Bệnh viện yên tĩnh không chút tiếng động nào, tựa hồ như có thể nghe được tiếng tim mình đang đập.
Cửa phòng giải phẫu đóng chặt, Lam Giang ngồi ở trên ghế ngoài phòng giải phẫu thấp thỏm bất an.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hắn chưa từng chịu qua loại dày vò này.
Rốt cuộc, cửa cũng mở ra.
Lam Giang xông lên phía trước: "Bác sĩ! Người yêu của tôi, anh ấy thế nào rồi?"
Vị bác sĩ kia lắc lắc đầu, thanh âm cực thấp mà nói một câu: "Chúng ta đã cố hết lực......!Người anh yêu......!Vì mất máu quá nhiều, lúc ở trên xe cứu thương kỳ thật cũng đã......"
"Cái gì?" Lam Giang chỉ cảm thấy đầu hắn ong ong, trống rỗng, tự hỏi không được, cũng không biết nên làm cái gì.
Tầm mắt hắn dần dần trở nên mơ hồ, có hai dòng nước mắt ấm áp đang lăn xuống theo trên gò má hắn.
"Xin anh hãy nén bi thương." Bác sĩ vỗ vỗ bờ vai của hắn, sau đó xoay người đi.
Lam Giang quay đầu nhìn phòng giải phẫu, bên trong người hắn yêu vẫn còn nằm đó.
Hắn chậm rãi đi đến trước bàn giải phẫu, nhìn người trước mặt, nước mắt không ngăn được mà chảy ngày càng nhiều.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh băng của Bạch Vũ Hàm, nước mắt ấm áp cũng còn đọng lại trên mu bàn tay anh.
Hắn quỳ gối trước bàn giải phẫu, khóc không thành tiếng.
"Là em sai......" giọng của Lam Giang đầy run rẩy, "Là em sai......!Em không nên để anh đi ra ngoài, là em không bảo vệ anh tốt......"
Hắn gắt gao nắm lấy tay Bạch Vũ Hàm tay: "Tay anh sao lại lạnh như vậy, em đã không còn cảm nhận được nhiệt độ của anh nữa rồi......"
"Anh không phải nói muốn cùng em đi xem hoa anh đào sao? Anh là kẻ lừa đảo......"
"Anh không phải nói muốn cùng em ăn sinh nhật sao?"
"Anh không phải nói muốn đi công viên giải trí chơi một ngày sao?"
"Anh nói nhiều như vậy, một cái cũng chưa từng thực hiện, còn muốn bỏ em lại một mình......"
"Anh từ lúc nào đã học được trò gạt người a?"
Lam Giang nhìn Bạch Vũ Hàm, có chút hoảng hốt.
Người này rõ ràng giữa trưa còn tung tăng nhảy nhót mà dựa vào ngực hắn, hiện tại lại không chút nhúc nhích mà nằm ở trên bàn giải phẫu lạnh như băng.
Hắn thậm chí cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng, chỉ cần tỉnh lại, hết thảy liền sẽ khôi phục như bình thường......
Lúc này trước cửa phòng giải phẫu xuất hiện mấy viên cảnh sát nói cho hắn biết hết thảy đều là hiện thực.
"Lam Giang?" Cảnh sát tựa hồ có chút không xác định được.
Lam Giang quay đầu: "Lương Hiểu?"
Vị cảnh sát tên Lương Hiểu đi tới: "Thật là cậu a? Tôi còn cho rằng tôi nhìn lầm rồi."
Lam Giang không chút sức lực mà lên tiếng.
"Đây là......!Bạch Vũ Hàm?" Lương Hiểu nhìn nhìn người đang nằm trên bàn giải phẫu.
"Phải......" Nhắc tới tên này, Lam Giang lại nhịn không được nghẹn ngào.
Lương Hiểu vỗ vỗ vai hắn: "Cậu hãy nén bi thương."
Lam Giang không nói chuyện.
Nén bi thương? Như thế nào là nén bi thương?
Tất cả mọi người luôn nói với hắn những lời này, "Nén bi thương" nghe tới tựa hồ rất đơn giản.
Nhưng chỉ có hắn biết rõ, "Nén bi thương" có bao nhiêu khó khăn.
"Quá khó khăn......" Lam Giang lắc đầu, đứng lên.
Lương Hiểu liếc mắt nhìn Bạch Vũ Hàm một cái, thở dài: "Chúng tôi đã bắt được nghi phạm."
"Hắn ở đâu?!" Nghe thế câu nói, Lam Giang đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Lương Hiểu, "Ở đâu?!"
Lương Hiểu nhìn hắn hai mắt đổ âu lên, hoảng sợ: "Cậu bình tĩnh một chút, nghi phạm trước mắt đã bị bắt giam ở đồn công an."
Lam Giang cũng không vì những lời này mà bình tĩnh trở lại: "Để tôi đi tìm hắn! Tôi muốn cả nhà hắn đền mạng cho anh ấy!"
Nói rồi liền lao ra khỏi phòng giải phẫu.
"Ai! Bình tĩnh! Cậu đừng xúc động!" Lương Hiểu chạy nhanh theo ngăn hắn lại, "Giao cho cảnh sát chúng tôi xử lý đi, cậu muốn để Bạch Vũ Hàm ở bên kia cũng không an tâm sao?"
Nhắc tới Bạch Vũ Hàm, Lam Giang lập tức dừng động tác, quay đầu lại nhìn người đang nằm trên bàn giải phẫu, lau vội nước mắt: "Tôi hiện tại có thể làm gì? Bạn trai tôi anh ấy cũng đã......"
"Tìm luật sư đi, khởi kiện hắn." Lương Hiểu móc di động ra, ấn vài cái, "Tôi gửi cậu danh thiếp người này, vị luật sư này rất đáng tin cậy."
"Khởi kiện?" Lam Giang có chút mờ mịt.
Lương Hiểu gật gật đầu: "Đúng vậy, tội này thuộc về cố ý đả thương người, cậu là người nhà của người bị hại, có đầy đủ lý do đem nghi phạm kiện lên trên toà án."
"Khởi kiện......" Lam Giang cúi đầu lẩm bẩm.
Di động vang lên một tiếng, hắn mở ra nhìn nhìn, là danh thiếp mà Lương Hiểu gửi cho hắn.
【 Luật sư Hướng Dương 】
"Tên này có chút tốt......" Lam Giang click mở danh thiếp, gửi lời tới Lương Hiểu, "Cảm ơn."
Lương Hiểu cười cười: "Không có việc gì, ai làm bảo hai ta có quan hệ tốt chứ......!Cái kia, cậu......!Muốn hay không đến gặp anh ấy lần cuối?"
Lam Giang duỗi tay sờ sờ bàn tay tái nhợt của Bạch Vũ Hàm, thật lâu mà hôn xuống: "Không được......!Anh ấy......!Không thích tôi nhìn chằm chằm anh ấy......"
- --------------------
Editor: Tui khóc rồi.
Tội cho Bạch Vũ Hàm quá.
Cũng thương cho Lam Giang nữa????????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...