Trong đêm tối âm u bốn bề lạnh lẽo, tại một vùng hắc ám tràn ngập bất chợt lóe lên hai đạo tia sáng đỏ đậm nhập nhòe sát khí đang hướng thẳng đến khu công xưởng trước mặt.
Này là một đầu biến dị hắc cẩu, nó từ lúc bị Lí Việt đuổi đi đã tâm sinh lòng báo thù, vừa lúc Lí Việt tiến hóa lộ ra năng lượng ba động trong không gian hấp dẫn đến đến nó chú ý.
Biến dị hắc cẩu cũng là sinh vật có suy nghĩ, trước đó cũng không tệ nhưng giờ biến dị xong đã đột phá gần xấp xỉ tới trí tuệ nhân loại mười bốn mười năm tuổi.
Trực tiếp giao chiến sẽ không có phần thắng, nhưng nhân lúc Lí Việt tiến hóa mà lơ là chính là thời cơ thích hợp nhất để báo thù.
Ôm theo hi vọng biến dị hắc cẩu thủ phục bên trong hắc ám, một tiếng động cũng không phát ra duy chỉ có một đôi con ngươi màu máu trói chặt lấy khung cảnh phía trước.
Đêm tối một mực trôi qua trong yên tĩnh.
Sáng sớm, tại phía Tây công xưởng là khu vực chung cư đông đúc, đương nhiên lộ ra chỉ có người biến dị du tẩu trên mặt đường, phía trong kiến trúc là một ít nhân loại tìm thấy con đường phát triển mà không ngừng phản sát người biến dị để cướp đoạt đi tiến hóa tinh thạch.
Rốt cuộc xảy ra tang thi hóa cũng đã trôi qua hơn mấy tuần, giờ phút này còn sống sót cũng đều là những người không phải tầm thường, duy chỉ có số ít may mắn chạy trốn đến được nơi trú nạn cho người dân.
Tại trong tòa chung cư cao đến mười bảy tầng, trên tầng thứ mười, một nam tử trong tay rìu đen không ngừng di chuyển trên đường trống, mà hai bên hắn là rải rác thi thể vụn của người biến dị.
Hắn vừa đi vừa tỏa ra một cỗ sát khí khó có được, mỗi một phòng đi đến đều mạnh mẽ dùng rìu phá mở mà ngang nhiên tiến vào trong.
Chợt trong bóng tối phát ra một loạt âm thanh con người thúy thít, đây là tiêu chí người sống hoàn toàn khác xa người biến dị.
Chỉ thấy nam tử cầm rìu trong tay bật lên đèn điện mà quát lớn:
"Đi ra, nếu muốn Diệp Thần ta cứu mạng thì đi ra."
Thanh âm cứng rắn trực tiếp vang vọng khắp phòng, theo lí đó tiếng thút thít cũng im bặt mà đối diện là một vị thiếu nữ từ dưới gầm giường nhanh chóng đi ra.
Nàng cả người bụi bặm nhưng quần áo khi thường mỏng lộ ra đường cong tuyệt mĩ trên người, này vẫn chưa phát triển hoàn toàn thì chờ cho thành thục cũng phải nghiêng nước nghiêng thành, một vị tuyệt sắc mỹ nhân.
Chỉ là Diệp Thần hơi nhíu mày:
"Trong nhà còn một mình ngươi? Những người còn lại đâu?"
Nghe đến giọng nói lạnh lùng từ nam tử xa lạ mà thân hình thiếu nữ hơi run nhẹ, nàng giơ hai cánh tay gầy gò ôm lấy ngực mà nói ra một cách yếu ớt:
"Cha mẹ vì đi tìm thức ăn từ một tuần trước đến nay cũng chưa trở lại, hơn nữa ta một mực ở trong nhà không có đi đâu khác."
Nói xong con ngươi nàng hơi liếc nhìn đến lưỡi rìu bén sắc mà không tự chủ sống lưng lạnh toát.
Nếu là cái lí này cũng hoàn toàn không lấy làm lạ, tại mạt thế hoành hành thức ăn nước uống vô hình chung quý hơn cả vàng, thậm chí một số đại quý tộc có thể ngay lập tức nguyên ý đánh đổi gia sản hắn tích góp cả một đời chỉ để đổi lấy một miếng bánh mì.
Còn cha mẹ nàng chín phần mười là bị người biến dị giết chết hoặc đồng hóa, muốn gặp lại là hoàn toàn không có khả năng.
Diệp Thần nhẹ gật đầu một cái rồi vẫy vẫy tay ra hiệu:
"Theo sau lưng ta, ta đem ngươi đi tìm cha mẹ."
Nghe đến lời này khiến cho thiếu nữ hai mắt tỏa sáng, trong tâm hồn còn non nớt nghe thấy thế không tự chủ vui sướng khó diễn tả, nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thần mà rối rít cười.
Tại thời khắc ngươi nguy kịch nhất bất chợt nhận được một sợi dây đem ngươi từ vực sâu nhìn thấy ánh sáng, ngươi tuyệt đối nhìn người đến không khác cha mẹ của mình, cảm kích là vạn phần.
Diệp Thần lợi dụng khoản này để thu lấy thiếu nữ trước mặt dưới trướng của mình, đương nhiên đi tìm cha mẹ cũng chỉ là cái cớ hợp lí nhất lúc này, sau đó vẫn còn cần rèn luyện một hai.
"Có thể một mình sống đến bây giờ đủ hiểu tiềm lực của nàng không tệ, nếu có thể cẩn thận rèn rủa tuyệt đối có thể trở thành một cánh tay phải đắc lực."
Diệp Thần nghĩ nghĩ, tay phải cầm lên khăn ẩm lau đi khuôn mặt bụi bặm, không tự chủ hắn cũng phải rên nhẹ"
"Thật đẹp, ngươi tên gì."
Thiếu nữ như lấy lại một ít sức sống mà đáp lại nhanh chóng:
"Trần Minh Hà, ta tên Trần Minh Hà."
Minh Hà, như trường hà rực sáng xuyên tới biển lớn.
"Tên không tệ."
Diệp Thần gật gù, tiện tay đem dao nhỏ trong người đưa cho Minh Hà cầm một cái, hơn nữa ý vị theo đó rõ ràng vô cùng.
Diệp Thần thân phận là một sát thủ hạng a, thân thủ kinh nghiệm tuyệt đối đều vô cùng cao siêu, hắn muốn Minh Hà trở thành cánh tay phải thì trước hết phải dạy nàng kinh nghiệm chém giết đầu tiên.
Tiếp xúc hung khí là bước đầu, nếu nàng cầm lấy trực tiếp từ bỏ thì tư cách trong mắt Diệp Thần sẽ bị loại bỏ, theo đó hắn sẽ không lưu thủ đem nàng giết chết.
Sống hay chết một khắc này do nàng quyết định.
Chỉ thấy Minh Hà mới đầu nhìn thấy hung khí bất chợt lộ ra vẻ khó hiểu, bất quá nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của nam tử trước mặt mà miễn cưỡng cầm lấy, nàng vẫn không nguyên ý cầm nhưng cũng không lộ ra ghét bỏ.
Như vậy thành công qua bước đầu.
"Nhìn kĩ động tác của ra rồi ghi nhớ sâu trong bộ não, muốn tìm cha mẹ ngươi ta sẽ giúp nhưng chủ lực vẫn là ngươi tự động ra tay."
Diệp Thần cười nhẹ, ngay sau đó rìu đen trong tay tiến đến phòng kế bên mà tàn nhẫn phá mở cửa chính, lực đạo lộ ra là khủng bố vạn phần.
Vừa hay trong đó truyền ra một tràng gầm thét dữ tợn, hôi thối nồng nặng quyện vào tường trắng chậm rãi theo không khí thoát ra, Minh Hà mặt mày biến sắc không chịu nổi bịt chặt mũi, duy Diệp Thần vẫn làm bộ dáng ung dung tùy tiện không coi vào đâu.
Bất tri bất giác hình tượng Diệp Thần trong mắt Minh Hà mạnh mẽ hơn mấy phần, nàng nắm chặt lấy con dao đồng thời nép sát đằng sau lưng hắn để liếc mắt nhìn vào trong phòng.
Chợt một thân ảnh di chuyên vặn vẹo trần đầy quỷ dị từ trong vụt ra, mang theo một cỗ khí tức âm u bao phủ lấy người sống.
"Vừa hay đang cần vật thí nhiệm, lấy ngươi đi."
Diệp Thần cười lạnh trong lòng, đối diện tang thi mở ra miệng máu đỏ lòm xông đến mà không chút rối loạn, chỉ thấy hắn vung ra một rìu vừa vặn hạ xuống ngang eo tang thi đem nó đánh bật ra xa.
Minh Hà đằng sau chứng kiến hết thảy mà rung động cực kì, nàng vẫn là lần thứ hai chứng kiến sinh vật xấu xí này, lần đầu tiên là cha mẹ phản ứng nhanh nhạy đem nàng tẩu thoát thành công, lần thứ hai nhưng là hoàn cảnh thay đổi.
Nàng không có chạy trốn nhưng đứng nhìn tang thi bị người đàn ông trước đánh trả mạnh mẽ, hơn nữa bộ dáng tang thi vô cùng chật vật không phải đối thủ của người đàn ông này.
"Hắn mạnh mẽ như vậy."
Minh Hà không dấu nổi vẻ ngưỡng mộ nhìn lên dáng hình đứng thẳng lạnh lùng của Diệp Thần, nội tâm nhưng là dao động vô cùng mãnh liệt.
Tang thi không hổ là người biến dị từ dịch lỏng thần bí, hết lần này tới lần khác bị rìu sắt hạ xuống thân hình mà vẫn điên cuồng đứng dậy lao hướng Diệp Thần, trong con mắt đục ngầu lúc này tràn ngập sát khí mà hung tợn cực kì.
Chỉ tiếc Diệp Thần đây vẫn luôn muốn chơi đùa với nó nên động tác vẫn như không dùng hết lực, hắn làm như vậy một mặt cũng chỉ để tạo hình tượng trong mắt Minh Hà, một mặt cũng muốn phá nát toàn bộ hệ thống xương cốt của tang thi.
Trực tiếp kéo dài tới mười phút rốt cuộc tang thi thân thể mềm nhũn nằm liệt ra nền đá, duy chỉ có miệng rộng vẫn không ngừng gầm gừ ra thanh âm.
"Cầm lấy dao nhỏ trong tay đâm vào gáy nó."
Diệp Thần chợt thu lại rìu đen mà mở miệng hướng Minh Hà ra lệnh, ngữ diệu trong đó không khác tùy ý là bao.
Hắn muốn kết liễu tang thi phải là Minh Hà làm, nhưng nàng mới bao nhiêu tuổi, khoảng chừng mười bốn mười năm đi.
Nhiệm vụ này chắc chắn quá sức nàng, chỉ thấy sắc mặt Minh Hà lúc này tái nhợt, dao trong tay run rẩy chĩa mũi nhọn xuống gáy tang thi nhưng động tác là đình chỉ hoàn toàn, cứng nhắc như pho tượng một dạng.
"Ngươi không muốn cứu cha mẹ, cha mẹ ngươi thế nhưng là bị những thứ này bắt giữ đả thương, không dám giết chúng ngươi cứu cha mẹ bằng cách nào."
Diệp Thần bên ngoài không ngừng truyền vào tai Minh Hà dẫn lối, hắn giờ giờ khắc khắc bảo lưu bộ dáng lạnh lùng, duy chỉ có ngữ khí vẫn tà mị vô cùng.
Bước thứ hai này nàng không làm, đồng dạng không cần thiết sống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...