Là Em, Vẫn Luôn Là Em

“Hi. Chào ngày mới. Cuối tuần vừa rồi bạn đi đâu chơi không?…”

“Có, mình về quê. Còn bạn?” …

Tiếng cười nói vui vẻ hỏi han nhau đầu tuần của các bạn học sinh rộn rã khắp sân trường. Cơn gió se lạnh đầu đông khiến nhiều nữ sinh hơi run
run đứng nơi sân trường.

“Trời bắt đầu vào đông rồi nhỉ?” Sơn lau mồ hôi còn vương trên trán nói.

“Ừ” Đông cũng lau mồ hôi nhìn sang Sơn gật đầu.

“Chào ngày mới”. Tiếng Lan Hương hướng Đông chào. Đông gật đầu với Lan
Hương. “Cuối tuần vừa rồi bạn làm gì vậy?” Lan Hương bước gần cả hai.

“Luyện tập” Sơn trả lời cộc lốc hướng Lan Hương nhìn sang.

“Luyện tập cái gì cơ?” Lan Hương tò mò hỏi tiếp. Mắt vẫn không rời Đông.

“Xin chào, sáng nay mình thấy hai bạn chạy bộ tới trường. Có gì vui mà
sang sớm đã tập chạy rồi. Dù sao hôm nay cũng có tiết thể dục, tha hồ mà chạy mà.” Một nữ sinh tóc đuôi gà cũng hướng Đông và Sơn hỏi han. Sáng
nay khi nhìn qua cửa sổ xe buýt, cô đã thấy hai người bạn mình hăng hái
chạy bộ, nếu là Đông thì còn có thể tin, chứ Sơn là người lười thể dục,
cậu ta lười đến mức đi xe buýt đã có chỗ ngồi thì sẽ không vì bạn là cô
gái dễ thương hay cùng lớp cùng trường mà nhường ghế ngồi. Ấy vậy mà con người lười biếng đó có một ngày chịu khó chạy bộ một quãng đường dài
thì thật sự là rất kỳ lạ.

“Bạn bảo sao cơ, Giang? Hai bạn ấy Chạy bộ, các bạn tập chạy thi giải báo mới à.” Lan Hương hướng Giang đòi giải thích.


Giang nhún nhún vai một cái: “Còn có cả Nhi nữa, bạn ấy đi xe đạp và đếm giờ gì đó thì phải.” Giang vươn người hái bông hoa nhỏ trong chậu cảnh
ngay gần đó. Câu nói này thành công khiến Lan Hương khó chịu. “Sao lại
có cả Nhi ở đây hả.” Lan Hương hướng Sơn và Đông dò hỏi.

“Đúng là bọn con gái lắm chuyện. Chuyện nhỏ hoá thành to”. Sơn cau mày nhìn Lan Hương đang có xu hướng giống Hoạn Thư nổi ghen.

“Bạn nói gì vậy hả Sơn?” Cả Giang và Lan Hương đều nhảy dựng lên nói,
bông hoa trong tay Giang theo hành động mà rơi xuống đất. Giang lườm Sơn rồi cúi người nhặt lại bông hoa.

“Mình nói chung chung thôi mà. Sơn xua xua tay. “Hì hì, làm gì với bộ
mặt ấy vậy?” Nhìn hành động ăn ý của hai bạn nữ sắp bùng phát, Sơn lùi
lại phía sau, trong bụng thì nghĩ: “không khéo hai mụ la sát này giết
mất, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách”

“A, hai bạn đây rồi.” Đúng lúc này giọng Tùng vang lên, Sơn xoay người
nhìn vị cứu tinh đang chạy vội vã hướng mình mà đến, cười tít mắt. “Ban
Giám hiệu cho gọi hai bạn đó, cả bạn Nhi nữa.” Tùng quay đông quay tây
tìm kiếm Nhi. Khi tìm mãi không thấy người cần thấy, Tùng nhìn sang
Giang và nói. “Giang, nếu em thấy Nhi trong lớp thì bảo bạn ấy lên văn
phòng giáo viên nhé”

“Chuẩn bị giờ sinh hoạt rồi, anh còn muốn kéo học sinh lớp em đi đâu vậy”. Giang lên tiếng thắc mắc.

“Cái này vì sự nghiệp bóng đá vĩ đại của trường chúng ta. Vậy nhé”. Tùng tiến lên định vỗ vỗ vai Giang, nhưng nhớ ra đây là một nữ sinh thì ngại ngùng dừng cánh tay giữa không trung. Khi vừa đưa tay xuống, Tùng nói:
“Mình đã xin phép giáo viên lớp bạn rồi bạn Giang à.” Nói rồi Tùng dẫn
cả Sơn và Đông đi theo.


“Haha, cảm ơn ông bạn đã giải cứu tôi trước hai mụ la sát đó”. Sơn hưng phấn vỗ vỗ vai Tùng.

“Nếu bạn không chọc các bạn ấy thì đâu có bị ghét hội đồng”. Đông nhìn
sang Sơn nói nghiêm túc. Sơn cười cười: “Bộ bạn không thấy cái bản mặt
của Lan Hương đáng ghét lắm sao, cứ bám dính người khác hoài”. Sơn lơ
lãng nhìn Đông.

“Bạn suy nghĩ quá nhiều, mình có thấy bạn ấy bám bạn đâu mà lại nói bạn ấy như vậy”. Đông vừa đi vừa tiếp tục đề tài.

“Dĩ nhiên là không bám tôi rồi, ài, không nói về chuyện này nữa. Nhi
kìa”. Sơn chỉ tay về hướng Nhi đang đi tới gần. Đông nhìn theo hướng tay Sơn chỉ mỉm cười. Nhi bước lại gần chào Tùng, mọi người cùng nhau đi
tới phòng họp các giáo viên.

…..

“Tôi không đồng ý để em Đông tham gia đội bóng trường mình, em ấy đã nằm trong danh sách thi học sinh giỏi cấp quận, nếu tham gia vào đội bóng
thì sao có thể học ôn thi chứ.” Cô Ngân – giáo viên dạy Hoá – nói.

“Em ấy sẽ tham gia một trong ba môn thi học sinh giỏi cấp quận là Hoá,
Lý, Toán. Sao có thể thi được.” Thầy Hạnh – giáo viên dạy Toán – cũng
nói.

Sơn dùng khủy tay chọc nhẹ vào bụng Đông nói: “Ông bạn đắt hàng ghê, học ban cơ bản mà được tranh nhau đi thi ban A cơ đấy”. Đông nhìn Sơn lắc
đầu khẽ cười không nói gì. Lúc này, tiếng thầy hiệu trưởng hỏi: “Thế có giáo viên nào có ý kiến khác không? Nếu không có ý kiến thì ….”


“Tôi có ý kiến thưa thầy hiệu trưởng.” Cô Oanh – giáo viên chủ nhiệm lớp 10B1 – ngăn lời thầy hiệu trưởng: “Theo tôi, ý kiến của các em ấy mới
là quan trọng nhất. Nếu em ấy muốn gì thì ta cần tôn trọng ý kiến của em ấy. Lớp tôi có em ấy và em Nhi là đang nằm trong danh sách các học sinh tham dự hội thi học sinh giỏi cấp quận, nên để các em tự quyết định thì hơn ạ.” Cô Oanh nâng kính mắt lên nhìn ba học sinh ở lớp mình phụ trách chủ nhiệm rồi nhìn sang Hiệu trưởng.

“ Được rồi, vậy hai em có ý kiến gì không?” Thầy hiệu trưởng gật đầu với ý kiến của cô Oanh, thầy nhìn Nhi và Đông hỏi.

“Em sẽ tham gia đội bóng ạ.” Đông nhìn Nhi, Sơn, Tùng rồi nhìn sang cô
Oanh, Đông thấy cô gật đầu ủng hộ Đông, Đông mỉm cười nhìn cô giáo chủ
nhiệm lớp mình.

“Sao thế được, em phải thi học sinh giỏi chứ.” Thầy Hạnh lên tiếng ngăn
cản. Các thầy cô khác cũng thì thầm khi thấy quyết định của Đông.

“Nhưng.” Đông ngừng lại nhìn các thầy cô đang có mặt ở trong phòng họp
giáo viên và nói tiếp. “Em cũng sẽ tham dự hội thi học sinh giỏi ạ.”

“Em không thể một lúc làm cả hai việc được đâu.” Cô Ngân vui vẻ khi nghe thấy Đông nói sẽ tham dự hội thi học sinh giỏi song cũng khẽ cau mày vì quyết định chơi bóng của Đông.

“Thưa các thầy cô, vào cuối tuần hàng tháng sẽ diễn ra các giải đấu bóng giữa các trường trong khu vực. Còn hội thi học sinh giỏi cấp quận diễn
ra vào cuối tháng 1. Chính vì vậy, chúng em vẫn có thể thực hiện được cả hai việc ạ.” Nhi lên tiếng.

“Chuyện em Đông tham gia hội thi là chắc chắn, còn em Nhi đang còn xem
xét. Nếu cả hai em này đều đã quyết định như vậy thì làm thầy giáo, tôi
sẽ tôn trọng cả hai ý kiến này.” Sau khi nghe xong ý kiến của Nhi và
Đông, thầy hiệu trưởng nói. “Nhưng việc em Nhi là huấn luyện viên của
đội bóng thì không được. Em ấy mới học lớp 10 sao có thể là huấn luyện
viên cho cả một đội bóng chứ. Cái này không phải trò đùa”. Các thầy cô
khác khi nghe thầy hiệu trưởng nói vậy thì cũng gật đầu tán thành ý
kiến.

“Thầy, thầy có biết gì bóng đá không ạ?” Sơn nhìn thầy hiệu trưởng và phát biểu ý kiến.


“Tôi là fan hâm mộ của Liverpool đó.” Thầy hiệu trưởng tự hào nói.

“Vậy là thầy cũng biết về bóng đá.” Hiện lên trong mắt Sơn là ý cười.

“Đúng là tôi có biết chút ít về bóng đá.” Thầy hiệu trưởng gật đầu, nói.

“Vậy, em xin phép thầy tham khảo thứ này.” Nói rồi, Sơn rút từ trong cặp mình tập tài liệu Nhi đã đưa cho Sơn, hướng thầy hiệu trưởng đưa tới.

Thấy thầy hiệu trưởng chăm chú nhìn vào đó, Sơn nói tiếp: “Thầy nghĩ sao về nó ạ?”

“Ừ, đúng là những quan sát tỉ mỉ và phương pháp hay.” Thầy hiệu trưởng trầm trồ.

“Vâng, đúng rồi thưa thầy. Và đó là quan sát của bạn Nhi và phương pháp
nâng cao thể lực của bạn ấy nhằm giúp em khắc phục những nhược điểm của
mình, nó còn giúp em luyện tập tránh những va chạm không cần thiết khi
đang thi đấu. Liệu thầy bảo bạn ấy có thể là một học sinh bình thường mà không thể là một huấn luyện viên giỏi không.” Sơn cười cười khi thấy
hiệu quả của trang giấy đó.

“Ừm”, thầy hiệu trưởng đưa tập tài liệu cho thầy Trung nói: “thầy xem này”.

“Xin lỗi thầy, tôi không biết bóng đá, chuyên môn của tôi là bơi ạ.”
Thầy Trung nâng gọng kính của mình ngay ngắn lại và nghiêm túc trả lời.

Thầy hiệu trưởng nhìn thầy Trung rồi nhìn các thầy cô khác, sau đó thầy
nhìn về phía bốn học sinh đang đứng và nói: “Được rồi, thầy bị thuyết
phục bởi tập tài liệu này rồi. Còn các thầy cô khác có ai có ý kiến khác về chuyện này không?”

Tất cả các thầy cô đều im lặng, cô Oanh nhìn về ba học sinh lớp mình mỉm cười gật đầu như cổ vũ. Thầy hiệu trưởng nhìn bốn học trò rồi bảo: “
Các em ra ngoài chờ kết quả nhé.”

“Vâng ạ.” Cả bốn bạn trẻ xin phép ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui