Cô mệt mỏi, kinh hãi, không thể chấp nhận. Cuối cùng đã có thể buông xuôi mà ngã gục.
***
Trải qua vụ việc ngày hôm đó, Đổng Tây dù hỏi bất kì câu gì thì Ngụy Hàn cũng không nói. Anh bảo hôm đó chính là anh bế cô rời khỏi buổi sinh nhật, không có thêm ai xuất hiện cả. Vốn dĩ không tin tuyệt đối nhưng Đổng Tây không có cách nào tìm hiểu được, cô đâu thể tìm Cao Thế Nam hỏi anh ta xem đêm ấy có phải anh ta mang cô đi không? Tất cả những chuyện đêm đó đối với Đổng Tây đều rối như tơ vò, nghĩ mãi cũng không lí giải được đã xảy ra chuyện gì.
Về phần Phó Chi Dương, nghe tin Cao Thế Nam bị nhập viện do ngất xỉu thì biết rằng âm mưu của mình đã thất bại. Cô ta thấy thái độ của Ngụy Hàn vẫn bình thường, không có sự tức giận nào cả nên cũng yên tâm.
Cho đến một ngày, Phó Chi Dương đang ăn cơm thì bỗng dưng che miệng chạy vào nhà vệ sinh. Người cùng ăn cơm với cô ta là Đổng Tây, triệu chứng này hình như rất quen thuộc. Đợi Phó Chi Dương từ trong nhà vệ sinh đi ra, Đổng Tây mới hỏi han bạn mình.
"Cậu... Bị đau bao tử à?"
"Không phải..." Phó Chi Dương xoa xoa vùng bụng mình, thoáng chút bối rối: "Chỉ là gần đây rất hay như vậy..."
Từ Tâm Di cũng từng có những triệu chứng này, nhưng Từ Tâm Di lúc đó đang mang thai, còn Phó Chi Dương lúc này... Đổng Tây nắm lấy tay Phó Chi Dương, lại cẩn thận nhắc nhở.
"Phải lo cho sức khỏe mình."
Bỗng Phó Chi Dương khóc nấc lên, nắm chắc tay của Đổng Tây. Trước giờ đây là lần đầu tiên thấy Phó Chi Dương khóc nghẹn ngào đến vậy, Đổng Tây bị dọa đến lúng túng không biết nên làm gì.
"Cậu bị gì vậy Chi Dương? Đừng khóc mà... Nói mình nghe đi, xảy ra chuyện gì rồi?"
"Mình... Mình...."
Trông dáng vẻ của Phó Chi Dương, Đổng Tây liền đứng dậy sang ngồi cạnh cô ta, ôm lấy bả vai của Phó Chi Dương mà an ủi: "Không sao cả, có chuyện gì nói mình nghe đi."
"Mình... mang... mình..."
"Cậu... đừng nói là... cậu... mang thai?"
Tuy không dám chắc nhưng Đổng Tây vẫn liều lĩnh hỏi. Rất mong nhận được cái lắc đầu từ phía bạn, nhưng cô đau lòng bao nhiêu khi Phó Chi Dương lại thành thật gật đầu, tựa vào Đổng Tây mà khóc.
"Mình... không biết nên làm gì bây giờ..."
"Cậu tìm anh ta đi!"
"Anh ấy còn có người yêu, không thể đến bên mình được..."
Vì lo lắng mà Đổng Tây không hề nghĩ đến trường hợp đặc biệt kia. Cô trách móc tên bạc tình đó: "Rõ ràng anh ta lừa cậu..."
"Không phải, anh ấy yêu mình, chỉ vì thấy nợ cô ta mà thôi... Đổng Tây! Chuyện này không thể để cho ai biết được, mình xin cậu, đừng nói cho người khác biết... Đổng Tây..."
"Được rồi... Mình sẽ giữ bí mật."
Đổng Tây thở dài, trước đây Kha Mễ Nhu cũng nói Ngụy Hàn ở bên cô là do cảm thấy nợ cô, bây giờ Phó Chi Dương lại nói bạn trai của cô ấy nợ cô gái khác. Trên thế gian đúng thật là rất nhiều chuyện trùng hợp.
Phó Chi Dương bước đầu thực hiện được kế hoạch nên cười đắc ý, cố khịt khịt mũi để lôi ra nước mắt.
Gần đây Đậu đen ăn ít lại, không còn tranh thức ăn với Đậu trắng nữa, Đổng Tây trông vô cùng lo lắng, đã bế nó đến bác sĩ thú y xem xét. Bác sĩ nói có lẽ là bệnh thông thường, tiêm cho nó một mũi thuốc rồi bảo vài ngày sẽ mau chóng khỏi thôi. Về nhà nó vẫn cứ nằm vào chỗ mà nhắm hờ mắt ngủ say, Đậu trắng thấy vậy nên liếm liếm mặt nó, có vẻ là hỏi thăm.
"Đậu đen ngoan nào, cố hết bệnh đi, Đậu trắng đang rất lo cho cưng đấy... Đúng không nào?"
Đặt bát sữa xuống cho Đậu trắng uống, Đổng Tây quay trở lại bếp để nấu bữa tối đợi Ngụy Hàn về. Chưa đầy nửa tiếng sau thì anh đã về đến nhà, điều đầu tiên làm vẫn là hành hạ cô.
"Em mang đồ lên phòng, anh qua đó rửa tay rồi ngồi xuống nghỉ một lát đi."
"Càng ngày Tiểu Tây càng giống cô vợ đảm đan."
Bị anh trêu nên Đổng Tây nhanh chóng dành lấy áo vest và cặp táp của anh mà chạy thẳng lên lầu. Lúc đặt áo anh cạnh máy giặt thì tay cô hơi sững lại, đưa áo lên ngửi lại, là nước hoa. Mùi nước hoa này rất quen thuộc, hình như là của... Phó Chi Dương. Tự nghĩ rồi tự mình lắc đầu phản bác, Đổng Tây cười ngây ngô cho suy nghĩ ngốc nghếch của mình, có lẽ gần đây có quá nhạy cảm về mấy chuyện này nên thường hay suy diễn linh tinh.
Ngồi vào bàn ăn, Ngụy Hàn xoắn tay áo lên rồi gắp vào bát cô những thứ cô thích ăn.
"Khó chịu ở đâu à?"
"Dạ không... Anh Hàn... Sao áo anh..." Không biết nên bắt đầu từ đâu, Đổng Tây luôn không muốn nghĩ đến nhưng cứ mỗi lúc nhớ đến vết son môi màu đỏ chói mắt trên cổ áo của anh mà cô đem giặt sáng nay thì tâm trạng liền dao động, thêm mùi nước hoa vừa rồi, Đổng Tây do dự không thể mở lời.
"Áo anh làm sao?"
"Có mùi hương... của... phụ nữ."
Anh ngẩn người nhìn cô, nhưng chỉ trong vài giây đã bật cười rồi bỏ đũa đứng dậy mà đến ngồi bên cạnh Đổng Tây.
"Em đang ghen sao?"
"Chuyện này... em chỉ là... đúng thật là có một chút."
"Chỉ một chút?"
"Nhiều hơn một chút."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, mặt càng lúc càng cúi thấp. Ngụy Hàn nhìn mà xót xa, ghen thì cứ nói là ghen, chưa thấy ai mà ghen kiểu thế này.
Anh thở dài ôm lấy Đổng Tây, hạ giọng vỗ về cô: "Có lẽ là lúc uống rượu cùng khách hàng bị mấy cô gái đó vây lấy nên mới có mùi phụ nữ. Nhưng em yên tâm, sau này anh sẽ tránh xa họ ra, tuyệt đối trên người anh chỉ còn mùi hương của em."
Nỗi lo sợ cũng được bù đắp lại đôi chút, cô hơi nghiêng đầu, buồn bã dựa vào anh, tìm chỗ dựa dẫm thích hợp nhất.
"Em không muốn chia sẻ anh với ai cả, anh Hàn, khó khăn lắm em mới được bên anh thế này, em không thể xa anh, cũng không cho người khác cơ hội cướp anh Hàn của em."
"Đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa, anh luôn là của em, sẽ mãi là của Tiểu Tây, trong lòng anh không ai có thể thay thế em cả."
Cô thở dài, anh cảm nhận thấy, trong lòng cũng đâu vui sướng gì. Nếu có thể lựa chọn, anh không hề muốn lừa dối cô, nhưng đời đã không tồn tại từ 'nếu' thì anh đây, chỉ có thể lừa dối để giữ cô lại bên mình.
Trần Tùng Bách theo lời của Ngụy Hàn mà đi tra nguồn gốc thuốc kích tích tác dụng mạnh đó, cuối cùng cũng có kết quả.
"Phó Chi Dương lấy thuốc chỗ Cao Thế Nam. Tôi cũng đã tra ra rồi, thuốc này xuất phát từ đảo Karhil, một đảo tư nhân thuộc sở hữu của nhà họ Hắc."
Ngụy Hàn nâng ly rượu lên uống rồi trầm giọng nói: "Đưa Cao Thế Nam vào tù đi!"
"Cao Thế Nam đứng sau nhiều vụ buôn bán thuốc trái phép, muốn hắn vào ăn cơm thù rất đơn giản. À... Anh Ngụy! Chuyện lần này còn có liên quan đến một nhân vật không đơn giản, hắn ta tên Doãn Đông Kỳ."
"Doãn Đông Kỳ?"
"Là phó tổng của tập đoàn Khắc Sinh ở thành phố Hà Lâm. Tôi điều tra được hắn ta từng là con rể của nhà họ Hắc, nhưng cũng một tay hắn lật đổ nhà họ Hắc. Doãn Đông Kỳ này vô cùng căm ghét các loại thuốc kích thích, còn lý do thì tôi không biết. Lần này chúng ta chưa kịp ra tay thì các đường dây thuốc ở thành phố An Lạc cũng gần như bị Doãn Đông Kỳ cắt đứt rồi." Trần Tùng Bách nhìn sắc mặt của Ngụy Hàn rồi nói tiếp: "Doãn Đông Kỳ muốn gặp trực tiếp anh Ngụy để triệt để loại trừ loại thuốc lần này tại An Lạc."
Gặp nhân vật tiếng tăm như thế, Ngụy Hàn đương nhiên không từ chối. Anh liền gật đầu ngay: "Được. Cậu sắp xếp đi."
"Nhưng mà chúng ta vẫn chưa biết rõ về con người này, tôi sợ hắn ta gài bẫy anh."
Nghe thế Ngụy Hàn liền bật cười: "Gài bẫy tôi? Tôi làm ăn quan minh chính đại, gài bẫy tôi làm gì... Đừng lo. Doãn Đông Kỳ... Tôi từng nghe một người bạn nhắc đến anh ta rồi... Xem ra là bạn chứ không phải thù."
Nghe thế Trần Tùng Bách mới yên tâm gật đầu, cầm ly rượu lên uống.
Mối lo của Trần Tùng Bách làm sao Ngụy Hàn không hiểu. Hiện nay Mộ Cần vẫn có thế lực hắc đạo phía sau can thiệp để đảm bảo tính vững vàng, bao nhiêu người vì điểm này mà muốn lật đổ Mộ Cần, cắt đứt đường sống của Ngụy Hàn. Doãn Đông Kỳ thân thế vẩn chưa xác định chắc chắn, chỉ là Trần Tùng Bách sợ họ gặp nhau rồi sẽ có chuyện xảy ra.
Ba ngày sau, Phó Chi Dương không liên lạc cùng Đổng Tây, nếu là bình thường thì Đổng Tây không quá để tâm, còn bây giờ bỗng dưng Phó Chi Dương lại im bặt, gọi điện cũng không nghe nên khiến lòng Đổng Tây lại không thể yên. Cô không nói gì mà để Từ Tâm Di ở lại Sắc Hương còn mình thì lên taxi định đến nhà của Phó Chi Dương. Đi được một đoạn, điện thoại đã có tin nhắn mới của Phó Chi Dương.
"Mình đang ở nhà cậu."
Thoáng chút ngỡ ngàng, Đổng Tây nói taxi quay đầu xe lại để về nhà. Về đến nơi thì thấy ngay Phó Chi Dương đứng ở cổng chờ, Đổng Tây vội trả tiền rồi bước xuống xe, mở cửa cho Phó Chi Dương vào nhà.
"Cậu uống chút nước đi! Sao thế này?"
Đặt ly nước mát vào tay của Phó Chi Dương, Đổng Tây không dài dòng mà hỏi ngay. Phó Chi Dương lắc lắc đầu, bỏ ly nước xuống, giương mắt nhìn Đổng Tây. Cả gương mặt xinh đẹp hồng hào của Phó Chi Dương giờ chỉ phủ toàn một màu trắng bệch, hai mắt đều ửng đỏ, có thể thấy đã khóc rất nhiều.
"Chi Dương! Cậu nói gì đi! Mấy ngày nay cậu xảy ra chuyện gì sao? Mình gọi mãi mà không được!"
"Mình đi bỏ cái thai."
"Cái gì?"
Đổng Tây không tin nổi, chỉ mới vài ngày trước Phó Chi Dương còn nói rằng sẽ cố gắng sinh đứa nhỏ ra, vậy mà ba ngày sau đã nói phá thai là phá thai. Sự kinh ngạc của Đổng Tây làm Phó Chi Dương cười, nụ cười chua chát đầy chế giễu.
"Chẳng phải đây là điều cô muốn sao?"
"Cậu nói gì vậy Chi Dương?"
Càng không hiểu ánh mắt như có dao kéo ấy là có ý gì, nhưng Đổng Tây cảm nhận rõ ràng lòng thù hận của Phó Chi Dương đối với mình. Phó Chi Dương lại bật cười lớn, cười đến ra nước mắt, trong lúc Đổng Tây còn ngỡ ngàng thì cô ta đã đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt của Đổng Tây mà quát lên.
"Là cô! Là cô hại chết con của tôi! Tất cả là do cô!"
"Chi Dương!"
"Đừng nói với tôi cô không biết đứa bé trong bụng tôi là của Hàn."
Lời chỉ trích ấy vừa dứt, Đổng Tây vốn đang định đứng lên thì ngay lập tức ngồi đờ người như hóa đá ở đó, ngỡ ngàng dõi theo Phó Chi Dương, miệng khó khăn để hé ra: "Hàn? Cậu... nói gì?"
"Là Ngụy Hàn! Anh ấy là bố đứa bé!"
Dường như lồng ngực của Đổng Tây bị thứ gì đó dồn nén đến mức thở thôi cũng rất khó khăn. Nó nặng như tảng đá hàng trăm kí, nhấn chìm hết mọi suy nghĩ của cô. Đổng Tây nắm chắc tay mình, cố giữ mình thật bình tĩnh để trụ vững nơi này.
Bây giờ, cô không làm gì được, chỉ có thể lựa chọn tin anh. Tin rằng người đàn ông đó sẽ không phản bội cô lần nữa.
"Hình như có điều gì nhầm lẫn thì phải... Sao có thể thế chứ?" Đổng Tây chống tay đứng dậy rồi nắm lấy tay Phó Chi Dương mà tự mình nở nụ cười gượng gạo chẳng đâu vào đâu: "Đừng đùa nữa, mình không thích chuyện này đâu."
"Tránh ra!"
Đổng Tây bị Phó Chi Dương xô ngã xuống sofa, cánh tay đập mạnh vào thành ghế. Nhưng tuyệt nhiên không hề đau, bởi vì trong cơ thể cô lúc này còn một chỗ còn đau hơn, đau đến sắp mất tri giác rồi. Mặc kệ sắc khí của Đổng Tây đã suy sụp, Phó Chi Dương vẫn cay nghiệt chỉ tay về phía cô mà lên án, kết tội.
"Thì ra cô đã biết chuyện tôi và Hàn lâu rồi nên mới cố tình tiếp cận tôi, giả vờ tốt bụng chăm sóc tôi. Rốt cuộc là vì sao hả Đổng Tây? Cô bỏ cái gì vào sữa dưỡng thai của tôi? Cô đúng là độc ác, lòng dạ rắn độc! Con tôi chết ngay trong bụng, tôi bắt buộc phải mang nó ra, phải để nó xa tôi. Cô sợ tôi cướp mất anh ấy nên mới tìm cách hại chết con của chúng tôi! Đồ đê tiện, giả nhân giả nghĩa!"
Con người giả nhân giả nghĩa mà Phó Chi Dương đang chửi mắng vẫn ngồi thừ ở trên sofa, lắng nghe từng câu chửi mắng thậm tệ đó, ngay cả cô còn không biết mình lại độc ác như vậy.
"Cô đã không thể sinh con cho ấy thì thôi đi! Ngay cả việc anh Hàn yêu người khác mà cũng cấm cản, cô là gì chứ, chỉ lớn lên cùng anh ấy thôi, chỉ là gia đình cô nhờ anh ấy chăm sóc cô mà thôi! Sao cô không thử nghĩ vì sao mà hai người sống với nhau lâu như vậy mà anh ấy chẳng có chút hứng thú gì với cô? Còn dám cố chấp mà hãm hại tôi, rốt cuộc tôi cũng hiểu bộ mặt thật của cô rồi."
Từ từ ngước mặt lên đối diện trực tiếp với sự giận dữ từ Phó Chi Dương, sự hận thù chất chứa trong đó đúng là rất sâu sắc. Họ từ khi nào lại trở thành kẻ thù như thế? Đổng Tây cũng không thể biết.
"Tôi tin anh Hàn."
"Tin?" Phó Chi Dương cười trên lòng thành của Đổng Tây, chà đạp nó không thương tiếc: "Niềm tin của cô đúng là ngu muội đó Đổng Tây. Không biết là cô ngu ngốc hay vì khờ dại, sao cô không phát hiện ra Hàn gần đây về khuya đi sớm, sao cô không đề ý đến việc khoảng thời gian đó anh ấy ở cùng ai hả?"
"Cô về đi! Tôi không muốn nghe cô nói nữa." Đổng Tây yếu ớt trả lời, thật không muốn chú ý đến Phó Chi Dương mà đi về phòng vì nằm nghỉ. Khi đi ngang người Phó Chi Dương thì lại bị cô ta túm lấy cánh tay, Đổng Tây mệt mỏi quay sang: "Buông tay."
"Sao cô còn không từ bỏ? Con tôi cũng có với anh ấy rồi, nếu không vì cô thì hiện giờ nó đang sinh trưởng trong bụng tôi, lúc ấy tôi và Hàn đã có gia đình của riêng mình, cô chỉ là người ngoài, là kẻ thứ ba!"
Đổng Tây quay sang gạt mạnh tay Phó Chi Dương ra rồi kiên định không có ý nhượng bộ: "Tôi không tin cô! Người tôi tin là anh Hàn, tôi đã hứa không rời xa anh ấy nên tuyệt đối không nhường anh ấy cho bất kì ai. Tuyệt đối không!"
Bị lời nói lẫn ánh mắt của Đổng Tây làm cho bất ngờ, Phó Chi Dương đâu thể tin rằng người yếu đuối như Đổng Tây lại có thể cứng đầu như thế. Cô ta đành thay đổi sắc mặt, bao nhiêu giận dữ, căm hờn đều biến mất, thay vào đó là sự tiều tụy, xanh xao.
"Đổng Tây! Mình đã mất đứa bé rồi, không thể mất luôn Hàn. Anh ấy còn chưa biết chuyện mình mang thai, nếu biết đứa bé mà mất thì anh ấy sẽ đau lòng biết nhường nào. Lúc ở bên mình, anh ấy còn vui vẻ nói là muốn có một đứa con, bây giờ xảy ra chuyện rồi, sao mình dám nói với anh ấy đây?"
"Tôi bảo cô đừng nói nữa! Đi khỏi đây! Đi!"
Đến lượt Đổng Tây thét lên, Phó Chi Dương không thể tiếp tục diễn nữa nên ôm lấy bụng mình rồi cúi người lấy túi xách rời khỏi. Cánh cửa đóng lại, hình dáng uyển chuyển của Phó Chi Dương biến mất, Đổng Tây mới ngã khụy xuống sàn nhà, mắt nhìn về một phương hướng vô định sau đó nhắm chặt mắt lại ngăn những gì sắp đến. Cô mệt mỏi, kinh hãi, không thể chấp nhận. Cuối cùng đã có thể buông xuôi mà ngã gục.
Ý thức dần dần quay lại, Đổng Tây cảm nhận thân thể mình không còn ở trên nền nhà lạnh toát nữa, sự mềm mại ấm áp truyền đến, cô mở mắt mình, người đầu tiên thấy vẫn là anh, là ánh mắt lo lắng ấy.
"Tiểu Tây. Em sao rồi?"
Cô cũng không biết mình bị làm sao rồi, tóm lại là rất mệt, cũng không muốn đối mặt với anh lúc này, cô mệt lắm rồi.
"Em không sao..."
Ngụy Hàn thấy cô nói không sao đáng lẽ phải cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ngược lại anh cảm thấy lòng càng nặng nề hơn. Anh đưa tay sờ lên trán Đổng Tây, cô không hề sốt, vừa rồi bác sĩ Nguyễn Hằng Tuệ có đến khám cũng bảo rằng cô rất khỏe, anh không biết vì sao Đổng Tây lại mệt mỏi đến độ này.
"Em nghỉ ngơi một lát nữa đi..."
Lúc anh thu tay về thì Đổng Tây đã kích động nắm lấy tay anh, dùng đôi bàn tay nhỏ của cô mà nắm chặt tay anh.
"Anh lại đi đâu thế?"
"Anh xuống nhà xem cháo nấu đã chín chưa."
"Đừng đi mà anh Hàn..."
Cất giọng như van xin, anh nhìn Đổng Tây trân trân, hôm nay đúng là đã xảy ra chuyện. Đổng Tây không chịu ôm tay anh nữa mà ngồi dậy ôm lấy cả cơ thể anh, vùi gương mặt diễm lệ vào trước ngực anh. Ngụy Hàn vỗ vỗ vào vai của cô.
"Anh không đi nữa, Tiểu Tây nằm xuống nghỉ ngơi một lát nhé?" Cô vẫn lắc đầu không chịu buông anh, Ngụy Hàn hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?"
Nhắc đến chuyện hôm nay, lòng Đổng Tây không ngừng cuộn trào, nhưng cuối cùng cô đã có thể giữ được bình tĩnh.
"Chi Dương đến tìm em."
"Cô ta tìm em làm gì?" Rõ ràng là anh lo sợ.
"Không có gì cả, chỉ rủ em ra ngoài ăn, nhưng do em mệt nên cô ấy về trước. Sau đó... em... mệt quá nên ngủ."
Anh vẫn còn hồ nghi, nhưng nếu Phó Chi Dương đã nói ra chuyện gì, hẳn là Đổng Tây không thể nào bình tĩnh mà ôm anh thế này. Ngụy Hàn đưa tay xuống xoa xoa cánh tay bầm tím đã thoa thuốc của cô: "Em ngã sao?"
"Ừm... Ngã rất đau."
Nghe nói vậy, anh thương xót kéo cô ra mà nhìn ngắm, Đổng Tây né tránh ánh mắt anh rồi cúi đầu: "Em ngủ một lát, anh đừng bỏ đi được không?" Cô quả thật sợ khi cô ngủ rồi, anh sẽ đi. Rõ ràng là cô đã tin lời của Phó Chi Dương nhưng lại cố lừa dối chính mình.
"Được! Em yên tâm ngủ đi, anh ở đây." Anh nằm xuống cạnh cô, kéo chăn đắp lên cho cả hai rồi ôm cô lại: "Bây giờ ngủ đi..."
Đổng Tây nhắm mắt vờ ngủ, thực chất lòng cô giờ chỉ là mấy tràn sóng dữ để báo trước một dự cảm không lành. Cô không thể mất anh, nhất định cô phải giữ lấy Ngụy Hàn.
Không thể tưởng tượng nỗi sắc mặt trầm trọng của Ngụy Hàn khi nhìn thấy Đổng Tây ngất ở cạnh sofa. Anh từng học y, có thể biết rằng tình trạng của cô không gì đáng ngại, chỉ là hôn mê một lát sẽ tỉnh nhưng lòng anh lại lo sợ vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...