Đâu có. Thật thế mà. Anh đã gặp nhiều đứa trẻ con trong các lớp học của mình, nhưng nó là đứa chín chắn và ăn nói khéo léo nhất ở tuổi đó. Lại ngoan nữa. Thời nay nhiều đứa trẻ hư hỏng quá, nhưng anh cảm thấy thằng bé thì không.”
“Cảm ơn anh.”
“Anh nói thật lòng đấy, Theresa ạ. Sau khi nghe em nói về những lo lắng của em, anh không biết chắc sẽ phải chờ đợi điều gì. Nhưng nó thật sự là một đứa bé tuyệt vời. Em đã nuôi dạy con rất tốt.”
Cô nắm tay anh và nhẹ nhàng hôn lên đó. Cô nói khẽ.
“Điều anh nói có ý nghĩa với em nhiều lắm. Chẳng có mấy người đàn ông em từng gặp muốn nói chuyện với thằng bé, nói gì đến chuyện dành thời gian chơi với nó.”
“Thế thì họ thiệt rồi.”
Cô mỉm cười. “Làm sao anh luôn biết cách nói chính xác những điều làm em cảm thấy dễ chịu thế nhỉ?”
“Có lẽ là vì em đã khơi dậy những điều tốt đẹp nhất trong anh.”
“Có lẽ là thế.”
Tối đó, Garrett đưa Kevin tới cửa hàng băng đĩa để chọn vài bộ phim mà nó muốn em và gọi pizza cho cả ba người. Họ ngồi ăn trong phòng khách, cùng xem bộ phim đầu tiên. Sau bữa tối, Kevin uể oải dần. Đến chín giờ thì nó ngủ gật ngay trước tivi. Theresa khẽ đẩy nó, bảo nó là đã đến lúc đi về rồi.
“Chúng ta không ngủ ở đây đêm nay được sao?” nó lụng bụng, mơ mơ màng màng.
“Mẹ nghĩ là chúng ta nên về,” cô nói khẽ.
“Nếu muốn thì cả hai mẹ con có thể ngủ trên giường của chú,” Garrett đề nghị. “Chú sẽ ở ngoài này và ngủ trên ghế.”
“Thế đi mẹ. Con mệt lắm rồi.”
“Con chắc chứ?” cô hỏi, nhưng Kevin đã bắt đầu loạng choạng bước về phòng ngủ rồi. Họ nghe thấy cái đệm lò xo kêu cót két lúc Kevin nằm vật xuống giường của Garrett. Đi theo nó, họ ngó qua cửa. Loáng cái nó lại ngủ thiếp đi.
“Anh không nghĩ là nó cho em nhiều lựa chọn,” Garrett thì thào.
“Em vẫn không chắc đó là một ý hay.”
“Anh sẽ là một quý ông đích thực – anh hứa.”
“Em không lo về anh – em chỉ không muốn làm Kevin có ấn tượng sai.”
“Ý em là em không muốn nó biết chúng ta quan tâm đến nhau hả? Anh nghĩ là nó đã biết rồi.”
“Anh hiểu ý em mà.”
“Ừ, anh hiểu.” Anh nhún vai. “Nghe này, nếu em muốn anh bế giùm nó ra ngoài xe tải thì anh rất mừng được làm thế.”
Cô nhìn Kevin đăm đăm một lúc, lắng nghe tiếng thở sâu, đều đều của nó. Trông nó ngủ say như chết vậy.
“Ừm, có lẽ một đêm cũng chẳng sao,” cô miễn cưỡng nói, Garrett liền nháy mắt.
“Anh vẫn hy vọng là em sẽ nói thế.”
“Giờ thì đừng quên anh đã hứa sẽ làm người quân tử đích thực đấy nhé.”
“Không đâu.”
“Anh nói nghe chắc nhỉ.”
“Ấy… hứa là làm.”
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại và vòng tay ôm cổ Garrett. Cô hôn anh, cắn đùa môi anh. “Thế thì tốt, vì nếu để tùy em thì em không nghĩ mình có thể kiềm chế được bản thân đâu.”
Anh nhăn mặt. “Rõ là em biết cách chơi khó một người đàn ông, phải không?”
“Thế có nghĩa là anh nghĩ em là một kẻ khiêu khích à?”
“Không,” anh nói nhỏ. “Có nghĩa là anh nghĩ em thật hoàn hảo.”
Thay vì xem bộ phim thứ hai, Garrett và Theresa ngồi xuống đi văng, nhấm nháp rượu vang và nói chuyện. Theresa kiểm tra Kevin hai lần để chắc chắn là nó vẫn ngủ. Trông nó như thể chưa hề động đậy chút nào.
Tới nửa đêm Theresa ngáp lên ngáp xuống, Garrett bảo cô nên đi ngủ một chút.
“Nhưng em xuống đây để nhìn thấy anh mà,” cô uể oải phản kháng.
“Nhưng nếu không đi ngủ, em nhìn anh sẽ không rõ ràng đâu.”
“Em ổn mà, thật đấy,” cô nói, rồi lại ngáp, Garrett đứng dậy và đi tới chỗ tủ áo. Anh lôi một tấm khăn trải giường, chăn và gối mang ra ghế.
“Anh năn nỉ đấy. Cố ngủ chút đi. Chúng ta còn mấy ngày nữa để nhìn nhau cơ mà.”
“Anh chắc chứ.”
“Chắc luôn.”
Cô giúp Garrett sắp xếp cái đi văng rồi đi vào phòng ngủ. “Nếu em không muốn mặc nguyên quần áo mà ngủ thì có mấy bộ chui đầu ở ngăn kéo thứ hai đấy,” anh nói.
Cô lại hôn anh. “Hôm nay em đã có một ngày tuyệt vời,” cô nói.
“Anh cũng vậy.”
“Em xin lỗi vì mệt quá thế này.”
“Em đã làm nhiều việc rồi. Việc đó hoàn toàn dễ hiểu mà.”
Vòng tay ôm riết nhau, cô thì thầm vào tai anh, “Anh sẽ luôn dễ chịu thế này chứ?”
“Anh sẽ cố.”
“Chà, anh thật dại dột.”
Vài giờ sau Garrett tỉnh giấc vì cảm thấy có ai đó thúc nhẹ vào sườn anh. Mở mắt ra, anh thấy Theresa ngồi cạnh. Cô đang mặc bô quần áo chui đầu anh nhắc đến lúc nãy.
“Em ổn chứ?” anh hỏi, nhỏm dậy.
“Em ổn,” cô thì thào, vuốt ve cánh tay anh.
“Mấy giờ rồi?”
“Hơn ba giờ.”
“Kevin vẫn ngủ chứ?”
“Không vẫy tai luôn.”
“Anh có thể hỏi sao em lại ra khỏi giường không?”
“Em có một giấc mơ và em không ngủ lại được.”
Anh dụi mắt. “Mơ thấy gì?”
“Anh,” cô nói bằng giọng thì thào.
“Giấc mơ đó có đẹp không?” anh hỏi.
“Ồ, có…” cô nói nhỏ dần. Cô ngả qua đê hôn lên ngực anh, anh liền kéo sát cô lại. Anh liếc về phía cửa phòng ngủ. Cô đã đóng lại.
“Em không lo Kevin à?” anh hỏi.
“Hơi lo, nhưng em tin là anh sẽ khẽ khàng hết sức có thể.”
Cô thò tay xuống dưới tấm chăn và lướt những ngón tay trên bụng anh. Cái đụng chạm của cô như có điện.
“Em chắc về chuyện này chứ?”
“Ừ hứ,” cô nói.
Họ làm tình nhẹ nhàng, lặng lẽ, và sau đó nằm bên nhau. Một lúc lâu, không ai nói gì. Khi những tia nắng yếu ớt nhất bắt đầu hừng lên ở đường chân trời, họ hôn tạm biệt và cô trở lại phòng ngủ. Vài phút sau cô đã ngủ ngon lành, còn Garrett thì nhìn cô từ bên ngoài cửa phòng ngủ.
Không hiểu sao, anh không ngủ lại được nữa.
Sáng hôm sau, trong lúc Garrett chạy đi mua mấy chiếc bánh mì vòng về ăn sáng thì Theresa và Kevin cùng làm bài tập trong sách. Họ lại ra bể bơi. Lần này các bài học nâng cao hơn một chút, bao hàm nhiều kỹ năng khác nhau. Theresa và Kevin thực hành kiểu “thở đồng đội” trong trường hợp một trong hai người đã hết dưỡng khí lúc ở dưới nước và phải dùng chung một bình dưỡng khí, Garrett cũng cảnh báo những mối nguy hiểm vì hoảng hốt trong khi đi lặn và từ việc vội vã lao lên mặt nước quá nhanh. “Nếu làm thế, người ta sẽ bị cái gọi là ‘bệnh khí ép’. Nó không chỉ đau đớn mà còn có thể đe dọa đến tính mạng nữa.”
Họ cũng dành thời gian ở mé sâu của bể, bơi dưới nước trong những khoảng thời gian dài hơn mức bình thường, làm quen với thiết bị và thực hành cách chống ù tai. Tới cuối buổi học, Garrett chỉ cho họ cách nhảy xuống từ thành bể sao cho mặt nạ không bị bung ra. Như dự đoán, sau vài giờ thì cả hai đều đã mệt nhoài và sẵn sàng kết thúc.
“Ngày mai chúng ta sẽ ra biển chứ ạ?” Kevin hỏi khi họ đi ra xe.
“Nếu cháu muốn. Chú nghĩ là cháu đã sẵn sàng, nhưng nếu cháu thích ở bể bơi thêm một ngày nữa thì chúng ta sẽ làm thế thay vì ra biển.”
“Không, cháu sẵn sàng rồi.”
“Cháu chắc chứ? Chú không muốn đẩy cháu đi nhanh quá.”
“Cháu chắc mà,” nó nhanh nhảu đáp.
“Còn em, Theresa? Em sẵn sàng ra biển chưa?”
“Nếu Kevin đã sẵn sàng thì em sẵn sàng.”
“Cháu sẽ lấy được chứng chỉ vào thứ Ba chứ ạ?” Kevin hỏi.
“Nếu những chuyến đi lặn ở biển diễn ra tốt đẹp, cả hai sẽ lấy được chứng chỉ.”
“Tuyệt quá.”
“Thế thời gian còn lại thì làm gì?” Theresa hỏi.
Garrett bắt đầu chất bình dưỡng khí lên thùng xe. “Chúng ta sẽ đi thuyền. Trông có vẻ như trời sẽ đẹp đấy.”
“Cháu có thể học cả cách lái thuyền không?” Kevin hăm hở hỏi.
“Được chứ. Chú sẽ chọn cháu làm thuyền phó thứ nhất của chú.”
“Cháu có cần phải lấy chứng chỉ cho việc đó không ạ?”
“Không – cái đó là do thuyền trưởng quyết định, và vì chú là thuyền trưởng nên chú có thể làm việc đó ngay bây giờ.”
“Chỉ thế thôi sao?”
“Chỉ thế thôi.”
Kevin tròn mắt nhìn Theresa, và cô gần như có thể đoc được suy nghĩ của nó. Đầu tiên thì mình học lặn, rồi mình trở thành thuyền phó. Chờ đến lúc kể cho tụi bạn nghe xem.
Garrett đã dự báo thời tiết chính xác, và ba người bọn họ đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ngoài biển. Garrett dạy Kevin những kỹ năng lái thuyền cơ bản – từ cách đổi đường chạy, thời điểm đổi đường chạy cho tới việc phán đoán hướng gió dựa vào những đám mây. Như trong buổi hẹn hò đầu tiên của hai người, họ ăn bánh kẹp và xa lát, nhưng lần này họ được mua vui bởi một gia đình cá heo nô đùa xung quanh thuyền trong lúc họ ăn.
Khi họ lên đường trở lại bến thì cũng đã muộn, và sau khi chỉ cho Kevin cách buộc thuyền lại để bảo vệ nó khỏi những cơn bão bất ngờ, Garrett đưa họ về nhà khách. Vì cả ba đều đã kiệt sức, Theresa và Garrett nhanh chóng chào tạm biệt, lúc Garrett về đến nhà thì cả Theresa và Kevin đều đã lên giường.
Ngày hôm sau, Garrett đưa họ đi lặn ngoài biển lần đầu tiên. Khi sự căng thẳng ban đầu đã giảm đi, họ bắt đầu tận hưởng chuyến đi và cuối cùng thì mỗi ngưởi sử dụng hết hai bình dưỡng khí trong suốt buổi học chiều. Nhờ có thời tiết ven biển êm ả nên nước trong veo, nhìn rõ tới tận đáy. Garrett chụp vài tấm ảnh cho họ khi họ khám phá ra một trong những con tàu đắm ở vùng nước nông gần bờ biển Bắc Carolina. Anh hứa sẽ rửa ảnh ra trong tuần đó và gửi cho hai mẹ con ngay khi có thể.
Buổi tối họ lại ở nhà Garrett. Sau khi Kevin đi ngủ, Garrett và Theresa ngồi sát bên nhau ngoài hiên, được bầu không khí nóng ẩm mơn trớn.
Sau khi nói chuyện về buổi học lặn trước đó của họ, Theresa im lặng một lát. “Em không thể tin nổi là tối mai mẹ con em phải đi rồi,” cuối cùng cô lên tiếng, giọng thoáng buồn. “Hai ngày vừa rồi trôi qua nhanh như bay ấy.”
“Đó là bởi vì chúng ta quá bận.”
Cô mỉm cười. “Giờ thì anh đã cảm nhận được cuộc sống của em ở Boston như thế nào rồi đấy.”
“Lúc nào cũng hối hả?”
Cô gật đầu. “Chính xác. Kevin là điều tốt đẹp nhất từng xảy ra với em, nhưng đôi khi nó làm em kiệt sức. Nó luôn luôn phải làm gì đó.”
“Dù vậy, em sẽ không thay đổi điều đó, phải không? Ý anh là, em không muốn nuôi dạy nên một con nghiện ti vi hoặc một đứa trẻ ngồi trong phòng riêng nghe nhạc cả ngày phải không?”
“Không.”
“Thế thì em phải thấy đó là may mắn. Nó là một đứa trẻ tuyệt vời – anh thật sự thích dành thời gian ở bên nó.”
“Em rất mừng. Em biết là nó cũng cảm thấy như vậy.” Cô ngừng lại. “Anh biết không, mặc dù chúng ta không có nhiều thời gian ở riêng với nhau trong chuyến đi này nhưng dường như em đã hiểu anh hơn rất nhiều so với lần đầu em xuống đây một mình.”
“Ý em là sao? Anh vẫn là anh như trước mà.”
Cô mỉm cười. “Anh vừa là anh lại vừa không còn là anh. Lần trước em về đây, anh chỉ có mình em, và cả hai chúng ta đều biết rằng dồn hết tâm trí cho một người khi ta có nhiều thời gian riêng bên nhau thì dễ dàng hơn. Lần này thì anh đã thấy chuyện có Kevin ở bên cạnh thật sự là như thế nào rồi đấy… nhưng anh đã xử lý mọi chuyện tốt hơn em tưởng tượng.”
“Ừm, cảm ơn em, nhưng có gì khó đâu. Miễn có em ở bên thì bọn anh làm gì cũng đâu quan trọng. Chỉ là anh thích dành thời gian ở bên em thôi.”
Anh vòng tay ôm cô, kéo cô sát lại. Cô ngả đầu lên vai anh. Trong im lặng, họ lắng nghe những con sóng cuộn vào bờ biển.
“Em sẽ lại ở lại qua đêm chứ?” anh hỏi.
“Em đang cân nhắc nghiêm túc đây.”
“Em có muốn anh lại làm bậc chính nhân quân tử nữa không?’
“Có lẽ có. Có lẽ không.”
Anh nhướng mày. “Em đang đong anh đấy à?”
“Em đang cố,” cô thú nhận, và anh bật cười. “Anh biết không, Garrett, em thật sự cảm thấy dễ chịu khi có anh ở bên.”
“Dễ chịu? Em nói nghe như thể anh là cái ghế nệm vậy.”
“Em không có ý như thế. Em chỉ định nói là em cảm thấy mình được thoải mái khi chúng ta ở bên nhau.”
“Em nên thế. Anh cảm thấy khá thoải mái với em.”
“Khá thoải mái. Thế thôi à?”
Anh lắc đầu. “Không, không phải chỉ có thế.” Trông anh gần như cả thẹn trong giây lát. “Lần trước, sau khi em đi, bố anh tới và giáo huấn anh một bài.”
“Ông ấy bảo sao?”
“Ông ấy bảo nếu em làm anh hạnh phúc thì anh không nên để em ra đi.”
“Và anh định làm việc đó như thế nào?”
“Anh đoán anh sẽ cưa đổ em nhờ sức cuốn hút của anh.”
“Anh đã làm được điều đó rồi.”
Anh liếc nhìn cô, rồi nhìn ra mặt biển. Lát sau, anh nói khẽ. “Thế thì anh đoán là anh sẽ phải nói rằng anh yêu em.”
Anh yêu em.
Trên đầu họ, sao mọc chi chit, nhấp nháy trên nền trời đen thẫm. Những đám mây ở đằng xa bồng bềnh trôi ở phía chân trời, phản chiếu ánh sáng của vầng trăng lưỡi liềm. Theresa lắng nghe câu nói đó lướt qua trong đầu một lần nữa.
Anh yêu em.
Lần này không có mâu thuẫn tư tưởng, không có hoài nghi về điều anh vừa nói.
“Thật không?” cuối cùng cô thì thào.
“Ừ,” anh nói, quay lại phía cô, “thật đấy.” Khi anh trả lời, có gì đó trong mắt anh mà cô chưa hề thấy lúc trước.
“Ôi, Garrett…” cô mở lời với vẻ không chắc chắn, nhưng rồi Garrett lắc đầu ngắt lời cô.
“Theresa, anh không kỳ vọng là em sẽ cảm thấy ý như vậy. Anh chỉ muốn em biết rằng anh cảm thấy thế nào.” Anh nghĩ một lát và thấy mình nhớ lại giấc mơ lần trước. “Hai tuần qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra…” Anh ngừng lại.
Cô định nói gì đó, nhưng Garrett lắc đầu. Một lúc sau anh mới nói tiếp.
“Và anh không chắc mình đã hiểu được mọi chuyện, nhưng anh hiểu cảm nhận của anh về em.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt trên má và môi cô. “Anh yêu em, Theresa ạ.”
“Em cũng yêu anh,” cô nói nhẹ nhàng, thử thốt lên những từ đó và hy vọng chúng là thật.
Họ ôm nhau một lúc lâu sau đó rồi đi vào trong nhà và làm tình, thì thầm với nhau mãi tới khi trời hửng. Nhưng lần này, sau khi Theresa vào phòng ngủ, Garrett ngủ ngon lành còn cô thì thức trắng, nghĩ về phép màu đã đưa họ đến với nhau.
Ngày hôm sau trôi qua thật tuyệt vời. Mỗi khi có cơ hội là Garrett và Theresa lại nắm tay nhau, hôn trộm vài cái khi Kevin không nhìn thấy.
Họ dành cả ngày để thực hành như những buổi trước đó, và khi đã kết thúc bài học lặn cuối cùng, Garrett cấp cho họ chứng chỉ tạm thời ngay trên thuyền. “Giờ thì cháu có thể đi lặn ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào cháu muốn,” anh nói với Kevin, thằng bé đang cầm cái giấy chứng nhận như thể nó bằng vàng vậy. “Chỉ cần gửi cái đơn này đi thôi là cháu sẽ có được chứng chỉ PADI trong vòng hai tuần. Nhưng nhớ là đi lặn một mình không bao giờ an toàn đâu nhé. Hãy luôn đi cùng với một ai đó.”
Vì đó là ngày cuối cùng ở Wilmington nên Theresa trả phòng ở nhà khách và ba người cùng về nhà Garrett. Kevin muốn dành mấy tiếng còn lại ngoài bãi biển, Theresa và Garrett ngồi cùng nó bên mép nước. Garrett và Kevin chơi trò Frisbee một lát, và nhận ra là trời đã ngả về chiều muộn, Theresa đi vào trong nhà kiếm thứ gì đó để ăn.
Họ ăn bữa tối qua loa ngoài hiên – xúc xích nướng trên than – trước khi Garrett lái xe đưa họ ra sân bay. Sau khi Theresa và Kevin đã lên máy bay an toàn, Garrett ở lại vài phút, nhìn theo cho đến khi cuối cùng máy bay cũng bắt đầu rời khỏi cửa nhà ga. Khi nó đã khuất tầm mắt, anh đi ra xe và trở về nhà, nhìn đồng hồ để xem từ giờ cho đến lúc anh có thể gọi cho cô vào buổi tối là bao lâu.
Trên ghế máy bay, Theresa và Kevin giở tạp chí ra xem. Bay được nửa chặng đường thứ nhất, Kevin đột nhiên quay sang cô và hỏi:
“Mẹ, mẹ có thích chú Garrett không?”
“Có, mẹ thích. Nhưng quan trọng hơn là con có thích chú ấy không?”
“Con nghĩ là chú ấy rất tuyệt. Ý con là đối với một người đã trưởng thành.”
Theresa mỉm cười. “Chú ấy và con có vẻ hợp nhau nhỉ. Con có vui khi mình tới đây không?”
Nó gật đầu. “Có, con vui.” Nó ngừng lại, giở tờ tạp chí soàn soạt. “Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện được không?”
“Gì cũng được.”
“Mẹ sẽ lấy chú Garrett chứ?”
“Mẹ không biết nữa. Tại sao?”
“Mẹ có muốn không?”
Một lúc sau cô mới trả lời được. “Mẹ không chắc. Mẹ chỉ biết rằng ngay bây giờ thì mẹ chưa muốn lấy chú ấy. Mẹ và chú ấy vẫn còn đang tìm hiểu nhau.”
“Nhưng có thể là trong tương lai mẹ sẽ muốn lấy chú ấy chứ?”
“Có thể.”
Trông Kevin có vẻ bớt căng thẳng. “Con sẽ rất vui. Trông mẹ có vẻ thật sự hạnh phúc khi ở bên chú ấy.”
“Con nhận ra à?”
“Mẹ, con mười hai tuổi rồi. Con biết nhiều hơn mẹ tưởng đấy.”
Cô với tay ra chạm vào tay con. “Ừm, thế con sẽ nói gì nếu lúc nãy mẹ bảo là mẹ muốn lấy chú ấy ngay bây giờ?”
Nó im lặng một lát. “Con đoán là con sẽ thắc mắc không biết chúng ta sống ở đâu.”
Theresa chịu chết không tài nào nghĩ ra một câu trả lời hợp lý. Ở đâu nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...