Nhưng vào lúc này, đồng tử trong mắt Độc Nhân vương chợt co lại.
- Cái pháp thuật gì thế này?
Trong tiếng kêu kinh ngạc của Độc Thân Vương từ tay Lạc Bắc chợt bay ra một đóa hoa Mạn Đà La. Bên trong đóa hoa đó có một pho tượng phật màu đỏ với cả ngàn cánh tay.
Pho tượng phật ngàn tay đó khiến cho người ta có cảm giác đẹp đẽ trang nghiêm. Nhưng bởi vì quanh người nó tản ra ánh sáng màu hồng lại làm cho ời ta thấy nó có một thứ gì đó khát máu.
Một tiếng động vang lên. Ngay vào lúc đồng tử của Độc Nhân vương co lại, ánh sáng như thủy tinh bao phủ quanh pho tượng phật ngàn tay đột nhiên vỡ vụn rồi một làn ma khí kinh người tràn ra khắp đất trời giống như có một cột máu từ dưới đất phun thẳng lên tới trời cao.
- A!
Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy hoảng sợ kêu lên. Chỉ với pháp lực dao động từ pho tượng phật ngàn tay cũng đủ khiến cho họ cảm thấy hít thở khó khăn. Thứ pháp lực dao Động như thế này chứng tỏ tu vi của pho tượng còn hơn xa hai người, khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực.
- Hai người các ngươi hãy bảo vệ để ta giết cô ấy.
Đôi mắt của Độc Nhân vương cũng nheo lại rồi quát lên chói tai. Đám mây đen do cái túi tơ hóa thành lập tức ấp xuống rồi đồng loạt sáu, bảy trận pháp trong đó cùng lưu chuyển tản ra rất nhiều loại ánh sáng chiếu xuống khiến cho pho tượng phật phải trầm xuống dưới. Cùng lúc đó, trong tay Độc Nhân vương cũng xuất hiện một cái hạt châu màu bạc rồi một đoạn chú ngữ huyền ảo từ trong miệng của y tuôn ra cùng với chân nguyên liên tục tràn vào trong hạt châu đó.
"Cái thứ này của y cũng phải phối hợp với pháp chú và chân nguyên đưa vào tới một trình độ nhất định mới có thể kích thích được."
Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy lập tức hiểu ra. Lúc này, cả hai cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Sau khi cắn răng một cái, Tô Tích Thủy lấy ra một cái bình màu lam để cho nó lơ lửng trên đỉnh đầu ba người. Cái bình tản ra một màn ánh sáng bao phủ cả ba vào bên trong. Còn Tề Hân Vân cũng bắt pháp quyết bao phủ bên ngoài bằng một làn ánh sáng mờ màu tím.
- Không được ra tay.
Vào lúc này, Nam Cung Tiểu Ngôn thấy Độc Nhân vương định sử dụng cái pháp bảo thì đang định phóng ra một đạo Trảm tam thi diệt thần tiễn nhưng Lạc Bắc chợt chắn trước mặt y.
Vào lúc này, Lạc Bắc đã thả ra cái phân thân phong ấn bên trong chư thiên của mình. Cái phân thân này sau khi hấp thu toàn bộ ma huyết của Thất Hải Yêu Vương thú, lực lượng chân nguyên của nó đã vượt qua Lạc Bắc. Lại thêm pháp quyết của U minh huyết ma cho nên thực lực của nó hết sức mạnh mẽ. Lạc Bắc đang bị thương không hề nhẹ cho nên thả ra cái phân thân này. Có điều hắn cũng không khống chế được nó. Nếu Nam Cung Tiểu Ngôn ra tay thu hút sự chú ý của nó thì đám người Lạc Bắc sẽ phải chịu sự tấn công của nó.
Nam Cung Tiểu Ngôn thấy Lạc Bắc chắn trước mặt không cho mình ra tay thì cảm thấy nao nao. Nhưng gã liền thấy Lạc Bắc lấy ra Bạch Vân bảo trướng lập tức bao phủ Yêu vương liên thai rồi dốc hết sức điều khiển nó mà bay về phía thiếu nữ.
Một tiếng nổ vang lên, một tia sáng đỏ như máu vọt ra khỏi trước mặt pho tượng phật ngàn tay mà lao về phía ba người Độc Nhân Vương, Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy.
- Pháp thuật gì thế này?
Tô Tích Thủy hét lên kinh hãi, đồng thời cảm thấy ớn lạnh. Tia sáng đỏ như máu kia bị ánh sáng mờ do pháp thuật của Tề Hân Vân tạo thành ngăn cản nhưng trên người Tề Hân Vân cũng lập tức xuất hiện một làn ánh sáng màu đỏ rồi bị đóng băng. Vào lúc này, xung quanh Yêu vương liên thai chợt lóe lên, rồi thiếu nữ đã được bao phủ trong màn sáng thứ nhất của nó.
- Tiền bối Độc Nhân vương.
Vừa thấy Tề Hân Vân không biết tại sao bị những bông tuyết đỏ như máu che lại rồi thấy thiếu nữ được Yêu vương liên thai che đi, Tô Tích Thủy cảm thấy ớn lạnh, trong lòng nóng như lửa đốt xoay người kêu lên đầy sợ hãi với Độc Nhân vương.
Nhưng đúng vào lúc này, Độc Nhân vương cũng niệm xong pháp chú. Một tia sáng lóe lên trong mắt, rồi Độc Nhân vương chỉ tay về phía trước khiến cho hạt châu màu bạc lập tức bay ra. Hạt châu tản ra ánh sáng rực rỡ rồi nổ tung.
Một luồng sáng bạc chói mắt xuất hiện kéo theo vô số những tia sáng nhỏ tạo thành một cái thoi bạc dài lao thẳng tới thiếu nữ đang ở trong vầng sáng thứ nhất của Yêu vương liên thai.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt thái. Đại Diệu Thanh liên tỏa ra ánh sáng rực rỡ rồi tạo thành một làn sáng màu xanh bao phủ bên ngoài Yêu vương liên thai. Có thêm làn ánh sáng của Đại Diệu Thanh liên, bên ngoài Yêu vương liên thai còn có cả một vầng sáng màu vàng và thứ ánh sáng giống như sương. Tổng cộng là thêm ba lớp phòng ngự của Đại Diệu Thanh Liên, Kim Quang hồ lô và Thiên Sương kính.
Hoàng Sa thần đao trong tay Nạp Lan Nhược Tuyết cũng chém chẳng về phía cái thoi bạc của Độc Nhân vương.
Đón lấy cái thoi bạc đầu tiên là một cây kim cương xử khổng lồ đỏ như máu.
Cái Thiên thủ huyết phật của Lạc Bắc vào lúc này đang ở giữa Yêu vương liên thai và đám người Độc Nhân vương. Nên khi Độc Nhân vương vừa mới phóng cái thoi bạc ra, phân thân chỉ biết giết chóc và khát máu, coi người tu đạo như thức ăn liền nghĩ Độc Nhân vương muốn ra tay với mình cho nên hóa ra một cây Kim cương xử trong tay rồi tấn công thẳng vào cái thoi bạc của Độc Nhân vương.
Nhưng cái ngân thoi của Độc Nhân vương vừa mới chạm vào cây Kim cương xử liền giống như vô hình xuyên thẳng qua không hề có một chút nào trở ngại.
Không chỉ va chạm với cây Kim cương xử của phân thân mà Lạc Bắc thả ra. Cái ngân thoi của Độc Nhân vương va chạm với Hoàng Sa thần đao của Nạp Lan Nhược Tuyết cùng với làn ánh sáng của Đại Diệu Thanh Liên, Kim quang hồ lô và Thiên Sương kính cũng như tia sáng chiếu xuống mặt nước, cứ vậy mà chui qua. Chỉ có điều sau mỗi lần va chạm với Kim cương xử, Hoàng sa thần đao... Ánh sáng màu bạc hội tụ thành ngân thoi cũng tối đi một chút.
Mãi cho tới khi xuyên qua vầng sáng của Yêu vương liên thai, cái ngân thoi chỉ còn như một cái bóng nhưng nó cũng vẫn tiếp tục xuyên thẳng vào lưng thiếu nữ.
Sau khi cái ngân thoi xuyên vào lưng thiếu nữ cũng không còn xuất hiện mà trên lưng nàng cũng chẳng có lấy một vết thương, ngay cả máu chảy ra áo cũng không có.
- Đi!
Độc Nhân vương như không ngờ được cái ngân thoi của mình lại trở nên mỏng manh tới mức độ vậ cũng không ngờ được Yêu vương liên thai của Lạc Bắc và Hoàng sa thần đao của Nạp Lan Nhược Tuyết lại có uy lực đến thế. Vì vậy mà sự khinh thường trong mắt của y cũng giảm đi rất nhiều, thậm chí còn có thêm cả sự e ngại. Tuy nhiên khi nhìn thấy ngân thoi chui vào người thiếu nữ, Độc Nhân vương không hề dừng lại mà toàn thân tỏa ra một làn ánh sáng màu đen rồi nhanh chóng phi độn.
- Hâm Duyệt! Ngươi thế nào rồi?
Bên trong Yêu vương liên thai, Lạc Bắc hét lên kinh hãi nhưng thiếu nữ áo trắng ngoài một chút sửng sốt ra cũng không cảm giác mình bị thương.
- Tiền bối Độc Nhân vương.
Vào lúc này, lớp băng tuyết màu đỏ bao phủ đã bị Tề Hân Vân đánh nát. Còn Tô Tích Thủy nhìn thấy Độc Nhân vương bỏ chạy thì cảm thấy do dự nhưng không đuổi theo. Bởi vì nhiệm vụ của Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy đó là bất chấp tất cả để ngăn cho thiếu nữ và Lạc Bắc gặp nhau. Còn nếu cả hai gặp mặt thì phải giết chết thiếu nữ có như vậy cho dù không mang được thần cung Toái Hư về Côn Luân cũng không ai điều khiển được nó. Sau này còn có cơ hội cướp thần cung trở về. Nên vào lúc này, Tô Tích Thủy cũng không biết cái phân thân kia không chịu sự khống chế của Lạc Bắc. Y cảm giác mình có ở lại cũng không phải là đối thủ của bọn họ, mà đám người Đông Bất Cố cũng sẽ quay lại rất nhanh. Nhưng nhìn thấy thiếu nữ như không chịu sự tổn thương, Tô Tích Thủy vẫn coi mệnh lệnh của Hoàng Vô Thần còn hơn cả tính mạng mình liền dừng lại theo bản năng.
- Ngươi muốn đánh lén ta?
Đúng vào lúc này, Độc Nhân vương đã hóa thành vầng sáng màu đen chợt nở nụ cười khinh miệt mà dừng lại trên không trung. Gần như ngay lập tức ở trước mặt y chợt có pháp lực dao động rồi một tia sáng trong suốt chợt lóe lên. Nếu Độc Nhân vương không dừng lại thì sẽ bị tia sáng đó đánh trúng. Sau khi dừng lại, tránh được tia sáng trong suốt đó, một tia sáng màu đen cũng từ tay y bắn thẳng vào trong đám mây mỏng ở gần đó.
Một tiếng nổ vang lên kèm theo một tiếng kêu đau đớn rồi một cái bóng trong suốt từ trong đám mây bay ngược về phía sau kèm theo cả những tia máu, dường như là bị thương không hề nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...