Phương Nam
Bóng những đóa hoa tươi mới, xinh đẹp đầu hạ ngoài cửa sổ lẳng lặng lay động trong gió.
Trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cảnh đáng sợ lúc phát bệnh đã lưu lại dấu vết ở trên người Chu Duật Hằng.
Mà lúc y chạm vào vết máu kia, vẫn còn cảm giác được nỗi đau âm ỉ khi mạch máu co giật, chưa từng phai nhạt.
"Điện hạ..." Thái y viện sử Ngụy Duyên Linh trước mặt trán đã sưng đỏ, vẻ mặt u uất, giọt lệ già cỗi không ngừng chảy xuống.
Hắn run rẩy quỳ gối trước Chu Duật Hằng, liên tục dập đầu: "Vi thần tin rằng...Trong thái y viện nhân tài đông đúc, danh y trên thiên hạ vô số kể, chỉ cần điện hạ dốc lòng tìm kiếm, trời xanh sẽ không phụ lòng người, thiên hạ Cửu Châu người tài ba xuất hiện lớp lớp, chắc chắn có người có thể cứu được điện hạ..."
"Không, bổn vương lệnh cho ngươi giữ kín chuyện này*, không được nói với bất kì ai." Chu Duật Hằng chậm rãi hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy Duyên Linh, nói từng chữ: "Nếu để lộ một tin tức, ngươi tự biết hậu quả."
*Nguyên văn là 守口如瓶: thủ khẩu như bình, giữ bí mật tuyệt đối.
Ngụy Duyên Linh ngẩn người, ngửa mặt nhìn Chu Duật Hằng.
Khuôn mặt Chu Duật Hằng lộ vẻ tái nhợt, bởi vậy mà lộ ra một loại tư chất mạnh mẽ kiên cường như bức tượng điêu khắc bằng vân thạch*: "Lúc bổn vương phát bệnh hôn mê, nhóm thái y của phủ Thuận Thiên đã chẩn đoán kết luận chính xác.
Bổn vương không cần người khác giải thích."
*云石 (Vân thạch): loại đá được sản xuất ở Vân Phủ, và là một trong bốn loại đá nổi tiếng của Quảng Đông.Thành phần hóa học của đá mây là tinh thể chất xám cacbonat, được tạo thành từ đá vôi trải qua hàng ngàn năm thay đổi địa chất đã tạo thành hoa văn tuyệt đẹp.
(Nguồn: Baidu)
Đêm hôm đó, ba đại điện bị sấm sét thiêu hủy, Chu Duật Hằng ngất hôn mê.
Đợi y tỉnh lại mới biết được bản thân sau khi ngã xuống đất thì luôn mê man không tỉnh.
Nhóm thái y phải châm cứu một ngày một đêm, cuối cùng mới cứu được y trở về.
Lúc ấy thái y viện sử Ngụy Duyên Linh phụng mệnh bên ngoài, thay lão thái y đã về hưu trị bệnh.
Hoàng đế lệnh cho tất cả thái y trong viện tề tựu về Đông cung hội chẩn, phó viện sử tập trung mọi người lập ra bệnh án, cho rằng Hoàng thái tôn điện hạ cả tháng nay bận bịu dẫn đến mỏi mệt, hơn nữa bị sấm sét làm kinh sợ, khiến cho mạch Âm Duy bị hao tổn, thần trí nhất thời không bình thường.
"Âm Duy mạch chủ bị chèn ép, đi vào tâm mạch, dân gian có bệnh động kinh người bệnh dựa vào điều này mà tiến hành trị liệu.
Điện hạ là đột ngột thay đổi, làm mạch Âm Duy bị hao tổn, bởi vậy chuyện này tài tử không rõ, thần trí rơi vào hôn mê, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều hơn thì sẽ không còn trở ngại nữa."*
*Đoạn này hơi lấn cấn nên mình dịch không được sát nghĩa lắm hiu hiu.
Dựa theo tình huống mạch Âm Duy bị tổn hại của y, một lời giải thích này dường như thực có đạo lý.
Hoàng đế lo lắng thân thể y, lệnh cho y miễn các công việc hằng ngày, ở trong vườn ngự uyển dưới chân núi Vạn Tuế tĩnh dưỡng, lại vội chiếu cho Ngụy Duyên Linh chạy về kinh khám và chữa trị cho hoàng thái tôn.
Cũng không thể dự đoán cuối cùng nhận được là kết quả như vậy.
"Bổn vương bởi vì sợ hãi nên phát bệnh, thánh thượng cũng cho rằng là vì nguyên nhân này.
Trừ việc đó ra, không có giải thích nào khác." Chu Duật Hằng nói xong, ánh mắt gắt gao nhìn Ngụy Duyên Linh trước mặt, hỏi từng chữ một, "Ngụy viện sử, ông nói, có phải hay không?"
Ngụy Duyên Linh nhìn thẳng y trong chốc lát, cuối cùng quỳ sát xuống trước mặt y, cúi đầu đáp: "Đúng vậy, mong điện hạ yên tâm, lão thần nhất định sẽ không tiết lộ nửa chữ."
Đợi Ngụy Duyên Linh lui ra, trong điện lại chỉ có một mình Chu Duật Hằng.
Giọng điệu mạnh mẽ khi nhắc tới chuyện kia trước mặt người khác trong lúc đó bỗng nhiên tiêu tan.
Vẻ mặt y hoảng hốt, chìa tay mở ngăn kéo bàn, lấy con chuồn chuồn bên trong ra.
Chuồn chuồn gấm bị ngọn lửa liếm qua, cánh cong xoắn lại tàn tạ, nhưng sợi đồng cực tinh xảo phía dưới vẫn vững chắc chống đỡ đôi cánh rách nát như trước.
Nó đứng trong lòng bàn tay y, nếu cánh không phải bị hỏng thì không khác gì một con chuồn chuồn xanh thật sự.
Lúc hơi thở y lướt qua, bốn phiến cánh sa mỏng rách nát kia không ngừng run khẽ trong không khí như giống như sắp vỗ cánh bay đi.
Y từng tra qua ghi chép trong cung, vật trang sức này chưa từng xuất hiện.
Mà nhóm thợ khéo trong cung cũng chưa từng có người chế tạo ra chuồn chuồn nhỏ nhắn mà sống động như vậy.
Nó đến từ đâu, tại sao xuất hiện lúc trong điện Phụng Thiên bốc cháy?
Chủ nhân của nó là ai, ai có thể làm ra thứ đồ tinh xảo gần như yêu vật này? Vì sao trong khoảnh khắc đại điện sụp xuống nó lại bay ra từ trong biển lửa?
Trong một khắc bắt lấy nó, bệnh tình quỷ dị đột nhiên phát tác trên người y, là trùng hợp hay là điều tất nhiên?
Chu Duật Hằng nắm lấy con chuồn chuồn, ở bóng tối sâu thẳm trong điện chần chừ, trong bước đi của hai chân cơ giới trở nên cứng nhắc, thân thể lại như tê liệt, chẳng có chút mệt mỏi.
Một năm.
Nếu lời của Ngụy Duyên Linh không phải giả dối, có lẽ đây là cuộc đời còn lại hiện giờ y có được.
Đợi cho canh giờ này trôi qua, lại ít đi một canh giờ.
Đợi cho ánh mặt trời một lần nữa khuất sau núi, lại ít đi tròn một ngày.
Đợi cho một năm này qua đi, y sẽ phải vĩnh viễn chìm vào trong bóng tối, cốt nhục tan rã trong bùn đất.
Nhưng chuyện y phải làm còn có nhiều như vậy.
Y phải đối mặt với tất cả đang ùn ùn kéo đến, dường như muốn bao trùm lấy y.
Y không biết bản thân đi giống như một du hồn bao lâu, cho đến khi trên tay đau đớn y mới cúi đầu nhìn xuống.
Là chuồn chuồn trong tay đã bị y vò nát.
Tơ đồng trong cánh sa mỏng manh kia vỡ nát, đâm qua da y, một vài giọt máu nho nhỏ từ giữa khẽ ngón tay y nhỏ xuống.
Màu máu này làm y nhất thời không khống chế được, như là đốm lửa làm tâm trí y bùng cháy, y hung ác dường như nắm lấy con chuồn chuồn làm ngón tay mình bị thương kia một cái xé rách nó.
AI ngờ hai cặp cánh sa mỏng kia không chỉ đơn giản khâu vào trên hai bên thân thể bằng gấm màu xanh đen, bên trong chuồn chuồn có các cơ quan nhỏ mà tinh xảo, hơn mười linh kiện hết sức bé nhỏ cùng gắn lại một chỗ liên tiếp ở bên ngoài đôi cánh.
Hiện giờ bị y kéo ra, tất cả các bộ phận kim khí nhỏ xíu gắn bên trong chuồn chuồn đều rơi vụn trên mặt đất, có thể nghe được rõ ràng âm thanh leng keng rất nhỏ vang lên trong cung điện tĩnh mịch.
Mà đầu của chuồn chuồn kia được khâu hai viên kim thạch màu xanh đã rơi khỏi thân nó, rũ xuống cực kỳ tàn tạ.
Chu Duật Hằng đưa chuồn chuồn lên trước mặt, nhìn thấy một khoảng trống trong cơ thể chuồn chuồn, trong đoạn gấm đen nhét một cuốn giấy nho nhỏ.
Độ dày của thân chuồn chuồn không bằng một nửa ngón út, vậy mà không ngờ bên trong lại có nhiều cơ quan như vậy.
Chu Duật Hằng run sợ chốc lát, nâng tay đem cuộn giấy vê nhỏ bên trong rút ra từng chút.
Giấy cuốn cực mỏng, lại trong lúc xé ra bị cơ quan đâm rách, đã hư hỏng một chút.
Chu Duật Hằng mở cuộn giấy chậm thật chậm.
Phương Nam chi Nam, tinh chi xán xán.
Bát tự ít ỏi, viết trên cuộn giấy nhỏ, nhưng có phong thái nhàn hạ không ngờ được.
Kiểu chữ người này học chính là Vương Hữu Quân thư, hơn nữa có phần tinh tế.
Chữ viết tuy nhỏ, nhưng nét chữ đều đặn, cực kỳ thanh tú, khiến cho người ta có thể từ trong mấy chữ này nhìn thấy ngàn dặm trời sao rực rỡ.
Đáng tiếc cuộn giấy đã bị tàn phá, mấy chữ cực đẹp này cũng bị hao tổn.
Chu Duật Hằng không nhận ra được bản thân y nhìn chằm chằm những chữ này bao lâu, cho đến khi bên tai truyền đến tiếng bước chân, y ngẩng đầu nhìn thấy hoạn quan thân cận Hãn Hoằng bước nhanh tiến vào, đại não mới dần dần tan rã như băng tuyết, có một tia ý thức mơ hồ.
Hãn Hoàng nhìn thấy sắc mặt y khó coi như thế, lắp bắp kinh hãi, vội nói: "Điện hạ, thân thể ngài không thoải mái sao?"
Chu Duật Hằng không trả lời ngay, cúi đầu để chuồn chuồn và cuộn giấy vào trong ngăn kéo rồi mới hỏi: "Chuyện gì?"
"Đề đốc Thần cơ doanh Gia Cát Gia, phụng mệnh Thánh thượng đến đang ở ngoài đợi gặp."
Chu Duật Hằng "Ừ" một tiếng, lấy lại bình tĩnh, nâng tay cần tách trà trên bàn, uống một hớp.
Y thở chậm lại, thả lỏng giọng của mình, lệnh Hãn Hoằng tìm từng mảnh linh kiện rơi rụng trên mặt đất, một cái cũng không để sót.
Đề đốc Thần cơ doanh Chư Cát Gia đứng ở trước sảnh chờ hoàng thái tôn đến, thân hình gầy gò cho dù mặc quan phục nghiêm chỉnh vẫn lộ ra cảm giác thanh nhã như xưa.
Lúc hắn còn trẻ, trong tướng mạo ôn nhu lại mang theo chút hơi thở phấn son, cho nên vị đề đốc này vô cùng phiền muộn.
Theo lệ, trong thần cơ doanh có hai vị đề đốc, một vị là nội thần hoàng đế phái đến, một vị là quan võ triều đình cắt cử.
Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này của Chư Cát Gia, đều nghĩ hắn là đề đốc nội thần trong cung phái đến, nhưng thật ra hắn dựa vào chiến công huy hoàng, hoặc là nói giết người như ma để lên làm đề đốc võ quan.
Trong thời gian dài Chư Cát Gia bị xem như thái giám, tâm lý có thể do vậy cũng vặn vẹo, thao luyện binh sĩ trong doanh trại vô cùng tàn nhẫn, thần cơ doanh cao thấp kêu khổ thấu trời, nhưng ai cũng không dám trái lời hắn.
Chu Duật Hằng từng cùng hắn theo thánh thượng Bắc phạt, hai người tự nhiên quen biết, tùy ý chào hỏi sau đó tự ngồi xuống.
Chư Cát Gia ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Chu Duật Hằng ở trước từng tầng ánh sáng rực rỡ của nắng ban mai phong thái vẫn thoát tục như trước, nhưng dường như lộ vẻ tái nhợt ảm đạm.
Hắn nhớ đến vị điện hạ này mấy ngày trước đây vì bệnh mà hôn mê, hiện giờ xem ra tinh thần cũng không được tốt, liền nói ngắn gọn:
"Thần đang phụng mệnh thánh thượng điều tra chuyện hỏa hoạn của tam đại điện, hiện giờ có chút manh mối.
Vi thần đã bẩm tình tiết vụ án lên thánh thượng, thánh thượng nói, việc này giao cho điện hạ toàn quyền phụ trách, bởi vậy đặc biệt đến bẩm báo điện hạ."
Chuyện tam đại điện bốc cháy đổ sụp lần này, Chu Duật Hằng ở hiện trường, đối với toàn bộ tinh hình lúc ấy đều đã lưu ở trong mắt, bởi vậy từ sớm hoàng đế đã nói với y, đợi thân thể y chuyển biến tốt thì điều tra lại việc này cẩn thận.
Chu Duật Hằng hỏi: "Việc này do Thần cơ doanh của ngươi chủ trì điều tra? Bộ Công, bộ Hình và nội cung giám đâu?"
"Thánh thượng tự mình ra lệnh, nguyên nhân vụ án do bộ Công chịu trách nhiệm, Thần cơ doanh của tôi và Vương Cung Hán tham gia phá án.
Chỉ có điều lúc dọn dẹp đống đổ nát của hiện trường vụ cháy, nghi ngờ có lưu huỳnh còn sót lại sau khi bốc cháy.
Mà trong kinh quen với thuốc nổ chỉ có hai bộ chúng tôi, vì vậy bị điều đến giúp đỡ tra án." Chư Cát Gia giải thích, "Chỉ có điều thần cơ doanh tôi và Vương Cung Hán tìm kiếm trong đống đổ nát sau trận hỏa hoạn, phát hiện phần cặn còn lại suy đoán là thuốc nổ, trọng lượng chỉ có hai ba lượng, mà đại nhân Kinh Tiểu Quái của Nội cung giám xem vết tích cháy sém do bị sấm sét đánh xuống cũng cho là dấu vết của thuốc nổ."
Chu Duật Hằng cũng thầm đồng ý, nguyên nhân vụ hỏa hoạn ngày đó tuy không rõ nhưng tình hình chắc chắn không phải do thuốc nổ làm nổ tung.
"Bổn vương đã tĩnh dưỡng ở đây nhiều ngày, cũng lần nữa nhớ lại tình hình hỏa hoạn lúc đó, cho rằng vụ cháy lần này vô cùng kỳ quái.:" Trong đầu lặp đi lặp lại thứ gì đó, mặc dù đã trải qua tình cảnh nguy nan, nhưng lúc này Chu Duật Hằng nói rất thong thả và bình thản, giống như không mang theo cảm xúc gì, "Theo lý thuyết, sét đánh nóc điện nên bổ trúng làm cháy nơi cao một chút, nhưng bổn vương nhìn thấy rõ ràng ngọn lửa đó bắt đầu cháy từ trên mười hai cột nhà."
Nói đến đây, y dừng một lát.
Cảnh tượng mười hai rồng vàng lượn quanh trên trụ ở điện Phụng Thiên cùng nhau phun lửa rõ mồn một trước mắt, quá mức quỷ dị làm người ta sợ hãi, hiện tại khiến y nhớ tới, vẫn còn chấn động trong lòng.
Chư Cát Gia ngạc nhiên: "Vậy, ý của điện hạ là, Tam đại điện đều không phải bị phá hủy do sấm sét, mà do bản thân nó đã có vấn đề, thế cho nên bị trận cháy phá hủy?"
"Ít nhất sau khi điện Phụng Thiên bị sét đánh chỉ khoảng nửa khắc đã bùng lên thế lửa lớn như vậy, bổn vương cảm thấy không hợp theo lẽ thường." Chu Duật Hằng nói xong, đặt tách trà xuống giương mắt nhìn Chư Cát Gia, "Kế Thừa Minh đâu? Hắn là thám giám quản lý chưởng ấn, giám sát xây dựng ba đại điện cũng là chuyện thuộc phận sự của hắn, lệnh cho hắn mang theo bản đồ xây dựng cung điện đến gặp bổn vương đi."
"Điện hạ có điều không biết, Kế Thừa Minh tới không được nữa rồi." Chư Cát Gia thở dài, "Lần này gặp nạn trong hỏa hoạn tổng cộng hai mươi ba người, có một vị chính là Kế công công."
Chu Duật Hằng ngược lại không đoán được, thở dài nói: "Kế Thừa MInh quản lý nội cung giám nhiều năm, lúc dời dô bổn vương cũng tiếp xúc tương đối, là vị quan có năng lực, lần này chết trong biển lửa, là một tổn thất lớn trong cung."
"Hơn nữa, cái chết của Kế công công...có phần đáng ngờ." Chư Cát Gia khoa tay múa chân, nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc, lắc đầu nói, "Tình trạng lúc y chết có chút quỷ dị, vi thần tạm thời không biết miêu tả cho điện hạ như thế nào, không bằng điện hạ đến hiện trường nhìn xem, có lẽ có thể hình dung được."
Chu Duật Hằng đơn giản suy nghỉ chốc lát, đứng lên nói: "Nếu đã như vậy, đợi bổn vương thay quần áo, đến tam đại điện một chuyến."
Chư Cát Gia vội nói: "Vậy vi thần đi trước dọn dẹp hiện trường một chút để điện hạ xem xét."
Hãn Hoàng đi theo Chu Duật Hằng từ nhỏ, biết hiện tại y không thích người khác đụng vào thân thể của mình, liền lệnh cho các cung nữ sau khi đặt quần áo xuống thì lui ra, bản thân cũng lập tức xoay người đóng cửa điện.
Ở trong điện không có một bóng người, Chu Duật Hằng cởi bỏ đoàn long la y (1) màu đỏ thẫm, dưới lớp áo trong nhẹ màu trắng dành cho mùa hè, lộ ra một vết máu dài nhỏ uốn lượn, theo cổ của y kéo thẳng xuống phía dưới, chạy sâu vào trong vạt áo.
Chu Duật Hằng vén vạt áo trong, nhìn chằm chằm bản thân trong gương đồng, thấy sợi dây màu đỏ kia trên thân hình thì hai tay không tự chủ được mà nắm chặt thành quyền.
Vết máu này xuất hiện trong biển lửa, chạy dài từ huyệt Trúc Tân, đến Phủ Xá, Kì Môn, Thiên Đột, Liêm Tuyền, liên tiếp ngưng tụ thành tơ máu, tung hoành nửa người bên phải của y, dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
Nhóm thái y nói, đây là dấu vết lưu lại sau khi mạch máu bị hao tổn, chỉ cần dùng thuốc lưu thông máu ứ, qua mấy ngày tự nhiên sẽ tiêu biến.
Nhưng y lại chỉ nhìn thấy, dấu vết đỏ thẫm quỷ dị này ngày càng đậm thêm, so với lưỡi của rắn độc thì càng rực rỡ đáng sợ hơn.
Một năm.
Tất cả dự cảm không rõ ràng của y, từ chuẩn đoán bệnh của Ngụy Duyên Linh, đều chuyển thành kết quả xấu nhất, lưu lại trong bụi bặm trước mắt.
Danh y tốt nhất thiên hạ, phụng chỉ nhiều năm ở trong cung, sớm đã hiểu được đạo lí sống còn.
Nhưng Ngụy Duyên Linh biết rõ việc này không phải nhỏ, nếu như lúc trước luôn chọn nói thẳng chân tướng ra, lúc này chỉ có thể nói rõ một việc.
Bệnh của y chỉ là tạm thời tiềm ẩn, không lâu nữa nhất định sẽ còn tiếp tục tái phát.
Ngụy Duyên Linh thấy được rành rành y sau này phải trải qua một năm gian khổ, lại lo lắng hoàng đế năm lần bảy lượt tạo áp lực thúc ép, kiên quyết ra lệnh ông trị liệu, mới tranh thủ lúc y phát bệnh lần đầu tiên, nói thẳng ra bất lực của chính mình.
Chu Duật Hằng nhìn chằm chằm vệt máu quấn quanh thân này, ánh mắt lạnh buốt như đao.
Nhưng cuối cùng, y chỉ cầm lấy quần áo trên khung, choàng hoa phục gấm lên người, che dấu vết thương chí mạng trên người mình.
(1): Đoàn Long
La Y: là quần áo làm bằng vải lụa mềm nhẹ.