Là Gái... Không Phải Gay!
- phát hiện rồi thì sao ? - nó nhắc lại thêm lần nữa nhất quyết đẩy hắn ra
Hắn trợn mắt mở to hết cỡ hắn muốn nói nhưng không biết nó gì bây giờ . Phát hiện thì sao nữa nhỉ ? Tự dưng hắn thấy mình ngu ngu ngẩn ngẩn, đúng là từ lúc mới biết 'sự thật' này đã lúc nào hắn nghỉ hắn phải làm thế nào ? Làm gì tiếp ? Chẳng nhẽ tới nói rằng hắn đã biết 'sự thật' rồi thôi ? Hắn nhìn nó thắc mắc chẳng nhẽ lại thôi .
Trong khi hắn đang mung lung nghĩ thì nó đã quyết định xong . Không phải là lời van xin hay kì kèo đừng nói mà nó dứt khoát như một chàng trai nó đấm mạnh vào tay hắn như hai người bạn :
- im lặnh nhé ! - đương nhiên nói xong là nó rút nhanh chứ không thì nguy mất . Nó xoay người bước nhanh nhưng đơn giản thế thì không phải là hắn . Hắn nhanh như cắt không để nó kịp bước đi xa hơn , hắn chộp lấy tay nó giật mạnh nó nhào thẳng vào lòng hắn mà không kịp kêu một tiếng .
- không thể im lặng ! - hắn ôm trọn thân hình nhỏ bé vào mình siết chặt . Hắn thấy tim mình đập mạnh hắn nhớ lại hình như từ ngày hắn với nó gặp nhau hình như câu nói vừa rồi là tử tế nhất rồi .
Ngược lại với hắn thì nó lại chẳng lấy gì làm xúc động mà ngược lại nó thấy nóng cơ đấy !
- buông ra được không ? - trong giây phút đầy lãng mạn này chả ai lại nói cái câu lãng xẹt này nhưng nó khác người mà
- có lẽ là đúng rồi ? - hình như không ai hiểu hắn muốn nói gì thì đương nhiên nó cũng chẳng hiểu hắn nó gì . Chỉ biết rằng hắn càng lúc siết chặt vòng tay ôm ghì lấy - có nhớ chúng ta đã từng gặp trước đó !
Ồh yeah giờ thì nó đã hiểu . Không thể ngờ nó đã không nhìn lầm và không có cái suy nghĩ ngớ ngẩn rằng Sài Gòn này lắm người giống người . ( ai không hiểu mời coi lại trang 2-3 )
- là anh đã gặp em trước ngày gặp ở trường . Anh đã rất sợ khi nhìn thấy người giống người đến thế . Anh đã đi tìm nhưng không thể tìm thấy cô gái ấy . Anh chỉ thấy em một thằng gay . - hắn thổn thức hắn nhẹ nhàng buông lỏng để hôn lên mắt lên môi nó .
Nó vừa mới vui được xíu thì hắn phang đến choang một phát ' thằng gay ' . Muốn giết hắn quá .
- thế Mỹ Anh không khiến mà. . .anh có ấn tượng sao ?
- chưa nhìn tới vì anh chỉ nhìn mỗi Hải Anh thôi . - một nụ hôn dài đã giúp hắn nó nhiều hơn những gì hắn muốn nói . Nhưng hắn vui nhất khi vòng tay ấy đang xiết chặt hắn và hôn đáp lại bờ môi dày quyến rũ của hắn . Nó đã hôn hắn . Hạnh phúc ! Hắn đang hạnh phúc !
- tôi và em . . .chúng ta yêu nhau nhé ! - hắn thấy tim mình đập mạnh hơn bao giờ hết . Đây thật sự là lần đầu tiên hắn thấy mình đuối đến thế . Từ trước tới giờ đã bao giờ hắn tỏ tình tới ai đâu . Hắn đang run . . . .
( hơi ngắn vì post bằng điện thoại )
- Tôi và em chúng ta yêu nhau nhé !
5s à không làm sao mà được năm giây nhỉ . Hứn nới lỏng vòng tay nhìn sâu vào mắt nó . Hắn đang thật lòng lắm đấy . Hắn đang chờ đợi một lời đồng ý . Đúng ! Chính là một cái gật đầu , nhưng vẫn là chưa có . Nó thấy tai lùng bùng sao đó . Nó không nghe thấy gì đâu nhỉ .
Lùi ra xa .
Đưa tay .
- Không sốt ! - Đặt tay lên trán hắn nó làm mặt ngơ ngơ .
- Sốt ?? - Mặt hắn thộn ra ngu dễ sợ
- Thôi đừng nói điên nữa . Về nhé ! - Nó đâm lên ngực trái như kiểu chào hỏi bằng hữu rồi chạy biến . Cũng đúng thôi hế hế .
Còn lại hắn . Ngẩn ngơ . Hắn đặt tay lên ngực trái da thịt hắn không đau bõ bèn gì mà đau chỉ một cú đấm không mang sức nhưng có cái gì đó nhói nhói khó chịu vô cùng , cái gì đó vỡ òa nhưng không thành hình thành khối . Nói điên . . . hắn đứng một mình . Gió cũng một mình . Hắn đứng cô đơn nhưng gió thì lại cười nhạo hắn bằng cách chốc chốc lại lướt qua như diễu như cợt .
Không phải là đuổi theo .
Không phải là níu kéo .
Cũng không hẳn là từ bỏ.
Chỉ đơn giản là buồn .
Trên khuôn mặt hắn không có một nét cảm xúc đặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...