Trên mặt chợt ẩm ướt, Lý Thiện Tường mở to mắt, liền nhìn thấy Kỷ Tiệp nhìn mình lẳng lặng rơi nước mắt. Nếu không phải vẫn còn đang sống sờ sờ, mình sẽ nghĩ là mình đã chết —— Lý Thiện Tường trong lòng buồn cười, nghĩ.
Thấy Lý Thiện Tường tỉnh, Kỷ Tiệp giật nảy mình, không biết phải làm sao, chớp chớp mắt, ôn nhu hỏi:
“Thực, thực xin lỗi… Đều là tôi không tốt, anh còn đau không?”
“Sao lại khóc nữa? Gọi điện thoại cho Duy Nguyên đi, anh ta rất lo lắng cho cậu.” Lý Thiện Tường lắc đầu, thoải mái mỉm cười, mu bàn tay gạt nước mắt trên mặt Tiểu Kỷ.
Tiểu Kỷ vẫn lắc đầu, hai tay nắm lấy chăn bông đang đắp trên người.
“Hai người tại sao cãi nhau? Phát sinh chuyện gì sao? Hay là…hắn ta cự tuyệt cậu?” Lý Thiện Tường nhíu mày, cố gắng chắp nối các dữ kiệu trong đầu, cố đưa ra một giả thuyết khả dĩ có thể, nhè nhẹ vỗ lưng Tiểu Kỷ an ủi, ai… Khóc thành như vậy.
“Duy Nguyên nói ảnh thích tôi… Ảnh yêu tôi, nhưng... Nhưng…” Kỷ Tiệp mở miệng nói chuyện, nức nở thương tâm, ngượng ngập, thở không ra hơi.
“Nhưng sao?” Lý Thiện Tường nhẹ giọng hỏi.
Nguyên lai Trương Duy Nguyên cũng thích Kỷ Tiệp a… Như vậy… chẳng phải rất tốt sao? Tuy hoàn thành nhiệm vụ nhưng tại sao không có cảm giác cao hứng?
“Nhưng… Em thích anh… Là anh nha…”
Có chút không thể tin được vào tai mình, Lý Thiện Tường tưởng mình nghe lầm.
“Thực xin lỗi… Anh vậy cố gắng giúp đỡ em như vậy. Em lại yêu anh. Em thật sự không biết em như thế nào nữa... Thực xin lỗi... Ô... Thực xin lỗi…” Kỷ Tiệp khóc to, sụt sịt mũi, nước mắt rơi lã chã. Bộ dáng nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.
Cậu vẫn cho rằng mình thích Duy Nguyên. Năm năm qua, ngày nào cũng vậy, chưa từng thay đổi. Thế mà giờ đây, chính cậu đã đổi thay. Tuy mỗi ngày đều nhìn Duy Nguyên nhưng phần lớn thời giờ đều nghĩ đến Thiện Tường, cùng nhau xem phim, cùng nhau tán gẫu, nghĩ đến nụ cười tươi tắn của Thiện Tường và sự ôn nhu săn sóc của anh ấy.
Chính là Thiện Tường cũng có người thương. Anh ấy chỉ là hảo tâm muốn giúp mình mà thôi. Mình lại đi thích ảnh. Ảnh nhất định sẽ nghĩ mình là một người vô nguyên tắc, không ra sao cả.
Lẽ ra mình không nên nói ra… Nói thẳng như vậy sẽ làm phiền Thiện Tường. Đã thế, hôm qua…mình còn đối anh ấy làm ra loại chuyện này… Thật tồi tệ, tại sao mình lại làm hỏng chuyện thế này?… Thiện Tường nhất định sẽ chán ghét mình. Sau này… Sẽ không có cách nào gặp lại Thiện Tường được nữa, không thể tiếp tục làm bằng hữu được nữa?
“Tại sao lại xin lỗi?” Lý Thiện Tường ôn nhu nở nụ cười, xoa xoa đầu Kỷ Tiệp.
Kỷ Tiệp chỉ nức nở lắc đầu, thì thào không ngừng giải thích.
Lý Thiện Tường đem Kỷ Tiệp kéo vào trong lòng, để cậu gục đầu lên vai mình.
“Đều là em không tốt, làm phiền anh…Em, em thật sự xin lỗi…” Kỷ Tiệp vừa khóc vừa nói.
Lý Thiện Tường không đành lòng xem Kỷ Tiệp khóc lóc thương tâm, ôm cậu chặt hơn, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình. Trong không khí chỉ còn tiếng khóc đứt quãng của Kỷ Tiệp, còn lại đều trầm mặc.
Thật lâu sau, Lý Thiện Tường mới cúi đầu nói.
“Ừa nha… Em làm phiền anh đó, bởi vì anh cũng thích em.”
Là từ khi nào trong lòng không còn cảm thấy buồn? Có lẽ là lúc nhìn Tiểu Kỷ cười với mình.
Trong lòng vẫn cảm thấy rất nặng nề, muốn dùng nỗi buồn này khỏa lấp nỗi buồn kia, làm cho mình quên đi tình cảm với Tử Lộ, chính là hoàn cảnh đó khiến mình không nhận ra.
Tâm vẫn cảm thấy đau, chỉ là không phải bởi vì người kia (Tử Lộ í).
Là lúc Tiểu Kỷ nói, “Duy Nguyên thích ăn món này”, cho nên mua nhiều một chút…
Là lúc Tiểu Kỷ hỏi, “Duy Nguyên thật sự sẽ thích tôi sao” …
Là lúc Tiểu Kỷ khóc, nói, “Duy Nguyên sẽ không thích tôi”…
Là lúc Tiểu Kỷ kéo tay mình, nén khóc nói “Tôi không phải cố ý “…
Là lúc Tiểu Kỷ ở trong lòng mìn, vì Duy Nguyên mà khóc đến nỗi một câu cũng nói không nên lời…
Lúc bạn đau lòng khi thấy một người khóc, nên biết đó là vì bạn đã yêu người ta.
Vô luận là yêu hay thương cảm, người trong cuộc bị cảm xúc bao phủ, không nhận ra khi mình ôm người này, trong tâm lại hiện lên gương mặt người khác.
Rất gần người, nhưng rất xa tình yêu…
Tha lỗi cho anh luôn ở gần làm bạn em nhưng không nhận ra anh thích em đến thế.
Kỷ Tiệp hơi giật mình nhìn nam nhân đang tao nhã mỉm cười. Không biết có phải hay không bởi vì nước mắt còn long lanh trên hàng mi khúc xạ ánh sáng trên gương mặt anh lấp lánh mà Kỷ Tiệp thấy Thiện Tường mỉm cười chói mắt đến mức làm cậu không mở nổi mắt.
Được rồi… Đây thật ra là bởi vì cậu khóc sưng cả mắt, không liên quan đến người kia.
“Ô…” Một cái hôn dứt Kỷ Tiệp khỏi dòng suy nghĩ miên man.
“Anh xin lỗi, làm phiền em rồi.” Vừa rời môi Kỷ Tiệp chưa được 10 giây, Lý Thiện Tường mỉm cười nói xong, lại ôn nhu hôn lên môi cậu.
Thiến niên mắt hồ ly xinh đẹp hồng ửng chóp mũi, trên lông mi còn vương lệ, xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt, ôm người yêu, toàn tâm toàn ý hưởng thụ cảm giác âm yếm ôn nghu —— đây là lần đầu tiên cậu thanh tỉnh hôn môi người này.
Ưm… Em thực sự, thực sự rất thích anh.
The end
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...