CHÚC MỌI NGƯỜI GIÁNG SINH & NĂM MỚI VUI VẺ
Merry Christmas And Happy New Year
- Sương mù này có chút quái dị.
Mặc dù Lạc Bắc ở trong Thục Sơn biết khi sương mù trong núi bốc lên như thế nào nhưng chưa bao giờ thấy được sương mù lại kỳ quái như vậy. Cả bốn người liếc mắt nhìn nhau rồi Lạn Hàng rút Xích Tô cầm tay tỏa ra ánh sáng chiếu sáng khu vực phạm vi hai trượng.
- Các ngươi nhìn xem.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Thái Thúc đột nhiên quát lên. Lạc Bắc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều ngẩn người bởi vì họ phát hiện không ngờ mình quay lại cái cây vừa mới gặp trước đó.
- Ở đây có người bày trận pháp.
Sau khi ngẩn người, Lạc Bắc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều thốt lên.
- Là ai bày trận pháp ở đây? - Huyền Vô Kỳ kinh ngạc hỏi.
- Ta đi xem có thể ra ngoài được không.
Cả bốn người vô tình đi vào trong rừng, đột nhiên phát hiện trận pháp thì đều cảm thấy tò mò. Nhưng cả bốn người biết rằng trong thế gian, kỳ nhân dị sĩ có rất nhiều nên cũng không muốn phức tạp. Sau một lúc, Lạc Bắc vọt lên trên bầu trời.
- Cái trận pháp này có chút huyền diệu.
Khi Lạc Bắc phi thăng lên trên cao thì phát hiện trước mặt toàn là sương mù màu trắng không nhìn rõ cảnh vật. Lạc Bắc sợ lạc với đám người Lạn Hàng cho nên cũng không dám vọt ra ngoài tìm kiếm mà hạ xuống.
- Thử xem Hắc Mộc chỉ nam xa có thể đưa chúng ta ra khỏi trận không?
- Cái trận này dường như chỉ là chướng nhãn pháp, đi về một phía sẽ có hiệu quả.
Sau khi không nhận ra được phương hướng trên không trung, Lạc Bắc cũng không hoảng hốt mà móc Hắc Mộc chỉ nam xa rồi chỉ một phương hướng.
- Cái gì?
Lạc Bắc, Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đi theo hướng Hắc Mộc chỉ nam xa được chừng hai trăm bước thì chợt nghe một tiếng động nhẹ.
- Ai?
Cả bốn người lập tức cảnh giác.
Một âm thanh loáng thoáng vang lên, không nhận ra phương vị vọng tới:
- Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?
- Chúng ta chỉ đi ngang qua bãi Thanh Long, vô tình lạc vào đây. - Lạc Bắc nói lớn:
- Không biết tiền bối là cao nhân phương nào? Nếu làm phiền tới tiền bối, xin tiền bối chỉ cho một con đường để chúng ta quay về bãi Thanh Long.
Lạc Bắc sợ rước tới chuyện không cần thiết nên ăn nói hết sức khách khí, hơn nữa khi nói chuyện cũng vẫn đứng nguyên tại chỗ mà không theo hướng Hắc Mộc chỉ nam xa đi tiếp. Tuy nhiên một lúc lâu cũng không thấy có động tính gì?
- Chẳng lẽ muốn nhốt chúng ta ở đây phải không? - Tính tình của Huyền Vô Kỳ vốn kiêu ngạo, đợi một lúc lâu không thấy hồi âm liền hừ lạnh một tiếng:
- Giả thần giả quỷ.
- Giả thần giả quỷ? Còn nhỏ tuổi mà không có tính kiên nhẫn, mở miệng thật ngông cuồng.
Huyền Vô Kỳ vừa mới dứt lời, âm thanh kia cũng vọng lại:
- Để ta xem các ngươi có thủ đoạn gì.
Theo âm thanh đó vang lên, trong sương mù chợt có một bóng đen vọt về phía bốn người.
Lạc Bắc run tay lên thả Tử Lôi nguyên từ chùy. Một tiếng nổ vang lên, mấy trăm tia sáng chói lọi bùng nổ khiến cho cái bóng đen kia dập nát, kèm theo một tiếng kêu đau đớn. Pháp bảo của người kia bị Lạc Bắc phá đồng thời bản thân cũng bị trọng thương.
Chợt trong sương mù dày đặc xuất hiện mấy chục tia sáng lao tới rồi lại bị Tân Thiên Trạm Lô của Thái Thúc phá tan.
- Dám phá pháp bảo của ta. Đây là phi kiếm gì mà lợi hại như vậy?
Âm thanh vừa giận vừa sợ còn một âm thanh hùng hồn vang dội, hiển nhiên không phải là của cùng một người.
“ Bịch” một tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi một bóng người màu đen từ trong sương màu dày đặc bay ra ngoài.
- Xem ra phương pháp che giấu hơi thở của pháp bảo trong Thiên Cơ bí lục rất hữu hiệu.
Lạc Bắc nhẹ nhàng giống như một con báo nhảy về bên cạnh Thái Thúc và Lạn Hàng. Hóa ra trong nháy mắt đó, thần thức của Lạc Bắc phát hiện ra hơi thở của một người liền nhảy tới. Mãi cho tới khi Lạc Bắc tới gần, người nọ mới phát hiện ra thì bị Lạc Bắc đánh bay ra ngoài.
Mặc dù kinh nghiệm đối địch của Lạc Bắc, Lạn Hàng, Huyền Vô Kỳ và Thái Thúc hơn xưa rất nhiều lại thêm trong tay có pháp bảo và phi kiếm lợi hại nên nhất thời chiếm được thượng phong. Có điều trong sương mù dày đặc không biết địch nhân thế nào, khi Lạc Bắc quay về, Huyền Vô Kỳ liền vung tay thả Xuyên Sơn Hắc Lý chu.
- Tốt! Chân nguyên của Huyền Vô Kỳ không đủ, chúng ta sẽ không chui xuống, cứ vậy mà lao ra.
Bốn người Lạc Bắc nhảy lên Xuyên Sơn hắc lý chu. Tam Thiên Phù Đồ trên lưng Lạc Bắc cũng hóa thành một vầng ánh sáng màu đen bay xung quanh trong phạm vi mười trượng. Huyền Vô Kỳ hiểu ý của Lạc Bắc nên cũng không điều khiển Xuyên Sơn hắc lý chu chui xuống đất mà chỉ bay cách mặt đất ba thước theo hướng Hắc Mộc chỉ nam xa mà lao đi. Còn Thái Thúc, Lạn Hàng và Lạc Bắc đều thả phi kiếm của mình.
Chân nguyên của Huyền Vô Kỳ dùng để độn thổ thì không đủ, tuy nhiên phi hành trên mặt đất thì cũng tạm dùng. Còn Xuyên Sơn Hắc lý chu là một loại pháp bảo phòng hộ thượng giai. Lạc Bắc, Thái Thúc và Lạn Hàng sử dụng phi kiếm xoay xung quanh khiến cho Xuyên Sơn Hắc Lý chu nhìn không giống như một con cá chép mà ngượng lại giống như một con cua lớn đang vung chân.
Mấy tiếng leng keng vang lên. Xuyên Sơn hắc lý chu mới đi được mấy trượng liền bắn ra một đám tia lửa, rõ ràng là bị đối thủ dùng pháp bảo và pháp thuật đánh trúng. Tuy nhiên lớp vỏ của nó rất kiên cố nên vẫn bình yên vô sự. Tuy nhiên ngược lại một bóng đen bên ngoài cầm một lá cờ lớn lại trốn không kịp bị Tân Thiên Trạm Lô của Thái Thúc chém đứt cây cờ rồi phá nát nó khiến cho y tức giận.
- Những người này là ai mà tập trung ở đây và sử dụng nhiều pháp thuật khác nhau tới vậy?
Cả bốn người thấy từ trong sương mù dầy đặc xuất ra nhiều loại công kích như vậy thì kinh hãi. Bất chợt, Huyền Vô Kỳ cảm nhận Xuyên Sơn hắc lý chu hẫng đi một cái liền vội vàng nhìn ra bên ngoài thì phát hiện sương mù đã biến mất, bản thân đã ra khỏi trận pháp, nhưng đồng thời cũng rơi xuống một cái khe núi.
Liếc mắt nhìn lên thấy trên sườn núi dường như có tới mười bóng người cùng với phi kiếm có tốc độ cực nhanh đang lao thẳng tới Xuyên Sơn Hắc lý chu. Một tiếng động vang lên. Phi kiếm của Thái Thúc, Lạc Bắc và Lạn Hàng giao tranh một cái mà không hề hư tổn chút nào.
- Đây là Tân Thiên Trạm Lô và kiếm quyết Phá thiên liệt! Ta là Gia Luật Tề của Hoa Sơn, xin hỏi bốn vị tiểu hữu trên đó là người của Thục Sơn có phải không?
Thanh phi kiếm màu tím giao tranh với phi kiếm của Lạc Bắc và Thái Thúc mà không hề rơi vào thế hạ phong nhưng cũng lập tức thu về, đồng thời đám người Lạc Bắc cũng nghe thấy tiếng nói đó.
- Là tiền bối Gia Luật của Hoa Sơn?
Đám người Lạc Bắc thốt lên một tiếng. Thục Sơn và Hoa Sơn có quan hệ với nhau rất tốt. Gia Luật Tề là một trong Hoa Sơn thất tử có bối phận đồng lứa với Yến Kinh Tà, cao hơn với đám người Lạc Bắc. Nếu có y ở đây thì những người này không phải là tà môn, ma đạo.
Huyền Vô Kỳ lập tức dừng Xuyên Sơn Hắc Lý chu lại, Lạc Bắc liền lớn tiếng nói:
- Đệ tử Lạc Bắc, Lạn Hàng, Thái Thúc và Huyền Vô Kỳ của Thục Sơn bái kiến tiền bối Gia Luật.
- Đúng là đệ tử Thục Sơn.
Trong tiếng cười ha hả, một vị trung niên đội mũ Hỗn Nguyên cưỡi kiếm quang lướt tới hiển nhiên là Gia Luật Tề của phái Hoa Sơn. Bốn người Lạc Bắc ra khỏi Xuyên Sơn hắc lý chu nhìn xung quanh thì thấy từ trên triền núi, ngọn núi và khe núi đều có bóng người xuất hiện. Mặc dù trong bóng tối không nhìn rõ khuôn mặt nhưng có thể nhận thấy ít nhất cũng phải tới trăm người. Với sự vây công của trăm người đó, Xuyên Sơn Hắc lý chu chẳng khác nào một con thuyền nhỏ giữa biển rộng mà thôi.
- Các ngươi còn trẻ như vậy mà tu vi đã tới cảnh giới ngự kiếm.
- Kiếm quyết của Thục Sơn số một thiên hạ đúng là danh bất hư truyền. Chỉ với mấy người đệ tử mà đã có thực lực như vậy.
Đi tới gần, thấy rõ khuôn mặt của đám người Lạc Bắc, nhưng người vây xung quanh đều thốt lên những âm thanh thán phục. Lạc Bắc cũng từ từ thấy rõ khuôn mặt của những người đó, nam có, nữ có. Những người đó có nam có nữ, có đẹp có xấu, có người ăn mặc kiểu văn sĩ, có người ăn mặc kiểu đạo trang lại có người ăn mặc kiểu tăng nhân... Trên người bọn họ tản ra hơi thở và pháp lực khác nhau hiển nhiên là không cùng một môn phái.
- Các vị tiền bối. Bốn người vãn bối vô tình đi lạc vào trận pháp chứ không có ý định mạo phạm. - Lạc Bắc chắp tay hỏi:
- Đêm khuya các vị tiền bối tập trung ở đây chẳng lẽ gần đây có biến cố gì lớn hay sao?
Lạc Bắc vừa mới dứt lời những tiếng xôn xao lập tức biến mất. Rất nhiều người mở to mắt dường như không ai có ý định trả lời.
- Nếu là đệ tử của Thục Sơn thì chúng ta cũng không cần phải giấu diếm.
Gia Luật Tề trầm ngâm một chút rồi nói câu đó như nhắc nở mọi người, sau đó mới nói với đám người Lạc Bắc:
- Hôm nay chúng ta tập trung ở đây là tiếp lệnh của Côn Luận mai phục tại nơi này muốn đối phó với Thanh Thiềm yêu nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...