Sơ ngộ
Lần đầu gặp gỡ.
Áo choàng dài tay hẹp màu đen được buộc thắt lưng da khảm san hô đỏ sẫm, cổ áo màu đen cao hơn một chút, phía sau cổ được cài lại bằng một cúc áo san hô.
Chỉ cần bấm nhẹ nút áo, "tạch" một tiếng gài lại, tường vân* màu xám bạc được thêu khắp thân áo đã che khuất tất cả dấu vết.
*Nguyên văn là 箭袖 (tiễn tụ): tay áo mũi tên, người xưa thường gọi là tay áo hẹp (Nguồn: Baike)
*Nguyên văn là 祥云 (tường vân): đám mây tốt lành.
Chu Duật Hằng yên lặng dán mắt vào bản thân trong gương, nhìn chốc lát.
Thắt lưng ngọc bội giữ lại hầu bao màu đen ở giữa eo, hoa văn đám mây được thêu tinh tế ẩn giấu vẻ hoa lệ nhàn nhạt.
Vóc người y cao lớn, rắn rỏi mà không yếu đuối, ngoại trừ dáng vẻ lộ ra sự mỏi mệt, y như cũ vẫn là thiếu niên hăng hái đứng trên đỉnh vương triều ngày trước.
Ai sẽ tin được, y chỉ còn lại một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi.
Cho dù là thần y nổi danh nhất thiên hạ, ai có thể cam đoan hắn sẽ không chuẩn đoán sai bệnh?
Như là muốn vứt bỏ bản thân trong gương.
Chu Duật Hằng dùng sức vung tay áo, xoay người nhanh chóng rời khỏi điện sâu râm mát, không quan tâm điều gì mà sải bước vào trong ánh nắng phía trước.
Tùy tùng của Long Tương vệ đã ở sau cửa cung, cùng hành lễ với y.
Y đơn giản gật đầu, bước nhanh xuống bậc thang, xoay người lên ngựa, roi ngựa từ không trung nghiêng nghiêng đánh xuống, dẫn đầu tiến ra bên ngoài.
Khó khăn lắm mới có một ngày thời tiết tốt vào mùa hè, vó ngựa lên xuống vô cùng nhanh nhẹn.
Gió nóng cọ sát hai bên gò má, khiến mây mù ảm đạm trong tâm trí Chu Duật Hằng bốc hơi đi mất, một chút gì đó tàn nhẫn mà cứng rắn hiện lên, như mặt đất lộ ra sau khi băng tuyết tan đi, lạnh lẽo, tối tăm, không thể thay đổi.
Cuối cùng giống như cũng tỉnh ngộ lại, toàn thân y từ trên xuống dưới bỗng nhiên lạnh như băng.
Một năm.
Nếu thật sự chỉ còn chừng đó thời gian, cho dù y cưỡi con ngựa nhanh nhất, cho dù y là Khoa Phụ*, cũng bất lực mà đuổi theo ánh mặt trời, bám víu lấy thời gian đang xoay vòng.
*Khoa Phụ (tiếng Trung: 夸父) là một người khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc, có mong muốn chiếm được Mặt Trời.
Ông là cháu trai của Hậu Thổ.
Một ngày trôi qua, chính là ít đi một ngày.
Một năm đi qua, chính là lúc kết thúc tất cả.
Khí lạnh rét buốt từng chút, từng chút len lỏi vào ngực Chu Duật Hằng, sau đó chảy theo mạch máu, một tấc lại một tấc lan khắp toàn thân*, đến sau cùng, y lạnh thấu cả người, ngay cả đầu ngón tay cũng cứng ngắc không thể cử động dù chỉ một chút.
*Nguyên văn là 四肢百骸: tứ chi bách hài
Y phóng ngựa chạy như bay về hướng tương lai không thể biết trước, hông giục ngựa quá nhanh vì vậy đã bỏ lại đám người phía sau một đoạn ngắn.
Núi Vạn Tuế nằm ở phía Bắc Tử Cấm Thành, nhưng Chu Duật Hằng lại chọn đi vòng qua sông đào bảo vệ thành, suy cho cùng y cũng không tiễn đi ngang qua hậu cung.
Đi qua vọng lâu, dân chúng của kinh thành tụ họp ở sông đào bảo vệ thành mua bán giao dịch, cò kè mặc cả, một trời huyên náo.
Tường đỏ ngói vàng, tiếng người ồn ào, nơi phồn hoa náo nhiệt nhất thiên hạ ở ngay trước mắt y.
Dường như cuối cùng y cũng bừng tỉnh, ghìm dây cương ngựa lại, đứng cứng nhắc ở bên bờ sông đợi người đi theo mình.
Quan cái mãn kinh hoa*, nhưng với y là chui vào ngõ cụt.
Chu Duật Hằng nâng tay lên, che mắt mình lại, ngăn tia sáng chói mắt phía trước, cũng chắn lại thế giới phồn hoa trước mắt.
*Nghĩa là xe quan, y phục hoa lệ cao quý tràn khắp kinh thành.
Câu nói này xuất phát từ "Mộng Lý Bạch kỳ 2" của Đỗ Phủ.
Mặt trời mùa hạ càng lên cao càng phả xuống hơi nóng hầm hập, ở dưới bóng cây lấy mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đang chầm chậm trôi đi, làm y vô cùng sâu sắc cảm nhận được, ba trăm sáu mươi ngày, sinh mệnh của y, rất nhanh lại qua một ngày.
Mà y đứng trong dòng thời gian trôi nhanh như bay này, không người có thể khẩn cầu, không ai có thể giúp đỡ, thậm chí ngay cả có thể nói ra điều bí mật này, cũng không có.
Thời gian cho phép có thể y đau thương sợ hãi, cũng chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt như thế.
Đợi cho người phía sau đuổi đến, y không cho phép trên mặt mình tiếp tục lộ ra vẻ tuyệt vọng giãy dụa.
Y buông tay che mắt xuống, hít thở thật sâu, đối mặt với thế giới phía trước.
Vì thế, như thể định mệnh đã định, y thấy, nữ tử đang ngồi xổm ở bờ sông, lựa cá tươi trong thùng gỗ của ngư dân.
Nhìn thấy tóc cô lộ ra một con chuồn chuồn gấm.
Ánh nắng giờ khắc này, tia sáng bao phủ cả người cô.
Toàn thân cô như là được mạ một tầng ánh sáng, thoáng như ánh mặt trời màu vàng vun đắp một cảnh hư ảo trong mơ.
Ở giữa giấc mơ, không có mục đích mà tập trung vào một nơi, là con chuồn chuồn xanh đen giống như muốn vỗ cánh bay đi cài trên tóc cô
Thân thể chuồn chuồn cùng bốn phiến cánh sa mỏng trong suốt, gió mùa hè nhẹ nhàng lướt qua hai gò má của cô, cánh chuồn chuồn liền không ngừng run khẽ, giữa tóc cô vỗ cánh không dứt.
Cùng với con bay ra từ trong đám cháy của tam đại điện giống nhau như đúc.
Y vẫn không nhúc nhích ngồi trên lưng ngựa, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng nữ tử kia, mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ra lạnh như băng.
Con chuồn chuồn không kịp phòng ngự mà bất ngờ bay về phía y, cô gái cài chuồn chuồn này đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời y, khiến Chu Duật Hằng nhớ đến lần đầu tiên theo tổ phụ lên chiến trường, khi y phóng ngựa trên thảo nguyên, trong nháy mắt đã chặt đầu quân địch đối diện.
Mũi đao không thanh không tiếng, y chỉ cảm thấy trên cổ tay có chút trì trệ, ánh đao đã xuyên qua cổ đối phương.
Máu tươi ấm nóng bắn tung tóe, người y không quen biết kia cứ như vậy biến mất khỏi thế gian này.
Trong nháy mắt, hoặc là sống hoặc là chết, lúc lướt qua nhau thắng bại đã được phân chia.
Vận mệnh biến hóa kỳ lạ, cái chết gần kề*, lại trong lúc lơ đãng làm cho y nhìn thấy một con đường sống.
*Nguyên văn là 迫在眉睫: thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là mọi thứ vô cùng khẩn cấp, đã đến trước mắt, xuất phát từ "Trang Tử Canh Tang Sở" và "Liệt Tử Trọng Ni"
Sợ hãi nhưng lại tràn ngập mong đợi không biết trước.
Giống như là không thể chịu đựng được sự kích động to lớn này, chậm chạp hít sâu một hơi, tầm mắt Chu Duật Hằng chuyển động theo con chuồn chuồn trên tóc cô gái, sau đó nhìn về phía đôi tay của cô.
Đôi tay đó cũng không được xem là đẹp.
Ngón tay mặc dù dài nhưng đối với nữ nhân mà nói có chút thô, phía trên còn có không ít vết sẹo cũ, to nhỏ không đồng đều, đan xen khắp nơi.
Cô đang ngồi xổm trước sạp hàng của ngư dân kia, chìa tay bắt cá tươi trong thùng.
Người thường bắt cá, thông thường cầm thân cá, mà cô sau khi nhìn trúng một con cá béo, tay phải xòe ra cầm lấy đầu cá, ngón tay cái kẹp từ trong mang cá, bốn ngón còn lại xòe ra giữ miệng và đầu cá, dễ dàng xách một con cá lớn lên, thủ pháp vừa dứt khoát vừa ổn định.
Con cá kia cố giãy dụa, nhưng hai mang bị giữ lại, yếu ớt vùng vẫy hai cái rồi mềm oặt đi.
Cô cầm cá ra ý bảo với ngư dân: "Con này đi, giúp tôi xâu nó lại."
Cô nói chuyện mang theo khẩu âm Giang Nam, thanh âm không trong trẻo cũng không êm dịu, có vẻ khàn khàn trầm thấp, khác xa với oanh thanh yến nữ của các cung nữ mà Chu Duật Hằng nghe đã quen.
*Nguyên văn là 莺声燕语: có nghĩa là âm thanh như chim oanh, lời nói như chim yến, lúc đầu dùng để mô tả mùa xuân tươi tốt, sau này thường dùng để miêu tả giọng nói cười của thiếu nữ (Nguồn: Baidu)
Tóc cô đơn chỉ đơn giản vấn một búi tóc thấp nho nhỏ, phía trên cài con chuồn chuồn gấm kia, tỏa ra ánh sáng xanh mờ mờ dưới ánh mặt trời.
Cô mặc một kiện áo đơn màu vàng tay hẹp, da thịt cũng không trắng nõn, dưới ánh nắng màu trong suốt như mật ong, trong veo mà mượt mà.
Trên cổ tay phải cô đeo một vòng tay màu đen rộng khoảng hai tấc, mặt trên khắc hoa văn tinh xảo, được khảm ngọc đủ màu sắc, trân châu, mã não, đá thanh kim*, vừa lộn xộn vừa chói mắt.
*Nguyên văn là 青金石: đá Lazurite
Người ngư dân cầm hai cọng rơm, xuyên qua mang cá, đưa qua cho cô.
Cô nhận lấy rồi lại nói: "Bác ơi, bác không thể buộc cá như vậy được, chưa xách về tới nhà thì đã chết rồi, cá sẽ không tươi đâu."
Nói xong, cô lại lấy hai ba cọng rơm, tay chà xát vài cái thành một sợi dây thẳng, sau đó nhanh nhẹn mở miệng cá, đem sợi rơm vuốt thẳng xuyên qua mang cá, vòng qua đuôi cá trói chặt hai vòng.
Cả con cá đã bị cô buộc thành một hình vòng cung, thân cá cong lại, mang mở rộng thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
"Đây ạ, về sau bác bán cá cũng không cần mang thùng theo, chỉ cần sau khi câu cá thì cột chắc chúng như thế này, xếp trong khoang thuyền, thi thoảng vẫy cho cá chút nước, cháu đảm bảo cá bán một hai ngày cũng không chết."
Người ngư dân ngược lại không tin cho lắm: "Cô gái, cá rời khỏi nước sẽ phải chết, phương pháp này của cháu có thể dùng được sao?"
"Cá cũng giống như người, phải hô hấp mới có thể sống.
Cá buộc như vậy sẽ khiến cho mang cá mở ra, cho dù rời khỏi nước cũng có thể hô hấp, bác tin con đi, lần sau hãy thử xem."
Cô cười mỉm nói, gương mặt hơi nghiêng, hình như có ý muốn cầm cá quay đầu đi.
Chu Duật Hằng hoảng sợ, đột nhiên ngoảnh lại tránh ánh mắt của cô, còn chưa thấy diện mạo cô, đã quay ngựa đi mất.
Phía sau người hộ tống đã đuổi đến kịp, chờ y ở đằng sau.
Chu Duật Hằng rũ mi, che giấu tất cả cảm xúc trong mắt mình, giục ngựa, đi về hướng đông nam.
Long Tương Vệ một hàng hơn mười người đi theo phía sau y, phi nước đại giữa đường.
Cô gái kia cũng giống những người khác đứng tránh ở bên đường.
Đợi cho đoàn người đi xa, cô mới bĩu môi, phủi đi chút bụi mà vó ngựa hất lên trên người mình, tiếp tục hòa vào chợ phiên náo nhiệt bên đường, xách cá tùy ý đi dạo.
Lúc rẽ vào chỗ ngoặt ở điện Phụng Thiên, Chu Duật Hằng ghìm cương nhìn lại về hướng người thiếu nữ.
Phó chỉ huy sứ Đông cung Vi Hàng Chi đi theo phía sau y, nghe thấy y trầm giọng gọi một tiếng: "Hàng Chi."
Vi Hàng Chi lập tức giục ngựa tiến lên phía trước, đến gần y chờ phân phó.
Y nhìn chằm chằm hình bóng lúc ẩn lúc hiện trong đoàn người kiai, thoáng dừng một chút, nâng roi ngựa lên, nói: "Cô gái mặc y phục màu vàng, xách theo cá, bổn vương muốn biết về chuyện của cô ta."
Vi Hàng Chi kinh ngạc quay đầu lại nhìn nữ tử kia, trong lòng như bị điện giật.
Điện hạ mặc dù đã hai mươi tuổi, nhưng bởi vì Thánh thượng dốc lồng bồi dưỡng, thời gian này vẫn luôn bận rộn ở phủ Thuận Thiên và phủ Ứng Thiên.
Y mười bốn tuổi đã giám quốc*, đối với chuyện thiên hạ như nắm trong lòng bàn tay, nhưng có lẽ vì đứng mãi trên đỉnh cao quyền lực, khiến y đã sớm nhìn rõ nhân tình thế thái, cho đến tận bây giờ, vẫn chưa thấy y nảy sinh hứng thú với cô nương nào.
*Nguyên văn là 监国 (giám quốc): là một hệ thống chính trị ở trung quốc cổ đại, thường đề cập đến việc khi hoàng đế đi ra ngoài, một nhân vật quan trọng (thường là hoàng thái tử) ở lại cung điện để xử lý các vấn đề quốc gia.
cũng có nghĩa là quân chủ không thể thân chính, do người khác thay thế triều chính
Nhưng cô gái trong đám người này...Trong lòng Vi Hàng Chi ngập tràn khó hiểu, không rõ cô gái điện hạ lần đầu tiên nảy sinh hứng thú trong hai mươi năm qua, tại sao lại là dáng vẻ này, lại vì sao chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến cho điện hạ để mắt đến.
Nhưng lập tức, Vi Hàng Chi đã thu lại nỗi kinh ngạc trong lòng, thấp giọng đáp: "Vâng."
Không chậm thêm một khắc nào nữa, Chu Duật Hằng dẫn mọi người đi thẳng ra cửa thành, Vi Hàng Chi xuống ngựa một mình, triệu ám vệ bên đường đến, ra lệnh bọn họ bí mật thăm dò thân phận của nữ tử kia.
Cô gái kia...thoạt nhìn rất bình thường.
Mỗi người nhận được mệnh lệnh thì trung thành đi thực hiện, cũng đều không tự kiềm chế được suy nghĩ như vậy.
Chỉ là, ai cũng không biết, khoảnh khắc gặp mặt ngắn ngủi kia, cái liếc mắt vội vàng của Chu Duật Hằng trên người cô sẽ thay đổi thiên hạ Cửu Châu ra sao, cũng sẽ quyết định sinh tử, còn mất của biết bao nhiêu người..