” Thi Thần Khôi Lỗi Quyết, nói như vậy thì đây là một môn pháp quyết rất lợi hại. Có điều đã chết rồi mà vẫn bị kẻ khác khống chế làm con rối giết người, người đó quả thật rất đáng thương. Hắc Phong lão tổ muốn biến Khuất Đạo Tử thành Thi Thần Tương Linh của y, hành sự thật là hết sức tàn độc.”
Trong đầu Lạc Bắc lập tức có suy nghĩ như vậy. “ Ô, Âm Lân Sa” Hắc Phong lão tổ lại lục soát trên người Lạc Bắc, sau khi lấy được Tử Lôi Nguyên Từ Chùy, chỉ tìm thấy được một cái túi đựng đầy Âm Lân Sa, Hắc Phong lão tổ hình như rất coi thường, lại cảm thấy rườm rà, vướng víu nên vất lại vào người Lạc Bắc. Sau đó Hắc Phong lão tổ không để ý đến Lạc Bắc nữa, một mình ngâm cứu Thi Thần đại pháp.
***
“ Bốn con búp bê bé nhỏ các ngươi tu vi thấp bé, mà trong tay lại có những thanh phi kiếm hiếm có khó tìm như vậy. Để các ngươi xuất núi như thế, e là còn có sư trưởng bí mật đi theo. Ôi, Thiên Tập Việt, Vũ Nhược Trần, Yến Kinh Tà đều lợi hại hơn ta, nếu như bắt gặp bọn chúng, coi như lão tổ ta xui xẻo rồi. Nhưng đám sư trưởng Thục Sơn các ngươi chắc chắn không thể nghĩ đến việc ta cải trang thế này, cứ nghênh ngang mà đi trên đường cái.”
Trên đường cái, trong một chiếc xe ngựa của nhà buôn, Hắc Phong lão tổ vừa cầm bình rượu tự rót tự uống, vừa nhìn Lạc Bắc đầy vẻ đắc ý.
Lúc này Hắc Phong lão tổ lại cải trang thành một thương nhân mình mặc y phục chỉnh tề, đầu đội chiếc mũ lương mao nhỏ, còn Lạc Bắc ở trong xe lại hai má hồng hào, mặc áo đỏ quần xanh, trên đầu thắt hai bím tóc, rõ ràng là đã bị cải trang thành một cô con gái. Tuy bộ nữ phục này nhìn có vẻ được may đo cẩn thận, nhưng màu sắc lại sặc sỡ, nhìn quá diêm dúa.
Chiếc xe ngựa mang kí hiệu của thương hiệu Cẩm Kí từ từ tiến vào trấn Thiên Bình.
Sau khi bắt cóc được Lạc Bắc, Hắc Phong lão tổ làm ra cỗ xe ngựa này, đi về phía đông, tiến vào lãnh thổ Ngô Việt.
Ngô Việt trước đây là một nước lớn ở vùng Trung Nguyên ( tỉnh Hà Nam ngày nay), Kinh Sở ( tỉnh Hồ Bắc ngày nay), trong mắt giới đạo sĩ là một vùng đất man rợ chưa được giáo hóa. Nhưng trong thời buổi thiên hạ phân tranh, Ngô Việt mấy chục năm nay lại không có chiến loạn, tuy không thể nói là cơm no áo đủ, nhưng không hề có cảnh tượng xương cốt đầy đường, dân sống không yên như ở Trung Nguyên, Kinh Sở.
Trấn Thiên Bình thuộc vùng sông nước Ngô Việt, khí hậu khác hẳn so với những vùng Thục Trung (vùng trung bộ Tứ Xuyên), Miêu Man ( một vùng thuộc Qúy Châu ngày nay), sông ngòi chằng chịt, hai bên bờ sông đầy những cây dâu, cây trà và rất nhiều guồng nước.
Hắc Phong lão tổ và Lạc Bắc ngồi trên xe ngựa, đi thẳng đến Lãm Nguyệt Lâu trong trấn Thiên Bình mới dừng lại.
Lãm Nguyệt Lâu là tửu lâu lớn nhất trong trấn Thiên Bình, cũng rất có tiếng trong toàn đất Ngô Việt. “ Hoàng khúc mật nhưỡng hương, tùng thử quế ngư phì”, hai câu này là để chỉ rượu ngon tự chưng cất theo phương pháp bí mật (mật nhưỡng) và món thịt sóc (tùng thử), cá quế (quế ngư) béo ngậy nổi tiếng ở Lãm Nguyệt Lâu.
“ Là người của Cẩm Kí. Cẩm Kí là thương hiệu lớn, không được tiếp đãi xuề xòa.”
Xe ngựa vừa dừng lại, một thằng nhỏ bị chốc đầu nhìn có vẻ nhanh nhẹn lập tức ra đón,cúi rạp người xuống, vừa chào vừa giúp khách kéo rèm cửa.
“ Lão gia, tiểu thư...”
Tên nhóc bị chốc đầu nhưng lanh lẹ này vốn định nói lão gia, tiểu thư, đã chuẩn bị chỗ tốt ở trên lầu rồi. Vì nó đã thoáng nhìn thấy trong xe ngựa có hai người một nam một nữ, nhưng khi Hắc Phong lão tổ và Lạc Bắc bước xuống xe, vừa nhìn thấy tướng mạo của Lạc Bắc thì nghẹn ngào quá không nói nổi nửa câu còn lại.
“ Sao trên đời lại có người con gái xấu đến thế cơ chứ?”
Lạc Bắc mạc quần áo lòe loẹt, tay to chân to, dáng người thô kềnh, lại còn đánh má hồng, hai bím tóc thì thắt lệch, quả thật là vô cùng xấu xí. Thằng nhóc nhìn thấy lại tưởng là mẫu dạ xoa từ trên xe bước xuống.
“ Sao hả?” Hắc Phong lão tổ nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của thằng nhóc thì hai mắt xếch lên, “ phải chăng ngươi thấy khuê nữ nhà ta xấu quá?”
“ Không...không...không ạ.” Thằng nhóc chốc đầu thấy Hắc Phong lão tổ lườm mình liền lắc đầu nguầy nguậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, trong cả cái thôn này ta cũng chưa từng thấy đứa con gái nào xấu như thế.
“ Ha ha, ngươi không thấy xấu càng tốt. Ta thấy nhà ngươi cũng không phải loại hư hỏng, lại biết việc. Khuê nữ nhà ta vừa tròn đôi tám, vẫn còn là khuê nữ ngoan hiền, chi bằng ta đi nói với người nhà ngươi một tiếng, cho ngươi kết duyên cùng khuê nữ nhà ta.” Hắc Phong lão tổ cười ha hả.
“ Việc này...” Tên nhóc chốc đầu mặt mũi tái mét, tay chân xua lấy xua để, “ Lão gia, việc này sao có thể, con nào dám kết duyên cùng thiên kim cao quý...”
Chưa nói hết câu, đã có một vật gì đó chìa ra trước mặt y.
Một thỏi vàng ròng, phải đến hai mươi lượng.
Hai mươi lượng vàng ròng, đủ để cho một hộ bậc trung ăn tiêu trong mười năm. Tên nhóc chốc đầu nhìn thấy thỏi vàng ròng trước mặt mình liền mắt tròn mắt dẹt, “ Lão gia làm thế này...”
Hắc Phong lão tổ cười ha hả. Chưa kịp nói hết câu, tên nhóc đầu trọc lại trố mắt lên, vì Hắc Phong lão tổ lại lấy ra năm thỏi vàng ròng y như thế, nhét vào tay y, “ Chỉ cần ngươi chịu lấy khuê nữ nhà ta, ta sẽ cho ngươi gấp mười lần chỗ này.”
“ Mười lần?”
Chỉ nhìn thấy sáu thỏi vàng ở trước mặt, tên nhóc chốc đầu đã suýt ngất, nhưng khi nghe thấy việc phải lấy cô khuê nữ kia, trên mặt y lại tỏ ra vô cùng đau khổ, cầm sáu thỏi vàng đẩy về phía Hắc Phong lão tổ, “ Lão gia, việc này tuyệt đối không được.”
“ Ngươi xem ngươi đấy, xấu đến nỗi thằng nhóc này thà không lấy vàng còn hơn phải lấy ngươi.” Hắc Phong lão tổ nhìn Lạc Bắc, rồi lại nói với tên nhóc chốc đầu, “ Nếu đã như thế, hay là ngươi hãy sờ mông của khuê nữ nhà ta đi, số vàng này sẽ thuộc về ngươi.”
“ Cái gì?” Tên nhóc chốc đầu nhảy cẫng lên, khua tay liên hồi, “ Nam nữ thụ thụ bất thân, lão gia đừng đùa tiểu nhân nữa.”
“ Đâu có đâu có.” Hắc Phong lão tổ lắc đầu, ra chiều chán nản nói: “ Khuê nữ nhà ta mắc chứng bệnh lạ, mỗi ngày đều phải có một nam nhân lạ mặt đến sờ mông thì mới ăn được cơm. Nó không màng cơm cháo gì, lại còn lên cơn động kinh, thật là phiền phức.”
“ Ông!” Lạc Bắc nghe Hắc Phong sư tổ nói thế, vừa định lên tiếng thì toàn thân đơ lại, chắc lại bị Hắc Phong sư tổ dùng pháp thuật khống chế, đến nói cũng không nói được.
“ Chẳng trách lại đưa ta nhiều vàng thế để gả con gái đi! May mà lúc nãy ta thấy cô ta xấu quá, không thể sống cùng được nên mới không đồng ý. Nếu đồng ý rồi, bà xã ngày nào cũng phải để cho tên đàn ông khác sờ mông, thế thì ta thật nhục nhã quá.” Tên nhóc chốc đầu nghe Hắc Phong lão tổ nói thế, mặt mũi lập tức trắng bệch, tim vẫn còn đập thình thịch, nhưng nhìn thấy sáu thỏi vàng lấp lánh trong tay, hai mắt lại sáng bừng lên. “ Sờ thì sờ, đằng nào cũng chẳng thiệt gì.” Lấy hết can đảm, tên nhóc chốc đầu liền sờ vào mông Lạc Bắc hai cái.
“ Ha ha! Thế này thì tốt rồi!”
Nhìn tên nhóc chốc đầu hí ha hí hửng nhét sáu thỏi vàng vào trong áo, lăng xăng đi đằng trước mở đường dẫn hai người lên lầu, Hắc Phong sư tổ cươi ha hả, giải khai kiềm tỏa cho Lạc Bắc, “ Nếu ngươi còn không nói cho ta huyền cơ trong Tam Thiên Phù Đồ, ngày nào ta cũng sẽ để một trăm tên đàn ông đến sờ mông ngươi.”
“ Nếu tiền bối cao nhân như ông lại vô vị như vậy, ta còn lâu mới nói.” Lạc Bắc hít một hơi, nén lại cơn giận, nhìn Hắc Phong lão tổ rồi nói.
Lúc này Lạc Bắc đã hiểu ra, hàng ngày Hắc Phong lão tổ đều dùng Kim Phong Liệt Mạch để giày vò mình. Hôm nay còn cố ý cải trang hắn thành con gái, biến thành xấu xí thế này, lại còn làm nhục hắn, trăm phương ngàn kế cũng chỉ là để dần dần triệt tiêu dũng khí, nhuệ khí của hắn, giống như một số quan phủ khi bức cung bọn trộm cướp hung hãn, dùng tất cả mọi thủ đoạn, trừng trị tầm vài tháng. Những tên trộm cướp lúc mới đầu thì không sợ chết, nhưng đến cuối cùng cũng khai ra hết, những thứ như dũng khí, hãn khí đều dần dần biến mất, cảm thấy từ nay về sau sẽ mãi như thế này, chi bằng tự tạo cho mình một cơ hội.
Nhưng bản thân Lạc Bắc đã luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sinh Kinh, vô số lần rơi vào ranh giới giữa sự sống và cái chết, bản thân vốn đã cực kì kiên định. Thủ đoạn này của Hắc Phong lão tổ đem ra đối phó với kẻ khác còn được, chứ đối với Lạc Bắc thì hoàn toàn không có hiệu quả.
Những thủ đoạn làm nhục như thế này, sau khi nhất thời giận dữ, Lạc Bắc liền lập tức bình tĩnh lại, coi như đây chỉ là một bài tập khổ luyện tinh thần.
“ Ô? Định thi gan với ta sao? Dù sao ta cũng không vướng bận gì, từ từ thi gan với ngươi cũng được.”
Hắc Phong lão tổ nhìn thấy Lạc Bắc không hề nổi giận, ánh mắt đã khôi phục được vẻ lãnh đạm, tuy trong lòng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên nhưng cũng không nói nhiều. Lão đi theo tên nhóc chốc đầu đang sướng đến phát điên lên lầu, ngồi ở một chỗ khá đẹp, lên giọng gọi một ít đồ nhắm và một vò rượu ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...