Là Bé Cưng Của Người

Phụ nữ trưởng thành đối phó rất dễ dàng, nhưng đạo lý này tới chỗ Điền Điền lại không thông. Cô nàng khăng khăng đòi đi tiễn, khuyên thế nào cũng không được, Tô Mạt không còn cách nào khác đành phải đồng ý để Điền Điềm đưa mình ra sân bay.

Vì né tránh ánh mắt của truyền thông cũng như người qua đường, Tô Mạt và Tiết Đồng chọn chuyến bay sớm nhất.

Vào hơn sáu giờ sáng, trời đông thành phố Kinh Nguyên vào lúc này vẫn còn chưa sáng.

Tiết Đồng vốn tưởng dựa vào tính cách của Điền Điềm, lúc nói lời tạm biệt với Tô Mạt nhất định sẽ khóc bù lu bù loa, kết quả không nghĩ tới, Điền Điềm lần này rất bình tĩnh, khiến cho khăn tay đã chuẩn bị sẵn của Tiết Đồng không có đất dụng võ.

"Không có chị, em phải chăm sóc bản thân thật tốt đó, biết chưa?" Điền Điềm dặn dò.

"Ăn no, ngủ kỹ, chơi khỏe." Tô Mạt đùa giỡn, muốn cho không khí nhẹ nhõm một chút.

Điền Điềm rất phối hợp, "Cũng đừng có ăn no quá, em nhiều dễ mập lắm, cũng phải quản lý hình tượng một chút."

Ba người đều cười, chỉ tiếc bầu không khí vui vẻ được duy trì bởi trò đùa này chỉ kéo dài ngắn ngủi.

Tô Mạt rất nhanh liền không cười nổi nữa, mình đi, Điền Điềm làm trợ lý của mình, nếu ở lại Thượng Nghệ sẽ rất khó xử.

"Không thì cứ nói chuyện với chị Tiểu Ái một chút, chị ở lại Thượng Nghệ cũng không được." Tô Mạt có chút bận tâm, không chỉ em có hợp đồng, trợ lý như Điền Điềm cũng phải làm theo hợp đồng, "Phí bồi thường hợp đồng, chị không cần phải lo, em có thể..."

Điền Điềm lập tức ra dấu im lặng khiến em dừng lại, "Em cứ không có lòng tin với chị thế, mấy chuyện này còn phải dựa vào em nữa, vậy chị làm được cái gì."

Tô Mạt hít hít mũi, không thể nói tại sao, em chính là cảm thấy thật có lỗi.

"Tô Mạt, chị cũng có dự định, có lý tưởng của mình." Điền Điềm vịn đầu vai Tô Mạt, "Chị sẽ cố gắng bằng cách của chị, em sẽ là nghệ sĩ tuyệt nhất, mà chị sẽ trở thành trợ lý tốt nhất của em, không có người thứ hai."

Tô Mạt có chút muốn khóc, "Thế thì hai mình cũng cách mục tiêu này hơi bị xa rồi đấy."

Tô Mạt nhìn cô gái tuổi tác xấp xỉ từng cùng mình khóc, cười này, em nhớ lại rất nhiều những khoảnh khắc mình tựa đầu ngủ trên vai cô ấy, càng nhớ tới vô số đêm cả hai cùng nhau vượt qua trong phòng tập.


Giờ phút này Điền Điềm có sự kiên định mà Tô Mạt chưa bao giờ nghĩ tới, "Vậy thì quyết định đi, em phải làm nghệ sĩ tuyệt nhất, không được từ bỏ, cũng không được lười biết."

"Được." Giọng Tô Mạt có chút nghẹn ngào.

Lúc này tiếng gọi checkin vang lên, Tô Mạt cần phải đi, Điền Điềm đẩy người trở lại bên cạnh cô Tiết, Tô Mạt không nỡ, liên tục ngoái đầu nhìn, Điền Điềm thì nở một nụ cười thật rạng rỡ.

"Cô Tiết, xin nhờ."

Sau đó, Điền Điềm giơ tay hình chữ V nói với Tô Mạt, "Mau mau checkin đi, chị đi đây, chúng mình đều phải cố lên đó."

Điền Điềm cười xoay người, sau khi quay lưng về phía Tô Mạt, cô rốt cuộc nhịn không được đỏ mắt, cô biết Tô Mạt vẫn chưa đi, cô không thể làm chậm trễ thời gian của em ấy nữa, Điền Điềm vừa phất tay vừa chạy về phía trước, băng qua lối đi, sau khi xác nhận mình đã rời khỏi tầm mắt của Tô Mạt rồi, cô mới dựa vào tường, chậm rãi ngồi sụp xuống, ôm đầu khóc rống lên.

Một quãng thời gian, nói là mình cùng Tô Mạt sống nương tựa vào nhau cũng không hề quá đáng, Điền Điềm nghĩ, vừa rồi cô nhịn chỗ nước mắt này thật là vất vả quá đi.

Cũng không biết đã khóc bao lâu, Điền Điềm cảm giác có người vỗ vỗ vai mình.

"Được rồi, cũng sắp đi rồi, em còn định khóc bao lâu nữa hả."

Giọng nói này rất quen tai, Điền Điềm hai mắt đẫm lễ ngẩng đầu một cái, chỉ thấy Lâm Tịnh võ trang đầy đủ, suýt thì không nhận ra được đứng ở ngay bên cạnh mình.

"Không phải mới vừa hùng hồn nói làm trợ lý tốt nhất không có người thứ hai sao? Em thế này thì trợ gì, trợ giúp Tô Mạt rơi nước mắt hả?" Lâm Tịnh đùa cô nhóc.

Bị Lâm Tịnh chọc như thế, Điền Điềm quả nhiên không khóc nữa, cô đứng lên từ dưới sàn, lau nước mắt không chút yếu thế nói, "Không phải chị không đến sao?"

Lâm Tịnh bị chọc thủng ngay tại chỗ vẫn bình thản ung dung, không có lấy một chút không tự nhiên nào, tiếp tục xát muối cho Điền Điềm, "Em còn bảo em nhất định sẽ không khóc đấy."

Điền Điềm không phục, "Ban nãy ở trước mặt Tô Mạt em không khóc thật mà."

Lâm Tịnh ngoắc ngoắc ngón tay, không tiếp tục đấu võ mồm nữa, "Đi theo chị đi, chị đưa em một đoạn, tiện thể nói với em một chút con đường thực hiện lý tưởng đến cùng có bao nhiêu gian nan."


Lâm Tịnh người này cái gì cũng tốt, trừ cái miệng, Điền Điềm lau mặt qua loa hai cái, nhanh nhẹn hoạt bát theo Lâm Tịnh rời đi.

Bay gần 12 tiếng đồng hồ, chuyến bay của Tiết Đồng và Tô Mạt hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở thành phố S, nước M.

Rời khỏi Kinh Nguyên vào lúc sáng sớm, bây giờ tiếp đất vẫn là sáng sớm như cũ, chỉ có điều sáng sớm ở thành phố S ấm áp hơn không ít so với Kinh Nguyên.

Đây mặc dù không phải là lần đầu tiên Tô Mạt xuất ngoại, nhưng nhẹ nhàng tự tại không có nhiệm vụ quay chụp đứng trên phố nơi đất khách quê người như vậy, quả thực là chưa từng trải nghiệm qua.

Tô Mạt rất thư giãn mà duỗi lưng một cái, sau đó nói với Tiết Đồng, "Cô Tiết, tiếp theo chúng ta làm gì, đi đâu đây?"

Tiết Đồng khoác một chiếc áo đen, nhìn qua vừa gọn vừa đẹp, tay cô đút ở trong túi, một tay kéo vali, cười nói với Tô Mạt, "Chúng ta, chờ một người, một người bạn."

Tô Mạt tò mò nói, "Bạn của cô Tiết ạ, là người như thế nào vậy."

Tiết Đồng nghiêm túc nghĩ một lát rồi cười nói, "Một quái nhân, nhưng cùng là kỳ nhân, lát nữa em sẽ thấy."

Tô Mạt rất thả lòng, như bạn nhỏ nhón chân đi trên vỉa hè.

Tiết Đồng nhìn em như vậy, tâm trạng cũng cực kỳ vui vẻ, "Đúng rồi, em không định báo bình an với Chung Ái à?"

Tô Mạt lúc này mới nhớ ra mình đã quên béng đi chuyện gì, em vỗ một cái vào gáy, "Bảo sao em cứ cảm giác đã quên gì đó."

Ngay sau đó, em vội vàng mở điện thoại ra nhắn tin cho Chung Ái.

Chung Ái cũng không bận gì, tin nhắn vừa gửi qua, bên kia liền gọi video tới, Tô Mạt do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nhấn tắt, đổi sang gọi thoại cho Chung Ái.

"Alo, chị Tiểu Ái."


Giọng nói vẫn như trước, ngọt ngào, chỉ nghe thôi cũng cảm nhận ra được ý cười, Tiết Đồng không biết Chung Ái phía bên kia cảm thấy như thế nào khi nhận cuộc gọi thoại này, nhưng động tác nhỏ vừa rồi của Tô Mạt cô đều nhìn trong mắt, hơi nhíu mày lại.

Cũng vào ngay giữa cuộc điện thoại này, người Tiết Đồng muốn chờ đã tới.

Nhìn qua có vẻ như là người đã định cư nhiều năm ở nước M, trên người không có chút cảm giác gò bó nào, cởi mở cực kỳ, gã để tóc hơi dài, không tạo kiểu gì, thuần tự do mọc, áo khoác trùm lấy chiếc áo lụa khoét rất sâu, nhìn qua đều khiến cho người ta cảm thấy không ăn nhập gì với mùa đông này cả.

Tô Mạt ở bên cạnh gọi điện thoại xong, em trước giờ không phải là kiểu sẽ mất bình tĩnh khi gặp người lạ, nhưng hôm nay em lùi về sau nửa bước, đứng ở phía sau Tiết Đồng, trong khoảnh khắc Tiết Đồng tiến lên đón bạn, ánh mắt quét qua em, chỉ thấy em đang vội vàng sửa lại mũ cùng tóc mái của mình, giống như là muốn ép chúng thấp xuống hơn chút nữa, như vậy...

Như vậy, liền có thể che đi vết thương nằm giữa chân mày của em ấy.

Tâm trạng của Tiết Đồng có chút trầm lại trong nháy mắt, xem ra Tô Mạt còn để ý đến vết sẹo kia nhiều hơn các cô tưởng.

"Hey, bạn già." Đối phương người còn chưa xuống xe, đã huýt sáo với Tiết Đồng, nhiệt tình chào hỏi.

"Hey, bạn già." Tiết Đồng vẫn rất thoải mái khi ở cạnh người này, đáp lại tương tự.

Người kia mở cửa xe đi đến bên cạnh Tiết Đồng, tự nhiên cũng nhìn thấy Tô Mạt bên cạnh cô.

Tô Mạt cười đến là xán lạn, giống như mặt trời vừa mọc, ai không thích cô gái xinh đẹp lại thích cười như vậy cơ chứ, người kia đi thẳng tới trước mặt Tô Mạt, vươn tay thể hiện sự hoan nghênh.

"Hi, bạn nhỏ, tên tôi là Văn Sâm."

Tô Mạt gật đầu, nắm tay đối phương, "Chào anh Văn Sâm, tôi tên là Tô Mạt."

Văn Sâm chính là tên tiếng Trung của gã, một vị người chế tác Hoa Quốc định cư ở nước M, là một người tha hương dốc sức tại nước M, Văn Sâm cũng đã nhiều lần trắc trở mới đứng vững được ở chỗ này, gã đưa Tô Mạt và Tiết Đồng đến chỗ trọ đã sớm an bài tốt, sau đó cùng hai người hôn má xã giao, để các cô nghỉ ngơi, buổi tối sẽ ăn cơm cùng nhau.

Bay một đường gần mười hai tiếng đồng hồ, hai người cũng đều có vẻ phong trần mệt mỏi, Tiết Đồng để Tô Mạt đi rửa mặt trước, nhưng tiếng nước vang lên thật lâu, nhưng vẫn chưa thấy Tô Mạt từ bên trong ra.

Tiết Đồng đi tới một bên cửa, chỉ thấy Tô Mạt chuyên chú lạ thường nhìn vào gương, đến ngay cả tiếng bước chân của cô em cũng không nghe thấy.

Tô Mạt nhìn hồi lâu, Tiết Đồng cũng đứng hồi lâu, cuối cùng Tiết Đồng nói, "Tô Mạt."

Tô Mạt giật nảy mình, lấy lại tinh thần, "A, cô Tiết, em chậm quá, xong rồi đây, xong rồi đây."


Tô Mạt muốn chạy trốn, lại bị Tiết Đồng kéo tay, "Văn Sâm là người chế tác rất tuyệt vời, tôi và gã quen biết từ bộ phim « Kịch Chiến » ấy."

« Kịch Chiến » là phim bom tấn thương mại liên doanh điển hình, cũng là bộ bị chê bai nhiều nhất trong số ít những tác phẩm của Tiết Đồng, thậm chí còn có fan bởi vì không chấp nhận được sự thương mại hóa của Tiết Đồng mà rời fandom, nhưng Tiết Đồng cũng cần tiền, bộ phim này mặc dù dây chuyền sản xuất đúng chuẩn thương mại, nhưng Tiết Đồng cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất qua nó Tiết Đồng quen biết được người bạn Văn Sâm này, nếu như không có con đường như vậy, Tiết Đồng cũng sẽ không tráng sĩ chặt tay, từ bỏ tích lũy nhiều năm ở trong nước mà dứt khoát ra nước ngoài phát triển.

Tô Mạt nghe Tiết Đồng gọi mình lại, liền dừng bước, lặng lẽ nghe đoạn sau của cô.

"Muốn thử sức một chút ở nước M không? Trong tay Văn Sâm có vài cơ hội, em có thể xem thử một chút." Tiết Đồng nói.

"Hợp đồng của em vẫn chưa hủy bỏ." Tô Mạt nói.

"Không sao, trong hợp đồng của em không có quy định về phương diện này, không cấm tức là có thể, em không cần lo lắng, huống chi chỉ là thử vai thôi mà, nói không chừng đến lúc xác định, bên phía Hoa Quốc lại có tin tốt thì sao." Tiết Đồng nói.

"Em, em không được, tư lịch của em quá nhỏ bé, không có kinh nghiệm gì." Tô Mạt cúi đầu.

"Bởi vì tư lịch ít ỏi, không có kinh nghiệm, mới cần trải nghiệm, tiếp xúc, lý giải nhiều hơn." Tiết Đồng lại đẩy một cái.

"Em thật ra... Em..."

Xong, hết cớ để lấy, Tô Mạt không còn nghĩ ra được lý do gì có thể dùng để né tránh ống kính được nữa.

Tiết Đồng thở dài, cô kỳ thật đã sớm nhìn ra, có hơi dùng dức đem bạn nhỏ kéo gần lại hai bước về phía trước mặt mình.

Tiết Đồng nhẹ nhàng sờ lên vết thương đã kết vảy của Tô Mạt, dịu dàng nói, "Là vì cái này sao, bởi vì vết sẹo này à."

Tô Mạt không phản bác được, em không nói gì, mà đôi lúc không lên tiếng đã tương đương với ngầm chấp nhận tất cả rồi.

Tiết Đồng trước giờ luôn dịu dàng, vui vẻ hòa nhã với Tô Mạt, hôm nay lại hiếm thấy mà phủ lên vài phần nghiêm túc.

"Tô Mạt, em thế này là không được."

//

Tác giả có lời muốn nói: = = Sorry, quên đăng truyện, chậm một giờ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận