Là Ai Nợ Ai: Chân Tình

Cả Từ Tâm Di cũng thán phục trước trái tim vững hơn núi của Đổng Tây, cứ ngỡ là sẽ phai nhòa theo thời gian, ai có ngờ Đổng Tây lại kiên trì như thế, chờ đợi người xem mình như em gái, lãng phí tuổi xuân quý giá của người con gái.
***
Tuần sau Đổng Tây đi ngang một cửa hàng ăn nhanh, thấy có bảng tuyển nhân viên phục vụ, cô liền chạy vào xin việc. Ông chủ cửa hàng đó là người đàn ông trung niên, ông nhìn Đổng Tây từ đỉnh đầu đến gót chân làm cô cũng khó hiểu.
"Ông chủ! Tôi có thể đi làm không?"
"Cô định làm phục vụ?"
"Dạ. Thì chẳng phải ở đây tuyển phục vụ sao?"
"Ừ… Ngày mai có thể đi làm."
Nghe thế cô vui mừng, gật đầu cảm ơn ông ấy rối tít: "Cảm ơn, cảm ơn ông!" Sau đó Đổng Tây làm việc trong cửa hàng quán ăn nhanh, cô phụ trách việc mang thức ăn cho khách, rửa chén và lau dọn những thứ lặt vặt, mấy ngày đầu còn cảm thấy mệt mỏi, tay chân đau nhứt rã rời, từ nhỏ cô tiểu thư này không phải làm đụng đến móng tay, giờ phải lao động nên cảm thấy không quen, nhưng khoảng vài ba tuần sau, Đổng Tây dần dần quen với cuộc sống mới này. Cô biết mình không còn là tiểu thư đài cát, cô cũng muốn chứng minh cho mọi người thấy cô đã trưởng thành. Ông chủ của quán ăn thấy cô nỗ lực như thế nên cũng không còn lo sợ cô không làm được việc.
Tháng lương đầu tiên, cô cầm tiền trên tay mà muốn chạy thẳng ngay đến gặp Ngụy Hàn để nói với anh, cuối cùng cô cũng biết tự kiếm tiền, nhưng chỉ tiếc, Đổng Tây không thể làm thế, anh mà biết, anh lại không vui. Tháng lương đầu tiên đó, Đổng Tây mua rất nhiều thứ gửi cho Ngụy Hàn, còn có phần cho bạn cùng phòng với anh. Tàu Dũng nhìn mấy gói bánh ngọt trên tay mình, ông ngơ người nhìn Ngụy Hàn, anh nhìn gương mặt ấy của ông nên bật cười: "Tại cháu có kể cho Tiểu Tây hoàn cảnh của chú nên cô ấy nói phải chăm sóc chú như người nhà."
Tàu Dũng thấy cái dáng vẻ đó của Ngụy Hàn thì biết ngay anh đã phản bội nói xấu ông, ông đến vỗ mạnh lên đầu Ngụy Hàn làm anh né không kịp, anh ôm đầu mình nhìn Tàu Dũng: "Chú! Cháu với Tiểu Tây chỉ lo lắng cho chú thôi mà."
"Cậu nói đi! Rốt cuộc đã nói với con bé đó như thế nào hả?"

Ngụy Hàn vân vê sống mũi mình rồi thản nhiên đáp: "Cháu bảo chú già rồi mà không còn người nhà, cũng không ai đến hỏi han, hay bị đau lưng, sức khỏe bệnh tật gì cũng có. Tiểu Tây nghe thế nên dặn dò cháu phải yêu thương chú như bố của mình, cháu chỉ nói vậy thôi à." Một cú đánh nữa gián vào đầu anh, lần này Ngụy Hàn ngồi bật dậy, phản bác: "Sao mà chú đánh cháu hoài thế?"
"Cậu đang trù ẻo tôi sao? Cái thằng nhóc này, tôi đáng tuổi bố cậu đấy!"
Sau đêm ngồi nói chuyện ấy, Ngụy Hàn và Tàu Dũng dường như thân thiết hơn. Anh tôn trọng ông như trưởng bối, ông thì lo lắng cho anh như con cái trong nhà. Gần đây, Ngụy Hàn không còn lầm lì ít nói như thời gian trước, anh đã hay cười với Đổng Tây, cũng thường xuyên nói chuyện với Tàu Dũng. Trong căn phòng ấy không còn lạnh lẽo, im phăng phắt bởi tiếng muỗi kêu vo ve nữa, giờ đây tình cảm giữa hai người bạn tù càng thêm gắn bó.
Chuyện thuận lợi chưa đến đâu thì rắc rối lại đến. Vẫn như thường lệ, sau khi tan học Đổng Tây lại đến quán ăn nhanh làm. Nào ngờ vừa bước vào cửa đã thấy chiếc xe hơi với biển số đáng ghét kia. Đổng Tây hùng hổ bước vào chạm ngay Trần Thắng Ninh đang ngồi bắt chéo chân, nhâm nhi ly cà phê trên tay, ông ta thấy cô liền cười một cách giả tạo. Cô không nói không rành đi vào trong chuẩn bị làm việc, vừa mở cửa thì ông chủ quán đã kéo Đổng Tây lại hỏi.
"Cô quen với mấy người đó sao?"
"Không quen."
"Họ nói đến tìm cô, sáng giờ không cho người khách nào vào đây cả, xem đi, vì cô mà việc làm ăn của tôi bị dở lỡ rồi, cô liệu mà lo đi!"
Bị ông chủ mắng xối xả vào mặt, Đổng Tây tức giận đi ra đứng trước Trần Thắng Ninh, tiện tay cầm cốc cà phê trên tay mà tạt thẳng vào mặt kẻ bỉ ổi này.
"Ông đang làm cái gì ở đây vậy hả?"
"Ôi Đổng Tây, sao mà con không biết tôn trọng bố vậy?"

"Bố cái đầu ông đấy! Cút khỏi đây!" Còn dám xưng bố với cô, máu trong người Đổng Tây đang sôi lên, nếu có thể, cô muốn giết cái tên này ngay lập tức. Trần Thắng Ninh không tức giận mà ngược lại còn dùng khăn giấy lau mặt vẻ từ tốn, xong rồi ông ta đứng dậy định đưa tay vuốt mái tóc Đổng Tây thì bị cô gạt mạnh tay ra, cô còn chửi thêm vào mặt ông: "Hay là cần tôi dùng chổi quét thứ cặn bã như ông hả?"
"Dượng đến đây chỉ muốn báo cho con biết mẹ con đổ bệnh rồi, con nghĩ xem, có nên đến thăm mẹ con không?"
"Hình như trước giờ những gì tôi nói các người đều nghe không hiểu, bây giờ tôi xin trân trọng tuyên bố lại cho ông biết, tôi không có mẹ."
Ông ta bật cười rồi gật gật đầu: "Ok. Để dượng chuyển nguyên văn lời nói của con đến mẹ con." Lấy ra một tờ séc đưa cho Đổng Tây, ông giả nhân giả nghĩa mà quan tâm cô: "Đừng làm ở đây nữa, con dù sao cũng là tiểu thư Đổng gia, đâu thể để bản thân chịu khổ, tiền này, lấy mà dùng, hết thì dượng sẽ kêu người đem đến."
Cô cầm lấy tờ chi phiếu, một trăm triệu, ông ta nghĩ lấy cái này có thể trả cho cô cuộc sống, gia đình hạnh phúc sao. Đổng Tây cười rồi dùng ta xé nó ra nhiều mảnh, ném thẳng vào mặt Trần Thắng Ninh: "Thứ tiền dơ bẩn này tôi không cần. Tốt nhất đừng đến tìm tôi, Trần Thắng Ninh, ông không biết mỗi lần nhìn thấy ông là tôi chỉ hận không giết ông được thôi."
Không còn cách nào khác, Trần Thắng Ninh bỏ đi. Cả đám vệ sĩ cũng lên xe đi mất, Đổng Tây cúi người dọn dẹp chiến tích do mình gây ra. Ông chủ bấy giờ mới bước đến hằn giọng: "Ngày mai cô đừng đến làm nữa!"
"Ông chủ! Chuyện này không phải lỗi do tôi. Nhưng tôi cam đoan sẽ không xảy ra nữa đâu."
"Đừng nói nhiều, đám người đó nhìn là đủ biết không phải hạng thường, cô ơi, xin cô đừng liên lụy đến tôi nữa… Đi tìm việc khác mà làm."
"Ông chủ!"
Đổng Tây không có cơ hội giải thích thì ông chủ quán đã lấy cho cô lương nửa tháng làm vừa qua. Chỉ vì cái tên đó mà cô bị đuổi việc, Đổng Tây về nhà vẫn không khỏi tức giận, đành tìm việc khác làm. Nhưng cô hiện tại chưa tròn mười tám nên muốn tìm một công việc vừa tốt, vừa ổn định rất khó khăn.

Tình cờ hôm sau trong lúc đến một cửa hàng xin việc, Đổng Tây gặp được Từ Tâm Di. Lâu ngày không gặp cô bạn này, đến giờ đã bốn năm, chỉ thỉnh thoảng trao đổi qua điện thoại nên Đổng Tây không hề biết Tâm Di cũng đã đến đây sống. Từ Tâm Di ngày càng xinh xắn, nhưng lại có vẻ chững chạc hơn, nhém tí nữa là Đổng Tây đã không nhìn ra. Từ Tâm Di kéo ngay Đổng Tây ngồi xuống cùng bàn với mình, mừng rỡ như kiếm được vàng.
"Không ngờ gặp cậu ở đây đấy! Ôi trời, nhìn kìa, Dâu Tây của chúng ta ngày càng ra dáng thiếu nữ, xinh thế cơ mà…"
Đang bị thất nghiệp, lại không thể chia sẻ nỗi lo cùng ai, giờ bị Từ Tâm Di trêu như thế nên tâm trạng Đổng Tây cũng vui lên phần nào.
"Được rồi, đừng có khen mình nữa. Cậu đến đây từ bao giờ vậy?"
"À…" Nhắc đến thì mặt Từ Tâm Di liền xuống sắc: "Mình đến đây chưa được nửa năm, mẹ mình bệnh nặng, bà lại không muốn ở lại đó, nên mình phải đưa bà đến đây."
"Vậy cậu với Hình Hướng Phàm sao rồi?"
"Anh ấy bị gia đình cấm qua lại với mình, chúng mình chia tay rồi, cũng phải thôi, làm sao nhà họ có thể chấp nhận đứa con gái bình thường như mình chứ."
Đổng Tây nắm lấy tay Từ Tâm Di đang đặt trên bàn, an ủi bạn mình: "Đừng nói như vậy, cậu là cô gái tốt, họ đúng là không có mắt nhìn, mặc kệ họ đi, sau này sẽ có người đàn ông tốt hơn lo cho cậu. Mình cam đoan đấy!"
Từ Tâm Di cười, cố tránh sang chuyện khác: "Gần đây cậu có về nhà không? Sao tự nhiên lại đi xin việc làm?"
"Mình đã bỏ cái nhà đó rồi, nên phải tự kiếm sống chứ."
"Hả?"
Trông vẻ ngạc nhiên của Từ Tâm Di, Đổng Tây phì cười, có lẽ chuyện đó giờ đã không còn là nỗi đau nữa, cô nói sơ lược mối quan hệ hiện giờ của mình với Trần Thắng Ninh và người mẹ ấy. Từ Tâm Di cũng không khỏi bất ngờ, đến lượt cô lo cho Đổng Tây.

"Vậy bây giờ cậu đang tìm việc làm sao?"
"Ừ. Mình phải cố gắng sống để đợi anh Hàn chứ. Nếu cả mình cũng ngã quỵ thì anh ấy biết sao đây."
"Con nhỏ này, không ngờ cậu chung tình thật đấy, lâu như vậy rồi mà vẫn như thế, chỉ biết có anh Hàn của cậu thôi." Cả Từ Tâm Di cũng thán phục trước trái tim vững hơn núi của Đổng Tây, cứ ngỡ là sẽ phai nhòa theo thời gian, ai có ngờ Đổng Tây lại kiên trì như thế, chờ đợi người xem mình như em gái, lãng phí tuổi xuân quý giá của người con gái.
Đổng Tây cong môi cười, sau đó lại hỏi Từ Tâm Di: "Vậy hiện giờ cậu còn đi học không?"
"Mình cũng bỏ việc học luôn rồi, hiện giờ đang đi làm."
Nghe đến có chỗ làm, Đổng Tây liền nắm bắt ngay cơ hội: "Cậu làm ở đâu? Hiện giờ còn tuyển người không? Mình có thể…"
Bỗng Từ Tâm Di xen ngang đột ngột: "Không được đâu Dâu Tây!"
"Sao lại không được?" Bất ngờ trước thái độ của bạn mình, Đổng Tây cũng giật mình: "Cậu… cậu sao vậy?"
"À… Chỗ mình làm đã đủ người rồi, với lại công việc… à… tóm lại là không còn tuyển nữa."
"Ừm, không sao cả, để mình tiếp tục đi tìm việc vậy."
Nhìn gương mặt của Từ Tâm Di không được tự nhiên nên Đổng Tây cũng không hỏi đến việc đó nữa. Hai người trao đổi địa chỉ mới, sau đó Từ Tâm Di có việc nên phải rời đi, còn Đổng Tây lại tiếp tục đi tìm việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận