"Phải may mắn mới gặp được người mình yêu, phải hạnh phúc lắm người đó mới yêu mình. Nên tuyệt đối không được dễ dàng buông xuôi, dù thế nào cũng nên kiên quyết... thêm lần nữa."
***
Trụ sở Hoành Cơ ở An Lạc phải tổ chức cuộc hợp cổ đông, Ngụy Hàn đi về trong ngày, từ sáng sớm Lương Ứng Nhiên đã lái xe đến tận nhà để đón Ngụy Hàn. Lúc anh sắp đi, Đổng Tây vẫn còn ngủ, anh không nỡ đánh thức cô dậy, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhưng cô lại mơ màng mở mắt, nắm lấy tay anh.
"Anh đi à?"
Cô vừa định ngồi dậy thì anh đã ấn cô xuống giường, vuốt tóc Đổng Tây: "Ừm, chắc đến tối anh mới về, em phải ngủ trước đó, không được đợi anh!"
Đổng Tây ngoan ngoãn gật đầu, Ngụy Hàn nhìn dáng vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ của cô, rốt cuộc không nhịn được nên tiếp tục cúi xuống hôn lên môi cô. Đổng Tây bật cười, dùng tay chống lên ngực anh, tránh né: "Đi sớm về sớm! Em đợi anh về."
"Được!"
Khi Ngụy Hàn đã ra khỏi cửa, Đổng Tây liền ngồi bật dậy chạy ra ban công. Rất nhanh đã thấy dáng vẻ anh tuấn phi phàm của anh xuất hiện ở dưới cổng, Ngụy Hàn đã bước đến mở cửa xe, nhưng dường như lại có linh cảm, anh lại ngẩng đầu lên nhìn lên ban công, liền thấy ngay tấm rèm nhung màu tím đã được vén lên, bàn tay trắng noãn của cô nhẹ nhàng vén rèm, để lộ gương mặt xinh đẹp, đôi mắt dịu dàng vẫn dõi theo anh. Cô thấy anh nhìn mình nên nhanh chóng buông tay, tấm rèm che mất mọi thứ bên trong. Ngụy Hàn bật cười, bước vào trong xe, chiếc xe hơi đó nhanh chóng lăn bánh rời đi. Anh biết cô chắc chắn lại ngượng ngùng nấp ở sau tấm rèm rồi, nghĩ đến gương mặt đỏ bừng của cô, anh hạnh phúc mỉm cười, tựa đầu vào ghế sau, nhắm mắt tận hưởng dư vị hạnh phúc.
"Nhìn anh cứ như cậu thanh niên mười tám tuổi vừa biết yêu vậy."
Lương Ứng Nhiên bất chợt thốt lên câu này khiến đôi mắt nhắm nghiền của Ngụy Hàn liền mở ra ngay lập tức. Nhận được cái lườm đó, Lương Ứng Nhiên lại lẩm bẩm.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi mà..."
"Đây gọi là tình yêu! Cậu không hiểu thì đừng bình phẩm linh tinh."
"Tôi hiểu mà..."
Lúc nói câu này, ngữ điệu của Lương Ứng Nhiên không còn hùng hổ và trêu chọc như trước. Thật ra Lương Ứng Nhiên hiểu, bởi anh đang trong giai đoạn đó mà. Ngụy Hàn thấy Lương Ứng Nhiên đã chịu im lặng mà tập chung lái xe nên anh đành lấy tài liệu ra xem, ai biết được anh lại vì câu nói vừa rồi của Lương Ứng Nhiên mà không thể tập trung. Lương Ứng Nhiên nói không sai một tí, tình yêu của anh với Đổng Tây khiến anh như trở thành chàng thanh niên năm ấy, những rung động mãnh liệt xuất phát từ tâm hồn không cách nào kiềm chế. Nghĩ thế, anh lại mỉm cười.
Sau khi bị ý cười trong mắt Ngụy Hàn trêu chọc, Đổng Tây nào có tâm trạng ngủ nữa. Cô vén rèm lên rồi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, thay quần áo, sau đó xuống bếp làm bữa sáng, cho Đậu trắng ăn xong rồi bế nó đến Sắc Hương.
Cuộc hợp cổ đông kéo dài suốt bốn tiếng, tan hợp rồi Ngụy Hàn còn phải đi một vòng công ty xem xét tình hình của nhân viên. Anh đang tranh thủ hoàn thành sớm để về sớm với cô, điều Ngụy Hàn không ngờ là Ngụy Lâm lại hẹn gặp anh. Đương nhiên Ngụy Hàn không hề trốn tránh, vừa nghe Ngụy Lâm muốn gặp mình, anh đã bảo Lương Ứng Nhiên đặt sẵn nhà hàng, cuộc hẹn lúc ba giờ chiều.
Lúc Ngụy Hàn đến nhà hàng, Ngụy Lâm đã chờ trước ở đây. Ông ta chỉ đi một mình, không mang theo thư kí, xem ra cuộc gặp hôm nay chủ đề không phải công việc.
"Ông Ngụy!" Ngụy Hàn bước đến lịch sự chìa tay ra trước Ngụy Lâm: "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp..."
Ngụy Lâm cũng tự nhiên bắt tay cùng Ngụy Hàn, nếu ai không biết nội tình thì cứ nghĩ họ thật sự có thể trở thành đối tác trong tương lai, hoặc sâu đậm hơn, là người một nhà.
"Không biết ông Ngụy hôm nay tìm tôi có việc gì?"
"Chỉ là định hỏi thăm con thôi."
Ngụy Hàn vừa đưa ly trà của người phục vụ vừa rót lên môi, nghe Ngụy Lâm nói thế thì khóe miệng liền cong lên nụ cười chế giễu, cả tâm trạng uống trà cũng nhạt đi, anh nhấp môi, không thấy mùi vị gì cả. Ngụy Lâm không để ý để biểu cảm khinh thường của Ngụy Hàn, ông nhìn Ngụy Hàn chăm chăm, không nói gì. Bắt gặp ánh mắt của Ngụy Lâm, Ngụy Hàn liền chau mày, anh cứ nghĩ hôm nay ông ta hẹn anh đến là để tuyên chiến. Nào ngờ ông ta không hề có ý định gì mà cứ nhìn anh bằng ánh mắt như thế.
"Vụ việc ông hợp tác với Trần Thắng Ninh lần trước, tôi không bỏ qua đâu."
"Lần đó là do Tâm nó lỗ mãng, thật ra trước giờ bác không có ý định đối đầu với con."
"Ông nghĩ ông nói vậy thì tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Ngụy Lâm, con cáo già như ông tôi còn không hiểu sao hả? Lần trước không phải vì cổ phiếu của tập đoàn Bách Nhật đột ngột giảm thì liệu ông có dễ dàng buông tha cho Hoành Cơ? Bản thân ông chỉ sợ Ngụy Hàn tôi không thân bại danh liệt thì ông không sống yên mà thôi."
Nghe Ngụy Hàn nói thế, Ngụy Lâm chỉ cười cười, chủ động cầm bình trà lên rót vào ly mình. Ngụy Hàn nhìn vẻ bình thản đó, anh lại nói.
"Tôi vừa biết được... Bố không phải đột ngột chết vì bệnh."
Bàn tay cầm bình trà của ông ta hơi run, dù che giấu rất tài giỏi nhưng Ngụy Hàn lại vô tình nhìn ra những chuyển biến đặc sắc trên mặt của Ngụy Lâm. Tuy chỉ là thăm dò, nhưng khi nhận được biểu hiện ấy, anh càng chắc chắn những suy nghĩ của mình. Lúc này Ngụy Lâm lại nói một chuyện chẳng liên quan.
"Con và con gái của Đổng Hạo có quan hệ gì?"
"Chuyện này chẳng liên quan đến ông." Anh nói xong, ngẫm nghĩ lại sau đó mới nói lại: "À... Cô ấy trong tương lai sẽ là vợ tôi."
Anh nghĩ mình nên nói cho Ngụy Lâm biết chuyện này, nhưng chủ ý vẫn là từ Ngụy Lâm truyền đạt đến tên Trần Thắng Ninh kia, cho ông ta rõ, Đổng Tây là của anh, nếu ông ta còn giở trò với cô, dù bất cứ giá nào thì anh cũng bóc da lột xương ông ta ra. Ngụy Lâm nghe Ngụy Hàn khẳng định thì trầm ngâm, sau đó lại nói tiếp một chuyện mà Ngụy Hàn cho là nực cười nhất.
"Tối nay về nhà ăn cơm với bác được không? Bác gái cũng hay nhắc đến con."
Lời mời này làm Ngụy Hàn không nhịn được cười, anh liền châm chọc: "Bữa cơm gia đình à? Ông Ngụy à, đừng tưởng chúng ta cùng họ thì ông xem như chúng ta là người một nhà. Hình như hôm nay ông cho tôi nhiều bất ngờ quá đấy, để xem, tôi nên vạch lại mối quan hệ thì phải." Ngụy Hàn đứng lên rồi chống tay xuống bàn, đưa mặt đến đối diện ông ta, nói rõ ràng từng từ một: "Tôi và ông, là kẻ thù không đội trời chung."
Sau đó anh đứng thẳng dậy nhìn đồng hồ trân tay mình rồi vẫn như chưa có chuyện gì xảy ra, tươi cười nói lời chào tạm biệt.
"Ông Ngụy! Tôi không có thời gian thưởng trà nói chuyện tình thân với ông, tôi phải về trước đây. Hy vọng sẽ gặp lại ông sớm."
Ngụy Hàn rời khỏi phòng, Ngụy Lâm quay đầu nhìn bóng dáng cao ngạo của anh khuất dần sau cánh cửa gỗ đen tuyền. Ông nâng tách trà uống một ngụm, sau đó nhìn ra cửa sổ, khẽ cười.
"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử."
Khác với vẻ thờ ơ của mình vừa rồi, Ngụy Hàn từ khi lên xe thì tâm tình liền mất ổn định. Anh không biết Ngụy Lâm lại định giở trò gì mà chơi trò nói tình nghĩa với anh, ánh mắt ông ta có một loại cảm xúc gì đó mà Ngụy Hàn không thể xác định rõ. Rốt cuộc là gì? Anh đưa tay xoa xoa trán mình, lấy điện thoại gọi cho Đổng Tây. Lúc mệt mỏi thế này, chỉ khi nghe giọng cô thì anh mới cảm thấy thoải mái.
Nhận được điện thoại của Ngụy Hàn là lúc Đổng Tây đang đi dạo trên phố, anh nói anh đã lên xe về, rồi lại dặn dò cô ở nhà chờ anh. Sau khi tắt máy, Đổng Tây nhìn lại ngày hiển thị trên điện thoại. Cô thở dài, nắm chặt điện thoại trong tay rồi bước thật nhanh đến một quán cà phê gần đó.
Cô ngồi trong quán chưa đến nửa tiếng thì đã rời khỏi, nhìn sắc trời đã dần ngã vàng bên ngoài. Đổng Tây lại nhìn vào trong quán, Phó Chi Dương đang bình thản uống cà phê, vô ý thấy Đổng Tây đang nhìn mình, cô ta nở nụ cười vô cùng tự tin và quyết đoán. Đổng Tây cũng cười đáp lại, sau đó gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến Sắc Hương.
Đã chiều thế này mà Sắc Hương vẫn còn khách, Đổng Tây đi vào ngay lúc Từ Tâm Di đang bận rộn, chỉ quay lại mỉm cười với Đổng Tây một cái rồi lại tiếp tục quay ra nói chuyện với hai vị khách, một nam, một nữ. Đổng Tây nghe họ nói đến việc đặt hoa cho ngày cưới.
Sáng hôm nay Đổng Tây đem Đậu trắng ra gửi ở cửa hàng hoa rồi cô đi đến giờ mới quay lại. Đậu trắng được Từ Tâm Di chăm sóc rất kĩ, ăn no rồi vẫn đang nằm ngủ say sưa. Tiểu Niệm vẫn nằm trong nôi, trông thấy Đổng Tây nó liền cười khanh khách, giơ giơ ngón tay nhỏ lên. Đổng Tây nắm lấy tay Tiểu Niệm rồi cúi xuống hôn lên trán của con bé, nó càng thích thú, tiếng cười giòn giã trẻ thơ vang lên.
Qua cách nói chuyện đã có thể biết hai vị khách kia rất chú trọng về bó hoa cưới của mình, người con trai còn nói muốn mua thật nhiều hoa hồng để rãi lên giường cưới của họ, cô gái nghe xong liền cúi đầu đỏ mặt.
Hai vị khách đó đi rồi, Đổng Tây mới có được cơ hội nói chuyện cùng Từ Tâm Di.
"Gần đây sức khỏe mình không tốt, vất vả cho cậu rồi."
"Cậu nói gì thế hả? Nhờ có cậu mà mình mới được chỗ làm ổn định, cảm ơn cậu còn không hết. Mà cậu sao thế? Sắc mặt rất tệ."
"Ừm... Thời gian này mình hơi thấy khó chịu, chắc không sao đâu, uống thuốc vài ngày nữa là khỏe thôi." Đổng Tây vỗ nhẹ lên mặt mình để lấy tỉnh táo thì lại nghe Từ Tâm Di hỏi.
"Cả ngày nay cậu đi đâu vậy?"
"Mình đi thăm vợ chồng bác sĩ Dư và cảnh sát Chu, sau đó đi dạo phố một vòng. Phải khó khăn lắm mình mới cắt đuôi được hai người vệ sĩ đó, đi xung quanh hóng mát một lần."
Sáng nay vừa ra khỏi nhà Đổng Tây đã cảm giác có người đi theo, cô phải cố gắng cắt đuôi họ ở trên xe buýt, nhìn họ chạy theo chiếc xe buýt, cô liền gọi điện nói chuyện với Ngụy Hàn. Lúc đó anh vừa chuẩn bị vào họp, hai người thương lượng một lát, Ngụy Hàn đành nhượng bộ, gọi điện bảo Nhân và Kiệt đừng đi theo cô nữa.
Cô cảm thấy mình rất giống một tù nhân, giam trong cái lồng được anh gọi là 'tình yêu'. Thật đáng buồn cười.
Từ Tâm Di nhìn vẻ mặt thất thần của Đổng Tây thì lại thấy không an tâm, cô rót cho Đổng Tây ly nước rồi lại nói: "Cậu đấy, gần đây rất lạ."
"Vậy sao?" Đổng Tây lại cười cười, bỏ ly nước xuống bàn rồi lại nắm tay Từ Tâm Di: "Cậu đừng cả ngày nghĩ đến chuyện của mình, anh Lương như thế mà cậu cứ chần chừ, nếu mình là cậu thì đã nắm chặt hạnh phúc của mình rồi..."
Nói đến đây, mi mắt Đổng Tây lại cụp xuống. Cô cũng đã cảm nhận được hạnh phúc, cũng muốn nắm chặt nó lần cuối cùng.
Đang nói nửa chừng bỗng dưng Đổng Tây dừng lại làm Từ Tâm Di cũng nghi ngờ, cô lay lay tay Đổng Tây.
"Cậu lại nghĩ đi đâu vậy?"
"Không có gì... Chỉ là mình nghĩ... Phải may mắn mới gặp được người mình yêu, phải hạnh phúc lắm người đó mới yêu mình. Nên tuyệt đối không được dễ dàng buông xuôi, dù thế nào cũng nên kiên quyết... thêm lần nữa."
Đứa trẻ trong nôi không chịu được hai người mẹ bỏ rơi mình nằm một chỗ, nó liền khóc to phản kháng. Từ Tâm Di vội lại bế con, ôm nó mà dỗ dành. Nhìn hai mẹ con họ, Đổng Tây lại mỉm cười.
"Tiểu Niệm cũng đồng ý với ý kiến của mình đấy. Tâm Di! Cố lên!" Đổng Tây tự dưng bước lại choàng tay ôm Từ Tâm Di lẫn Tiểu Niệm, cô nhỏ giọng: "Dù thế nào cũng phải hạnh phúc."
Chưa đợi Từ Tâm Di hết ngạc nhiên thì Đổng Tây đã buông ra, cô thuận tay lấy mấy cành hoa hồng.
"Mình lấy mấy cành hoa này về nhé?"
Hiếm khi Đổng Tây chịu chú ý đến hoa hồng, Từ Tâm Di hơi ngạc nhiên: "Cậu không thích hoa hồng mà, đem về nhà làm gì?"
"Chẳng phải hoa hồng là chúa của tình yêu sao... Hôm nay mình kiên quyết phải yêu!"
"Hả?"
Đổng Tây cười thật tươi, nhìn Đậu trắng vẫn đang ngủ rồi nói: "Hôm nay gửi Đậu trắng chỗ cậu nhé? Tối nay mình phải... à... có chuyện quan trọng."
Bị câu nói Đổng Tây dội vào tai, Từ Tâm Di không thể giả vờ thản nhiên nữa. Nhưng cái vẻ hạnh phúc tươi cười của Đổng Tây làm Từ Tâm Di cũng yên tâm phần nào.
"Vừa rồi hai người kia nói muốn dùng hoa hồng rãi lên giường đêm tân hôn, đừng nói với mình cậu cũng muốn làm thế?"
"Mình cũng vừa có ý định đó."
Gói bó hồng lại gọn ràng, Đổng Tây bỏ lại Từ Tâm Di với trạng thái như không thể tin, rồi ôm bó hồng đó mà đi bộ về nhà, đoạn đường không xa lắm. Cô vẫn không quên rút điện thoại nhắn cho Ngụy Hàn một tin 'Em đợi anh về ăn cơm'. Chưa được một phút sau, điện thoại đã có hồi âm, anh nói còn khoảng một tiếng sẽ về đến nhà. Đổng Tây bỏ điện thoại vào túi xách, cười chua chát, bây giờ cô không biết có nên tin rằng anh về Tân Nam sẽ đến chỗ cô trước hay không.
Vì đã bị dối lừa quá nhiều, đến một lời nói, Đổng Tây còn phải suy xét xem câu gì là thật, câu nào là giả. Có nên khờ dại mà tin hay là kiên quyết không tin. Cô đúng là, càng ngày càng không biết mình là ai.
Trời sụp tối, Lương Ứng Nhiên đưa Ngụy Hàn về đến nhà rồi lái xe rời đi, Ngụy Hàn đứng ở cửa nhìn vào trong, ánh sáng từ căn nhà gợi cho anh cảm giác ấm áp, chỉ có nơi này là chỗ dừng chân bình yên nhất trong cuộc đời anh. Nghĩ đến việc cô đang đợi mình về, Ngụy Hàn cúi đầu khẽ cười rồi nhanh chóng bước vào cửa, căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, nhìn quanh một vòng anh cũng không thấy Đậu trắng đâu, điều quan trọng hơn là anh không thấy Đổng Tây. Anh đặt áo khoác xuống sô pha, vừa định lên tiếng gọi thì điện thoại liền đỗ chuông, màn hình nhấp nháy tấm ảnh cô gái xinh đẹp đang ngủ say, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn vô hại như chú cún con vô cùng đáng yêu. Ảnh này là anh chụp lén lúc Đổng Tây đang ngủ, lần đầu bị cô nhìn thấy, cô đã ngượng đến đỏ chín cả mặt, nhưng không hề yêu cầu anh đổi ảnh hiển thị cuộc gọi đến.
"Tiểu Tây!"
"Anh Hàn..." Đổng Tây dịu dàng gọi tên anh làm cả trái tim Ngụy Hàn gần như tan chảy, cô chưa đợi anh nói gì thì lại khẽ nói vào điện thoại: "Anh lên phòng tắm rửa cho thoải mái, tắm xong thì xuống phòng khách, em có bất ngờ dành cho anh. À... Không được vào phòng của em! Phải nhanh lên đấy!"
Nói rồi cô đã nhanh chóng tắt máy, Ngụy Hàn nghi hoặc ngước nhìn lên trên tầng rồi lại mỉm cười. Anh rất muốn xem bất ngờ của cô, thế là anh đi thẳng về phòng mình, tìm một bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Cả ngày làm việc mệt mỏi, tắm cũng là cách xã stress tốt nhất.
Sau khi tắm gội sạch sẽ thoải mái , anh mặc một quần tây đen và áo sơ mi màu xanh dương, còn mặc thêm một áo len mỏng bên ngoài. Ngụy Hàn không cần lau khô tóc đã nôn nóng đi vội xuống phòng khách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...