Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Đơn giản là vì tôi yêu anh Hàn, yêu anh ấy hơn chính bản thân tôi.
***
Lâu ngày không gặp Phó Chi Dương, cô tiểu thư sang trọng này ngày một xinh ra. Đổng Tây dạo gần đây bận lo chuyện che giấu Ngụy Hàn mà quên mất còn phải tìm Phó Chi Dương để hỏi hang tình hình học tập ở trường Nghệ Thuật.
"Mặt mày cậu sao ủ dột thế?"
"Chi Dương... Có cách nào để nói ra sự thật mà không làm người khác tức giận không?"
Phó Chi Dương khuấy đều ly nước ép dâu trên bàn: "Phải xem cậu nói dối nghiêm trọng đến mức độ nào?"
"Mình... Lừa anh ấy là mình còn đang học đại học."
"Biết ngay mà... Từ lúc cậu cách một tuần là hỏi mình về các hoạt động của trường, mình đã nghi rồi. Tại sao phải giấu anh ta chứ?"
"Anh ấy luôn hy vọng mình học tốt, mà cậu thấy đấy, đầu óc mình xưa nay vốn rất căm thù chữ nghĩa, cái lần bỏ thi nếu không gặp tai nạn thì mình cũng sẽ thi rớt. Mình đã giấu anh ấy suốt gần ba năm rồi, bây giờ thỉnh thoảng anh ấy đòi đến trường đón mình, mình chỉ muốn nhảy xuống sông chết cho rồi..."
Sự thành khẩn của Đổng Tây làm Phó Chi Dương càng tò mò về người con trai huyền thoại mà Đổng Tây yêu thầm suốt bấy lâu nay: "Anh ta về với cậu rồi hả?"
"Ừm... Chỉ là... trong mắt anh ấy mình chỉ là em gái thôi." Cô gục đầu thở dài, quả thật Đổng Tây luôn cảm nhận tình cảm của Ngụy Hàn đối với mình hiện tại và quá khứ không hề có sự thay đổi, cũng chỉ là xem cô như trẻ con mà yêu thương, chẳng có chút tình cảm nam nữ. Phó Chi Dương nghe thế liền bật cười trêu Đổng Tây: "Hay là cậu cứ đứng trước mặt mà tỏ tình với anh ta đi!"
Đổng Tây biết chắc là mình khó có thể làm được. Thôi thì đừng tham lam quá, miễn có anh ở bên cạnh là đủ rồi. Sau cuộc trò chuyện với Phó Chi Dương, Đổng Tây đi hết các quán ăn để xin việc, nhưng họ đều đủ người, xin làm tạp vụ thì họ nói dáng cô tiểu thư không làm được. Đổng Tây ủ dột đi về nhà soi mình trong gương, cô thành ra thế này mà họ còn nói cô là tiểu thư sao? Chỉ trách từ nhỏ da Đổng Tây đã trắng hồng, dù có dầm sương dải nắng thì da cũng chỉ ngâm lại một chút, vài ngày sau nó lại trắng hồng như thường.
Vài ngày sau, Ngụy Hàn tạm thời xin được việc trong một công ty nhỏ về quảng cáo mới mở. Anh phụ trách việc photo tài liệu, vốn dĩ máy móc đã được cách tân, lần đầu anh không biết cách sử dụng liền bị ông chủ đến mắng cho một trận. Ngày hôm sau, anh quan sát mấy đồng nghiệp sử dụng, chẳng mấy chốc đã có thể hoàn thành công việc thuận lợi. Tạm thời tiền lương của anh chỉ ở mức độ trung bình, nhưng cũng coi là sự mở đầu thuận lợi. Đổng Tây không chịu nổi cảnh ngày nào cũng phải trốn sang nhà Từ Tâm Di để giết thời gian, cứ mỗi phút trôi qua cô lại thấy khó chịu, cứ nghĩ đến giờ này anh đang phải cực khổ làm việc mà cô lại thảnh thơi ngồi đây, Đổng Tây lại tự trách mình, thế là cô mua len về móc, tốc độ móc rất chậm, tuy nhiên điều này khiến Đổng Tây quên mất thời gian, cũng giảm đi phần nào cảm giác lừa dối anh.

Tối về bật công tắt đèn, Đổng Tây bỏ ngay túi xách xuống bàn rồi xoắn tay áo đi vào nhà bếp làm bữa tối. Gần đây, Ngụy Hàn thường xuyên phải làm ca đêm, ngày nào về cũng cố tỏ ra vui vẻ nói chuyện cùng cô, nhưng khi nằm xuống, anh đã ngủ ngay. Đang nhặt rau thì chuông cửa reo, Đổng Tây lau tay rồi ra mở cửa, thấy ngay bà chủ nhà.
"Này cô! Đã gần hết hạn thuê nhà rồi, có thuê nữa không thì bảo, để tôi còn cho người khác thuê."
Bị bà ta quát vào mặt, Đổng Tây lúng túng giải thích: "Cô ơi, con thuê mà, chắc chắn tháng sau con sẽ đưa tiền cho cô. Con bảo đảm đó."
"Ơi trời... Chắc là tiểu thư nào bỏ nhà đi theo bạn trai nữa chứ gì."
"Dạ?"
"Dạo này tôi thấy có người đàn ông ra vào nhà cô, là bạn trai cô đúng không?" Thấy ngay sự bối rối hiện trên mặt Đổng Tây, bà ta chật lưỡi vài cái rồi lại lớn tiếng: "Mấy năm nay cô đều trả tiền nhà đúng hạn nên tôi tạm tin cô, tháng sau là phải có tiền cọc đấy. Bỏ nhà đi làm chi cho khổ vậy không biết!"
Bà chủ nhà không để Đổng Tây nói gì thêm đã quay lưng bỏ đi. Cô thở dài đóng cửa vào nhà, quên để ý ở cầu thang đang có người đứng. Nấu xong bữa tối, Đổng Tây ngồi trên ghế chờ mãi mà không thấy Ngụy Hàn, đành mở cửa định xuống dưới nhà đón anh. Cửa vửa mở đã thấy anh đứng ngay ở trước. Cô hoảng hốt lùi lại: "Á... Anh..." Khi bừng tỉnh mới đi đến trước mặt anh: "Anh về sao không bấm chuông mà đứng đó vậy?"
"Anh vừa mới định bấm chuông thì em đã mở cửa."
"Em có nấu bữa tối, anh chắc chưa ăn gì rồi, đưa cặp táp cho em." Đổng Tây dành lấy túi giấy tờ từ tay Ngụy Hàn, kéo anh vào trong rồi đóng cửa lại. Ngụy Hàn ngồi nhìn bàn cơm canh thịnh soạn, Đổng Tây xơi cơm vào bát cho anh, lại còn rất tự nhiên gấp thật nhiều thịt vào đấy: "Anh ăn đi! Chắc đi làm mệt lắm."
"À Tiểu Tây! Tiền bố em để lại em vẫn giữ sao?"
Rẽng... Đổng Tây hoảng sợ đến nỗi làm rơi thìa canh xuống bàn, nước canh tràn ra đầy bàn. Cô lấy khăn giấy lau sạch chúng, Ngụy Hàn vẫn ngồi quan sát từng chút một biểu cảm đang hiện diện trên mặt cô. Lau xong, Đổng Tây mới ngẩng đầu trả lời câu hỏi đó nhưng không hề nhìn Ngụy Hàn.
"Dạ... Tiền sao ạ? Em... em còn để trong ngân hàng... Không... dùng. Nhưng sao anh hỏi chuyện đó vậy?"
"Không có gì." Ngụy Hàn cầm đũa lên, cúi đầu ăn, suốt bữa ăn đó, chỉ mình Đổng Tây nói, còn Ngụy Hàn thỉnh thoảng trả lời ngắn gọn câu hỏi của cô.

Từ lúc anh về gần một tháng, đêm nào cũng ngủ ở giường Đổng Tây. Cô bảo anh sang giường bên kia anh lại không chịu, Đổng Tây liền bị anh dồn qua cái giường mới bên cạnh ngủ. Nhưng đêm nay, Đổng Tây lại không hề chợp mắt được, cô nhìn bóng lưng anh quay lại với mình, khoảng cách rất gần mà nhìn anh lại rất đơn độc. Đổng Tây bước xuống giường đi đến ban công đặt chậu xương rồng ra hứng sương, sau đó kéo tấm rèm lại, lát sau trở lại giường vẫn không sao ngủ được, câu hỏi của anh vừa rồi rất sâu xa, không lẽ anh đã biết chuyện này. Nghĩ đi nghĩ lại, Đổng Tây lại ôm gối ngồi dậy bước sang bên giường anh, kéo chăn ra rồi nằm xuống, cô xoay người cũng chỉ thấy được lưng anh, Đổng Tây thở dài.
"Anh Hàn... Tha thứ cho em..." Cô nằm sát vào anh, tựa đầu vào lưng anh, tay vòng lên ôm lấy eo anh. Cô bỗng dưng cảm thấy vô cùng bất an, cái cảm giác như có thể mất anh bất kì lúc nào, không thể chịu được, cô nói rất nhỏ: "Anh Hàn... Hàn..." Rồi từ lúc nào, cô đã ngủ quên mất, tựa vào anh vô cùng bình yên, như thuyền đang lạc giữ đảo hoang tìm thấy bến, như người chết đuối tìm được phao. Chỉ có anh thôi, người mang cho cô cảm giác này là duy nhất – Ngụy Hàn.
Trong không gian đó, cô ngủ say còn một người lại thao thức, muốn xoay người ôm cô vào lòng nhưng không thể. Mọi thứ đang dần dần chìm vào bóng tối.
*****
"Gì hả? Cậu nói sẽ quay lại Kyl làm? Lại sao nữa đây?"
"Di Di, anh Hàn không thể tìm được công việc tốt, mình cũng đâu thể moi ra tiền để nói rằng đó là tiền của bố mình để lại. Mấy ngày nay mình tìm khắp nơi mà không có chỗ nào chịu nhận cả, làm chuyện gì cũng sợ anh Hàn thấy, chỉ có Kyl là anh ấy không đến thôi."
Từ Tâm Di thở dài tiếp tục cúi xuống ăn mì hộp: "Đến đó làm phục vụ sao?"
"Ừ. Dù sao mình cũng không ngồi tiếp khách nữa. Làm phục vụ tuy tiền ít hơn nhưng cảm thấy dễ chịu hơn."
Cả hai nói chuyện một lát, Đổng Tây lại xách tập chạy về nhà làm bữa tối, cô nấu chín mọi thứ rồi bỏ vào tủ, dán tờ giấy lên bếp cho Ngụy Hàn. Sau đó thay quần áo đón taxi đến Kyl. Fio thấy Đổng Tây quay lại thì không ngừng hoan nghênh. Đổng Tây lại tiếp tục công việc làm phục vụ của mình. Đến khoảng hai giờ sáng cô cùng Từ Tâm Di về, nhưng Từ Tâm Di đến bệnh viện, còn Đổng Tây đến ở tạm nhà Từ Tâm Di, vẫn ngủ không được mà cứ lo lắng về Ngụy Hàn.
Sáng sớm, Ngụy Hàn thức dậy đã thấy Đổng Tây loay hoay trong bếp, anh chẳng biết cô về khi nào, có lẽ làm viêc mệt quá nên anh ngủ quên mất.
"Anh Hàn! Hôm qua ngủ ngon không?"
"Ừ. Sao lại đòi sang nhà bạn ngủ?"

"Dạo gần đây mẹ Di Di đã xuất viện về nhà, em thấy nên ở lại đó giúp được gì thì giúp. Hôm qua em chưa hỏi anh đã tự tiện đi rồi. Anh không giận em chứ?"
Ngụy Hàn bước đến giúp Đổng Tây rót sữa ra ly: "Giận em thì em bỏ bạn em mà về nhà với anh à?"
Bỏ ngay việc chiên trứng, Đổng Tây quay đầu nghiêm túc hỏi anh: "Anh... giận thật sao?" Vẻ mặt lo âu của cô làm anh bất lực, anh cầm sạn trong tay Đổng Tây rồi chiên trứng thay cô, vừa làm vừa nói: "Anh không nhỏ mọn như thế. Miễn em thấy vui là được."
"À. Công việc của anh sao rồi? Có vất vả lắm không?"
"Cũng bình thường, không vất vả lắm."
"Anh đừng cố chịu đựng đó, nếu đổ bệnh em sẽ rất lo."
Anh bỏ trứng ra dĩa rồi kéo ghế ấn Đổng Tây ngồi xuống ăn sáng: "Em ăn sáng rồi đi ngủ nữa đi, hôm qua em thức khuya lắm à? Nhìn mặt mũi em đi, không có chút sinh khí."
"Dạ..."
Đến bảy giờ tối , Đổng Tây bước xuống nhà định đi làm. Khi bắt gặp chiếc xe hơi sang trọng của Lý Khánh Bằng đỗ trước khu chung cư, cô tá hỏa nhìn xung quanh, sau đó chạy ùa đến chỗ Lý Khánh Bằng đang đứng, anh ta vẫn phong độ như ngày nào.
"Anh đến đây làm gì vậy?"
"Tìm em không được sao? Mấy tháng nay không có tôi chắc em sống tốt lắm."
Đổng Tây cũng phải thừa nhận, quả thật cô sống vô cùng tốt, nhưng không liên quan đến Lý Khánh Bằng, mà giờ đây trong cuộc sống của cô đã có sự xuất hiện của một người.
Lý Khánh Bằng bực bội bởi cái suy nghĩ mất tập trung của Đổng Tây: "Chẳng phải nói là không làm ở bar nữa hay sao? Hôm qua nghe Fio nói em đã đi làm trở lại."
"Tôi chỉ làm phục vụ thôi."
"Thì lúc đầu em cũng nói với tôi là em làm phục vụ đấy thôi. Chẳng phải mấy tháng sau liền chuyển sang ngồi với khách sao?"

Trước thái độ này của Lý Khánh Bằng, Đổng Tây không kiềm chế được liền thét lớn: "Lý Khánh Bằng! Sao anh cứ luẩn quẩn quanh tôi hoài thế hả? Tôi không cần anh nói tôi cũng có thể biết mình cần gì, nên làm gì. Anh là cái gì mà quản tôi?"
"Anh ta đâu?"
"Gì?"
"Tôi nói là người đàn ông đó đâu? Cứ tưởng anh ta sẽ lo cho em, thế mà vẫn để em đến đó làm, thì ra chỉ là một thằng vô dụng, để bạn gái mình nuôi."
Cô không ngần ngại mà tát thẳng vào mặt Lý Khánh Bằng một cái tát. Định mắng thêm nhưng lại tức đến nổi không thể nói nên lời, Đổng Tây giận dữ quay lưng đi, bỏ mặc Lý Khánh Bằng muốn đứng đó làm gì thì làm.
"Đứng lại! Đổng Tây! Em đứng lại cho tôi!" Lý Khánh Bằng chạy theo kéo tay Đổng Tây lại, anh ta còn giận hơn cô, cả gân xanh trên mặt cũng hằn lên.
"Làm gì thế hả? Tôi cảnh cáo anh nếu không buông ra tôi sẽ la lên đó!"
Anh ta không ngần ngại siết chặt hơn cổ tay Đổng Tây, lại còn phẫn nộ trách móc: "Em nói đi! Tôi có điểm gì đáng để em ghét tôi như thế? Hắn ta có điểm gì đáng để em yêu như thế? Nói đi! Nói!"
"Tôi yêu anh ấy! Anh muốn biết lí do đúng không? Đó là lí do, lí do của tôi đó!"
"Tôi không tin! Tên vô dụng đó có điểm nào tốt hơn tôi? Có phải tôi hơn hắn thì em sẽ yêu tôi không?"
Lý Khánh Bằng quá cố chấp, Đổng Tây thở ra rồi lại lấy bình tĩnh mà đối mặt với người ngang ngược này: "Vấn đề không phải ai hơn ai, nếu với người khác, có lẽ anh Hàn không thể so sánh với anh, nhưng với tôi, anh ấy là tất cả, vì anh Hàn, tôi bất chấp mọi thứ, tôi bỏ gia đình, bỏ tiền tài, tôi bỏ hết tất cả chỉ để bên anh ấy thôi. Đơn giản là vì tôi yêu anh Hàn, yêu anh ấy hơn chính bản thân tôi. Anh hiểu không?"
Những triết lí sâu xa của Đổng Tây làm Lý Khánh Bằng không thể mở lời nữa, tay anh buông lỏng ra rồi rời khỏi bàn tay của cô. Anh không muốn hiểu, không muốn, rốt cuộc anh thua cái gì, thời gian ư, hay tình yêu? Lý Khánh Bằng tuyệt đối không thể hiểu.
"Xin lỗi!" Cô nhìn anh tuyệt vọng nên cũng không giận nỗi nữa, nhỏ giọng nói một câu rồi quay lưng đi.
Chỉ một câu xin lỗi mà giải quyết tất cả sao? Lý Khánh Bằng nhìn Đổng Tây từng bước rời khỏi cuộc sống của mình. Ngày cô đi vào tim anh, cô không hề báo trước, chỉ là cái nhìn dưới ánh nắng sớm ban mai tinh khôi, ánh mắt xuyên thẳng khiến anh xao xuyến, đến hôm nay, cũng là ánh mắt đó, nhưng chưa hề tồn tại tình yêu. Anh muốn biết, tình yêu cô đang ở đâu? Đã dành hết cho người tên 'Hàn' đó rồi ư? Không giữ lại một chút nào hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận