“Chúng cháu đã trả lời rồi, chúng cháu không tàng trữ chất cấm.”
Trong căn phòng có hơn mười học sinh trong trang phục cầu thủ bóng đá bị cô lập.
“Kết quả cho thấy mấy cậu dương tính với chất kích thích. Vậy các cậu giải thích xem vì sao trong máu các cậu máu có chất Doping”. Một thanh tra lật tờ kết quả kiểm nghiệm trên bàn trước mặt cậu thiếu niên.“Cháu không biết, cháu không dùng hàng cấm, các chú phải tin cháu.” Thiếu niên gục đầu giữa hai lòng bàn tay, dáng vẻ suy yếu. Cậu thật không hiểu vì sao mình và các bạn lại có thể có chất kích thích trong máu được, dù nghĩ nát óc các cậu cũng không nghĩ ra nguyên do.
“Lâm, cậu nên biết trong số mấy người có kết quả dương tính, cậu là người nặng nhất.” Thanh tra viên gõ ngón tay lên bàn nhìn cậu học sinh suy yếu trước mặt. Anh thật không nghĩ vì sao một lúc có nhiều học sinh dùng chất kích thích như vậy, đội bóng này có thể đi vào vòng này đều vì dùng doping sao, nếu không vì bức thư đặc danh gửi Liên đoàn bóng đá thì các anh không có mặt ở đây.
Anh nhớ nét mặt bình thản vui vẻ của những thiếu niên khi được yêu cầu tiến hành kiểm tra sức khỏe trước thi đấu và vẻ mặt kinh nghi khi nhìn thấy kết quả. Anh thật nghi ngờ có phải chúng thật sự không biết thứ chúng dùng là một loại kích thích bị nghiêm cấm sử dụng trong thi đấu thể thao hay không.
“Bên thanh tra đang họp và sẽ có kết quả sớm, hiển nhiên các cậu bị tước quyền thi đấu. Và…” anh thanh tra viên ngừng lại nhìn khuôn mặt suy sụp của thiếu niên mới nói tiếp: “kết quả thi đấu trong vòng loại khu vực của trường cậu cũng bị hủy bỏ.”
“Không, không thể nào.” Tất cả những thiếu niên khác đột ngột hét lên. Tất cả đều mang theo sự kinh ngạc chứ không phải sự sợ hãi.
“Chú thanh tra, chúng cháu thật sự không dùng Doping. Chúng cháu không biết vì sao trong máu của chúng cháu có nó. Chú phải tin chúng cháu.” Lâm nắm chặt tay thanh tra viên. Ánh mắt ngập tràn sự trông mong. Bây giờ tất cả đều chỉ mong sao tìm ra nguyên nhân, vất vả lắm cả đội mới vào được trong trận này, vậy mà đột ngột một nửa đội bóng sau khi bị yêu cầu kiểm tra sức khỏe đã phát hiện Doping trong máu.
“Có thể các cậu không dùng, không biết chừng là huấn luyện viên của các cậu thì sao?”
“Chắc chắn không phải.”Trong phòng đồng loạt lớn tiếng trả lời.
Thanh tra viên hứng thú nhìn các thiếu niên. Một thiếu niên đứng ra khỏi hàng và nói: “Chú có thể nghi ngờ chúng cháu sử dụng Poding nhưng tuyệt không thể nghi ngờ huấn luyện viên của chúng cháu. Bạn ấy buộc chúng cháu tập luyện nghiêm túc và không bao giờ sử dụng thứ kích thích nào cho chúng cháu.”
“Đúng vậy.”
Lúc này, những thanh tra viên khác ở phòng họp cũng hứng thú nhìn video trong căn phòng nọ.
“Những thiếu niên khác kết quả âm tính với Poding. Một phần ba nằm trong danh sách thi đấu bị dính Poding, còn lại là thuộc đội dự bị. Chuyện này có có chút kỳ quặc.” Một thanh tra viên nói.
“Tôi cũng nghi ngờ về lá thư đặc danh, tại sao lại đến trước khi khai mạc đại hội 12 giờ đồng hồ. Theo báo cáo của bên kiểm tra, chất kích thích tồn tại trong máu của chúng là 15 giờ đồng hồ. Tôi nghi bọn chúng bị bẫy. Nhưng vì sao lại bị bẫy? Rõ ràng chúng không nổi trội như các đội khác. Kẻ nào lại giở trò với một đội bóng không được kỳ vọng trong trận đấu, với lại đây chỉ là một trận đấu của học sinh, không liên quan đến các đội bóng quốc gia hay khu vực.” Một thanh tra viên khác nói.
…
Reng… reng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
“A lô, chúng tôi bên cảnh sát điều tra. Đã có thông tin ID máy của người gửi thư đặc danh tới. Người đó vừa gửi một tin tức về các cầu thủ bóng đá trường cấp ba sử dụng chất kích thích trong thi đấu tới tòa báo. Chúng tôi đã tra ra người đó. Bây giờ chúng tôi sẽ tra khẩu cung người nọ…” Từ bên điện thoại vang lên tiếng trả lời, “bây giờ chúng tôi sẽ gửi bên các anh toàn bộ hồ sơ chúng tôi đang tiến hành điều tra, tuy nhiên chỉ là sơ bộ chưa phải là kết quả cuối cùng.”
Máy fax trong phòng họp reng reng năm tiếng, sau đó một loạt giấy in được tải lên. Một nữ nhân viên đứng gần máy fax chờ sau 3 phút đồng hồ bản fax được gửi hết thì đứng ngay cạnh bên máy pho to sao thêm những bản khác và đưa cho từng thanh tra viên trong phòng.
“Như vậy, kết quả gần như chắc chắn đây là một vụ trả thù. Thanh thiếu niên bây giờ thật đáng sợ, chỉ vì một vụ việc nhỏ mà hại những người khác.” Một thanh tra viên thở dài.
“Vậy bây giờ chúng ta nên thế nào? Vẫn tiếp tục cho đội bóng đó tham dự chứ?” Một người khác đọc xong bản báo cáo thì nghĩ một lúc mới nói.
“Dĩ nhiên, đã rõ như này rồi còn gì.” Thanh tra viên ngồi gần cửa nhất nói. “Nhưng họ giờ chỉ còn có 10 cầu thủ có thể tham gia, những cầu thủ kia có chất Doping không được tham gia. Mọi người cho ý kiến đi.”
“Tôi đồng ý, nếu bên trường đó tìm được một người thay thế thì được, nếu không tìm thêm được thì chỉ được tham gia mười người thôi.”
“Tôi cũng nghĩ vậy, đây cũng là bài học cho bọn chúng trong quan hệ bạn bè”
…
“Sao rồi, các cậu vẫn không chịu trả lời thành thật sao?” Thanh tra viên trẻ tuổi gõ tay trước mặt bàn nhìn đám thanh niên đang ngơ ngẩn. Lúc này còn hùng hồn mạnh miệng nói, giờ không nói gì nữa.
“Lâm?” Tiến húc khuỷa tay vào lưng Lâm. “Tự dưng tớ nghĩ tới buổi tối trước khi chúng ta đi vào Đà Nẵng ấy, hôm mà Vân gặp chúng ta ấy tới quán karaoke ấy. Liệu có phải…” Tiến ngập ngừng nhìn Lâm và nói.
“Hôm đó thì sao cơ?” Lâm ngơ ngẩn nhìn lại Tiến.
“Thì hôm đó Vân nói tổ chức bữa tiệc chúc mừng chúng ta đó. Hôm đó tất cả chúng ta đều đi và giờ thì chỉ có mình chúng ta có vấn đề. Liệu…” Tiến tiếp tục ngập ngừng áy náy nhìn Lâm. “Tớ muốn nói, liệu có phải là Vân giở trò hay không?”
“Vân làm sao..” Lâm ngừng lại. “Không thể nào chị ấy lại làm vậy với chúng ta.”
“Tớ chỉ nghĩ vậy thôi, không có ý khẳng định là Vân đâu”…
Thanh tra viên cũng thú vị nhìn hai người, dường như anh vừa hiểu ra được một chuyện, rất có thể đây là đầu mối. Ngay lúc này điện thoại di động của thanh tra viên vang lên, anh nhận được thoại, sau một lúc anh gật đầu nói “À, tôi biết rồi.” Anh tắt điện thoại và nhìn những thiếu niên.
“Mấy đứa có biết Hoàng Đặng Vân không?”
Tất cả thiếu niên nhìn về thanh tra viên, trong ánh mắt là ngạc nhiên, sao tự dưng lại nói về người này. Sau một lúc tất cả gật đầu.
“Cậu nói đi, cô gái này là ai? Quan hệ thế nào với các cậu.” Thanh tra viên nhìn Lâm.
“Chị ấy từng là quản lý đội bóng một năm trước ạ.” Lâm nói, ánh mắt nhìn thanh tra viên. “Chị ấy bị sao ạ?”
“Cô gái đó không sao? Các cậu chắc không biết người báo các cậu sử dụng chất cấm trong thi đấu chính là cô gái tên Hoàng Đặng Vân.” Lời nói của thanh tra viên khiến tất cả thanh niên ngẩn người.
“Làm sao có thể?” Lâm là người phản ứng mạnh mẽ nhất.
Tiến vỗ vai Lâm nói: “Xem ra khẳng định chuyện chúng ta bị như vầy có liên quan tới chị ta rồi.” Tất cả thiếu niên gật đầu.
Tiến nhìn thanh tra viên và nói: “Hôm trước ngày bay vào Đà Nẵng tham gia thi đấu, chúng cháu có một cuộc gặp với Giám đốc Sở Văn hóa – thể thao – du lịch thành phố cùng các trường khác, chúng cháu gặp chị Vân ở bên ngoài cổng Sở, chị ấy rủ chúng cháu đi ăn và hát karaoke. Tất cả chúng cháu đi ăn, sau đó một nửa có việc đi về trước, chỉ còn lại một nửa tăng 2 đi karaoke. Giữa lúc hát karaoke, chị Vân có việc đi ra ngoài, lúc sau có mang nước trái cây và đồ ăn vặt vào. Chúng cháu tất cả vì hát nhiều nên đều uống nước. Nói vậy khả năng chị ấy đụng tay vào nước uống rất cao.”
“Tiến nói rất đúng.”
“Đúng vậy”…
Thanh tra viên nhìn những thiếu niên gật đầu, cười nói: “Cậu tính làm công an sao? Nếu nói vậy thì chắc các cậu biết nguyên nhân cô ấy làm vậy?”
“Cháu không biết.” Cả lũ gật đầu, chỉ có Lâm gục mặt xuống bàn.
“…”
“Được rồi, tôi sẽ nói cho bên cảnh sát điều tra những thông tin này. Các cậu vẫn phải ở lại đây, trận đấu ngày mai không cần tham gia”.Thanh tra viên đẩy ghế ra, đứng dậy nhìn khắp lượt thiếu niên rồi mới xoay người bước chân ra khỏi phòng.
“Xin lỗi mọi người.” Khi vừa ra đến cửa, thanh tra viên thấp thoáng nghe được lời nói của Lâm với những thiếu niên khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...