Là Do Em Không May Mắn


Cuộc hẹn được sắp đặt ở một nhà hàng khá sang trọng.

Mạc Tử Sâm theo chân của Hàn Minh Hạo và trợ lí Trương Lĩnh của anh bước vào.

Vương tổng đã ngồi đợi sẵn ở căn phòng vip được anh đặt trước.

Vừa mở cửa bước vào đập vào mắt của Tử Sâm chính là một người đàn ông tuổi trung niên mập mạp, chiếc bụng to và phệ như cái trống.

Và đặc biệt ánh mắt của ông ta khi nhìn thấy Mạc Tử Sâm thì liền loé lên một tia gian xảo.

Ông ta chỉ đi một mình cùng với một người trợ lí.

Kì lạ! Họ cũng không mang theo phu nhân thì Minh Hạo bắt cô theo làm gì?!
Minh Hạo đã bắt gặp được ánh mắt đó của Vương tổng thì khẽ nhếch mép cười, coi như anh không uổng công chuẩn bị để cho "cá cắn câu" như vậy.


Rồi anh cũng khẽ liếc nhìn qua Tử Sâm, khuôn mặt non nớt đó cũng bắt gặp được ánh mắt của ông ta nên trở nên khá lo sợ.

Anh chỉ khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống bên cạnh Vương tổng.

Mạc Tử Sâm thấy vậy thì liền xà xuống ngồi cạnh bên anh.

Cô cố tình nép vào phía sau anh một tí để né tránh ánh mắt của vị Vương tổng kia! Nhưng Minh Hạo đâu dễ dàng cho cô được toại nguyện?! Anh ngoắc tay gọi Trương Lĩnh lại gần mình rồi nói:
- Cậu ngồi cạnh tôi sẽ tiện để trao đổi hơn!
Nghe như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Tử Sâm! Cô liền sượng lại rồi nhìn anh.

Anh còn thẳng thừng nhìn lại cô rồi đưa tay về phía chiếc ghế kế bên nữa.

Ý là muốn nói mời cô qua bên kia cho.

Trương Lĩnh cũng khá lúng túng trước quyết định này của anh! Rồi khi Tử Sâm đứng dậy và đổi qua ghế bên cạnh thì anh cũng gượng gạo mà ngồi xuống cạnh Hàn Minh Hạo.
Thấy vậy anh ta liền nhếch môi cười hài lòng vì đã đưa lại được Tử Sâm vào tầm ngắm của Vương tổng kia! Thấy vậy ông ta liền cười lớn nói:
- Hàn tổng thật biết lựa người! Thiếu phu nhân đây trông thật xinh đẹp!
- Vương tổng quá khen!
Minh Hạo nhìn ông đáp.

Nói xong ông ta còn nhìn Tử Sâm và cười đểu.

Cô không dám ngước mặt lên chỉ cuối gầm xuống bàn.

Được một lúc thì nhân viên bắt đầu mang đồ ăn lên.

Thấy Tử Sâm vẫn cứ cuối gầm mặt xuống, Minh Hạo gắp cho cô một miếng ớt rồi nói:

- Ăn nhiều một chút!
Vị Vương tổng kia thấy vậy liền bật cười nói kháy:
- Chà chà, Hàn tổng coi bộ rất yêu thương vợ mình nhỉ?
Hàn Minh Hạo chỉ nhếch môi cười mà không nói gì cả.

Mạc Tử Sâm nhìn miếng ớt mà thất thần! Cô không ăn được cay...Anh ta ghét cô đến vậy sao? Họ chỉ mới kết hôn có vài ngày cô không làm gì sai với anh cả, vậy thì anh có cần phải tàn nhẫn với cô như vậy không?!
Vương tổng nhận ra có điều bất thường giữa hai người.

Đây nhất định không phải là cặp vợ chồng bình thường! Nghĩ rồi ông liền cười đắc ý sau đó quay qua Minh Hạo mà thì thầm to nhỏ.

Cố Tử Sâm ngồi khá xa anh nên không thể nghe được.

Tâm trí xủa cô bây giờ cũng chỉ để vào trong miếng ớt mà lúc nãy Minh Hạo đã gắp cho cô.

Minh Hạo ở bên này nghe Vương tổng nói xong, anh nhìn qua cô nhếch môi cười rồi đứng dậy nói:
- Tôi có việc đi một lát, cô hãy ở đây tiếp đãi Vương tổng cho thật tốt!
Nghe như tiếng sấm đánh qua tai cô!! Mạc Tử Sâm còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hàn Minh Hạo và Trương Lĩnh đã đứng dậy và đi mất! Cô ngỡ ngàng mà nhìn bóng lưng của anh đi mất.

Để cô lại một mình với lão già dê xồm này sao? Nghĩ thôi Mạc Tử Sâm cũng đã thấy lạnh xương sống! Vậy mà Hàn Minh Hạo lại nhẫn tâm với cô đến vậy! Còn đang nghĩ ngợi thì có một cánh tay đã khoác lên vai cô, thân hình mập mạp áp sát vào người Mạc Tử Sâm làm cô cảm thấy khó chịu.


Mạc Tử Sâm liền né tránh sang một cái ghế khác, tay chân cô bắt đầu run rẩy vì sợ.

Mặt cô đã tái đi hẵn, Tử Sâm vẫn nén sợ mà nói:
- Vương tổng! Xin ngài hãy tự trọng!
Nghe vậy ông ta liền cười lớn:
- Haha, thật là! Chẳng phải Hàn tổng đã bảo cô là phải tiếp đãi tôi thật tốt sao? Nếu tôi không hài lòng, hợp đồng này không kí được cô có gánh nỗi thiệt hại không?
Mạc Tử Sâm như đã được thông suốt! Thì ra...đây chính là sự sắp đặt của Hàn Minh Hạo!! Ngay từ đầu khi chuẩn bị quần áo và đưa cô đi trang điểm...anh ta đã biết trước kết cục này của cô rồi!! Nhưng cô cũng là vợ của anh ta mà? Sao anh ta lại đối xử với vợ mình như thế? Nếu không làm theo ý ông ta thì nhà Mạc thị của cô phải làm sao? Cô còn đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì từ phía sau đã có người chụp vào mũi cô một miếng vải màu trắng có mùi rất lạ! Đầu óc cô bỗng trở nên quay cuồng và dần mất đi ý thức, Tử Sâm đã ngất! Vương tổng thấy vậy liền cười gian xảo rồi bảo trợ lí của mình:
- Làm tốt lắm! Mau mang cô ta lên lầu đi!
Người trợ lí của ông liền gật đầu rồi vác Tử Sâm lên vai và mang lên phòng khách sạn mà họ đặt trước nằm ở trên lầu.

Vì thực chất nhà hàng này là của một khách sạn 5 sao rất lớn và nổi tiếng nên được rất nhiều thương gia và doanh nhân chọn để làm nơi hội nghị và dùng bữa.

Hàn Minh Hạo cũng nhắm đến nơi đây là vì thuận tiện đôi đường cho kế hoạch của mình mà không bị nghi ngờ gì cả! Vậy nên lúc nãy họ thì thầm to nhỏ cũng là vì Minh Hạo đã làm một cuộc trao đổi với ông ta! Vương tổng đã đoán được giữa hai người họ có vấn đề nên ra điều kiện là chỉ cần để Mạc Tử Sâm ở lại với ông ta một đêm, thì ngày mai hợp đồng sẽ được mang đến tận công ty cho anh! Minh Hạo liền gật đầu đồng ý và còn tiện thể giới thiệu nhà hàng và khách sạn này là của anh! Nên ông cứ thoải mái mà lấy phòng! Thế là Mạc Tử Sâm đã biến thành một quân "chốt" trong tay anh!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận