Là Ai Nợ Ai: Chân Tình


Bỗng Ngụy Hàn cảm giác mình trở lại thời niên thiếu đôi mươi, như có cái gì đó thôi thúc không ngừng, chợt phát hiện rồi đặt câu hỏi: Có phải mình đã yêu rồi chăng?
***
Ăn sáng xong, Ngụy Hàn lái xe đưa Đổng Tây ra ngoài, cô vẫn luôn miệng hỏi anh rốt cuộc đi đâu, anh chỉ nói một lát sẽ biết. Nếu đi mua sắm thì chắc không phải, bây giờ quần áo của cô đã chất đầy cả tủ rồi, anh cứ sợ cô thiếu đồ không bằng, cứ vài ngày là bảo cậu Lương kia xách đến một loạt đồ mới. Đổng Tây đều đem đồ ấy bỏ vào tủ chưa có cơ hội mặc, chỉ có Lương Ứng Nhiên mới biết nguyên nhân vì sao sau mỗi lần đi thị sát là mình lại trở thành người giao hàng.
Rất nhanh, chiếc xe dừng lại tại một khu phố yên tĩnh, người qua lại không quá tấp nập nhưng cũng không thưa thớt, không khí ở đây hoàn toàn yên tĩnh, hai bên đường có vài cửa hàng nhỏ, quán cà phê mộc mạc, quanh đây toàn là nhà của những người làm việc, sạch sẽ lại thuận tiện. Đổng Tây bước xuống xe mới biết mình đứng trước một cửa hàng hoa, cô nhìn vào trong rồi lại nhìn Ngụy Hàn: "Anh mua hoa sao?"
"Sau này anh sẽ đến đây thường xuyên để mua hoa."
"Vậy chúng ta đến đây làm gì?"
"Anh đã hứa là sẽ tìm việc cho em, anh không thất hứa đâu."
Đương nhiên Đổng Tây biết rằng anh sẽ không thất hứa, chỉ cần anh nói, cô tin tưởng tuyệt đối. Vài giây sau, cuối cùng não Đổng Tây cũng ngộ ra được vấn đề, cô giật phắt mình mở to mắt nhìn vào cửa hàng hoa vẫn chưa mở cửa, tay giơ lên chỉ thẳng vào trong: "Anh Hàn! Anh... anh... đừng nói là việc anh tìm cho em ở đây?"
Anh gật đầu, Đổng Tây mới dám khẳng định lại, anh đã mở cho cô một cửa hàng hoa sao? Cô vẫn chưa chắc chắn, đến lúc Ngụy Hàn nắm tay cô bước về phía trước, anh đẩy cửa kính rồi dẫn Đổng Tây vào trong, nhìn không khí thoáng mát, anh rất hài lòng, đúng là Lương Ứng Nhiên làm việc vô cùng có hiệu quả: "Em xem có chỗ nào không thích thì nói với anh."
Một nơi như thế thì còn điểm nào mà không thích đây, căn phòng với diện tích tương đối rộng rãi, cách trang trí trang nhã, giản dị nhưng lại rất cao quý. Trên các kệ đã có những chậu hoa tươi các loại, mùi hương vẫn thoảng thoảng xung quanh, cả trên tường cũng được khắc nổi hình những đóa hoa tinh xảo, mấy bức tranh nghệ thuật về hoa treo ở bốn góc tường tạo cảm giác vừa mắt, phía góc phải là bàn gỗ đã được chuẩn bị mọi thứ, máy tính, lịch bàn, có cả một chậu xương rồng nhỏ, cửa kính lau chùi sạch sẽ không hề bám bụi, hướng cửa chính hứng được ánh nắng sáng ấm áp, máy điều hòa bật trong nhiệt độ trung bình gạt đi cái nóng của những buổi trưa. Đổng Tây không ngờ một cửa hàng hoa thôi cũng được anh sắp xếp chu đáo đến thế. Có khi nơi làm việc của giám đốc còn chưa bày biện như vậy, cô buông tay anh ra, đi đến bên bàn, trên đó có bức ảnh của cô, Đổng Tây cầm lên nhìn, mới phát hiện đây là ảnh hiện tại của mình, trong ảnh cô đang ngồi ở ban công nhìn mấy chậu hoa, bàn tay chạm vào một nhánh lan, nửa gương mặt nhìn nghiêng trông có cái gì đó sâu thẳm. Cô chưa bao giờ biết mình lại có tâm trạng thế này khi ngắm hoa, cũng không hề biết anh chụp được lúc nào.
"Sao rồi? Thích không?" Anh đã đi đến bên cạnh, cầm lại khung ảnh đặt xuống bàn. Đổng Tây vẫn thừ người chưa phản ứng, Ngụy Hàn đưa tay lên nâng mặt cô lên, cô gái này, sao lại hay khóc đến thế, anh phì cười, lau đi hai giọt lệ chưa kịp rơi: "Đây chỉ là việc bình thường thôi mà."

Em rất dễ thỏa mãn, chỉ cần làm một việc nhỏ nhoi em đã vui đến phát khóc, chưa đâu Tiểu Tây, anh còn cho em rất nhiều thứ.
Ngụy Hàn chìm trong suy nghĩ thì Đổng Tây đã khịt mũi, cô chỉ cảm động nên mí mắt có hơi ươn ướt, nhưng chưa hề khóc, còn cười tươi tắn: "Cảm ơn anh! Anh Hàn! Em không ngờ công việc anh tìm lại tốt đến thế, lại còn là việc em chưa hề nghĩ đến." Ban đầu cứ nghĩ tìm việc là đi làm cô phục vụ trong quán ăn nhỏ, hay đến công ty của anh dọn dẹp chẳng hạn, cô đâu ngờ anh lại tặng luôn cho cô một cửa hàng hoa siêu tiện lợi đến thế.
Cô có thể nghĩ đơn giản là mình chỉ có thể làm việc đơn giản, nhưng với Ngụy Hàn, cô là viên ngọc quý của anh, sao anh lại nhẫn tâm nhìn cô hạ mình thêm bất cứ lần nào nữa, dù cô có thể, anh cũng không thể chấp nhận và không bao giờ để nó xảy ra.
"Địa điểm ở đây rất tốt, cũng không quá đông khách."
"Hở?" Cửa hàng hoa mà không quá đông khách thì anh định cho cô bán cái gì đây?
Trong lúc Đổng Tây đang ấm ức thì Ngụy Hàn đã rất tự nhiên phân tích: "Anh không thể để em làm quá cực nhọc, nếu đông khách thì em sẽ làm bán chết bán sống, anh không thích! Đáng lẽ anh chỉ muốn em ở nhà nhưng vì em nói em chán nên anh mới để em đến đây, tuy nhiên, anh phải đảm bảo rằng em không chịu cực."
"Em không cực! Như vậy là rất tốt rồi..." Nếu anh biết trước đây cô đã phải lau dọn nhà vệ sinh, đổ rác, cúi người lau sàn, chắc hẳn anh sẽ không thể chịu nổi. Đổng Tây thở phào, cô cảm ơn vì cuộc đời đã để cô có anh: "Em có thể cùng Di Di làm không?"
"Bây giờ nơi này là của em, muốn sao cũng được. Nhưng anh chưa đặt tên, chờ em đặt."
Cô cúi nhìn xung quanh, mọi thứ đều được làm rất công phu, loài hoa nào cũng mang một vẻ đẹp riêng, cuối cùng cô đưa ra quyết định: "Sắc Hương đi. Vừa có nét đẹp vừa có hương thơm. Được không anh?"
Nghe cô giải thích, anh liền nhìn cô, cảm giác của anh thì, cô gái này đúng là vừa có sắc vừa có hương. Anh liền gật đầu tán thành: "Chiều nay anh sẽ bảo người làm bảng hiệu tên. Hai ngày nữa em có thể đến khai trương rồi."
"Anh Hàn!"
"Chuyện..." Anh bất ngờ trước nụ hôn của cô, như chuồn chuồn đạp nước chạm vào khóe môi anh. Ngụy Hàn nhìn Đổng Tây đã ngượng ngùng chạy ra những chậu hoa đặt gần cửa kính tránh né anh. Cô chủ động hôn anh, việc này nằm ngoài sức tưởng tượng của Ngụy Hàn, anh vô thức sờ lên chỗ vẫn còn vấn vương hơi thở của cô, quả tim nơi lồng ngực lại đập liên hồi. Bỗng Ngụy Hàn cảm giác mình trở lại thời niên thiếu đôi mươi, như có cái gì đó thôi thúc không ngừng, chợt phát hiện rồi đặt câu hỏi: Có phải mình đã yêu rồi chăng?

Cửa hàng hoa Sắc Hương khai trương vào hai ngày sau, Đổng Tây không còn cảm thấy buồn tẻ mỗi khi anh đi vắng nữa, cô đã có công việc ổn định cho riêng mình, Từ Tâm Di bị Đổng Tây lôi kéo qua cửa hàng hoa thỉnh thoảng, sau đó là thường xuyên, dần dần thì trở thành thói quen. Đổng Tây sắp xếp ổn thỏa mọi việc, tâm trạng tốt nên chuyện gì cũng vô cùng đơn giản, Ngụy Hàn vẫn bận rộn như mọi khi, nhưng anh không quên đến việc chăm sóc Đổng Tây. Những lúc bước xuống xe định vào nhà đã thấy cô ngồi đợi ở xích đu, anh cảm giác dường như cô đã trở nên rất tất yếu, không thể thiếu vắng được nữa rồi.
*****
Một tháng trôi qua, từ lần gặp Lý Khánh Bằng ở buổi tiệc thì Đổng Tây dường như quên hẳn người này. Cho đến một ngày cô gặp lại anh ta, sóng gió cũng theo đó mà cuộn trào. Hôm đó, Đổng Tây cùng Từ Tâm Di ở cửa hàng hoa, đang loay hoay lựa hoa để cắm vào bình thì cửa mở, theo phản xạ, Đổng Tây quay đầu nở nụ cười thật tươi: "Xin chào quý khách!" Vậy mà khi thấy vị khách này, nụ cười cũng theo đó cứng đờ: "Lý Khánh Bằng?"
Lý Khánh Bằng đã qua một tháng không gặp cô, bây giờ cô đúng là khác hẳn, càng ngày càng xinh đẹp, cả nụ cười cũng theo đó mà rạng ngời, khuôn mặt trái xoan cân đối đến vừa nhìn đã say lòng. Có lẽ, cuộc sống của cô bên Ngụy Hàn vô cùng tốt. Anh đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa hồng trong bình thủy tinh gần đó: "Không hoan nghênh tôi sao?"
"Không phải, chỉ là không ngờ anh lại đến đây."
"Hôm qua gặp Chi Dương, cô ấy nói em đang mở một shop hoa nên hôm nay tôi ghé qua xem thử. Rất đẹp."
Phó Chi Dương vừa hẹn gặp Đổng Tây hai ngày trước để hỏi thăm tình hình, biết Đổng Tây bây giờ sống hạnh phúc bên người yêu nên không ngừng chúc mừng, lại còn biết thêm Đổng Tây đang kinh doanh thì liền hỏi ngay địa chỉ, không ngờ chưa được ba ngày, Lý Khánh Bằng đã tìm đến đây.
Thấy tình hình căng thẳng, Từ Tâm Di bỏ cành hoa xuống rồi nhìn Lý Khánh Bằng: "Cậu Lý đến mua hoa sao? Tặng bạn gái à?"
Anh ta biết ngay Từ Tâm Di đang giải vây cho Đổng Tây, anh cũng thuận theo, mắt vẫn nhìn chằm chằm Đổng Tây: "Đúng vậy, tôi mua hoa tặng người tôi yêu."
"Nếu tặng người yêu thì dùng hoa hồng đi. Tôi có thể giảm giá cho anh." Đổng Tây nhanh tay chỉ vào cành hồng mà Lý Khánh Bằng vừa chạm tay vào. Lý Khánh Bằng nhìn lại màu đỏ thẳm ấy, rất giống người con gái này, đầy gai nhọn nhưng vẫn cuốn hút như thế: "Anh yêu em."
Hai cô gái rơi vào im lặng, Từ Tâm Di trơ mắt chọn cách im lặng, còn Đổng Tây thì cứng họng không thể không im lặng. Khoảng vài phút sau không gian vẫn là như vậy, Lý Khánh Bằng mới tiếp tục câu nói của mình chưa hoàn thành: "Nếu ý nghĩa là để nói anh yêu em thì phải dùng bao nhiêu hoa?"

Bấy giờ Đổng Tây mới như lấy được thăng bằng, cô đáp ngay: "Ba hoa."
"Ba hoa thôi sao?" Lý Khánh Bằng trầm tư rồi nhìn vào các loại hoa hồng màu có ở đây: "Hay là lấy mỗi màu ba hoa đi."
"Ừm. Để tôi bó lại cho anh, đợi một lát." Đổng Tây nhanh tay vào trong lấy mỗi thứ ba hoa, tổng cộng có năm loại, cô đặt chúng lên bàn, bó lại thành một bó tròn đẹp cẩn thận. Lý Khánh Bằng đứng nhìn từng động tác đã dần thành thạo của Đổng Tây, Từ Tâm Di ngồi quan sát mọi thứ, người này không còn vẻ ngang tàn hóng hách như mấy năm trước gặp mặt, Lý Khánh Bằng bây giờ đã có phần chững chạc của một người đàn ông trưởng thành thật sự.
"Xong rồi. Anh có muốn viết thiệp không?"
Thấy Lý Khánh Bằng gật đầu, Đổng Tây đến bàn lấy một tấm thiệp nhỏ màu hồng cùng cây viết rồi đưa cho anh. Lý Khánh Bằng cầm lấy bó hoa, viết gì đó rồi trả viết cho Đổng Tây. Sau khi thanh toán tiền xong, Lý Khánh Bằng cầm bó hoa đi ra ngoài, Đổng Tây nhìn theo bất giác thở dài, cảm thấy có gì đó áy náy, nhưng rồi cô lại ngồi xuống ghế tiếp tục việc cắm hoa của mình: "Cậu đừng nhìn mình như vậy."
Cả Từ Tâm Di cũng thấy rõ tình cảm hiện sâu trong ánh mắt của Lý Khánh Bằng dõi theo Đổng Tây, vậy mà sao Đổng Tây lại nhẫn tâm như thế, nếu so sánh, có lẽ người này yêu Đổng Tây hơn Ngụy Hàn: "Cậu Lý rất đáng thương, mình nghĩ cậu nên cho anh ấy một cơ hội."
Lập tức Đổng Tây tỏ thái độ, cô bỏ cây hoa diên vỹ xuống bàn, cao giọng hùng hồn khẳng định: "Không thể nào. Suốt đời này mình chỉ có thể yêu một người thôi."
"Cậu..." Quả thật không lay chuyển được, Từ Tâm Di nghịch nghịch những bông hoa: "Mình không thể hiểu nỗi, cậu không nghe người ta nói à, thà ở bên người yêu mình còn hơn ở bên người mình yêu."
"Anh Hàn sẽ yêu mình!"
"Chỉ là sẽ thôi, chưa chắc chắn đúng không? Cậu nghĩ thử đi, bây giờ anh ấy ở bên cậu, tối cũng có thể gọi là ngủ cùng cậu, vậy sao lại không có cảm xúc, nếu là đàn ông thì mình chắc rằng sẽ lay động, trừ phi người đó không phải đàn ông. Nhìn anh Hàn của cậu đương nhiên là đàn ông đích thực, cậu thử nhớ lại xem, có lần nào anh ấy biểu hiện tình cảm với cậu không?"
Những lời nói của Từ Tâm Di đã bóc trần hết bao nghi vấn của Đổng Tây từ trước tới nay, cô nhớ lại, anh đã hôn cô hai lần, nhưng đều trong tình huống đặc biệt, có thể không tính vào đây. Đổng Tây lắp bắp cố giải thích để giữ vững lập trường: "Anh ấy... thường xoa tóc mình, còn hôn lên trán mình nữa."
"Dâu Tây! Cậu cũng nói rồi đó, xoa tóc, hôn trán có thể gọi là tình yêu không hả? Đấy chỉ là biểu hiện đơn giản để nói lên tình cảm anh em mà thôi."'
Chỉ là tình cảm anh em thôi? Lòng Đổng Tây chùng xuống khi nghĩ đến điều đó. Có đúng là thế không? Nếu đứng trên lập trường của một người tỉnh táo, Đổng Tây sẽ nói là phải. Anh chỉ xem cô như anh em, ngay cả khi hai người cô nam quả nữ nằm chung một cái giường, anh cũng không có chút gì gọi là dao động, với Đổng Tây, anh một chút cũng không có. Nhớ lại lúc anh cởi khóa váy cho cô, cô đỏ mặt ngượng nghịu, còn anh, ánh mắt, gương mặt đều tĩnh lặng đến không có gì tĩnh lặng hơn được.

Càng nghĩ, Đổng Tây càng không dám chấp nhận, mắt cô cụp xuống làm Từ Tâm Di cũng xao lòng, cô ấy đặt tay lên vai Đổng Tây: "Đó chỉ là suy nghĩ của mình, mình cũng muốn tốt cho cậu thôi."
Đến tối, cửa hàng đóng cửa, Đổng Tây cầm túi xách đi bên cạnh Từ Tâm Di. Hai người vừa định ra phía đường lớn để gọi taxi thì xe đã đỗ ngay trước mặt. Lương Ứng Nhiên bước xuống, đầu tiên lên tiếng chào Đổng Tây: "Cô Đổng, tối nay anh Ngụy phải đi bàn công việc nên bảo tôi đưa cô về nhà." Tiếp theo, mắt anh đảo sang người đang ôm bụng bầu bên cạnh. Thoáng chốc, hai người nhìn nhau, Từ Tâm Di dời mắt đi chỗ khác, Lương Ứng Nhiên cũng mở cửa xe phía ghế sau: "Hai người lên xe đi!"
"Đi thôi Di Di..." Đổng Tây đỡ Từ Tâm Di lên xe. Khi xe đã lăn bánh, Đổng Tây mới vui vẻ cảm ơn Lương Ứng Nhiên: "Sau này anh không cần đến đón tôi đâu, ở đây gần nhà, đi taxi năm phút là đến thôi, có khi tôi lại muốn đi bộ tập thể dục cũng được."
Lương Ứng Nhiên vẫn tập trung lái xe, trả lời vô cùng ngắn gọn: "Đây là trách nhiệm."
Rõ ràng anh thấy Từ Tâm Di đang cười, nụ cười như giễu cợt anh. Anh không quan tâm nữa, lại tập trung lái xe. Nhà của Đổng Tây đến trước, sau đó chỉ còn Từ Tâm Di và Lương Ứng Nhiên trên xe, vốn dĩ Từ Tâm Di đòi đón taxi, Đổng Tây lại một mực không cho nên chỉ còn cách ngồi cho Lương Ứng Nhiên đưa về. Đoạn đường không dài nhưng khi trong trạng thái im lặng thế này thì có vẻ rất ngột ngạt. Từ lần nói chuyện trước, đây là lần đầu tiên họ ở riêng với nhau. Đến dưới chung cư, Từ Tâm Di dứt khoát bước xuống xe, đi được một đoạn mới nghe tiếng phía sau vang lên: "Tôi không có ý xấu."
Bước chân Từ Tâm Di dừng lại, cô mỉm cười, tất nhiên cô biết anh không phải người xấu. Nhưng lúc quay đầu, nụ cười của Từ Tâm Di đã giấu sau gương mặt lạnh lùng: "Anh không cần giải thích."
Lương Ứng Nhiên tiến thêm vài bước, có vẻ khó xử, ít khi nào anh như thế: "Cô vẫn giận tôi vì việc tôi điều tra cô?"
"Tôi không giận, như thế sẽ ảnh hưởng đến con tôi."
"Vậy thì tốt rồi. Tôi đưa cô lên nhà."
"Không cần đâu."
"Đi thôi!"
Nói rồi, Lương Ứng Nhiên là người đi trước, Từ Tâm Di cố gắng ngăn nụ cười, nhưng tất cả điều biểu hiện qua ánh mắt. Cô chậm rãi đi phía sau, Lương Ứng Nhiên nhìn lại, đã cách cô khá xa, anh quên mất, cô đi nhanh không được, thế là Lương Ứng Nhiên đứng chờ Từ Tâm Di.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận