"Nếu em đồng ý làm người của tôi, tôi sẽ cứu hắn ta."
***
Bar Kyl.
"Đổng Tây! Sắc mặt cô rất khó coi."
"Tôi không sao." Đổng Tây đi ngang Fio rồi vào phòng thay trang phục. Cô ngồi xuống ghế xoa xoa đầu mình, có lẽ vì phải uống quá nhiều rượu, bao tử lại chẳng có gì để bụng nên cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô bật dậy chạy vào nhà vệ sinh nôn ra thứ đang cuồn cuộn trong bụng mình, chỉ toàn là nước.
"Đổng Tây! Không sao đâu... cố chịu đựng thôi..." Cô tự mình cười để động viên rồi xoa xoa hai má đỏ bừng của mình. Cô sẽ làm được, chắc chắn sẽ làm được.
Tan làm, Đổng Tây ghé ngang bệnh viện thăm Ngụy Hàn, tình trạng sức khỏe của anh đã tạm ổn, tuần sau là có thể về trại giam.
"Em xin lỗi, em vô dụng nên mới không cứu được anh... Anh Hàn... Em xin lỗi..."
Tối đó, Đổng Tây đứng ngoài cả đêm để nhìn anh ngủ, hai vị cảnh sát thay nhau trực cũng vô cùng ngạc nhiên trước cô gái này. Họ chỉ lắc đầu rồi lặng thinh làm công việc của mình.
Bar Kyl lại chìm vào trong những tiếng nhạc, những khói thuốc lẫn mùi rượu nồng nặc. Đổng Tây cùng Từ Tâm Di cùng đi đến hầu rượu cho một ông khách nổi tiếng là khó tính. Ông ta ngồi bàn chuyện cùng mấy lão già khác, lúc đầu vẫn uống rượu bình thường, lúc sau, bàn tay gớm riết chạm vào căp đùi thon thả của Đổng Tây. Cô vẫn giữ bình tĩnh để cầm lấy chai rượu, hy vọng sẽ qua mau thôi, giây phút kinh khủng này. Nào ngờ ít phút sau, ông ta lại càng vuốt ve lên trên, vừa chạm vào gấu váy Đổng Tây, cô đã ngồi bật dậy tạt thẳng rượu vào mặt ông ta.
"Đồ bỉ ổi, bàn tay của ông không dùng thì chặt bỏ đi, chạm vào người tôi mà không biết nhục nhã à..."
Ông ta nổi giận nhìn xuống bộ vest đắc tiền của mình, Từ Tâm Di vội vàng chạy sang đứng chắn trước Đổng Tây: "Ông Ngô... Bạn tôi cô ấy không hiểu chuyện, xin ông bỏ qua cho..."
"Mày tránh ra!" Vừa mắng, ông ta đã vun một bạt tay xuống má Từ Tâm Di, cô ấy liền ngã nhào xuống sàn, Đổng Tây cúi xuống đỡ ngay: "Di Di..."
Lúc Fio vội vàng chạy đến thì mọi chuyện đã vô cùng phức tạp, anh ta lại cố tìm biện pháp giải quyết: "Ông Ngô. Đây là người mới, tụi nó chưa biết ông là ai, xin ông rộng lòng bỏ qua chuyện này..."
"Tránh ra!"
Cả Fio cũng bị tên họ Ngô đó vung một đạp vào bụng. Ông ta hùng hổ đến nắm tóc Đổng Tây kéo ngược về phía sau.
"Dâu Tây! Dâu Tây!" Từ Tâm Di cố kéo lại nhưng đã không kịp, Đổng Tây bị ông ta túm lấy rồi kéo hẳn lên.
"Hạng gái như mày mà cố tỏ thanh cao với tao sao hả? Dám tạt rượu vào người tao, mày chán sống rồi..."
Đổng Tây trừng to mắt mắt nhìn ông ta, cái ánh mắt như con dao muốn mổ xẻ đối phương ra hàng trăm mảnh.
"Nhìn tao sao? Để coi mày nhìn tao như thế nào..."
Lúc kẻ họ Ngô đưa cái mặt háo sắc của lão đến gần thì Đổng Tây đã giơ chân đạp vào người hắn ta rồi cúi xuống đỡ lấy Từ Tâm Di mà bỏ chạy. Bị đạp mạnh như thế, cơn đau càng khó kiềm chế, ông ta đứng phắt dậy, mặc cho mấy phục vụ đã xen vào. Đổng Tây vừa mới đỡ Từ Tâm Di thì lại bị người khác giữ lấy tay.
"Buông ra!" Giọng của một người đàn ông cất tiếng đe dọa ông già háo sắc kia, không lớn, không nhỏ, nhưng lại khiến không khí lúc này tĩnh lặng lạ thường.
Khi xoay qua đã trông thấy Lý Khánh Bằng đang giận dữ nhìn cô, Đổng Tây không ngờ anh ta lại xuất hiện trong hoàn cảnh này nên không thể không ngạc nhiên: "Lý... Khánh... Bằng?"
"Thằng nhãi ranh... Mày... Á... Răng... răng của tao..."
Lão họ Ngô la toáng lên khi Lý Khánh Bằng nhanh như cắt đến quật lão xuống, gián xuống những cú đấm nặng nề.
"Cậu Lý..."
"Dâu Tây!"
Tiếp theo sau đó, Đổng Tây đã bị Lý Khánh Bằng kéo khỏi bar mà nhét vào xe của anh ta, chiếc xe như mũi tên lao thẳng trong đêm tối. Cô ra sức đạp cửa nhưng lại vô dụng, lại quay lại cố van nài Lý Khánh Bằng thả mình xuống: "Chuyện của tôi anh đừng xen vào." Anh ta vẫn không có phản ứng, Đổng Tây càng nói lớn hơn: "Cho tôi xuống xe!" Dù âm lượng cô dùng rất chói tai nhưng dường như Lý Khánh Bằng không hề bị ảnh hưởng: "Anh có nghe tôi nói không? Thả tôi xuống xe, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát. Lý Khánh Bằng!" Không chịu đựng nổi thái độ hờ hững đó, cô tức giận mà đánh vào người anh ta, đánh liên tục: "Cho tôi xuống xe, tôi đang nói chuyện với anh đó. Lý Khánh Bằng! Anh lại đưa tôi đi đâu. Cho tôi xuống xe nhanh, tên xấu xa này, tôi..."
Chiếc xe phanh gấp làm Đổng Tây ngã người vào thành ghế, cô xoa xoa đầu mình rồi mới nhận ra xe đã dừng lại bên lề đường. Mặt người bên cạnh vẫn không hề có trạng thái biểu cảm.
"Đừng nói với tôi lại vì anh ta?"
Rốt cuộc cũng nghe được chất giọng của anh ta, Đổng Tây thở phào, cô cảm thấy sợ thái độ đó, lạnh lẽo và toát ra sự giận dữ.
"Trả lời tôi!" Tự dưng, Lý Khánh Bằng thét lên, quay hẳn sang đối diện với Đổng Tây, bắt cô phải thấy ánh mắt lạnh giá của anh ta.
Đổng Tây hững hờ đáp: "Chuyện của tôi không liên quan đến anh!"
"Đổng Tây!"
"Lý Khánh Bằng! Tôi rất cảm ơn vì lòng tốt của anh, nhưng chuyện này anh không thể giải quyết giúp tôi. Cũng xin anh đừng xen vào chuyện của tôi, tôi có chết cũng mặc tôi, tuyệt đối không hề oán trách anh đâu."
Anh ta bóp lấy bàn tay mình kêu lên răn rắt: "Hỏi em lần cuối, có nói hay không?"
Đổng Tây hoảng hốt, cô quay đầu định mở cửa xe nhưng lại không được. Đành nhượng bộ: "Anh ấy bị tai nạn, tôi đang rất cần tiền, khi kiếm đủ tôi sẽ không làm ở bar nữa. Chuyện là thế đó, anh biết rồi nên mở cửa cho tôi xuống được không?"
"Bán thân cũng làm?"
"Không có."
"Chẳng phải bọn họ cũng đang xem em là gái bar sao? Có khác gì nhau?"
"Tôi..." Trước những lý luận của người đàn ông này, Đổng Tây chẳng thể tiếp tục biện minh, đành nói bừa: "Mà dù tôi có bán thân thì cũng không ảnh hưởng gì đến anh."
"Nếu em đồng ý làm người của tôi, tôi sẽ cứu hắn ta."
Cô giật mình khi Lý Khánh Bằng không ngần ngại nói ra suy nghĩ đê hèn đó. Theo phản xạ, lại định cho người này một cái tát. Nhưng lúc tay chưa giơ lên, Đổng Tây đã nhận ra rằng bây giờ cô cũng chẳng khác gì bán thân, để bọn người đó động chạm vào người, vậy không phải là bán thân thì là gì. Bởi thế, cô không còn quyền gì cấm anh ta xỉ nhục mình: "Anh nghĩ tôi sẽ làm thế?"
"Tôi cũng rất muốn biết em có làm thế không?"
Sự khiêu khích của Lý Khánh Bằng làm Đổng Tây càng cảm thấy xấu hổ cho chính mình. Lựa chọn bán thân hay không thì có liên quan gì nữa. Cô chỉ muốn cứu Ngụy Hàn, cách nào mà không làm được. Đổng Tây im lặng, Lý Khánh Bằng tiến đến gần cô thêm, anh ta chạm tay vào nút áo trước ngực Đổng Tây, vừa đưa mặt đến gần mặt cô thì cô đã nghiêng đầu né tránh, anh dịch chuyển môi mình kề sát vào vùng cổ của cô. Rất nhẹ nhàng, Đổng Tây có thể cảm nhận cái trân trọng cuối cùng mà Lý Khánh Bằng dành cho cô, nhưng cô vẫn chỉ lặng im mà ngồi đó, cô làm thế mới cứu được người cô yêu, chỉ có làm thế mới không hủy hoại tương lai của Ngụy Hàn.
"Em thực sự muốn thế?"
"Lý Khánh Bằng... Anh chắc là sẽ giúp tôi?"
Lý Khánh Bằng bật cười, sau đó lại không trả lời mà dần trượt nụ hôn lên vùng tai Đổng Tây. Bàn tay nhẹ nhàng cởi từng nút áo cô, từng nút một. Mùi hương trên người cô không bị khói thuốc, son phấn hay mùi rượu lấn đi, vẫn là mùi hương của thiếu nữ thuần khiết, mùi hương này anh chưa ngửi qua bao giờ, như là chỉ mình cô mới có mà thôi. Mọi thứ trên xe im lặng như tờ, Lý Khánh Bằng như bị lạc vào một thế giới khác, mênh mông, bồng bềnh. Nụ hôn anh dời đến phía sau gáy của cô, vẫn rất chậm rãi mà thưởng thức mùi vị trên người cô gái này.
Cái hôn ấy làm cô nhớ đến cảnh tên lang sói Trần Thắng Ninh đã đối xử với mình, người Đổng Tây run lên, hai bàn tay không biết chống trụ vào đâu nên chỉ biết tay này giữ tay kia mà cố lấy hết mọi tủi nhục gạt phanh đi.
Khi Lý Khánh Bằng cởi luôn nút áo thứ ba, môi anh ta đã chuyển gần đến môi Đổng Tây. Chẳng hiểu cô nghĩ gì mà lùi người lại, lần thứ hai tránh sự động chạm đó. Lý Khánh Bằng ngước mặt nhìn Đổng Tây, nhìn những giọt nước mắt đã ứa đầy mi mắt, lúc này cô nói trong nghẹn ngào.
"Tôi không thể bán thân, nếu không cứu được anh ấy, tôi có thể cùng chết với người tôi yêu, nhưng tuyệt đối không để người tôi không yêu chạm vào tôi." Đổng Tây dùng tay kéo áo mình lại ngay ngắn, vội vàng cài những nút áo đã bị tháo ra. Lý Khánh Bằng ngồi nghiêm chỉnh lại, chống tay lên trán suy nghĩ rất lâu, sau đó bấm nút mở cửa. Ngay lập tức, Đổng Tây tung cửa chạy khỏi đó. Lý Khánh Bằng ngồi yên, anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy bóng cô ngày càng khuất xa: "Rất may, em vẫn là Đổng Tây." Một Đổng Tây mà không bị tiền gột rửa, một Đổng Tây vẫn sạch sẽ dù phải đối mặt với bao thách thức của đường đời. Lý Khánh Bằng rất cảm ơn cô đã làm thế, cũng cảm ơn chính mình đã tin cô. Đổng Tây – Mãi mãi là Đổng Tây. Anh chạm tay lên má mình, là nước, nhưng không phải của anh mà là nước mắt của cô.
Trong bóng đêm, một cô gái đang bỏ chạy, phía sau là chiếc xe đua đắc tiền đang lái thật chậm, đủ soi sáng đường cô đi. Có lẽ mọi thứ đã định, anh chính là người ở phía sau, chỉ ở phía sau dù đã dùng ánh sáng của tình yêu dâng tặng hết cho cô, anh mãi chỉ có thể nhìn bóng lưng cô, đi về nơi khác.
Đổng Tây chạy đến chung cư nhà mình, đứng trên nhà nhìn ra, thấy xe Lý Khánh Bằng đi mất mới xuống nhà, đón taxi đi thẳng đến bệnh viện. Cô không muốn để Lý Khánh Bằng biết đến Ngụy Hàn, hiện nay cô và Ngụy Hàn ở thành phố Tân Nam chẳng có gì cả, mà Lý Khánh Bằng lại được người khác mệnh danh là 'ông trời con' của thành phố Tân Nam này. Không phải cô đem suy nghĩ xấu của mình áp đặt vào người khác, nhưng dù sao, Đổng Tây phải lo như thế mới cảm thấy an tâm, với Lý Khánh Bằng, cô mãi không biết anh ta sẽ làm gì.
Đứng một góc khuất, cô không để Ngụy Hàn nhìn thấy mình, chỉ cô nhìn anh mà thôi. Anh mở mắt nhìn ra cửa kính, có lẽ anh mong cô, nhưng Đổng Tây cảm thấy mình không đáng để anh yêu thương nữa. Cô không biết từ bao giờ mình lại dơ bẩn như thế này. Cô ngồi bệt xuống theo mép tường rồi bật khóc, hai tay ôm lấy mặt mà khóc không ngừng. Đổng Tây cảm thấy mình không ra gì, có cố gắng thế nào cũng không có tiền phẫu thuật cho Ngụy Hàn, cô nhớ đến anh của hơn tám năm trước, cái dáng cao lớn đứng trên bãi biển mà nói với cô rằng anh sẽ làm bác sĩ tốt nhất. Đổng Tây lại nhớ về Ngụy Hàn mạnh khỏe hay cõng cô trên lưng đi dọc theo bờ cát trắng chảy dài như đến tận cùng thế gian. Anh đã yêu thương bảo vệ cô, nhưng còn đến lúc anh cần, cô lại hoàn toàn bất lực, chẳng cách nào cứu anh. Cả dũng khí chịu đựng nhục nhã còn không có, Đổng Tây vô dụng, cô hận chính mình, rất hận.
"Phải tìm... Phải tìm ra cho tôi!"
"Xin lỗi bà, hiện tại thì không thể có được."
"Chỉ là một cái thận thôi, cái gì mà không thể có. Hay là cần tôi đem một người sống đến cho các người lấy thận hả?" Người đàn bà đứng đó quát lên. Ông bác sĩ liền cúi đầu im lặng không dám liên tiếng.
Cuộc nói chuyện ấy làm Đổng Tây nín khóc hẳn, cô nhìn vị phu nhân sang trọng ấy chửi xối xả vào mặt bác sĩ rồi tức giận bỏ đi. Người bác sĩ đợi khi khuất bóng bà ta rồi mới dám phản bác: "Bà hay thì kiếm đi, đang không ai mà hiến thận chứ."
Nghe đến đây, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Đổng Tây. Cô chống tay ngồi dậy chạy nhanh đến túm chặt tay người bác sĩ định rời đi: "Bác sĩ. Tôi có thể bán thận không?"
"Hả?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...