Kỷ Tiệp mất tích rồi.
Cậu vừa khóc vừa chạy khỏi nhà. Trương Duy Nguyên đuổi theo đằng sau nhưng lại để mất dấu. Nhìn màn đêm đen kịt tứ bề, chỉ có ánh đèn đường mỏng manh, Duy Nguyên trong lòng lo lắng Kỷ Tiệp bỏ đi lẻ loi một mình.Tìm nửa giờ vẫn không thấy người, gọi vào di động thì không bắt máy. Mất một hồi mới phát hiện Kỷ Tiệp bỏ điện thoại trong phòng. Trương Duy Nguyên đầu hàng, đành phải gọi điện thoại cho Lý Thiện Tường, nhờ hắn hỗ trợ.
Lý Thiện Tường nói mình sẽ lái xe đến những chỗ Tiểu Kỷ có thể đến. Trong lúc đó, Trương Duy Nguyên cũng tiếp tục tìm một số địa điểm khác. Ai tìm thấy cậu trước thì gọi điện báo cho người kia.
Trương Duy Nguyên gật đầu đáp ứng, cúp điện thoại, não liền trống rỗng. Hắn không biết tìm Kỷ Tiệp ở đâu. Bình thường cậu thích đi nơi nào, sẽ đi đâu, thường ở chỗ nào, hắn nhất nhất không biết gì hết…Lúc này Duy Nguyên mới nhận ra mình đối xử với Tiểu Kỷ có bao nhiêu tệ hại.
Bởi vì Tiểu Kỷ ở cùng hắn lúc nào cũng là cậu nhân nhượng theo hắn, vậy nên cho tới bây giờ hắn chưa từng cẩn thận chú ý đến cậu. Tiểu Kỷ lấy hắn làm trung tâm mà quay quanh, còn hắn chỉ tự quay quanh mình.
Đành phải tìm ở mấy vùng phụ cận chung quanh quận. Biết đâu vận khí tốt lại gặp được thì sao.Lý Thiện Tường lái xe đi loanh quanh, những nơi hắn đã từng theo Kỷ Tiệp tới đều không buông tha. Đầu tiên chính là cái Pub hai người lần đầu gặp gỡ, mặc dù thực tế thì hắn còn chưa kịp bước vào.
Tìm không thấy người, vốn đang định tới cầu Đại Khê nhưng bỗng nhớ ra Trương Duy Nguyên nói Tiểu Kỷ không mang theo gì khi ra khỏi nhà, suy ra cậu không có khả năng đi bộ đến đó. Trong lòng đang lo lắng, di động kêu vang, Lý Thiện Tường tay không rời vô-lăng, nhấn nút nghe điện thoại. Vốn tưởng rằng Trương Duy Nguyên sẽ tìm được người nên gọi cho mình, không ngờ lại là Kỷ Tiệp.
『 Tôi đang ở Pub Lý… 』 Từ điện thoại vọng ra tiếng nhạc sàn ầm ĩ, hẳn là Kỷ Tiệp mượn điện thoại của quán để gọi.
“Quán lần trước?”
『 Vâng, chính là nó. 』
Không phải là pub hắn vừa đi qua sao? Có thể là Kỷ Tiệp không mang tiền nên đi bộ tới đó. Chính vì thế hắn mới đến quán trước cậu.
“Đừng đi đâu. Chờ tôi ở đó, tôi qua liền. Không cần ngắt điện thoại.”
『Tôi hết tiền lẻ rồi. Điện thoại này cần nạp tiền …』 Kỷ Tiệp miệng quạ đen, lời vừa nói ra, điện thoại đã bị ngắt. Lý Thiện Tường chỉ còn nghe tiếng tút tút.
Phắc! Trong Pub không có điện thoại trả sau sao? Quán Lý này thực sự dịch vụ quá tệ.
Đánh tay lái hết cỡ, Lý Thiện Tường không thèm để ý đường một chiều, lập tức quay ngược lại. Tranh thủ lúc tăng ga, gọi điện báo cho Trương Duy Nguyên.
Tiểu Kỷ Tiểu Kỷ… Em nhất định phải chờ tôi.Đậu bừa xe ven đường, Lý Thiện Tường vội vội vàng vàng chạy vào Pub, chưa qua cửa thì đụng phải một người.
“Xin lỗi…” Hắn quay đầu lại giải thích, tránh vướng phiền toái trễ mất việc quan trọng, cư nhiên thấy trong lòng người nọ chính là người mình muốn tìm.”Tiểu Kỷ?”
“Anh, anh biết cậu ta?” Người nọ kinh hoảng hỏi, đem người ném sang cho hắn, nhanh như chớp bỏ chạy.
Lý Thiện Tường đem Kỷ Tiệp ôm vào trong ngực, phát hiện người trong lòng say đến hồ đồ, thần trí mơ hồ, ngay cả đứng cũng không vững.
“Chóng mặt quá… Thiện Tường? Là Thiện Tường a…” Kỷ Tiệp say lờ đờ, mắt mông lung, cười lộ ra răng nanh đáng yêu, híp đôi mắt hồ ly, dùng ngón tay chọc chọc mặt Lý Thiện Tường.
“Tôi đưa cậu về.”
“Không cần! Tôi không muốn về.” Vừa nghe thấy phải đi về, Kỷ Tiệp lập tức giãy dụa, đẩy Lý Thiện Tường ra, lảo đảo đi loạn.
Lý Thiện Tường bất đắc dĩ hít một hơi, đem người kéo trở về.
“Được rồi. Không về. Tôi đưa cậu đi chỗ khác” Lý Thiện Tường xốc nách Kỷ Tiệp, dìu lấy con ma men đến chỗ đậu xe. May mắn đêm đã khuya, cảnh sát cũng mệt rồi nên xe mới không bị kéo về đồn.
Thật là số phận trêu ngươi, Lý Thiện Tường lần thứ hai sơ ngộ Kỷ Tiệp, diễn lại màn đi ô tô tới khách sạn. Hay ho đến mức thuê lại đúng cái phòng lần trước. Lý Thiện Tường cười đến bất đắc dĩ.
“A... Khó chịu quá… ưm ưm…” Kỷ Tiệp ồn ào, để mặc Lý Thiện Tường ôm chặt lên lầu. Tuy chỉ có một tầng nhưng bộ dáng này của cậu, căn bản không thể tự đi vững. Lý Thiện Tường hì hục quét thẻ mở cửa, đem người an trí lên giường rồi mới rót chén nước lạnh cho Kỷ Tiệp giải rượu.
“Đã không biết uống, sao còn uống nhiều như thế?” Lý Thiện Tường nhìn cái miệng nhỏ nhắn uống nước, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, nói là trách cứ không bằng nói là đau lòng.
“Tôi đâu có uống nhiều... Tiền mang theo chỉ đủ đáp tắc xi, là người kia mời tôi một chén... Tôi uống có một ly a… Ân…” lạp lạp áo cho mát, Kỷ Tiệp chu miệng kháng nghị.
“Cậu xác định cậu đáp taxi?” Nhớ lại cảnh lần đầu gặp nhau, Kỷ Tiệp tưởng nhầm mình là taxi, Lý Thiện Tường nhịn không được buột miệng nói ra, bất quá vừa rồi Tiểu Kỷ chưa uống rượu, hẳn là không bắt nhầm xe.
Không đúng! Uống có một ly? Rượu gì lợi hại như thế?
“Cậu thật sự chỉ gọi một ly?” Chưa từ bỏ ý định xác nhận sự thật.
“Vâng! Một ly ~” Kỷ Tiệp gật đầu cười, dán người lên Lý Thiện Tường, hai tay ôm lấy hắn. “Nóng quá…”
Lý Thiện Tường chẳng thể làm gì, cười cười, không thể phủ nhận Kỷ Tiệp say rượu làm nũng rất đáng yêu. Chỉ là cái vật bên dưới đang cọ vào hắn.
“Shit!” Lý Thiện Tường cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy ánh mắt Kỷ Tiệp có chút hưng phấn lẫn kích động, lập tức liền minh bạch: Kỷ Tiệp bị kẻ xấu hạ dược.
Đáng giận, vừa rồi lẽ ra không nên để thằng bại hoại kia trốn mất. Bộ dạng gã trông ra sao cũng không nhìn rõ. Tên khốn kia cư nhiên hạ dược Tiểu Kỷ!
Lý Thiện Tường quan sát phản ứng của Kỷ Tiệp. Thực không phải huyễn dược bình thường, chắc chắn còn có thành phần gây hưng phấn, không phát tiết không xong…
“Tiểu Kỷ, cậu cố nghe cho rõ đây… Cậu bị hạ xuân dược rồi, biết không?” Thấy người trong lòng chớp chớp mắt, mờ mờ mịt mị, khe khẽ gật gật đầu, Lý Thiện Tường tiếp tục: “Cho nên… Nhất định phải làm cho dược tính phát tán ra, tôi giúp cậu gọi điện thoại kêu Duy Nguyên lại đây, được không?”
Vừa nghe thấy cần kêu Trương Duy Nguyên lại đây, Tiểu Kỷ lập tức khóc như mưa, kéo lấy Lý Thiện Tường cầu khẩn.
“Không cần! Kính nhờ anh không cần tìm ảnh lại đây... Tôi không muốn nhìn thấy anh ta…”
Lý Thiện Tường ngẫm nghĩ…Vừa rồi Trương Duy Nguyên nói Kỷ Tiệp cãi nhau với hắn mới chạy khỏi nhà, hiện tại Tiểu Kỷ gặp hắn có thể sẽ cảm thấy rất xấu hổ, huống chi Trương Duy Nguyên chưa chắc nguyện ý, hơn nữa, Tiểu Kỷ hay e thẹn như vậy, nhất định không muốn người mình thích thấy mình bị hạ xuân dược
Biết làm sao đây?
“Chính là… Nếu dược tính không phát tán ra, cậu sẽ rất khó chịu, cũng không tốt cho thân thể.” Lý Thiện Tường biểu tình nghiêm túc nhìn Kỷ Tiệp, bây giờ không phải lúc sĩ diện hay xấu hổ. Thật sự không cho tôi gọi Trương Duy Nguyên lại đây sao?
“Không cần…” Kỷ Tiệp vẫn lắc đầu, tay nắm vạt áo y không chịu buông.
Được rồi… Lý Thiện Tường không lay chuyển được Kỷ Tiệp, đành phải thôi, nhưng nhìn cậu nhíu mày, vất vả thở gấp, bộ dánh rất thống khổ thì cảm thấy phi thường không đành lòng.
Hắn lấy trong phòng tắm ra một cái khăn bông ướt, cởi bỏ cúc áo Kỷ Tiệp, dùng khăn bông ướt giúp cậu lau mặt mũi cơ thể.
“Ưm ưm…” Kỷ Tiệp khẽ kêu một tiếng, mắt đen ướt át nhìn hắn.
Lý Thiện Tường không dám nhìn nữa, quay đầu đi, không tiếp xúc ánh mắt vũ mị mà mê ly của Kỷ Tiệp.
“Khó chịu quá…” Kỷ Tiệp nghẹn ngào nức nở, từ phía sau ôm lấy Lý Thiện Tường. Hắn đờ người, vừa quay đầu trở lại Kỷ Tiệp liền hôn lên môi hắn.
“Cậu nhìn kỹ tôi là ai, bằng không về sau lại hối hận.” Hao hết sức chín trâu hai hổ, Lý Thiện Tường mới gỡ được Kỷ Tiệp ra, hơi thở cũng có chút hỗn độn, nhìn ánh mắt mờ đi vì dược tính của Kỷ Tiệp.
Kỷ Tiệp đỏ mặt, đôi mắt hẹp dài lấp kánh thủy quang, mờ sương, cố hết sức gật đầu, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi Lý Thiện Tường: “Em biết anh là ai…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...