Sau khi Chúc Tử Lộ lao ra khỏi phòng học thì cứ chạy cứ chạy, thẳng đến mệt mỏi đến mức chạy không nổi nữa mới tựa lưng vào tường ở đoạn rẽ hành lang, trượt mình ngồi bệt xuống sàn.
“~ hô ~ hô hô ~…” Thở hổn hển, khuôn mặt thật đỏ thật nóng, tim đập cũng thật nhanh, thế nhưng loại tốc độ nhảy nhót này căn bản vẫn kém lúc bị Lạc Thiệu Dã hôn, lúc đó cứ cócảm giác như trái tim sẽ nhảy vọt đến bắn luôn ra ngoài.
“Cút xuống địa ngục đi ~ Lạc Thiệu Dã!”Vùi mặt vào giữa hai đầu gối, đè mũi đến không thể hô hấp, cảm giác hít thở không thông, tựa như lúc bị hôn vừa rồi, đại não khuyết thiếu không khí.
“Kiền!”Vì quái gì cậucứ nhớ đến chuyện Lạc Thiệu Dã hôn mình a?
Chúc Tử Lộ nhịn không được lấy ngón tay sờ sờ môi mình, đến bây giờ vẫn thấy như có một chút tê tê dại dại, nguyên lai cùng Lạc Thiệu Dã hôn môi là loại cảm giác này…
Đủ rồi! Vì sao mặc kệ thế nào rồi cũng cứ nghĩ đến chuyện bị hôn a? Cậu cũng không phải chưa từng cùng Lạc Thiệu Dã hôn môi! Đây cũng không phải lần đầu tiên, vì sao bản thân đến bây giờ còn chưa thể bình phục tâm tình?
Đầu dựa vào tường lạnh như băng, Chúc Tử Lộ dính não vào tường mài đến màiđi, thoáng cái lại xoay người dán mặt vào tường, thoáng cái lại đổi thành trán, cả người cơ hồ lâm vào trạng thái bệnh tâm thần.
“Ghê tởm…Nhất định là bởi vì…lần này mình tỉnh táo, hơn nữa còn là ngay trước toàn bộ lớpquá mất mặt!” Nhất định là vậy nhất định là vậy! Nhất định là như vậy…Ôi ~ thật mất mặt, cậu không dám trở lại nhìn mặt mọi người nữa!
Nếu có ai từ xa xa nhìn lại, sẽ chỉ thấy một vật thể kỳ quái, dựa vào tường không ngừng nhúc nhích.
“Làm sao giờ…Cư nhiên trốn học ngay trước mặt giáo sư, mình sẽ không bị đuổi luôn đó chứ?”Ủ rũ đi giữa vùng núi, sắc trời đã muộn đến nhìn không rõ ràng, trên núi độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, trời tối đường dài có chút mát lạnh, Chúc Tử Lộ ôm hai tay, lạnh đến mức co rụt vai.
Sau khi vụ án phát sinhlà đếnbiến chứng luống cuống bộc phát bệnh tâm thần phân liệt, hiện tại Chúc Tử Lộ đã bị nhiệt độ không khí giảm xuống làm lạnh, tình trạng kiệt sức cộng thêm thất hồn lạc phách, hiện nay chỉ cònlà một du hồn, lãng đãng bồi hồi trong vườn trường nơi thâm sơn.
“Hắt xì! Hắt…hắt xì! Mẹ nó! Lạnh quá!” Đánh hắt xì xong xoa xoa mũi, Chúc Tử Lộ bất tri bất giác đi đến ngoài sân bóng rổ, lưng dán rào lưới ôm đầu gối ngồi xuống.
Thực sự không hiểu, vì saomình lại trở nên thảm hại như vậy?
Thật kỳ quái, ngay từ đầu, mình rõ ràng với Lạc Thiệu Dã là ‘địch nhân’, vì sao lại biến thành ‘tình nhân’? Hơn nữa đến nước này rồi thì tính toán giải thích kiểu gì cũng sẽ không có người tin tưởng.
A a…Trong sạch của tôi cứ như vậy mà bị hủy ở trong tay Lạc Thiệu Dã luôn rồi!
Chúc Tử Lộ khóc không ra nước mắt, lần thứ hai theo quán tính dùng trán đè rào lưới, chế tạo bánh lưới thịt người.
“Tử Lộ, muộn như vậy rồi sao cậu còn ở nơi này?”
Nghe tiếng nói, Chúc Tử Lộ theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy người rồi nhịn không được lại theo phản xạ thốt lên: “A! Thủ lĩnh quân địch.”
“Hả? Tôi không phải đã nói với cậu tên của tôi rồi sao? Cậu cứ nhất định phải gọi tôi như thế sao?” Lý Thiện Tường cười nhẹ, trong ánh mắt nhìn Chúc Tử Lộ có loại ánh sáng rất nhu hòa.
“Biết rồi! Phản xạ thôi ~ Lý Thiện…Hắt xì!”Hít hít, đưa tay xoa xoa mũi, Chúc Tử Lộ nhịn không được nhíu mày. Mẹ nó! Ở trên núi lạnh làm cái gì? Có cần phải lạnh đến như vậy sao? Khi dễ cậu không có áo khoác chắc?
“Cậu lạnh à? Sao không nói sớm? Cho cậu.”Thấy Chúc Tử Lộ lạnh, Lý Thiện Tườngkhông nói hai lời cởi áo jacket của mình ra đưa cho cậu.
“Cảm ơn! Lần nào cũng mượn áo khoáccủa cậu, ha ha.” Chúc Tử Lộ mặc áo khoác vào, có chút ngượng ngùng cười cười với Lý Thiện Tường.
“Lộ Lộ! ~ hô hô ~ Hóa ra cậu ở chỗ này.” Lạc Thiệu Dã xa xa nhìn lại thấy hư hư thực thực có vẻ là thân ảnh quen thuộc của Chúc Tử Lộ, lập tức chạy về hướng này, nhìn thấy thật là cậu, cậu ta cuối cùngcũng thở ra một hơi, lộ ra nét mỉm cườian tâm.
“Lạc…Lạc Thiệu Dã…”Sau loại tình huống đó lại nhìn thấy Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ cũng không biết vì sao cứ cảm thấy có một chút xấu hổ, không biết phải làm sao để đối mặt với cậu ta. Rõ ràng cả ngày đều nghĩ muốn bắt cậu ta chặt thành tám khối, lấy đó tiêu tan mối hận trong lòng, thế nhưng…hiện tại ngay cả nhìn cậu ta cũng không có một con mắt nào dám.
Lạc Thiệu Dã vốn đang hài lòng vì tìm được Chúc Tử Lộ, nhưng phát hiện Chúc Tử Lộ vừa nhìn thấy là mình liền nao núng trốn tránh về phía một người khác, cậu lúc này mới ý thức được bên cạnh còn có ‘những người khác’ tồn tại, sau khi phát hiện là ai, sắc mặt Lạc Thiệu Dã lập tức liền trầm xuống.
“Lộ Lộ, lại đây.” Lạc Thiệu Dã hắng giọng, thanh âm trầm thấp thuần hậu, có một loại khí thế không giận mà uy.
“Ui…” Chúc Tử Lộ vừa nhích lại gần, Lạc Thiệu Dã lập tức kéo cậu về phía sau mình, Chúc Tử Lộ lúc này mới tỉnh lại.
Mẹ nó! Tôi vì sao phải nghe lời như thế? Bảo tôi qua liền qua! Nô tính a! Tôi thực sự có nô tính! Mẹ ơi ~ con không muốn ~ ~ ~
“Cởi áo khoác ra.”
“Mới không cần! Tôi sẽ lạnh!” Cái này thì chết Chúc Tử Lộ cũng biết phải phản kháng! Dân chủ! Tự do! Cậu tuyệt đối sẽ không khuất phục!
“Cởi!” Biểu tình trên mặt Lạc Thiệu Dã là vẻ hung dữ hiếm thấy, trực tiếp động thủ cởi áo khoác Chúc Tử Lộ, hoàn toàn không để ý tới sự phản kháng của cậu.
“Cậu có bệnh hay sao vậy!” Chúc Tử Lộ giãy dụa, áo khoác trên người vẫn bị lột xuống.
“Trả lại cậu.” Ngay lúc Lý Thiện Tường nhìn hết nổi muốn tiến lên hỗ trợ Chúc Tử Lộ, Lạc Thiệu Dã ném áo khoác lại cho cậu ta.
“Mặc vào, chúng ta đi thôi.” Không buồn để ý đến Lý Thiện Tường, Lạc Thiệu Dã choàng áo khoác thể thao của mình lên người Chúc Tử Lộ, kéo cậu đi.
“Lạc Thiệu Dã! Cậu đi nhanh như thế làm cái gì?” Chúc Tử Lộ bị Lạc Thiệu Dã lôi kéo không ngừng đi về phía trước, chân vừa rồi ngồi lâu có một chút tê dại, nhất thời theo không kịp, lảo đảo đánh lên Lạc Thiệu Dã, vừa vặn làm cho cậu ta đang xoay người lại ôm được vào lòng.
“Sao lại làm cái trán thành hệt như bánh lưới vậy?” Khéo tay ôm thắt lưng Chúc Tử Lộ, Lạc Thiệu Dã vươn tay đẩy tóc mái trên trán Chúc Tử Lộ ra, trong giọng nói có vẻ đau lòng rất rõ ràng.
“Lạc…Lạc Thiệu Dã…” Chúc Tử Lộ ngửa đầu, khuôn mặt cùng với khuôn mặt của Lạc Thiệu Dã dán đến mức thật gần, đột nhiên lại thấy như hô hấp gấp rút lên, cuống quít cúi đầu, phun ra thanh âm thật nhỏ như muỗi kêu: “Tôi đói quá.”
“Đương nhiên rồi! Cái gì cũng không mang chỉ biết bỏ chạy, điện thoại di động, ví tiền đều không cầm, cậu không biết tôi có bao nhiêu lo lắng.” Giờ mới nhớ ra mình đã tìm cả ngày, khó chịu nhất không phải là chạy ngược chạy xuôi khổ cực, mà là cái loại lo lắng sợ hãi dày vò tâm lý, Lạc Thiệu Dã liền nhịn không được nghiêm khắc lên, cậu thực sự cực kỳ lo lắng cho thằng nhóc này nha.
“Cũng tại cậu! Cư nhiên thực sự hôn tôi!” Cực kỳ mất mặt biết không! Chúc Tử Lộ hai tay siết lại, bất bình kháng nghị.
“Cậu bảo tôi hôn a ~ tôi phối hợp cậu mà thôi.” Nhìn Chúc Tử Lộ lại đỏ mặt lên, nổi giận đùng đùng phình má, Lạc Thiệu Dã không khỏi bật cười.
“Vậy…vậy cậu cũng hôn quá lâu đi!” Còn cả lưỡi nữa! Cũng chẳng quen thân gì cậu còn dám duỗi nó ra! Có lầm hay không a?
“Mất hứng cậu có thể hôn lại, có ai bảo cậu không được hôn sao?” Học lời Chúc Tử Lộ nói lúc chiều, dáng tươi cười của Lạc Thiệu Dã phải mô tả bằng một từ: ‘ghê tởm’.
“Đi tìm chết đi!” Một quyền vung sang, thực sự đánh trúng ngực Lạc Thiệu Dã, Chúc Tử Lộ ngây ra một lúc, vì sao không tránh?
“Lộ Lộ, sau này đừng chạy loạn nữa ~ tôi thực sự cực kỳ lo lắng cho cậu.” Lạc Thiệu Dã ôm Chúc Tử Lộ vào lòng, cúi đầu nói.
Mặt dán trong ngực Lạc Thiệu Dã, tai nghe tiếng tim đập thình thịch bình ổn của cậu ta, Chúc Tử Lộ mở to mắt, kinh ngạc, nói không rõ cái loại tâm tình không biết tên trong lòng lúc này là cái gì.
~ click click ~ Trong đêm yên tĩnh, giữa không khí trầm mặc, có một âm hưởng không hề phối hợp vang lên rất nhỏ, thế nhưng hai người đang ôm nhau cũng không có tâm tư chú ý.
“Về cửa hàng 24h (nguyên tác: tiện lợi thương ***, convenient store, dạng như cửa hàng hay siêu thị bán lẻ, chuyển vậy chắc hợp VN mình ^^) mua gì ăn đi, muộn như thế này cũng chỉ có nơi đó còn bán đồ.” Lạc Thiệu Dã nắm tay Chúc Tử Lộ, đi giữa vùng núi đêm khuya vắng vẻ.
“Lộ Lộ, ăn xong nhanh thu xếp hành lý, ngày mai phải đi cắm trại đón tân sinh viên, tám giờ sẽ xuất phát.”
“Biết rồi.”
Thanh âm của Lạc Thiệu Dã và Chúc Tử Lộ càng lúc càng nhỏ, thân ảnh hai người cũng dần dần biến mất trong đêm tối, lúc này, hai thân ảnh khác mới từ trong bóng tối đi ra.
“Kế hoạch A, thành công!”Hai người xuất hiện từ trong bóng tối hưng phấn chém xuống hai nắm tay, hài lòng hoa chân múa tay vui sướng trong đêm yên tĩnh.
“Tiểu Quất, chúng ta nhanh trở lại báo cáo tình báo mới đi!” Đại Trì ôm lấy Tiểu Quất, hai người cũng chậm bước đi về hướng ký túc xá.
“Ừ, Đại Trì…Tôi có một vấn đề vẫn muốn hỏi cậu.” Tiểu Quất vừa tùy ý Đại Trì ôm mình, vừacấtcamera mắt ruồi chuyên dụng để thu thập ‘chứng cớ yêu yêu nhà Yale’.
“Hỏi a ~”
“Cậu vì sao phải mặc thành như vậy, lại còn mang theo kính râm?” Tiểu Quất nhìn Đại Trì đang khoác áo gió giả bộ thần bí, thành thật mà nói, ngày hôm nay cậu muốn hỏi đã thật lâu.
“Ờ…trinh thám không phải đều mặc như vậy sao? Tôi xem TV Đài Loan của các cậu đều diễn như vậy a.” Đại Trì khoác mũ lên một chút, nghi hoặc hỏi ngược lại Tiểu Quất.
“Thế nhưng hiện tại là buổi tối nha, cậu thực sự nhìn thấy đường sao? Hơn nữa cậu mặc áo gió trông rất giống biến thái bại lộ cuồng nha…Oa a ~” Tiểu Quất vừa nói đã thấy Đại Trì đối diện mình hai tay giật áo gió ra liền bị dọa sợ đến kêu to.
“Tôi có mặc quần áo mà! Hơn nữa…Cậu cũng không phải chưa thấy qua, có kinh khủng như thế sao?” Đại Trì cực kỳ tổn thương cởi áo gió, tháo kính râm, thành thật mà nói…đúng là nhìn không rõ lắm.
“Thật ngại, tôi sợ hình ảnh quá dã man, chịu đựng không nổi. Ha ha…Ha ha ha…”Tiểu Quất đỏ mặt cúi đầu, sau đó bật cười.
“A, được rồi chưa ~ cậu còn muốn cười đến lúc nào? Còn kế hoạch B chưa tiến hành nữa đó, trở lại trước tiên báo cáo tình huống hiện tại với mọi người đi. Tôi nghĩ a…chúng ta nhất định có thể thuận lợi thành công!” Đại Trì khẽ cười với Tiểu Quất, nắm tay cậu, lòng tin tràn đầy, nhắm hướng ký túc xá đi tới.
.
.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...