Lá Bài Cuối Cùng

Vẻ mặt Caesar vẫn bình tĩnh, giọng nói của Caesar cũng bình tĩnh, đương
nhiên, hắn luôn bình tĩnh, nhưng khi hắn bình tĩnh nhìn bạn, bình tĩnh
hỏi bạn, trong số mười người, thì có tám người sợ hãi, hai người còn lại tính ra cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Mọi người đều biết, hiệu
suất của JA luôn rất cao, thật ra, đó cũng không phải có bí quyết gì, mà là từ trên xuống đưới đều không dám kéo dài, nếu không khiến đại đế chú ý tới,, thì thật sự là… ba đời bất hạnh.

Sự quyết đoán này, lúc này ngay cả Lâm Dược cũng cảm thấy được, y chớp chớp mắt, cẩn thận mở miệng: “Thật có thể nói?”

Khóe miệng Caesar giật một cái: “Cậu nói đi.”

“Vậy, tôi nói thật đó.”

“… Nói đi.”

“Vậy thì, anh khỏe không?”

Caesar không nói gì, Lâm Dược đợi một hồi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó
lại gần, y càng đi càng gần, càng đi càng gần, gần tới mức cả hai đều có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.

Caesar đứng đó không
động, vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt cũng không có bất cứ thay đổi
gì, nhưng ngón út của hắn, khi Lâm Dược nhấc chân, thò đầu qua, đã không tự chủ run một cái.

Lâm Dược kề vào tai hắn thấp giọng nói: “Nơi này có phải không tiện nói chuyện? Nếu không thì tôi ra ngoài trước,
mười lăm phút sau anh lại ra, hai chúng ta gặp nhau ở góc đường?”

Y nói nhanh, giọng lại thấp, Caesar ban đầu chỉ cảm thấy được một làn gió nóng.

“Anh không tiện ra ngoài? Vậy, nếu không hai chúng ta hẹn gặp ở nhà vệ sinh
nam trong nhà ăn đi? Vẫn không được? Vậy, nhà vệ sinh nữ?”

“Cái gì?”

“Vậy nhà vệ sinh nữ đi, cứ quyết định vậy đi, nhà cơm tây lầu hai, anh đừng
đi sai chỗ, vậy, anh đi trước đi, tôi cũng phải hóa trang một chút, tốt
nhất anh cũng nên chỉnh đốn lại một chút. Tuy hai chúng ta không có ý đồ đặc biệt gì, cũng không phải đi nhìn trộm, nhưng chuyện này nếu để
người ta biết, thì không tốt lắm.”

Caesar cuối cùng cũng hiểu, hắn không tự chủ mài răng một chút: “Cậu muốn nói gì, cứ nói ở đây cũng được!”

“Nói ở đây được không?”

“Có thể!”

“Thật chứ?”

“Thật!”

“Xì, anh nói sớm đi chứ!” Lâm Dược thở phào một hơi, vừa lùi ra sau vừa hoạt động thân thể, “Nửa ngày không nói một câu nào, tôi còn cho rằng ở đây
có camera. Chỉ kém một chút, kém một chút thôi, tôi đã phạm sai lầm về
đạo đức rồi, anh nói Lâm Dược tôi hiện tại cũng là một nhân sĩ nho nhỏ
nổi tiếng, nói sao cũng đã là tân tú vào tám mươi hạng đầu, nếu như tin
xấu nhìn trộm nhà vệ sinh nữ truyền ra thì sao mà được.”


Caesar nhìn y, hít một hơi, chậm rãi mở miệng: “Cậu muốn nói gì.”

“Tôi không phải đã nói rồi sao?”

Caesar không nói.

“Ủa, lẽ nào tôi chưa nói? Nhưng tôi thật sự đã nói rồi mà, tôi nhớ rõ rõ
ràng ràng tôi đã nói rồi mà. Sao tôi có thể chưa nói chứ? Được rồi, tôi
nói lại một lần nữa, anh khỏe không?”

Caesar vẫn không nói gì.

“Nè, anh luôn phản ứng thế này, khỏe hay không khỏe, nói một câu đi.”

“… Tôi rất khỏe.”

“À, vậy thì được rồi, vậy tôi có thể yên tâm về nhà rồi, ai, nói ra thì,
tôi cũng đã hai năm không về rồi, không biết nhà của tôi đã ra sao rồi.
Cây nho nhà tôi không biết đã chết hay chưa, chắc chưa đâu, cây nho đó,
tôi trước kia chưa từng chăm sóc nó, kết quả nó cũng sống khỏe mạnh
nhiều năm như thế, nếu muốn đặt tên cho nó, thì phải gọi là cây kiên
cường. Chính là nho hai năm nay không biết tiện nghi cho ai, nhưng cũng
không sao cả, nho năm nay tôi sẽ hái hết, một chùm cũng không để lại cho đám nhóc đó!”

Y lải nhải cả một đống, qua một lúc lâu, Caesar mới mở miệng nói: “Cậu tới đây, chỉ là muốn xem tôi khỏe hay không sao?”

Lâm Dược chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu lên, mở miệng thăm dò: “… Lạc Lạc?”

Caesar không phản ứng, không phủ nhận, tự nhiên cũng không thừa nhận, nhưng
như vậy đối với Lâm Dược cũng đủ rồi, y hưng phấn nhiệt liệt nói: “Xem
ra anh chính là Lạc Lạc rồi, tôi đã nói mà, mấy thứ trên tivi là không
thể tin, mất ký ức gì đó, chuyện mất ký ức làm gì dễ xảy ra như thế chứ? Sớm biết anh không mất ký ức, tôi phải cố sức như thế làm gì chứ, một
cuộc điện thoại không phải giải quyết vấn đề rồi sao? Lạc Lạc à, chuyện
này cũng tại anh, anh xem nếu anh sớm lộ mặt một chút, đừng chơi trò mất tích, tôi cũng sẽ không hiểu lầm rồi?”

“Anh thì tốt lắm, vừa cho chi phiếu, vừa không lộ mặt, tôi đương nhiên sẽ nghĩ anh có phải đã mất trí nhớ rồi không. Lạc Lạc à, chơi mất trí nhớ không phải chơi như vậy, anh xem tivi, mấy người mất trí nhớ, không phải nam chính thì là nữ
chính, mà hễ mất trí nhớ thì nhất định sẽ phát triển tình yêu mới. Nếu
anh phát triển tình yêu mới thì tôi không có ý kiến, nhưng tôi lại không phải là tình nhân cũ của anh, anh mất trí nhớ với tôi làm gì chứ. Anh
nói xem anh sợ tôi cái gì chứ? Là sợ tôi kêu anh Lạc Lạc? Ai ya, không
phải chỉ là một kiểu xưng hô sao? Nếu anh không muốn nghe, tôi cũng có
thể gọi anh là Bình Bình, Caecae, Sarsar, nếu còn không được, Đại Đại,
Đế Đế cũng đều không có vấn đề gì, người khác không biết, anh còn không
biết sao? Người như tôi, rất hiền hòa, làm sao cũng được…”

“Lâm Dược!”

Caesar cuối cùng hết nhịn nổi, gầm lên, cắt ngang chuỗi lải nhải của y, Lâm Dược sững sờ: “Làm gì?”

“Cậu tới, vì cái gì?”

Lâm Dược nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng tràn đầy đồng tình: “Lạc Lạc, anh
như vậy là không được đâu, anh nói xem những lời tôi vừa mới nói anh
liền quên rồi, đây là dấu hiệu ngu ngốc. Người ta nói mạt chược có thể
trị ngu ngốc, nếu không, sau này anh đừng chơi poker nữa, chuyển sang

chơi mạt chược đi. Tôi tới đây làm gì? Tôi vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Tôi đã nói hai lần rồi!”

Lâm Dược đưa hai ngón tay ra, xém
chút đã chọt lên mặt Caesar, Caesar bắt lấy tay y, gần như nghiến răng
nghiến lợi: “Tôi hỏi cậu, cậu tới Mỹ tới Las Vegas, tới tham gia WSP, là vì cái gì!”

Lâm Dược còn muốn lặp lại, nhưng thấy sắc mặt hắn
không tốt, vì thế hậm hực nói: “Được rồi, tôi nói lần thứ ba, tôi tới
xem anh có khỏe hay không.”

“Tới xem tôi có khỏe không?”

“Đúng vậy, anh nói đi, vừa là linh hồn thoát xác, vừa gặp vụ nổ, bên dưới lại có đứa em như Dandan, bên trên có lão hồ ly như ông nội Hoa, bên trái
có tiểu hồ ly Tiêu Nhiên, bên phải có hồ ly Do Thái Jones, anh bị mấy hồ ly đó bao vây, như vậy muốn sống cũng thật không dễ, tôi đương nhiên
phải lo lắng. Dù nói thế nào, anh cũng từng dùng chung một thân thể với
tôi. Tuy rằng hai chúng ta không phải anh em, nhưng lại như anh em. Tuy
anh có một nửa huyết thống của khỉ khác, nhưng tôi biết anh có một trái
tim TQ, tôi sẽ không ghét bỏ anh.”

Y nói rất thành khẩn, rất chân thành, rất lý lẽ hùng hồn, rất thản nhiên. Caesar nhìn y, cũng không
biết nên tức nên bực, nên cao hứng hay nên bi ai.

Lâm Dược rất
dài dòng, bất luận lúc nào ở đâu y cũng có thể nhờ cái miệng này mà chọc tức người, nhưng hắn từng trải qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ cùng y
liên hệ chặt chẽ thì hắn biết, Lâm Dược bình thường, thật ra cũng không
phải rất dài dòng__

Đương nhiên, không phải rất này, là so sánh với khi y chân chính dài dòng.

Khi y ở chung với bạn làm công, khi ở chung với những người ở Hạo Nhiên sơn trang, Lâm Dược trên cơ bản vẫn bình thường.

Mà chỉ có khi người khác chọc y, khi hoàn cảnh khẩn trương, Lâm Dược mới biến mình thành một vũ khí hình người.

Hắn không biết đây là y cố ý, hay là một hành động vô thức, nhưng hắn biết, sau khi tới Mỹ, lực sát thương của vũ khí Lâm Dược này càng lúc càng
lớn.

Y không cao hứng, y không vui vẻ, tuy y luôn cười, nhưng đối với Caesar, cuộc sống xa hoa đồi trụy tại Mỹ đối với Lâm Dược thì còn
lâu mới bằng Cúc thành, ăn một tô mì năm tệ, uống một chai bia hai tệ
còn vui vẻ hơn.

Vì thế, hắn buông tay.

Tuy biết buông tay không gặp mặt cả một lần thì rất thảm hại, nhưng hắn vẫn chọn tránh né không gặp.

Sau đó Lâm Dược tới Malaysia, vào bàn bài, liên tục luyện tập kỹ thuật của
mình, tuy hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là cao hứng.

Lâm Dược không có hứng thú với cờ bạc, đối với poker cũng chưa chắc yêu
thích gì, nhưng vẫn kiên trì bền bỉ luyện tập như thế, tại sao?

Caesar biết tư duy của Lâm Dược khác với người thường, nhưng bất kể nghĩ thế nào, đều cảm thấy Lâm Dược là vì mình.


Mà chuyện sau đó giống như cũng chứng minh suy luận của hắn, Lâm Dược tới
Las Vegas rồi, tham gia WSP, một đường qua ải trảm tướng đi tới nay.

Caesar nhìn, tuy ngoài mặt không có biểu hiện, nhưng trong lòng là vui sướng,
còn từng chút tăng thêm. Đương nhiên, khi thấy Trương Trí Công xuất
hiện, thấy hai người thân mật không khoảng cách, hắn cũng có tức giận.
Nhưng cao hứng vẫn chiếm phần nhiều. Mà hiện tại, Lâm Dược nói thế nào?

“Tôi chính là tới xem anh có khỏe hay không!”

Vẫn là vì hắn, nhưng so với hắn nghĩ, so với hắn nhận định, thì kém mười
vạn tám ngàn dặm! Lâm Dược, Lâm Dược từ đầu tới cuối không có ý về mặt
đó!

Mặt hắn chốc xanh chốc trắng, Lâm Dược nhìn hắn cũng cảm thấy không bình thường: “Lạc Lạc, anh có phải cảm thấy khó chịu không.”

Caesar trừng y một cái, Lâm Dược đáp trả bằng ánh mắt quan tâm thành khẩn. Ánh mắt đó trong vắt, quan tâm thẳng thắn, Caesar trong thoáng chốc giống
như nhìn thấy Trương Trí Công cười lớn với hắn__ “Cho anh trước kia vui
sướng khi người gặp họa, hiện tại biết khổ của tôi chưa!”

“Lạc Lạc? Lạc Lạc?”

“Cậu, nghỉ ngơi đi.” Caesar thu liễm cảm xúc, miễn cưỡng mở miệng, “Ngày mai tiếp tục nỗ lực.”

“Anh không nói tôi cũng sẽ tiếp tục nỗ lực, tôi đã đi đến bước này rồi,
đương nhiên phải vào được năm mươi hạng đầu lấy tiền thưởng. Nhưng mà
Lạc Lạc, hai chúng ta thương lượng được không, anh xem hiện tại tôi với
Vịt con xấu xí cùng một bàn, tôi biết vợ bạn không thể chọc, với quan hệ của hai chúng ta, tôi tuyệt đối cũng sẽ không ức hiếp cô ấy. Nhưng nếu
tôi vạn nhất vì chiếu cố cô ấy mà thua… anh cũng phải cho tôi chút gì đó chứ.”

Caesar nhìn y, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Trên bàn đấu, không cha con.”

“Ý của anh là nói tôi không cần lưu tình đúng không? Vậy tôi có chút áy
náy. Anh xem lần đầu tiên tôi gặp mặt chị dâu tương lai…”

“Cô ta không phải chị dâu của cậu!”

“Hả?”

“Cô ta không phải bạn gái của tôi! Hiện tại không phải nữa!”

“A, hai người chia tay rồi? Tôi thấy cô ấy rất tốt đó, tướng mạo cũng xinh
đẹp, tính cách… tuy có hơi cao ngạo, nhưng cũng rất xứng vói anh đó. Đối với con gái, có lúc cũng phải nhường nhịn dỗ dành, anh xem anh lớn như
thế rồi, muốn tìm một bà xã thích hợp cũng không dễ gì…”

“Cậu nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi bảo người đưa cơm sáng cho cậu.”

Không đợi y nói xong, Caesar đã bước nhanh ra ngoài, Lâm Dược đuổi không kịp, chỉ kịp nói với cánh cửa đóng lại một câu: “Tôi không mệt mà, hai chúng ta khó khăn lắm mới gặp mặt một lần, nên nói chuyện nhiều một chút
chứ.”

Tuy nói không mệt, nhưng tắm xong, Lâm Dược vẫn lên giường sớm, vừa ngủ một cái là tới sáng hôm sau mới thức.

Y bên này đánh răng, bên kia đã có xe đẩy đưa cơm tới: Lồng bánh bao,
cháo, dưa leo gọt, hột vịt muối, còn có hai trái quýt đã lột sẵn.

Lâm Dược ăn ngon lành, sau đó thỏa mãn gật đầu: “Cái tên Lạc Lạc đó, quả nhiên không mất trí nhớ.”

Địa điểm thi đấu ở tại JA, hôm nay y không cần phải đi đường, ăn cơm sáng
xong, lại tắm một cái, sau đó mới nhàn nhã tới đại sảnh, Vua sư tử đã
tới rồi, hai người chào hỏi xong, nói chuyện vài câu, cuộc đấu đã bắt
đầu.


Caesar nhìn thời gian, rồi buông bút xuống, mở màn hình, bên này vừa bắt đầu, bên kia đã có giọng nói của thư ký truyền tới: “Ngài
Tiêu tới.”

“Cho cậu ta vào.”

Tiêu Nhiên thay Hoa Hồ tử
kiểm soát bên Hồng Môn, tự nhiên cũng có quyền lên tiếng của hai mươi
phần trăm cổ phần, hắn cũng coi như là một trong những thành viên quản
trị của JA, tới đây, cũng là vì xem cuộc đấu lần này, dù sao hôm nay sẽ
sinh ra năm mươi hạng đầu, không có lý nào không để hắn vào.

Mà Tiêu Nhiên vừa vào, Caesar liền hối hận, Tiêu Nhiên không phải tới một mình, hắn còn mang theo một người__ Trương Trí Công.

“Tôi giới thiệu một chút, cậu đây là Trương Trí Công, cậu hai nhà họ Trương, cũng là một trong những cổ đông lớn của Sharon chúng tôi.” Nói xong,
lại nói với Trương Trí Công, “Cậu hai, vị này là Caesar đại đế.”

“Tôi đương nhiên biết, đại đế vẫn luôn là thần tượng của tôi.”

Caesar giơ tay, ngoài cười trong không cười nói: “Khách khí.”

“Tiếng Hoa của đại đế thật tốt, khi Tiêu Nhiên nói với tôi tôi còn không tin,
xem ra thật sự là người tài không gì không thể làm.”

Câu này
Trương Trí Công trước kia sẽ không nói, hiện tại thì đã sớm học được
cách nịnh bợ không dấu vết, nhưng Caesar nghe thì ngay cả chân mày cũng
không nâng lên một cái.

Loại lạnh nhạt này, Tiêu Nhiên sớm đã
quen thuộc, Trương Trí Công cũng từng nghe qua, vì thế hai người cũng
không để ý, mà không biết, lúc này Caesar đâu chỉ là lạnh nhạt thôi.

Thấy không khí có chút cứng ngắt, Tiêu Nhiên lại nói: “Đại đế, cậu hai này
của chúng tôi cũng là một người si tình, từ mấy năm trước đã thích một
người tham gia đấu lần này, theo đuổi vài năm, gần đây mới có chút nảy
nở, đại đế xem nơi này anh là địa chủ, có thể cho chút thuận tiện
không.”

Caesar nhìn hắn một cái: “Cậu hai thích người nào?”

Trương Trí Công cười nói: “Đại đế gọi tên tôi là được rồi, người tôi thích đại đế nhất định có ấn tượng, chính là người TQ duy nhất hiện tại, Lâm
Dược.”

Caesar không nói gì, Trương Trí Công lại nói: “Đúng, cậu ta và tôi đều là đàn ông, nhưng tôi thích cậu ta.”

Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng cực kỳ khẳng định, giống như đây là một chuyện hết sức tự nhiên, khi nói câu này, còn mang theo sự tự tin cùng thành
khẩn, khiến người ta không khỏi nảy sinh hảo cảm, hoàn toàn khác với sự
lỗ mãng huênh hoang tự đắc hai năm trước.

Caesar giật giật, không tiếp lời đối phương, bảo thư ký đưa cà phê.

Thư ký đưa cà phê tới, Caesar chỉnh nửa màn hình nhắm vào bàn số hai,
Trương Trí Công cảm kích cảm ơn, chỉ cảm thấy đại đế trong truyền thuyết này cũng là mặt lạnh tâm nóng, vì thế sau bốn tiếng, hắn mở miệng: “Đại đế, không biết tôi có thể xuống nói chuyện với Lâm Dược không? Tôi
tuyệt đối sẽ không tiết lộ bài riêng, ừm, ván của họ cũng đã kết thúc
rồi, tôi cũng không thể tiết lộ.”

“Vô cùng xin lỗi, nhưng đáng tiếc cậu không phải là nhân viên của JA.”

Tuy Trương Trí Công là cổ đông của Sharon, tuy Tiêu Nhiên là cổ đông của
JA, nhưng Trương Trí Công quả thật không có quan hệ trực tiếp với JA, về mặt này, Tiêu Nhiên cũng không cách nào giúp hắn.

Trương Trí Công có chút nhụt chí, Caesar lại nói: “Cậu muốn nói gì, tôi có thể giúp cậu chuyển lời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui