Là Ai Nợ Ai: Chân Tình


Mọi thứ cứ theo quy luật của nó, nhưng định mệnh nào biết, nó đã tàn nhẫn đến nổi phá hủy mọi thứ của người con gái thuần khiết như Từ Tâm Di.
***
Do hai ngày nay Đổng Tây đều mất ngủ nên cô dốc sức dành thời gian ra mà bù đắp, vả lại được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, Đổng Tây càng muốn ngủ, ngủ suốt đời như thế cô cũng bằng lòng. Đến khi mặt trời lên thiên đỉnh của ngày hôm sau, trong căn phòng rộng lớn của khách sạn bậc nhất thành phố Tân Nam, vẫn còn một cô bé đang trùm chăn mà ngáy ngủ.
Ngụy Hàn đã thức từ sớm, ngắm khuôn mặt trẻ con của cô suốt cả đêm mà anh vẫn không thấy chán, đến sáng lại bị cô quấn lấy không chịu buông, phải khó khăn lắm anh mới nhè nhẹ rời khỏi giường. Nhìn lại đồng hồ đã hơn mười một giờ trưa, anh ngồi xuống giường, chạm tay vào gương mặt cô, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Tây! Thức dậy thôi!"
"Ưm... Em... ngủ..." Cô xoay người lại, quơ tay anh ra khỏi mặt mình, giấu mặt vào gối: "Đừng phiền em mà..."
Anh phì cười khi nghe cái giọng mơ màng ngáy ngủ của cô. Ngụy Hàn lấy cái gối che chắn của Đổng Tây ra, anh cúi đầu tựa chán mình vào trán cô: "Đi thôi, ăn chút gì rồi sẽ đưa em về nhà." Hơi thở gần kề như hòa chung một nhịp thở với cô, Đổng Tây liền bừng tỉnh mở to mắt nhìn anh, ngay lập tức phát hiện gương mặt cô và anh dường như muốn dính sát vào nhau, cô còn cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ mái tóc của anh. Đổng Tây giơ tay đẩy người anh ra, Ngụy Hàn cong môi cười, cô liền đỏ mặt: "Anh đừng nhìn em như vậy mà..."
"Được, được, không nhìn em nữa. Vào thay quần áo đi rồi chúng ta cùng ra ngoài ăn sáng... à, ăn trưa mới đúng."
Đổng Tây nhanh nhẹn tung chăn ra nhảy xuống giường, bấy giờ cô mới phát hiện mình chỉ choàng có mỗi cái khăn choàng tắm này mà ôm anh ngủ suốt đêm, cô quay đầu lại nhìn anh, anh vẫn nhìn theo cô, Đổng Tây thấy vậy càng chạy nhanh hơn vào phòng tắm, vừa đóng cửa phòng, cô liền đặt tay lên ngực mình thở dốc, ánh mắt đó của anh là sao đây, có phải là thể hiện tình cảm hay không. Đổng Tây nhớ đến cái hôn mạnh mẽ của tối hôm qua, từng cử chỉ càng làm đầu óc cô hoảng loạn, cô rất muốn biết, bây giờ trước mặt anh, thứ tình cảm của họ còn là anh em hay không.
Đúng như đã hứa, anh dẫn Đổng Tây xuống nhà hàng ở lầu một ăn sáng, nem công chả phượng bày ngay trước mắt, Đổng Tây nhìn một lượt từ đầu bàn đến cuối bàn, sau đó lại ngước nhìn Ngụy Hàn: "Anh... Những... thứ này là để em ăn sao?"
"Mang ra không phải cho em ăn thì ai ăn đây?"

"Nhưng... nhưng... có vẻ rất đắc."
Sắc mặt Ngụy Hàn liền sa sầm, cả hai hàng chân mày đều chau lại, sự dịu dàng dần biến mất. Chỉ là một bữa ăn đơn giản thế này cô đã phải lo sợ đến như vậy. Từ một tiểu công chúa của nhà họ Đổng muốn gì có đó, bây giờ phải tính toán chi phí chỉ một bữa ăn nhỏ. Ngụy Hàn đặt tay lên day day trán mình, Đổng Tây cứ ngỡ là anh đau đầu nên lo lắng: "Anh không khỏe hả?"
"Không... Tiểu Tây! Sau này anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất, em chỉ cần cảm nhận, không cần suy nghĩ hay lo lắng bất kì chuyện gì nữa, việc của em là sống bên cạnh anh thật tốt. Bắt đầu từ ngày hôm nay, sẽ luôn như vậy, hiểu không?"
Dù không hiểu lắm một loạt lí lẻ lạ lùng của anh nhưng Đổng Tây cũng tóm lược lại được ý đại khái, anh bảo cô bên anh, cô chỉ hiểu như thế, và đương nhiên đó cũng là ước mơ duy nhất trong đời Đổng Tây. Cô hùng hổ đồng ý ngay: "Vâng! Em hiểu rồi!"
"Ăn nhiều vào. Trong tuần sau em phải tăng cân cho anh!"
"Dạ? Em sợ mập."
"Mặc kệ!"
Có thể thương lượng được hay không? Đổng Tây luôn sợ mình mập đến nổi cả cõng cô anh cũng không làm được, cô cầm nĩa bỏ miếng bít tết vào miệng, thịt vừa đưa vào đã như tan ra, thơm ngon, cô cầm ly nước cam lên uống, thật tuyệt vời. Đổng Tây cười híp mắt, trong khi tâm trạng của anh vẫn còn ưu tư, cô dừng lại hỏi anh: "Sao anh không ăn? Đâu thể để mình em tăng cân chứ, không công bằng đâu." Anh nghe cô nói nên cầm ly rượu vang đỏ lên uống một ít, sau đó mới thưởng thức bữa trưa này.
Mua thêm một vài vật dụng cần thiết cho căn nhà của Đổng Tây rồi Ngụy Hàn mới đưa cô về nhà. Anh nhìn lại căn nhà nhỏ đấy một lượt mới tạm thời an tâm, còn cô vẫn ngồi ở ghế giương mắt nhìn anh.
"Anh Hàn! Anh lấy đâu ra tiền vậy?"

"Câu này em hỏi anh thứ n rồi." Vẫn đang suy nghĩ nên đặt máy giặt chỗ nào nên anh không hề nhìn cô.
Đổng Tây bực bội đến kéo kéo tay anh, nài nỉ: "Anh nói cho em biết đi, em rất lo."
"Em lo gì? Sợ anh làm chuyện phi pháp à?"
"Em tin anh không làm chuyện như vậy..." Trong đầu lại hiện lên những vụ chém giết ở tỉnh Khúc Giang, cô không khỏi kinh sợ: "Anh đừng đi nữa được không?"
Nghe lời khẩn cầu đó, Ngụy Hàn mới nhìn cô, ánh mắt ấy đầy van xin, anh nhìn cũng phải đau lòng. Kéo cô đến sofa ngồi xuống, Ngụy Hàn dịu dàng vuốt tóc của cô.
"Anh chỉ đi một thời gian nữa thôi."
Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn anh: "Sao lại phải đi?"
"Hiện nay anh vừa mới tiếp nhận một công ty ở tỉnh Khúc Giang, phải quay về đó quản lí."
"Công ty? Anh mở công ty ở đó?"
"Là của một người bạn. Nhưng anh chỉ đi vài tháng thôi, em ngoan ngoãn ở lại đây, làm chuyện gì cũng phải hỏi ý anh, tuyệt đối anh không cho phép em đưa ra những quyết định không ra gì nữa."

Biết anh được người khác giúp đỡ, tâm trạng của Đổng Tây khá hơn. Cô gật đầu đồng ý: "Em ở đây đợi anh."
Anh thở phào nhẹ nhõm rồi ôm cô vào lòng.
Hôm sau anh đã rời khỏi thành phố Tân Nam mà đi đến tỉnh Khúc Giang. Cô không cản anh vì cô biết anh có lý tưởng của mình, dù anh làm gì, cô cũng ủng hộ, chỉ là việc anh đã lựa chọn, cô đều tin tưởng hoàn toàn.
*****
Tiếp một tháng sau đó là đến Tết, Ngụy Hàn gọi điện về nói công việc rất bận rộn, không thể về mừng năm mới cùng cô được, Đổng Tây cũng không ép anh, chỉ khuyên anh đừng quá lao lực, phải giữ gìn sức khỏe.
Tình hình hiện tại khiến Đổng Tây lo lắng nhất vẫn là vấn đề của Từ Tâm Di, mẹ của cô ấy phải tiến hành xạ trị lần hai ngay mà vẫn chưa có đủ tiền lo liệu. Chuyện này Đổng Tây chỉ vừa mới biết qua lời của bác sĩ, cô đến thăm bà Từ, bà ấy vẫn hôn mê, bác sĩ nói từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy mặt Từ Tâm Di. Đổng Tây còn đang không biết bạn mình đi đâu mà khuya thế này còn chưa về, gọi điện lại không bắt máy, cô đã nhờ Ngụy Hàn chuyện này, anh cũng vừa đồng ý, nói ngày mai sẽ chuyển tiền đến thành phố Tân Nam ngay.
Trời càng về khuya, Đổng Tây ngồi trong phòng bệnh mà lo lắng không yên, Fio cũng nói không thấy Từ Tâm Di đến làm, điều này làm Đổng Tây thấy vô cùng bất an, linh cảm có chuyện chẳng lành. Bà Từ vừa rồi có tỉnh được một lát, lại mệt quá mà ngủ thiếp đi. Đổng Tây thấy bà nằm đó mới yên tâm rời đi, định sẽ đi tìm Từ Tâm Di. Nhưng chưa ra khỏi phòng bệnh đã thấy cô gái đó loạng choạng bước vào với đôi mắt đỏ hoe. Đổng Tây hoảng hốt giữ lấy Từ Tâm Di sắp ngã quỵ xuống sàn.
"Di Di! Cậu làm sao thế hả?" Cô dìu Từ Tâm Di vào phòng rồi khép cửa lại, thấy Từ Tâm Di ôm mặt bật khóc, Đổng Tây càng lúng túng chẳng biết xảy ra chuyện gì: "Cậu sao vậy? Đừng như thế mà, nói mình nghe đi, Di Di!"
"Dâu tây! Mình... mình..." Chưa nói hết câu, Từ Tâm Di lại ôm chầm Đổng Tây mà khóc nấc lên.
"Có phải bọn người đó lại sàm sỡ cậu không? Đúng là lũ sói mà... Sao ông trời không cho những kẻ khốn nạn đó chết hết đi!"
Từ Tâm Di buông Đổng Tây ra rồi lắc đầu, cô ấy lấy trong giỏ xách ra một cọc tiền dày cộm. Đổng Tây nhìn thấy đã mở to mắt ngạc nhiên, cầm lên xem thì biết đó là một khoảng tiền lớn. Sáng nay khi gọi đến cho Đổng Tây, Từ Tâm Di đã khóc không ngừng, nhưng lại không nói nguyên nhân mà chỉ kiên quyết nói là sẽ tìm cách kiếm tiền. Đổng Tây rùng mình khi những ý nghĩ ấy cứ dần thức tỉnh cô. Cô ném cọc tiền xuống bàn rồi giữ chặt hai vai Từ Tâm Di: "Cậu... cậu... cậu làm gì rồi hả Di Di?"
"Là đêm đầu tiên của mình... Số tiền này là mình bán thân... Dâu Tây... Mình sắp không chịu đựng được nữa rồi... Mình thật dơ bẩn, mình thật kinh tởm... Dâu tây..."

Đổng Tây choáng váng lùi ra sau vài bước, nhìn vào dáng người yếu đuối của Từ Tâm Di đang ngồi trên ghế, mái tóc dài xõa xuống vai càng khiến gương mặt nhỏ nhắn ấy giờ hóc hác hơn. Mọi thứ xung quanh Đổng Tây như ngạt thở, cô cố bình tĩnh khụy xuống trước Từ Tâm Di, lắp bắp nói trong nước mắt: "Chúng ta còn cách khác mà... Sao cậu phải làm thế? Cậu biết cậu ngốc lắm không?"
Lần này Từ Tâm Di lại ôm lấy Đổng Tây, cả hai người cùng khóc, cùng trách, cùng hận cái gì gọi là số phận. Nó trớ trêu thế sao? Phụ nữ tốt đều phải chịu những nỗi đau họ không đáng nhận lấy sao?
"Dâu Tây! Cậu phải hiểu cho mình... Phải hiểu cho mình..."
"Di Di..."
Cả cuộc đời người con gái chỉ đổi bằng một số tiền giới hạn, giây phút Từ Tâm Di nằm im để người đàn ông đó chiếm lấy mình, cô đau đớn bật khóc, cô nhớ đến Hình Hướng Phàm, cô nhớ rằng anh ta đã hứa sẽ lấy cô, nhưng nếu anh ta biết cô vì đồng tiền mà làm những chuyện này, có lẽ sẽ ghê tởm mà tránh xa cô, khinh bạc cô nhiều hơn mà thôi. Từ Tâm Di đã nghĩ đến cái chết, nhưng bên cạnh đó cô lại nhớ đến mẹ mình, người mẹ đã đánh đổi tất cả mà nuôi nấng cô khôn lớn. Mọi thứ cứ theo quy luật của nó, nhưng định mệnh nào biết, nó đã tàn nhẫn đến nổi phá hủy mọi thứ của người con gái thuần khiết như Từ Tâm Di.
Ngày hôm sau, Từ Tâm Di và Đổng Tây ngủ dậy thì không thấy bà Từ đâu, giường bệnh đã trống không từ khi nào. Cả hai chạy khắp bệnh viện hỏi thăm bác sĩ, y tá, nhưng ai cũng đều lắc đầu, đến lúc có một bảo vệ chạy vào thét lớn.
"Có bệnh nhân vừa nhảy lầu!"
Sợi dây thần kinh trong đầu Từ Tâm Di gần như đứt đoạn, tay chân cô bủn rủn không thể trụ vững liền ngã xuống sàn bệnh viện. Đổng Tây bối rối cố đỡ Từ Tâm Di dậy: "Di Di! Chưa hẳn là bác Từ, cậu đừng như vậy, không sao, không sao đâu."
"Mẹ... mẹ ơi..."
Cả hai khó khăn lắm mới chen chân vào đám đông. Nhìn người phụ nữ nằm trong vũng máu đỏ tươi, Từ Tâm Di ngất ngay tại chỗ, cả Đổng Tây cũng hoa mắt quay mặt sang hướng khác cố trụ vững mà lo cho Từ Tâm Di. Sau đó Từ Tâm Di được cấp cứu, lúc tỉnh lại còn phải gồng mình mà đến nhà xác nhận thi thể bà Từ về an táng. Vẫn tưởng rằng mình bán thân có thể kiếm được tiền để chữa trị cho mẹ, nhưng bà Từ thà chọn cái chết để gạt bỏ gánh nặng cho con gái, còn hơn sống trong bệnh tật để con gái mình sống với cuộc sống như thế. An táng bà Từ xong, Đổng Tây cố ở bên an ủi động viên Từ Tâm Di. Nhưng tâm trạng cô ấy càng tồi tệ, thời gian sau đó lại đòi trở lại thành phố An Lạc làm rõ một số việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận