Là Bé Cưng Của Người

Phương Huyên rời đi lúc giữa trưa, Tô Mạt đứng dậy chuẩn bị cơm trưa cho bản thân. Em còn có bạn bè, em cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục sa sút, để mọi người lo lắng cho em như vậy được.

Đang lúc Tô Mạt đem cháo Phương Huyên đã nấu sẵn đổ vào trong bát, người cũng đã ngồi vào bàn chuẩn bị ăn.

Cộc cộc cộc.

Một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

Tầm này, Điền Điềm không kịp chạy đến, có lẽ là ai để quên đồ trong nhà mình, quay lại lấy cũng nên, Tô Mạt đáp một tiếng, liền chạy bước nhỏ ra mở cửa.

"Có phải quên đồ không vậy." Tô Mạt còn tưởng là Phương Huyên, cười trêu chọc, nhưng sau khi nhìn rõ ràng người đến, nụ cười kia trong nháy máy liền đông lại ở trên mặt.

Hứa Vãn, đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt trang nghiêm.

"Mình, mình tưởng là Huyên Huyên." Tô Mạt hơi luống cuống tay chân, em không dám nhìn vào mắt Hứa Vãn, né người qua chuẩn bị dép đi trong nhà cho Hứa Vãn, "A Vãn, vào ngồi đi."

Hứa Vãn vào nhà, đóng kĩ cửa, thuận thế kéo Tô Mạt đang muốn quay người né tránh mình lại.

Đã thật sự rất lâu rồi cô chưa gặp Tô Mạt, vài ngày trước, em ấy đợi ở khách sạn, mình lúc ra khỏi cửa còn phải đi như chạy trốn, cũng chưa kịp nhìn em ấy cho thật kỹ nữa. Tô Mạt dường như còn gầy hơn lần mình thăm ban nhiều, sắc mặt cũng có chút không tốt, cả người đều có vẻ suy yếu, điều này khiến cho Hứa Vãn cảm thấy tức giận một cách khó hiểu, Tô Mạt không nên vì người khác mà bỏ bê bản thân như thế này, dù cái người khác này là Hứa Vãn cô cũng không được.

"Chung Ái mắng chị rồi, chị ấy nói chị không nên xử lý lạnh như thế này, phải nói chuyện rõ ràng với em." Hứa Vãn cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói rõ mục đích đến.

Ngày ấy Hứa Vãn đến cả cơ hội nói một câu cũng không cho mình, giờ lại đặc biệt chạy tới, lôi kéo cánh tay mình nói những lời này, Tô Mạt có phần luống cuống, chợt không biết phải mở miệng thế nào với Hứa Vãn.

"Lời mà ngày hôm đó em đến, muốn nói với chị, chị thật sự đã hiểu trong lòng, lần tụ tập đó lúc em hỏi chị có nghĩ đến sau này sẽ ở bên người thế nào không, chị cũng đã đoán ra được rồi, chị tránh không gặp em, chính là không hi vọng em đem những lời này nói ra miệng, đấy là không bình thường, em còn nhỏ, mới mười tám tuổi đã vào cái vòng này rồi, vừa trưởng thành đã phải tiếp nhận nhiều quấy nhiễu đến vậy từ bên ngoài, trong lòng em có những ý nghĩ không thiết thực này chị đều có thể lý giải được, nhưng em phải học cách tự mình khống chế, em phải khống chế những ý niệm này, em nên ra ngoài nhìn một chút thử xem, tiếp xúc cùng các chàng trai ưu tú nhiều một chút, đến lúc gặp được người phù hợp với em, em sẽ biết..."

Tô Mạt không nghe nổi nữa, em có chút kích động ngắt lời Hứa Vãn, "Đến lúc đó mình sẽ biết gì hả? Biết mình thích cậu, mình thích người cùng giới là sai lầm, là đáng xấu hổ hả?"

"Tô Mạt, em nghe chị nói." Hứa Vãn còn muốn tiếp tục.


Tô Mạt lại nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang lôi kéo mình của cô ra, "A Vãn, có phải cậu cảm thấy, mình thích cậu, tình cảm mình dành cho cậu cũng chỉ là trò đùa, là bởi vì mình còn nhỏ, không hiểu chuyện không?"

Hứa Vãn đúng là nghĩ như vậy, cô cũng hành động như vậy, cho nên cô mới từ không nghĩ tới việc phải nhìn thẳng vào phần tình cảm này, cũng không nghĩ tới việc phải nhìn thẳng vào bản thân, chỉ vẻn vẹn gửi gắm hi vọng rằng mình tránh đi một đoạn thời gian, Tô Mạt có thể thu xếp lại tình cảm của em ấy, bọn họ sẽ lại một lần nữa trở lại bộ dạng trước đây.

Hứa Vãn không trả lời câu hỏi của Tô Mạt, nhưng có đôi khi im lặng cũng đã là một cách tỏ thái độ xác nhận.

Tô Mạt rơi lệ, nước mắt như mưa, Hứa Vãn chưa từng thấy em khóc như thế này bao giờ, em nên là mặt trời nhỏ của tất cả mọi người, là búp bê cầu nắng vĩnh viễn mỉm cười mới đúng, cô thống hận bản thân giờ phút này khiến cho Tô Mạt phải đau khổ, cô muốn đưa tay lau khô nước mắt tràn ra khỏi bờ mi kia, giống như những gì cô đã làm cho em trong suốt bao năm cô một mực ở bên bảo vệ Tô Mạt, thế nhưng lời Chung Ái cứ quanh quẩn bên tai Hứa Vãn.

Đến cả dũng khí từ chối em ấy em cũng không có sao?

Có lẽ biện pháp tốt nhất để giải quyết vẫn đề chính là cho Tô Mạt một đáp án chắc chắn, dù cho đáp án này sẽ khiến Tô Mạt phải đau lòng.

"Tiểu Thất, em nên trưởng thành rồi." Rốt cuộc trăm ngàn lời khi tới bên miệng, cũng chỉ còn lại một câu nói kia.

Tô Mạt nghe xong cười một tiếng bi thương, cảm thấy tình cảm suốt mấy năm qua đã bị phủ nhận hoàn toàn.

Nước mắt em rơi đầy trên mặt, cười với Hứa Vãn nói, "Hứa Vãn, mình không phải còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cảm thấy thú vị mới lạ, càng không phải là hứng khởi nhất thời, cậu một chút cũng không nghĩ rằng mình nghiêm túc sao? Nếu mình là bẩm sinh thì sao, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu trong chương trình mình đã thích cậu, đã muốn đến gần cậu rồi, cậu không cảm nhận được những thứ này à."

Tô Mạt tiến lên một bước, kéo tay Hứa Vãn lại, tay Hứa Vãn rất nóng, rất ấm áp, giống như trong quá khứ, nhưng ánh mắt của cô ấy lại hoang mang lạ lẫm như thế, khiến Tô Mạt không dám tới gần, nhưng em bắt đầu lấy dũng khí, muốn làm cho Hứa Vãn đối mặt với nội tâm của mình, "Mấy năm qua, cậu đối tốt với mình, có phần nào là vì trong lòng cậu cũng có mình hay không?"

Câu hỏi này giống như một thanh lợi kiếm, trong nháy mắt xuyên thấu trái tim Hứa Vãn, dường như gió buốt mùa đông ở bên ngoài rót ngược vào trong lòng Hứa Vãn, thổi đến mức xương cô lạnh buốt, ẩn ẩn đau nhức.

Chuyện này quá đáng sợ, ý nghĩ này của Tô Mạt thật là đáng sợ, Hứa Vãn chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, cô không nên suy nghĩ, càng không dám suy nghĩ.

Hứa Vãn hất cái nắm tay của Tô Mạt ra trong vô thức, máy móc đáp, "Không, chị thích đàn ông, chị vẫn luôn coi em là em gái mà đối đãi, Tiểu Thất, em, sao em lại có thể thích chị gái của mình cơ chứ."

Tô Mạt thống khổ nói, "Cậu không phải chị gái của mình, cậu là Hứa Vãn mà."


Hứa Vãn kéo tay Tô Mạt, đẩy cửa trượt ra, hai người lên ban công.

Gió lạnh thét gào, khoảng cách chín tầng, người sợ độ cao thậm chí còn không dám đứng ở vị trí này.

Hứa Vãn vọt tới quá mình, gần như nửa người đều thò ra ngoài, Tô Mạt bị dọa sợ, vội vàng kéo cô lại.

"Hứa Vãn, cậu làm cái gì vậy."

Hứa Vãn cười thảm, "Tô Mạt, chị hi vọng em hạnh phúc, hi vọng em sống tốt, em là em gái chị, cả đời đều là thế, nhưng bây giờ em nói yêu chị, em có biết điều này đối với chị có ý nghĩa như thế này không, không khác gì bắt chị bây giờ trực tiếp nhảy từ trên này xuống, em muốn đi cùng với chị, cũng chỉ có một biện pháp này, hai chúng ta bây giờ cùng ôm nhau nhảy xuống đi, ngoài chuyện đó ra, thì tuyệt đối không thể, em muốn chị chết đi sao?"

Tô Mạt cũng đã sớm không nói ra thành lời, nước mắt giống như chuỗi ngọc đứt dây, không ngừng rơi xuống từ trong hốc mắt em, em đương nhiên không muốn Hứa Vãn xảy ra chuyện, em đương nhiên cũng hi vọng Hứa Vãn hạnh phúc, hi vọng cô ấy sống tốt.

Tình cảm kiềm chế ở trong lòng, rốt cuộc cũng thả ra như hồng thủy, Tô Mạt hoàn toàn không thể nào khắc chế tiếng khóc của mình được, nhưng khoảnh khắc đẹp đẽ trong quá khứ khi em và Hứa Vãn ở bên nhau, bây giờ đều hóa thành căn nguyên khiến em phải thống khổ, Tô Mạt ngay cả đứng cũng không vững được, Hứa Vãn không yên tâm về em, đành phải đưa em trở lại phòng khách.

Tô Mạt vịn bàn, đứng quay lưng về phía Hứa Vãn, Hứa Vãn nhìn thấy cái cốc quen thuộc trên bàn ăn.

Cái cốc gốm ấy, được làm hoàn toàn bằng tay.

Trên mặt cốc có vẽ hai con búp bê đáng yêu, tinh xảo xinh đẹp, một bên khác là vài nét bút đen phác họa ra hai nhân vật nét đơn, là hai nhân vật chibi đang khiêu vũ, đơn giản lại nghệ thuật, vẽ rất đẹp, đó là Tô Mạt và bản thân Hứa Vãn.

Cái cốc là Tô Mạt tự làm, đã từng giống như bảo bối mà tặng cho mình, cả thế giới cũng chỉ có hai cái này mà thôi.

Hứa Vãn đem cốc cầm trên tay, Tô Mạt phát hiện ra động tĩnh sau lưng, cuống cuồng quay đầu, hai mắt em đỏ bừng, lệ trên mặt còn chưa khô, vội vã nói với Hứa Vãn, "Cốc, đó là cốc của mình."

Tô Mạt nói xong liền muốn giằng lại, bị Hứa Vãn nhẹ nhàng tránh đi.

"Một ly, một đời." Hứa Vãn cười cười tự giễu, "Thì ra lúc đó em đã ôm ý nghĩ như vậy rồi, là lỗi của chị, không phát hiện sớm một chút."


Trong lúc Tô Mạt đang căng thẳng nhìn chăm chút, Hứa Vãn giơ cái cốc lên cao.

"Tô Mạt, nếu như đến bây giờ em vẫn còn không rõ, vậy thì, đây chính là câu trả lời của chị."

Liền nghe một âm thanh lanh lảnh vang lên, mảnh sức văng tung tóe, Tô Mạt bước vội về phía trước muốn ngăn cái cốc lại trước lúc nó rơi xuống sàn, chỉ tiếc cuối cùng vẫn chậm một bước.

Cốc vỡ khắp sàn, Hứa Vãn dùng lực rất mạnh, có mảnh vỡ thậm chí còn văng lên cao.

Cốc vỡ, tiếng khóc của Tô Mạt cũng ngừng lại, em chỉ sững sờ đứng trước đống mảnh vỡ, đưa lưng về phía Hứa Vãn, Hứa Vãn đã không còn nhìn thấy vẻ mặt em vào giờ phút này, cũng không biết em đến cùng suy nghĩ gì nữa.

Hứa Vãn nghĩ, cô đã làm đến cực hạn của từ chối rồi, chắc chắn đã khiến Tô Mạt tổn thương thấu tim, cô không có tư cách an ủi em ấy, cũng không nên ở lại an ủi em ấy, việc của cô, chuyện mà cô có thể làm đều đã làm xong rồi, cô đi lại có chút lảo đảo, tay nắm chặt tay nắm cửa cũng có chút run run.

Trong lòng Hứa Vãn cũng rất rõ ràng, hôm nay sau khi cô từ cánh cửa này rời đi, có lẽ cô và Tô Mạt trong một thời gian dài sẽ không chạm mặt nhau nữa.

Suy nghĩ chợt lóe lên này khiến Hứa Vãn cũng đỏ mắt, nhưng cô như cũ không quay đầu lại, sau khi lao ra khỏi nhà Tô Mạt, đến cả cửa không có đóng lại, thang máy cũng không chờ được, liền chuẩn bị từ cửa thang bộ chạy trối chết.

Chỉ là Hứa Vãn không nghĩ tới, lúc này cánh cửa nhà đối diện Tô Mạt mở ra.

Một gương mặt mỹ lệ, tràn đầy lo lắng xuất hiện trước mặt Hứa Vãn, Hứa Vãn bất kể thế nào cũng không ngờ được vậy mà lại có thể nhìn thấy người này ở đây.

Tiết Đồng nghe được tiếng khóc mơ hồ, còn nghe được tiếng đồ vật rơi xuống, cô cũng không thể nào hết lòng tuân thủ cam kết, cho Tô Mạt thêm thời gian để tỉnh táo gì nữa, cô đẩy cửa ra, liền chuẩn bị sang nhà đối diện nhìn xem.

Hứa Vãn thấy Tiết Đồng thì rất bất ngờ.

Tiết Đồng thấy Hứa Vãn cũng rất bất ngờ.

"Cô tới làm gì?" Tiết Đồng không chút khách khí.

Hứa Vãn không thua là bao, cô hoàn toàn không bị chèn ép bởi khí thế của Tiết Đồng, giọng mang cảnh cáo, "Mong cô hãy tránh xa Tiểu Thất ra một chút."

Tiết Đồng ngẩn người, cô nhìn Hứa Vãn hồi lâu, cuối cùng tựa hồ đã thấy rõ điều gì đó, vậy mà lại nhẹ nhàng mỉm cười với Hứa Vãn, mang theo một tia trào phúng cùng khinh thường, cô đáp lễ nói với Hứa Vãn, "Cô mới là người cần rời đi đấy, xin mời."


Hứa Vãn đi.

Bóng dáng rất nhanh đã biến mất ở góc rẽ thang lầu.

Tiết Đồng không rảnh chú ý đến cô ấy, sau khi nói xong câu kia với Hứa Vãn, cô liền đi vào trong nhà Tô Mạt, đóng cửa lại, triệt để ngăn cách hai người các cô khỏi Hứa Vãn.

Tô Mạt ở ngay chính giữa phòng, em đứng đưa lưng về phía cửa, dáng vẻ nhìn qua mong manh đến thế, khiến Tiết Đồng thậm chí còn không dám trực tiếp chạm vào em.

Ánh mắt Tiết Đồng đảo qua phòng khách, chỉ thấy một mảnh hỗn độn trên sàn, khắp nơi toàn là mảnh gốm bể nát, lờ mờ có thể thấy được hình vẽ quen thuộc ở trên vài miếng.

Hình nét đơn khiêu vũ cùng nhau...

Không cần nhiều lời, mớ đổ nát này, là cái cốc mà Tô Mạt xem như bảo bối ấy.

"Tô Mạt?" Tiết Đồng thử thăm dò mở miệng gọi em.

Không có người trả lời.

Tí tách.

Âm thanh quỷ dị, rất nhỏ, của chất lỏng rơi xuống.

Tiết Đồng tưởng là Tô Mạt đang khóc, cô đi hai bước đến trước mặt Tô Mạt, lúc này mới thấy rõ ràng...

Đó là...

Máu.

"Tô Mạt!" Tiết Đồng đau đớn nói.

//

Editor: Vậy là sau 59 chương xếp hàng thì cô Tiết đã không còn là người đến sau mãi mang trong mình một ngàn nỗi đau nữa rùiiiiiiii =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui