Là Ai Nợ Ai: Chân Tình


"Tiểu Tây? Em ghét anh?" Mặt Ngụy Hàn liền sa sầm, ai cũng có thể nói ghét anh, nhưng cô, anh không thể để cô ghét mình.
***
Khi trời sáng, Đổng Tây đã tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, đặt tay lên trán cảm thấy đầu mình đúng là nặng nề đến độ như treo thêm tảng đá ngàn cân. Lúc cô xoay người thì mới phát hiện mình đang nằm ngủ cạnh anh, gương mặt anh lúc ngủ say cũng vô cùng có sức hút, ngũ quan đều đặn, hàng chân mày thẳng tắp cũng như tính tình của anh. Đổng Tây mỉm cười, cơn đau đầu dần tan biến, thế là quyến luyến vòng tay anh, Đổng Tây lại vòng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào ngực anh mà nhắm mắt, cảm giác này, thật tuyệt.
"Không cho anh đi làm sao?"
Cô giật mình, cứ nghĩ là anh ngủ say nên không quan tâm gì đến cảm nhận của anh. Đổng Tây giờ vẫn bất chấp mà túm lấy áo anh, kiên quyết không buông: "Em vẫn muốn ngủ..."
"Ừm... Vậy thì ngủ..."
Vẫn định sẽ thích thú mỉm cười nhưng khi cảm nhận lớp vải trên người anh rất bất thường, Đổng Tây mới nhìn lại, cô xoe tròn mắt nhìn vào cái áo choàng tắm màu xám đó. Đổng Tây liền ngồi bật dậy, thê thảm hơn khi cô phát hiện, bản thân mình đây, cũng đang mặc chỉ mỗi cái áo choàng tắm màu trắng sữa.
"Anh... Anh... Hàn... Sao lại... Em... Tối qua..."
Ngụy Hàn cũng ngồi dậy, gương mặt cô ngây ngô như thế, chắc là không biết tối qua mình say đến độ nào đâu. Anh tốt bụng không muốn nhắc đến lời tỏ tình thẳng thắn ấy, Ngụy Hàn vuốt mái tóc rối bù của Đổng Tây.
"Hôm qua em đi uống rượu cùng bạn, là anh đến đón em."
"Em... Đúng là có uống... Nhưng sao... quần áo..." Tối qua rõ ràng khi ra khỏi nhà cô đã mặc một bộ váy, sao giờ trên giường chỉ còn lại mỗi một cái áo choàng bông này thôi?
"Em nôn đầy người, là anh thay cho em!"
"Hả?"
Máu liền ồ ạt đua nhau lên đại não, Đổng Tây cảm giác như mặt mình nóng bừng bừng. Cô tin, mặt cô đã đỏ ửng lên rồi. Nhìn xuống người mình lần nữa, cô biết rõ, hiện giờ mình không hề mặc đồ lót. Ngay lập tức, Đổng Tây kéo chăn trùm kín người rồi nằm cuộn tròn xuống giường, giấu được cái mặt càng tốt, cô không còn mặt mũi đâu mà nhìn anh nữa.
"Tiểu Tây! Không cần phải ngại."
"Em không biết, em không muốn gặp anh! Anh ra ngoài đi!"
Ngụy Hàn thử kéo chăn ra nhưng cô đã quấn quá chặt nên không có tác dụng. Anh vỗ vỗ lên cái chăn ấy: "Trước kia anh cũng từng tắm cho em mà. Có gì phải ngại chứ... Ra đây nhanh!"
"Em không ra..." Anh lại còn nói thế được hay sao? Chẳng lẽ anh không biết, quá khứ và hiện tại khác rất xa nhau?
Anh bật cười, kiên nhẫn dỗ dành cô như thường lệ: "Lúc đó anh đã hỏi ý em, em cũng đồng ý để anh tắm cho em mà... Tiểu Tây ngoan! Bỏ chăn ra đi."
"Anh Hàn... Anh... Rõ ràng đang trêu em..."
Giọng nói nghẹn ngào đó chứng tỏ cô sắp khóc rồi, Ngụy Hàn lại phải dùng biện pháp mạnh, anh dùng sức kéo cái chăn đó ra, đương nhiên, Đổng Tây chỉ còn nằm cheo queo trên giường. Cô hoảng hốt, sao lần nào cô cũng không giữ được chăn? Bị anh kéo ra dễ dàng như thế?

"Tiểu Tây!"
Đổng Tây che mặt, ngăn nước mắt do xấu hổ đang không ngừng trào ra: "Anh... anh nhìn thấy hết rồi... Sau này... em làm sao đây?"
Chuyện này với Ngụy Hàn vô cùng đơn giản, anh chưa hề nghĩ việc nhìn thấy cơ thể của cô lại quan trọng đến thế. Nghe Đổng Tây nói, anh lại càng phải ý thức lại cái suy nghĩ giản đơn của mình.
"Em... nói vậy nghĩa là sao?"
"Em không biết! Anh ra ngoài đi!"
Anh càng ức chế, kéo cả người cô dậy. Đổng Tây vẫn che mặt, Ngụy Hàn nắm tay cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mặt mình: "Tiểu Tây! Anh không cho em kết hôn!"
Cô ngẩn người, rõ ràng cô đâu nói gì đến chuyện kết hôn. Chỉ vì anh đã thay quần áo cho mình mà ngại quá thôi. Còn anh, anh lại suy theo chiều hướng khác, anh cứ nghĩ là cô có ý định sẽ sống với người khác, bởi thể mới để tâm đến chuyện này.
"Nghe anh nói! Em không được nghĩ đến chuyện sẽ sống với người đàn ông khác!"
"Em có nghĩ vậy đâu..." Cô mếu máo đầy uất ức nhìn anh: "Dù sao em cũng là con gái... Sao anh lại thay quần áo cho em... Em... em..." Thế là Đổng Tây bật khóc, lại giơ tay lên che đi gương mặt.
Anh thở phào, ôm cô vào lòng an ủi: "Quan trọng lắm sao?"
"Rất... quan... trọng..."
"Vậy anh lấy em, coi như để bù đắp có được không?"
Ở trong vòng tay anh, Đổng Tây nín lặng người, cô không khóc nữa, cũng không nói lên lời. Cô ngỡ mình đang mơ hay là bị mắc chứng hoang tưởng sau khi thức dậy. Đổng Tây không dám trả lời, chỉ thút thít bên anh, rồi lặng lẽ gật đầu.
Sau ngày hôm đó, quan hệ giữa anh và cô càng khắng khít hơn. Tuy họ không nói gì, cũng không thể hiện quá rõ ràng, nhưng trong lòng Đổng Tây, cô đã mất đi cái hoài nghi về sự mịt mờ từ trước đến nay. Cửa hàng hoa lại mở cửa, Đổng Tây chăm chỉ làm việc hơn, buổi chiều Lương Ứng Nhiên lại ghé sang đón Đổng Tây đến nhà Từ Tâm Di xem tình hình. Đã gần đến tháng sinh, Từ Tâm Di không còn đến cửa hàng hoa phụ giúp được, chỉ đành ở nhà dưỡng thai.
Ở nhà Từ Tâm Di, Đổng Tây vui vẻ trong bếp chuẩn bị một nồi canh gà hầm cho cô bạn tốt của mình. Từ Tâm Di rất khó ăn, tính khí lại có phần thay đổi, cái gì cũng chê là khó ăn nên mang thai mà chẳng béo lên được tí nào, thậm chí khuôn mặt còn hóc hác hẳn đi, ai nhìn cũng đau lòng.
"Dâu Tây! Cậu với anh Ngụy sao rồi?"
Đổng Tây đang nêm gia vị, nghe thế cũng hạnh phúc mà tủm tỉm cười: "Rất tốt!"
"Tốt là tốt thế nào? Anh ấy nói yêu cậu chưa?"
"Vẫn chưa."
Từ Tâm Di đi vào trong bếp, mở tủ ra lấy ít trái cây ăn. Nhìn nụ cười của Đổng Tây, đúng thật là rất vui vẻ. Đã có lần Lương Ứng Nhiên cũng ám chỉ với Từ Tâm Di rằng quan hệ giữa Ngụy Hàn và Đổng Tây không phải nhìn vào là có thể nhận xét. Nhưng nói thẳng ra, Từ Tâm Di cũng rất lo cho Đổng Tây, yêu đơn phương lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có danh phận.
Cửa nhà mở ra, Từ Tâm Di cùng Đổng Tây nhìn ra ngoài, Đổng Tây ngạc nhiên há mồm chữ o khi thấy Lương Ứng Nhiên bước vào. Chìa khóa nhà này, cũng có cái thứ ba sao? Lương Ứng Nhiên thấy Đổng Tây đang đứng trong bếp ngạc nhiên nhìn mình, anh ho khan hai tiếng rồi vô cùng giữ tự nhiên để chào hỏi.
"Cô Đổng! Thật trùng hợp..."

"Đúng là rất trùng hợp..."
Đổng Tây kéo dài giọng nói của mình, lại liếc nhìn Từ Tâm Di vẫn đang đứng ngại ngùng ở phía bàn ăn không chịu lên tiếng. Đổng Tây biết rằng không tiện hỏi nên quay đầu lại chăm sóc nồi canh gà của mình. Trùng hợp? Quả là rất trùng hợp. Trùng hợp đến độ Lương Ứng Nhiên đã chuẩn bị sẵn bữa trưa mà mang đến.
Bữa trưa ba người ngồi cùng bàn ăn, Đổng Tây ngồi cạnh Từ Tâm Di, rồi nhìn đôi đũa của Lương Ứng Nhiên không biết nên gắp thức ăn bỏ vào đâu. Cô biết rằng sự có mặt của mình đang làm không khí trở nên ngột ngạt hơn, nhưng cô đâu có làm gì, chỉ là nhìn họ bằng ánh mắt dò xét, rất muốn biết, chuyện này là như thế nào?
"Anh Lương! Anh Hàn còn ở công ty không vậy?
"À... Buổi trưa chú Hứa có đến tìm, có lẽ họ ra ngoài bàn công việc rồi." Thấy Đổng Tây vẫn còn nghi ngờ, Lương Ứng Nhiên bổ sung thêm dù cô ấy chưa kịp hỏi: "Hôm qua tôi thấy cô Từ nói muốn ăn canh rong biển nên tiện đường mua qua cho cô ấy."
Đổng Tây 'à' một tiếng như rất hiểu rồi cúi đầu ăn bữa trưa. Sau khi rửa bát xong, không muốn hai người họ khó xử nên Đổng Tây đành cáo từ về trước, Lương Ứng Nhiên định lái xe đưa cô nhưng Đổng Tây vội từ chối, nhìn Từ Tâm Di đang xoa xoa bụng mình.
"Tôi thấy nếu anh Lương đã quan tâm Di Di như vậy rồi thì chiều nay dẫn Di Di đến phòng khám thai khám định kì luôn đi."
"Dâu Tây!" Từ Tâm Di nghe xong câu nói của Đổng Tây thì đã vội phản bác.
Còn Lương Ứng Nhiên rất bình thản mà gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi cũng đã xin anh Ngụy nghỉ buổi chiều, nên hiện tại rất rảnh."
Cô cười cười rồi lấy túi xách đi ra ngoài, trời vẫn còn nắng, cô gọi taxi ra đến cửa hàng hoa. Đến chiều thì đóng cửa tiệm, Đổng Tây rút điện thoại ra định gọi cho Ngụy Hàn nhưng nghĩ đến việc anh đang làm việc nên không muốn làm phiền. Cô một mình đi bộ trên phố, nhớ đến Lương Ứng Nhiên và Từ Tâm Di, Đổng Tây ban đầu còn muốn tìm hiểu mối quan hệ của họ, nhưng sau đó lại từ bỏ ý định, cô biết rằng, chuyện tình cảm người ngoài như cô đây không thể xen vào, chỉ là Đổng Tây rất sợ Từ Tâm Di lại bị tổn thương, nhưng cô lại phần nào tin tưởng nhân cách của Lương Ứng Nhiên, người vừa chính trực lại thẳng thắn, mong là sẽ có thể không chấp nhất quá khứ của Từ Tâm Di mà mang đến cho cô ấy cuộc sống hạnh phúc.
Đang đi thì điện thoại reo liên tục, cô biết tiếng chuông này không phải của Ngụy Hàn, người gọi đến là Phó Chi Dương. Cô ấy giận dữ trong điện thoại, bảo rằng vừa chia tay với bạn trai nên tâm trạng rất tệ, rủ Đổng Tây đi uống rượu.
Lúc đến quán bar Kyl, Đổng Tây còn đứng nhìn trước cửa quán rất lâu, trước đây cô thường ra vào nơi này, đã rất lâu rồi không đặt chân đến, không ngờ sau hơn nửa năm, Đổng Tây lại có cơ hội ghé thăm nơi chất chứa đầy nước mắt lẫn tủi nhục này, nhưng hôm nay, cô không còn đi cửa sau nữa, mà đi vào bằng cửa trước.
Vẫn là tiềng nhạc ầm ĩ như trước, mấy người phục vụ lo công việc của mình nên chưa kịp nhận ra đồng nghiệp cũ. Đi qua sàn nhảy, ít náo nhiệt lại một chút. Phó Chi Dương thấy Đổng Tây thì đã giơ tay hét lớn, Đổng Tây vừa nhìn thấy đã đi đến, Phó Chi Dương kéo cô ngồi xuống sofa.
"Chi Dương... Cậu..."
"Này! Uống với mình đi!" Cô ấy xen ngang lời nói của Đổng Tây, ly rượu vừa rót đã đưa đến trước mặt cô: "Nếu là bạn thì hãy uống với mình một ly!"
Bất lực nhìn gương mặt thống khổ của Phó Chi Dương, Đổng Tây thở dài rồi cầm ly lên uống một ngụm, rượu này vừa chát vừa cay, đưa vào cổ họng lại nóng rát khó chịu, Đổng Tây liền buông xuống ho sục sụi.
Phó Chi Dương vỗ vỗ lưng cô sau đó tự rót rượu rồi tự uống. Cô ấy mặt tỉnh bơ nốc hết ly rượu mạnh vào miệng, không cảm xúc. Đổng Tây bình tĩnh lại nhìn vào đôi mắt u buồn của Phó Chi Dương, đây là lần đầu tiên Đổng Tây thấy ánh mắt này trong cô tiểu thư họ Phó, ưu sầu, suy tư.
"Nếu cậu còn yêu anh ta thì nhường một bước đi! Chuyện gì cũng từ từ giải quyết." Nghĩ ngay đến lí do, Đổng Tây tin rằng người bạn trai lần này của Phó Chi Dương ắc hẳn là rất quan trọng với cô ấy.
Nào ngờ Phó Chi Dương lắc lắc đầu, ngửa mặt nhìn lên trần quán bar, ánh đèn chập chờn lại che mờ cảm xúc: "Mình không yêu anh ta!"
"Rõ ràng là cậu còn yêu anh ta nên mới buồn như vậy. Nhìn cậu đi, mình chưa khi nào thấy cậu ra nông nổi nay, xưa nay có bao giờ cậu mượn rượu giải sầu đâu."

"Thật vậy sao?" Phó Chi Dương tự cười, rồi tự thừa nhận chính nguyên nhân cho tình trạng tồi tệ của mình lúc này: "Đúng là mình thay đổi thật rồi... Tình yêu rất mãnh liệt."
Đổng Tây chạm tay mình vào tay bạn, chân thành khuyên bảo: "Chi Dương! Không chuyện gì là không giải quyết được!"
Nhưng có rất nhiều chuyện khi đã cố giải quyết thì chỉ là mở đầu cho bao rắc rối. Phó Chi Dương nhìn vào gương mặt ngây ngô đến trong sáng của Đổng Tây, nhìn Đổng Tây, cô ấy lại thấy sự thất bại của mình.
"Cậu thật hạnh phúc!"
"Hở?" Xưa nay chưa khi nào Phó Chi Dương nói với Đổng Tây những lời này. Một Phó Chi Dương lúc nào cũng cảm thấy mình là trung tâm thì làm sao có thể nói ra những lời này. Đổng Tây không kịp thích ứng. Phó Chi Dương lại đau khổ nói những gì không thể chống lại trong suy nghĩ của mình.
"Mình rất ngưỡng mộ cậu. Có thể yêu một người đàn ông như vậy."
Ý nghĩa mập mờ trong câu nói của Phó Chi Dương, Đổng Tây lại hiểu theo một cách khác. Cô nghĩ rằng Phó Chi Dương ngưỡng mộ mình vì mình có thể có một tình yêu to lớn không chùng bước với Ngụy Hàn. Chứ Đổng Tây không thể nghĩ được rằng, Phó Chi Dương đang khen Ngụy Hàn chứ không phải khen tình yêu của Đổng Tây như thế nào.
Cô cúi đầu mỉm cười, không thể che giấu sự hạnh phúc: "Anh Hàn với người khác dù không phải nổi bật nhất nhưng với mình, anh ấy luôn là số một, không ai có thể thay thế."
Phó Chi Dương gật đầu, đầu óc cô lại hiện lên dáng vẻ và giọng nói ấm áp đó, cô ấy có thể khẳng định, không chỉ với Đổng Tây mà với tất cả phụ nữ, Ngụy Hàn đều xếp số một.
"Mình hiểu vì sao dù Khánh Bằng có chung tình với cậu như thế nào thì cậu vẫn một mực không đồng ý. Thì ra vì người tên Ngụy Hàn đó..."
Cả Đổng Tây cũng không thể lý giải được nguyên nhân cho sự khơi nguồn tình yêu đó, chỉ biết rằng, nó đã có từ rất rất lâu, dần dần ăn mòn vào máu xương, gắng liền với sự sống. Đổng Tây ngẩng đầu nhìn về phía trước: "Nếu yêu thật lòng, cậu sẽ hiểu vì sao... mình..."
Đang nói nửa chừng, Đổng Tây ngưng lại, Phó Chi Dương vẫn chăm chú nghe bỗng dưng bị cắt đoạn. Cô lay lay tay Đổng Tây: "Cậu sao vậy?"
Đổng Tây vẫn nhìn về phía trước, Phó Chi Dương tò mò nhìn theo. Cả hai cô gái đang chú ý đến người đàn ông tỏa ra hào quang rạng rời trong cái bóng sáng lờ mờ của quán bar, anh ta ngồi trên sofa vẻ rất thoải mái, hai bên hai cô gái đang nói cười hớn hở, không ngừng rót rượu cho anh ta. Một người đàn ông vẫn có thể cuốn hút như vậy khi bóng tối vẫn đang ngự trị nơi này thì rất hiếm thấy. Đương nhiên, trong số ít đấy, Ngụy Hàn là một.
Nhìn sang bên cạnh, Phó Chi Dương đã thấy sự uất ức trong đôi mắt dần đỏ hoe của Đổng Tây. Đổng Tây vẫn chăm chú nhìn Ngụy Hàn, nhìn luôn cả người đàn ông trung niên ngồi gần đó, người đó là Hứa Mạnh. Hai người họ vẫn nói chuyện rất tập trung, không hề phát hiện rằng cho hai cặp mắt đang nhìn mình. Thỉnh thoảng hai cô gái dựa vào vai Ngụy Hàn, hôn lên vùng cổ anh, anh vẫn không phản ứng, mở rộng vòng tay đón mỹ nhân, còn có thể trò chuyện hăng say như thế với Hứa Mạnh. Không biết hai người họ nói gì, Hứa Mạnh liên tục chỉ vào hai cô gái bên cạnh Ngụy Hàn, anh suy nghĩ gì đó, rút hai tay lại, hai cô gái kia liền kéo kéo tay anh.
"Đổng Tây! Đó không phải là anh Hàn của cậu sao?"
Biết chắc mà vẫn hỏi. Phó Chi Dương nhìn biểu hiện khác lạ trên mặt Đổng Tây, cảm thấy rất thú vị. Còn Đổng Tây chẳng có tâm trạng mà nhìn cái cười của Phó Chi Dương, cô nhìn Ngụy Hàn, vòng tay đó hay ôm cô, hôm nay lại để cho người khác tựa vào. Cô không chịu đựng được nữa liền đứng thẳng lên, Phó Chi Dương cứ nghĩ rằng Đổng Tây sẽ chạy ngay qua đó, nhưng ngược lại, Đổng Tây đi về phía sàn nhảy để tiến thẳng đến cửa chính rời khỏi bar Kyl.
"Đổng Tây! Cậu đi đâu thế?" Phó Chi Dương thét lên. Tất nhiên, gây nên sự chú ý của rất nhiều người.
Đổng Tây cắm đầu chạy, nghe thấy tiếng Phó Chi Dương gọi ở phía sau, lẫn tiếng bước chân hỗn loạn đang dần về phía mình. Cô càng dốc sức chạy nhanh hơn, liền đụng trúng người khác.
Fio ngạc nhiên nhìn Đổng Tây: "Đổng... Đổng Tây!"
Anh chàng Fio nhìn Đổng Tây lướt ngang mình, vẫn tưởng là nhìn nhầm, nào ngờ tiếp theo còn bị một người đàn ông xô ra, còn quát lớn: "Tránh đường!"
Bị xô ngã xuống sàn, Fio la lên rồi trừng mắt nhìn người vừa xô mình, cả dáng chạy cũng rất chuẩn phong độ. Fio nghe anh ta gọi 'Tiểu Tây! Tiểu Tây', lúc này anh mới khẳng định Đổng Tây có đến đây thật, cô gái vừa chạy qua là Đổng Tây, còn người phía sau? Fio được mấy người phục vụ đỡ dậy, vẫn còn than trời trách đất, ông trời thật không công bằng, Đổng Tây chỉ cần nhắm mắt, trai đẹp đã đến bên cạnh, Fio đây, tìm mãi mà không thể thấy.
Vụt chạy khỏi cửa quán bar, Đổng Tây nhìn sang hai bên đường, không biết chạy hướng nào, đành lao thẳng về phía trước.
Tinh Tinh Tinh...
Đèn xe chói vào mắt, Đổng Tây giơ tay lên theo phản xạ. Cô nghĩ mình, sẽ bị tông mau thôi, chân không kịp chạy nữa rồi. Sau đó không phải là cảm giác đau buốt mà là vòng tay rất thân thuộc, Đổng Tây mở mắt ra nhìn, liền thấy bộ đồ vest lịch lãm, áo sơ mi này, cà vạt này, đều là cô chọn. Cô ngước mặt lên nhìn, thấy ngay đôi mắt phẫn nộ của anh, Đổng Tây liền cúi đầu né tránh.
"Biết là nguy hiểm lắm không? Anh gọi mà em không nghe à? Sao lại chạy? Chạy còn không nhìn xe, nếu bị tông vào thì làm sao đây? Anh phải làm sao đây?"

Âm lượng cao vút vang bên tai, Đổng Tây xúc động đến bật khóc, nếu thường ngày, cô sẽ cảm động mà ôm anh, nhưng hiện tại thì không thể. Đổng Tây chống tay xô Ngụy Hàn ra, anh không ngờ cô phản ứng như vậy nên bị xô lùi lại.
"Tiểu Tây!"
Đổng Tây ngẩng cao mặt đối mặt cùng anh, đôi mắt đẫm lệ liền dao động tim anh. Ngụy Hàn lặng người, anh biết mình sai rồi, không nên mắng cô. Anh tiến đến: "Tiểu Tây..."
Cô liền lùi lại né tránh, nghẹn ngào cất tiếng: "Anh tránh xa em ra đi! Em ghét anh! Em ghét anh!"
"Tiểu Tây? Em ghét anh?" Mặt Ngụy Hàn liền sa sầm, ai cũng có thể nói ghét anh, nhưng cô, anh không thể để cô ghét mình.
"Anh nói đi! Anh có yêu em không? Tại sao không rõ ràng, lại còn đến đây ôm người khác, bọn họ nói rất đúng, anh chỉ cần dang tay đã có người đến bên cạnh. Vậy em là gì? Em là gì chứ? Anh nói đi!"
Bảo vệ trước cửa quán bar nhìn cặp đôi này, tuổi trẻ luôn ghen tuông như thế. Anh nhìn cô trân trân, không thấy anh phản ứng, Đổng Tây càng bức xúc: "Anh nói đi! Em chỉ là em gái của anh sao? Em không thích! Muốn có em gái thì đi tìm người khác đi! Em... Á... Buông ra! Anh thả em xuống nhanh!"
Đổng Tây vỗ mạnh vào ngực anh, nói là mạnh, chứ với cái sức của cô, không bằng gãi ngứa cho anh. Ngụy Hàn không quan tâm đến, chỉ bế Đổng Tây trong lòng, mặc cho cô gào thét đánh đập. Xe đỗ khá xa, cô cứ vùng vẫy mãi chẳng nào đi nhanh được. Ngụy Hàn liền lựa nhược điểm của Đổng Tây mà tấn công, anh dừng lại nghiêm túc nhìn cô: "Nếu em muốn anh thổ quyết mà chết thì đánh mạnh hơn đi!"
Đương nhiên, người mềm lòng như Đổng Tây dừng tay, cũng không vùng ra nữa, ngoan ngoãn co tay, cúi đầu giận dỗi. Im lặng mà giận dỗi. Anh cười hài lòng, bế Đổng Tây đi nhanh về chỗ đỗ xe. Không biết anh mong lên xe để làm gì?
Bị đẩy vào ghế phụ, Đổng Tây vừa quay sang thì Ngụy Hàn đã đóng kín cửa, anh vòng qua bên kia mở cửa rồi leo lên, Đổng Tây lại thét lớn: "Cho em xuống! Anh mau cho em xuống xe!"
"Ngồi yên cho anh!"
Nếu theo thường lệ, Đổng Tây sẽ ngoan ngoãn ngồi yên như anh nói. Nhưng giờ đây trước mặt anh không còn là đứa em gái ngày nào, Đổng Tây hiện tại đang ghen, ghen vô cùng. Cô túm lấy cánh tay anh, giận dữ quát: "Cho em xuống!"
Ngụy Hàn đạp ga, chiếc xe liền lao như bay ra đường. Cô đành bất lực buông tay anh ra, sau đó xoay mặt ra cửa xe, không thèm chú ý đến người bên cạnh.
Được một lát, Đổng Tây nhìn cảnh vật lướt qua trước mặt mình. Cô nheo mắt nhìn, giật mình phát hiện đây là đường cao tốc dẫn ra bãi biển. Anh định dùng cách này để dụ ngọt cô sao? Đổng Tây tự nhủ lòng mình, lần này cương quyết không bị mắc bẫy.
Chiếc xe dừng lại đột ngột, cô mất thăng bằng ngã người ra trước. Anh quay sang nhìn Đổng Tây, thấy cô xoa xoa tay mình, Ngụy Hàn vừa chạm vào người cô đã bị cô gạt mạnh ra.
"Sao đây? Đưa em ra đây làm gì? Em muốn về nhà!"
"Không!"
Anh trả lời dứt khoát, cô trừng mắt đe dọa anh, vô ích. Mắt mở to hết cỡ mà thái độ anh vẫn điềm nhiên không hề thay đổi. Đổng Tây thở dài, cô xoay mặt sang cửa xe, nhìn màn đêm đen kịch bên ngoài. Hai người im lặng như thế không biết bao lâu, Ngụy Hàn cuối cùng cũng nói trước.
"Tiểu Tây! Nghe anh nói." Thấy cô không quan tâm, anh vẫn tiếp tục: "Những gì em thấy không phải vậy. Bọn họ không là gì cả, chỉ là mấy cô gái ngồi bên cạnh rót rượu thôi."
Sống mũi Đổng Tây cay cay, anh nói bọn họ chẳng là gì, chỉ là đứa con gái ngồi rót rượu cho khách. Anh khinh thường họ. Nước mắt cô chảy dài, hôm nay cô nhìn hai cô gái ngồi cạnh anh mà như tự đào bới quá khứ của mình, họ như tấm gương để Đổng Tây soi vào, thấy rõ mình trong đó. Anh khinh thường hạng con gái đó, anh khinh thường luôn cả cô, Đổng Tây cô cũng từng ngồi bên cạnh hầu rượu cho khách. Điều đó không thể chối cãi.
Ngụy Hàn không hề thấy dòng nước mắt lấp lánh kia, cô quay đi tránh đối diện với anh.
"Em không tin anh sao Tiểu Tây?" Cô vẫn không trả lời, Ngụy Hàn xoay người cô lại, Đổng Tây cúi đầu, giọt nước mắt ấy rơi xuống, anh đưa tay chạm vào gương mặt ấy, lại là nước mắt. Ngụy Hàn không thể nào bình tĩnh được nữa, anh dùng tay giữ lấy cằm Đổng Tây, buộc cô nhìn thẳng vào mình: "Sao lại khóc? Anh làm em khóc sao?"
"Anh khinh thường gái bar sao? Anh Hàn! Em đây, cũng từng ngồi hầu rượu cho đàn ông!"
Lời vừa nói, ngọn lửa đã bùng cháy trong đáy mắt người đối diện. Đây là lời cay độc nhất mà Ngụy Hàn nghe, nói ra từ miệng Đổng Tây. Anh thả lỏng tay mình, buông cô ra, quay nhìn ra bên ngoài để còn điều chỉnh lại tâm trạng, nếu không anh sợ mình sẽ bị cô giày vò chết mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận