Là Ai Nợ Ai: Chân Tình


"Tôi và cô ấy... là anh em..."
***
Hôm sau Ngụy Hàn lại đến công ty để chuẩn bị cho việc tiếp nhận tập đoàn Mộ Cần. Anh giải quyết giấy tờ đến tận khuya thì liền có điện thoại.
"Anh Hàn… Sao anh chưa về?"
"Tiểu Tây ngoan đi ngủ trước đi, anh hôm nay về rất trễ…"
Bên kia im lặng một lát rồi mới nói: "Được rồi, em ngủ trước, anh giữ gìn sức khỏe."
Thấy lần này cô chịu nghe lời, tuy có hơi kinh ngạc nhưng Ngụy Hàn vẫn thở phào nhẹ nhõm mà đặt điện thoại xuống. Nhưng nhìn lại đống tài liệu, anh lại không muốn giải quyết nữa, bỗng nhưng thấy nhớ, nhớ đến cảm giác khi ngón tay cô chạm vào lưng anh, nhớ đến nhịp tim đều đều của cô khi xà vào lòng anh, nhớ mùi hương trên người cô… Thì ra, anh đang nhớ cô.
Ngụy Hàn đặt bút xuống rồi day day hai bên thái dương của mình, không biết anh suy nghĩ gì mà gọi điện bảo Lương Ứng Nhiên vào phòng làm việc của mình. Lúc Lương Ứng Nhiên vào thì thấy Ngụy Hàn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, tay xoay xoay cây viết rất điêu luyện.
"Có chuyện gì vậy anh Ngụy?"
"Cậu… đi tìm cho tôi một người phụ nữ."
"Sao?" Lương Ứng Nhiên kinh ngạc trố mắt nhìn Ngụy Hàn vẫn đang vô cùng thản nhiên nói ra câu đó, nhưng đối với Lương Ứng Nhiên thì đây là chuyện lớn, anh hỏi lại lần nữa: "Anh Ngụy định tìm phụ nữ để làm gì thế?"
"Lên giường."

Lần này Lương Ứng Nhiên quả nhiên bị Ngụy Hàn dọa đến mặt mũi đều xuống sắc, nhưng về vấn đề này, Lương Ứng Nhiên lại nghĩ rất thoáng, anh vui vẻ đồng ý ngay.
"Vậy anh Ngụy thích loại phụ nữ có ngoại hình thế nào?"
Người kia ngẫm nghĩ, bình nhiên nói: "Dáng người phải thon thả, quyến rũ. Làn da phải mịn màn trắng hồng, mắt phải đẹp, môi phải nhỏ nhắn, lúc cười phải có lúm đồng tiền, còn nữa, giọng nói phải nghe hay… Nếu được thì có thêm một nốt ruồi xoang ở dưới mí mắt trái." Chỉ thiếu nước không nói tên của người ta ra thôi.
"Vâng… Tôi sẽ đi tìm ngay."
Lương Ứng Nhiên lui ra ngoài, Ngụy Hàn ở đây đặt tay lên trán, anh đang cần người phụ nữ như thế, lo xong chuyện giải quyết nhu cầu đó, anh mới yên tâm làm việc. Nào ngờ chưa đầy nửa tiếng sau, từ phía cửa có một cô gái đi vào. Đúng là dáng người thon thả, mắt to, môi hồng, da trắng. Cô gõ nhẹ lên cửa kính để thu hút sự chú ý của anh.
"Anh Hàn!"
Ai đó đang tập trung làm việc vừa nghe thấy âm thanh kia thì vô cùng bất ngờ, anh ngước lên nhìn cô, cô đã mỉm cười đi đến cạnh bàn làm việc của anh.
"Sao em đến đây?"
Đổng Tây bị anh hỏi như thế lập tức gương mặt u uất, cô đặt hộp thức ăn xuống bàn: "Em mang thức ăn khuya cho anh." Rồi lại đặt lên phích trà ấm xuống, đến bàn tiếp khách lấy ly rồi rót cho anh một cốc trà: "Trà này giúp cho tinh thần tỉnh táo, anh làm việc sẽ không thấy mệt nữa."
"Sao em biết công ty mà đến?"
"Này anh Hàn, anh không muốn em đến sao?"
Thấy vẻ mặt đó của Đổng Tây, Ngụy Hàn bỏ luôn sấp tài liệu xuống mà nắm lấy tay cô dỗ dành: "Chỉ là anh lo cho em, khuya thế này mà còn dám đến đây?"

Cô không thèm giận hờn anh nữa, vui vẻ giải thích rõ ràng: "Đúng là em định đi taxi nhưng lại nhận được điện thoại của anh trợ lí tốt bụng, anh ấy nói anh tìm em, còn bảo em ở nhà đi, anh ấy sẽ lái xe đến đón, bởi thế người đưa em đến đây là trợ lí của anh, Lương Ứng Nhiên."
Ngụy Hàn tức giận mà không thể ra mặt, anh cố giữ bình tĩnh rồi cầm cốc trà của Đổng Tây rót mà uống cạn, lấy lại tinh thần rồi, anh mới cười nhẹ mà nghiêng đầu nhìn cô: "Trà của Tiểu Tây pha đúng là độc nhất vô nhị, không có gì so sánh được. Ngoài anh ra không được pha cho người khác uống."
Được anh khen ngợi, cô càng vui hơn, nhoẻn miệng cười: "Được rồi. Em chỉ pha cho mình anh uống thôi... Bây giờ anh ăn chút gì đi, chắc đói lắm rồi..."
Sáng hôm sau, đưa Đổng Tây về nhà ngủ rồi, Ngụy Hàn thay quần áo xong, lại lái xe đến công ty, lần này Lương Ứng Nhiên bước vào phòng làm việc của anh mà không có chút hối hận, thậm chí còn có phần đắc ý.
"Ai bảo cậu tối qua đưa Tiểu Tây đến đây?"
"Vậy không phải anh bảo tôi đưa cô Đổng đến cho anh sao?" Lương Ứng Nhiên nghi hoặc hỏi.
Ngụy Hàn lườm kẻ tội đồ đó: "Tôi nói khi nào?"
Mặt Lương Ứng Nhiên ngây ra, vô cùng vô tội đáp: "Tôi cứ nghĩ người phụ nữ anh cần tìm là cô Đổng, những gì anh miêu tả, tôi chỉ hình dung ra một mình cô Đổng mà thôi."
Bị Lương Ứng Nhiên phản bác, Ngụy Hàn không còn gì để nói, lần này đến lượt anh ngây người không nói. Nghĩ kĩ lại, đúng là khi anh nói, trong mắt anh chỉ toàn hình ảnh của cô, chỉ không ngờ cả nói ra miệng thì người đó cũng là cô. Xem ra, đúng là hoocmon của anh tăng quá cao rồi.
"Tôi và cô ấy... là anh em..."
Bỗng Ngụy Hàn tự mình khẳng định, Lương Ứng Nhiên cũng không hiểu nổi Ngụy Hàn đang nghĩ gì, trong ánh mắt ấy, chỉ toàn hỗn loạn, đấu tranh.
Sau khi họp xong, Lương Ứng Nhiên mang cơm trưa đến cho Ngụy Hàn. Cả hai cùng ngồi xuống ăn, tuy trên danh nghĩa là cấp trên, nhưng khi bỏ qua việc công thì Ngụy Hàn đối với Lương Ứng Nhiên cũng chẳng khác nào bạn bè.

"Thời gian trước cậu nói tìm người mà, tìm được chưa?"
Lương Ứng Nhiên nghe Ngụy Hàn nhắc đến chuyện này, anh bỗng dừng không ăn nữa, có vẻ chán nản: "Vẫn không tìm được."
"Phụ nữ sao?"
Ngụy Hàn hỏi thế, Lương Ứng Nhiên chỉ gật nhẹ đầu, sau đó buông thìa xuống, không ăn tiếp nữa. Theo Ngụy Hàn được biết thì trong lòng Lương Ứng Nhiên luôn có hình bóng của một người, nhưng không biết tại sao mà hai người lại chia cắt, từ đó về sau Lương Ứng Nhiên luôn tìm kiếm tin tức của cô ấy, đáng tiếc bặt vô âm tín.
Cuối tuần, Đổng Tây cùng Ngụy Hàn đến nhà thăm hai vợ chồng cô Dư rồi ở đó luôn đến tận chiều. Ông Dư và cảnh sát Chu còn có ý định giữ Ngụy Hàn lại để cho anh thưởng thức thứ rượu thượng hạng lâu năm mà ông Dư đã ủ, nhưng bà Dư cùng Đổng Tây ra sức ngăn cản, cuối cùng bọn họ cũng để Đổng Tây và Ngụy Hàn về, cuộc hẹn dời lại hôm khác.
Trời tối, Ngụy Hàn ngồi ở phòng khách xem ti vi, Đổng Tây ở nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Thỉnh thoảng anh nhìn vào trong, thấy cô mang tạp dề vẫn đang chăm chú nấu từng món, anh định đến giúp, cô lại bảo không cần. Anh bật cười thỏa mãn với hiện tại, cảm giác rất tuyệt vời.
Chuông cửa reo, Ngụy Hàn ra mở cửa, người phía ngoài vừa thấy anh liền vỗ vai cười lớn, anh cùng người khách không mời này đi vào trong. Đổng Tây nghe tiếng người đến nên bước ra, nhưng khi nhận diện ra kẻ này, mặt cô tái xanh.
"Tiểu Ngụy! Nhìn xem, vì cậu mà đến giờ con bé vẫn xem tôi như kẻ xấu thấy chưa? Giải thích đi! Cậu không được phá hủy thanh danh suốt đời của tôi đó." Hứa Mạnh nửa đùa nửa thật đưa mắt sang Đổng Tây, lại quay lại cảnh cáo Ngụy Hàn.
Anh hiểu ý nên vội đi đến chỗ Đổng Tây, tiện tay tháo tạp dề của cô bỏ sang một bên, nắm tay cô đi đến đó, ngồi đối diện với Hứa Mạnh, đến bây giờ anh mới có cơ hội để giới thiệu: "Tiểu Tây! Đây là chú Hứa, bạn tốt của bố nuôi anh, thật ra mọi chuyện đều là do anh sắp xếp, chú ấy chỉ giúp một phần sức nhỏ thôi, em đừng giận nữa..."
"Phần sức nhỏ? Ông ấy rất hung dữ, lại còn biến thái."
Ý cười trên mặt Hứa Mạnh biến mất, ông hắng giọng lườm Ngụy Hàn. Anh đưa tay che đi nụ cười rồi lại tiếp tục khuyên Đổng Tây: "Không phải đâu, chú Hứa là một chính nhân quân tử, là người rất trọng nghĩa khí. Mọi chuyện đều do anh đã lừa em, có trách thì trách anh đi. Chú ấy vô tội."
Người bị vu oan cũng bắt đầu lên tiếng, danh tiếng lỗi lạc của đại ca Hứa đã bị đánh mất chỉ vì giúp thằng nhãi ranh Ngụy Hàn này, làm sao mà ông cam tâm: "Đổng Đổng. Chú có thể dùng danh dự mình bảo đảm, chú hoàn toàn trong sạch, thật ra lúc chú giả làm người xấu cũng đâu giống lắm, cháu xem, chẳng phải cũng nhờ chú mà hai đứa mới giải quyết được khúc mắc mà đoàn viên như bây giờ sao?"
"Cô ấy tên Đổng Tây thưa chú."
"Mặc kệ Đổng Tây hay Đổng Đổng. Tôi chỉ cần biết con bé đang hiểu lầm tôi thôi. Tiểu Ngụy, cậu phải lấy lại danh dự cho tôi, nếu không, cậu chờ đấy đi, tôi sẽ để cậu sống không yên, chết không xong."

Lại sự đe dọa đó, Đổng Tây trừng mắt nhìn Hứa Mạnh: "Chú mà làm gì anh Hàn thì cháu sẽ không tha cho chú đâu!"
Tiếng cười của Ngụy Hàn càng lớn, vòng tay anh càng ôm chặt lấy Đổng Tây, cô bé này, sao chỉ biết lo cho anh thôi vậy. Còn chú Hứa kia lần nữa bị hiểu lầm khóc không ra nước mắt, ông giơ tay đầu hàng: "Chú có làm gì nó đâu, có bao giờ chú đối tệ với thằng này đâu hả? Chẳng phải trước kia chú bảo là chăm sóc nó tốt hay sao? Tại cháu cứ nghĩ xấu cho chú thôi."
Cô nghi hoặc nhìn Hứa Mạnh lần nữa, đến giờ Đổng Tây cũng không còn ác cảm với người này, cách nói chuyện thoải mái của ông ấy lúc này khác xa với sự đe dọa của mấy tháng trước. Cô suy nghĩ một lát rồi mói đưa ra đề nghị: "Cháu nấu cơm, chú đã ăn tối chưa?"
"Chưa. Chú đói chết rồi..."
Đổng Tây tuy còn luyến tiếc cánh tay Ngụy Hàn đang đặt trên vai mình, nhưng cô vẫn phải kéo tay anh xuống mà đứng dậy: "Hai người nói chuyện đi, em vào trong nấu bữa tối."
"Ừm..."
"Đổng Đổng nấu cay cay nhé. Chú thích ăn cay."
"Ăn cay không tốt cho sức khỏe..." Cô nói vậy nhưng vẫn lấy tạp dề đi vào trong, mở tủ lấy thêm vài trái ớt đỏ rồi thái lát mỏng.
Ở ngoài phòng khách không còn Đổng Tây, Hứa Mạnh liền vỗ mạnh vào trán mình, ông than thở: "Ôi Tiểu Ngụy, sao mà con bé ấy lại dữ đến thế... Cậu chưa biết lúc đó nó nhìn tôi bằng cặp mắt như thế nào đâu. Như là muốn một dao cắt cổ tôi cho rồi đấy."
"Chú Hứa. Cảm ơn chú đã giúp cháu việc này."
"Ơn nghĩa gì, đại ca là người tôi chịu ơn nhiều nhất, người của đại ca trọng dụng thì không bao giờ nhầm lẫn. Tôi tin anh ấy..." Ông nhướng mày có vẻ ngợi khen: "Cũng tin vào năng lực của cậu. À… Còn việc công ty thì thế nào? Tiền của cậu ở Thụy Sĩ đã được lấy về, phần vốn cậu góp vào gần như thâu tóm gần hết Mộ Cần. Bây giờ còn cần tôi giúp gì không?"
"Lòng tốt của chú cháu xin nhận, nhưng cháu muốn dùng năng lực của mình để làm những gì cháu muốn. Hiện nay số tiền đó của cháu không thể huy động nhiều, sợ sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng số vốn chú cho cháu mượn đã quá đủ để xoay chuyển Mộ Cần, không dám làm phiền chú nữa. Đợi đến khi tập đoàn Mộ Cần ở thành phố Tân Nam đi vào hoạt động chính thức, cháu tin chú đầu tư không lỗ vốn đâu."
Hứa Mạnh không nói thêm, ông rút điếu xì gà ra hút. Làn khói bay choáng ngợp không gian. Qua làn khói ấy, ông nhìn sâu vào ánh mắt Ngụy Hàn, có thứ gì đó rất mãnh liệt, ông sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên được gặp một người có ý chí mạnh mẽ đến vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận