"Xin lỗi… Ứng Nhiên, em đã không thể dành những thứ đẹp nhất cho anh."
Đó là lời cô nói khi hai người gắn kết cùng nhau, nghe được những câu nói ấy, anh càng kích động muốn chiếm lấy cô, anh không nói gì, chỉ hôn cô và khiến cô cảm nhận tình yêu của anh mà thôi. Lúc đó anh đã rất muốn nói với cô rằng: "Không phải đâu Di Di à, em đã cho anh những thứ còn tuyệt vời hơn thế."
***
Lương Ứng Nhiên được sinh ra trong một gia đình rất hoàn hảo, bố anh là người chính trực, tuy có chút nghiêm khắc nhưng vô cùng yêu thương con trai, chỉ là cách biểu đạt của ông không phải là chiều chuộng, mẹ Lương Ứng Nhiên là kiểu phụ nữ Việt Nam đảm đan thật thụ, bà lo cho gia đình, chăm sóc chồng con, chẳng thiếu sót một điểm. Sau đó bố Lương Ứng Nhiên bị bệnh nặng, rồi qua đời, mấy tháng sau mẹ anh cũng không chịu được đau buồn mà sinh bệnh rồi đi theo ông. Sau khi cả bố mẹ đều bỏ lại anh, công việc của anh cũng bị mất mà chẳng hiểu lí do, anh cầm bằng tốt nghiệp loại giỏi mà đi đến đâu cũng chẳng có chốn dung thân. Anh dần dần trở nên rất chán nản, sống cuộc sống vô cùng sa đọa, cùng đám bạn đại học tụ tập ăn chơi thâu đêm. Hôm đó là ngày sinh nhật của anh, anh uống say, được bạn mình đưa đến một căn phòng, bọn họ nói tặng anh một món quà để giúp anh gở tem 'trai tân'. Lần ấy trong rượu của Lương Ứng Nhiên uống lại có bỏ chút thuốc nên anh không thể khống chế mình, anh say nhưng vẫn nhớ dáng vẻ im lặng của cô gái kia trong bóng tối, lúc anh hôn cô, chỉ thấy mắt cô đã ướt nhòe, nhưng anh… không dừng lại được. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh không thấy cô gái đó đâu, sau đó anh có nhờ người hỏi thăm nhưng họ nói đều không có tin tức.
Lương Ứng Nhiên ở lại quán bar đó suốt mấy tuần để đợi gặp cô, thế mà cô cũng không xuất hiện. Anh không biết mình đã hút bao nhiêu thuốc, trong làn khói mờ ảo kia là dáng vẻ yếu đuối của người con gái đêm đó, cô không hề lên tiếng, chỉ nằm đó cam chịu mà rơi nước mắt. Bỗng dưng Lương Ứng Nhiên cảm thấy mình rất đê tiện, không thể khống chế được dục vọng của bản thân mà khiến cô uất ức, đau khổ. Nhiều lúc ngồi một mình trong quán bar, anh thực chất không hề biết mình đến đây để làm gì. Anh cười tự chế giễu mình, anh lại vì một cô gái không hề biết mặt mà day dứt đau khổ như thế này đây, quả là quá bi ai.
Ngụy Hàn tìm đến gặp Lương Ứng Nhiên vào sau đó không lâu, lần đầu gặp Ngụy Hàn, Lương Ứng Nhiên chỉ có cảm giác người đàn ông này vừa cao ngạo vừa lạnh lùng. Ngụy Hàn cho Lương Ứng Nhiên biết cái chết của bố anh không phải vì bệnh mà là bị người khác hại, cho anh biết kẻ thù giấu mặt chung của bọn họ. Ngụy Hàn mang đến cho Lương Ứng Nhiên một ngọn lửa quyết tâm để phấn đấu cho tương lai.
Từ khi quen biết Ngụy Hàn, cùng anh làm việc, Lương Ứng Nhiên như mở mang tầm mắt, anh học được những thứ mà trước nay trong môi trường đại học anh chưa hề biết đến. Hai người cùng nhau xây dựng lại một Mộ Cần đã sắp thành đống tro tàn, Lương Ứng Nhiên không hề ngại khó khăn, năng lực của anh, giờ mới có nơi để bộc lộ.
Ngày ở cảng biển tại Khúc Giang, Lương Ứng Nhiên gặp được Đổng Tây, cô mặc bộ váy trắng, tóc đen mềm làm náo nhiệt cả vùng cảng tẻ nhạt. Lương Ứng Nhiên biết cô gái này rất khác biệt, chỉ có cô ấy mới có khả năng làm cho Ngụy Hàn nhìn bằng ánh mắt dịu dàng có một không hai, cũng chỉ có cô ấy mới khiến Ngụy Hàn cười một cách thoải mái. Lương Ứng Nhiên rất dễ dàng nhận ra, Đổng Tây chính là gót chân Asin của Ngụy Hàn.
Một lần Ngụy Hàn nhờ anh đi đón Đổng Tây đến một buổi tiệc, anh lái xe đến siêu thị, xa xa đã thấy bóng dáng Đổng Tây, bên cạnh cô còn có một cô gái sắc mặt hồng hào, mặt mày tươi tắn đang mặc bộ đầm bầu, tuy cô có thai nhưng dáng người vẫn thon gọn, không béo như những người phụ nữ khác. Đó là lần đầu tiên Lương Ứng Nhiên gặp Từ Tâm Di.
Anh luôn cảm thấy cô rất quen thuộc, như đã gặp ở đâu đó rồi. Sau này Ngụy Hàn bảo anh điều tra những việc trước đây Đổng Tây đã trải qua trước khi Ngụy Hàn ra tù, Lương Ứng Nhiên theo đó cũng biết được một ít thông tin về Từ Tâm Di. Cô là bạn thân từ hồi trung học của Đổng Tây, từ nhỏ cô đã không có bố, sau này vì bệnh tình của mẹ mà phải đến Tân Nam làm pha chế rượu trong bar Kyl, sau đó mẹ cô nhảy lầu mà mất, cô một mình mang thai đứa con nhỏ dù bên cạnh không có một người đàn ông. Ban đầu Lương Ứng Nhiên nghi ngờ đứa nhỏ là con của Hình Hướng Phàm, người yêu duy nhất của Từ Tâm Di, nhưng khi biết cô là con gái riêng của nhà họ Hình ở An Lạc, anh em cùng cha khác mẹ của Hình Hướng Phàm thì suy nghĩ đó đã bị đánh bay. Anh dường như đã đi quá bổn phận mình với Từ Tâm Di, không còn điều tra Đổng Tây nữa mà chuyển hướng sang người phụ nữ đó.
Nhớ có lần thang máy tòa nhà hỏng, anh bế cô đi lên cầu thang, cô cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không khống chế được mà đỏ mặt. Cô không nặng lắm, anh bế cũng dễ dàng, mùi hương trên người cô rất dễ chịu, anh cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng chẳng nhớ qua là đã ngửi thấy ở đâu.
Thỉnh thoảng anh vẫn nhớ người phụ nữ đêm đó mà anh đã làm tổn thương, có lần Ngụy Hàn hỏi có phải anh đang tìm người, anh liền gật đầu, còn nhờ Ngụy Hàn tận dụng quan hệ mà tìm giúp anh một người như thế. Anh kể hết mọi chuyện cho Ngụy Hàn nghe, Lương Ứng Nhiên nhớ rằng lúc đó Ngụy Hàn chỉ nhíu mày trầm tư rất lâu, còn hứa sẽ giúp anh tìm kiếm.
Lương Ứng Nhiên có cơ hội tiếp xúc với Từ Tâm Di nhiều hơn, phát hiện cô là một cô gái rất thú vị, đôi khi thì nhu mì như nước, có lúc thì cứng rắn hơn đá. Anh không hiểu con người thật của cô, nhưng vì không hiểu mà cố gắng tìm hiểu.
Thời gian trôi đi, anh phát hiện hình như mình có cảm giác rung động khi ở bên Từ Tâm Di, anh rất thích nhìn cô cười, cũng thích gương mặt giận dỗi đến đỏ bừng của cô, tóm lại là thích tất cả. Ngày cô sinh con, anh lo lắng đến phát điên, bác sĩ nói cô sinh non nên có khả năng gặp nguy hiểm, anh quả thật đã rất, rất lo. Thấy cô bình anh sinh đứa bé gái xinh đẹp, trắng trẻo ra đời, lần nhìn thấy đứa bé trong lồng kính, Lương Ứng Nhiên có cảm giác mình kích động lạ lùng, một tình cảm từ tận đáy lòng trào dâng đột ngột không báo trước. Anh được sự đồng ý của Từ Tâm Di, đặt tên cho đứa bé là Từ Tiểu Niệm.
Cô dường như đang trốn tránh tình cảm của anh, anh càng tiến thì cô lại lùi. Anh không hiểu Từ Tâm Di e ngại cái gì, anh thật hết cách với cô rồi. Lần thứ nhất anh bày tỏ, cô chỉ tìm cách thoái thác, lần thứ hai anh bày tỏ, cô lại tìm lí do này lí do kia… Rất nhiều lần, cô điều có cách từ chối anh. Anh cảm thấy mình rất cần cô, anh chưa yêu ai nên không hiểu cảm giác yêu một người, lúc ấy Ngụy Hàn cùng Đổng Tây đang ngọt ngào yêu nhau, anh có hỏi Ngụy Hàn, anh ấy chỉ cười nói: "Phải thử một lần." Thử can đảm yêu một lần, Lương Ứng Nhiên anh cũng đang rất cô gắng, cố gắng cho cô một gia đình hạnh phúc.
Đến một ngày anh lấy hết dũng khí để cầu hôn cô, lần đó anh cùng cô ngồi bên bờ sông nhìn ngắm cảnh đêm, nghe lời cầu hôn đó, cô chỉ im lặng rồi nhẹ nhàng nói hết những đoạn quá khứ của mình. Cô nói từ nhỏ cô không có bố, nhìn Tiểu Niệm cũng như thế, cô rất đau lòng, cô nói cô đã từng yêu Hình Hướng Phàm sâu đậm, nhưng buộc phải dứt bỏ đoạn tình cảm oan nghiệt đó… Cô còn nói, nói cô vì kiếm tiền phẫu thuật cho mẹ mà bán thân cho một người đàn ông không hề biết mặt, người đàn ông đó đã chiếm hữu cô, cô cũng không phản kháng. Quán bar đó, căn phòng đó, người con gái đó như lần nữa xuất hiện trước mắt anh, rất gần và chân thật như vậy. Trong đầu Lương Ứng Nhiên lúc đó vô cùng hỗn loạn, anh không đáp lời, chỉ trơ mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang từng bước cô độc quay lưng đi ngược hướng về phía anh. Anh không thể đuổi theo cô vì không biết nói gì, cũng không biết nên đối mặt với cô thế nào.Anh chẳng ngờ người mình tìm bấy lâu nay lại là cô, hóa ra xa mà gần đến vậy. Anh tìm Ngụy Hàn, anh ấy nói đã biết mọi chuyện từ trước, nhưng để Lương Ứng Nhiên hiểu rõ con người của Từ Tâm Di nên đành im lặng để thời gian xây đắp tình cảm của họ. Ngụy Hàn đưa cho Lương Ứng Nhiên tờ xét nghiệm AND, chứng minh quan hệ quyết thống của Lương Ứng Nhiên và Tiểu Niệm. Hôm ấy, Lương Ứng Nhiên đứng dưới nhà Từ Tâm Di suốt đêm, rất lâu rồi anh không hút thuốc, lại hút nhiều như vậy. Cuối cùng anh ôm đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trong đêm tối.
Anh nghĩ quá khứ không còn quan trọng nữa, hiện tại anh yêu Từ Tâm Di, tương lai anh muốn mang đến cho mẹ con họ một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc. Anh lại quyết tâm theo đuổi cô, mặc dù biết Hình Hướng Phàm và Từ Tâm Di không thể, nhưng khi thấy hắn xuất hiện trước mặt cô, anh đều rất khó chịu. Bà Hình đến tìm Từ Tâm Di gây rối, còn thuê người đập phá nhà cửa, may mà anh đến kịp, nếu không bọn người đó đã làm tổn thương Từ Tâm Di và Tiểu Niệm. Chỉ cần người làm tổn thương đến họ dù một chút, anh vẫn không thể tha thứ. Anh giúp Từ Tâm Di giành lại những thứ vốn thuộc về cô ở nhà họ Hình, anh muốn bọn họ biết cô không dễ bắt nạt. Cô chính là người quan trọng nhất đời anh.
Đổng Tây mất tích, Ngụy Hàn như trở thành con người khác, lạnh lùng, tàn nhẫn hơn. Anh nhìn dáng vẻ ấy, chỉ biết thở dài. Ngày Tiểu Niệm biết nói, con bé gọi anh bằng 'bố', anh mừng đến cả đêm không ngủ được, Từ Tâm Di lại ngại ngùng dạy con bé gọi bằng 'chú', nhưng anh nhất quyết không cho. Anh cảm thấy mình rất may mắn, may mắn hơn Ngụy Hàn rất nhiều, bởi anh không đánh mất những gì mình trân trọng. Anh có Từ Tâm Di, có Tiểu Niệm, anh lại có một gia đình trọn vẹn rồi.
Nhiều lần anh lại cầu hôn cô, cô đã có vẻ đồng ý nhưng nói rằng phải tìm được Đổng Tây. Lúc ấy Lương Ứng Nhiên chỉ tròn mắt, anh cứ sợ, sợ Đổng Tây không quay về, bởi thế lúc cầu nguyện, anh không cầu nguyện gì khác, chỉ nguyện Đổng Tây quay về để anh còn lấy được vợ. Trong một lần Tiểu Niệm bị sốt nặng, Từ Tâm Di đã lo lắng suốt đêm, cô chỉ khóc và khóc mãi, anh nhìn mà xót xa, khi con bé khỏi bệnh, sức khỏe của Từ Tâm Di lại yếu đi, đến lượt cô bị bệnh, anh luôn túc trực bên giường trông cô. Đêm ấy hai người xảy ra quan hệ, anh là người chủ động hôn môi cô, cởi bỏ những trở ngại của hai người, Từ Tâm Di rất e dè, anh cảm nhận cơ thể cô cũng run rẩy theo, muốn đẩy người anh ra, nhưng anh làm sao có thể tha cho cô. Anh dỗ dành cô, vuốt ve cô, khiến cô không còn sợ hãi nữa, muốn cô cảm nhận sự giao hòa giữa tinh thần và thể xác. Cuối cùng anh cũng đi vào, cô đã bật khóc, lên tiếng thỏ thẻ cùng anh.
"Xin lỗi… Ứng Nhiên, em đã không thể dành những thứ đẹp nhất cho anh."
Đó là lời cô nói khi hai người gắn kết cùng nhau, nghe được những câu nói ấy, anh càng kích động muốn chiếm lấy cô, anh không nói gì, chỉ hôn cô và khiến cô cảm nhận tình yêu của anh mà thôi. Lúc đó anh đã rất muốn nói với cô rằng: "Không phải đâu Di Di à, em đã cho anh những thứ còn tuyệt vời hơn thế." Cảm giác của hơn hai năm trước, hương vị của cô không một chút thay đổi, khiến anh trầm luân trong cơn ái tình.
Đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng Đổng Tây cũng quay về, nhưng lại không quay về bên Ngụy Hàn nữa, hai người họ dằn vặt đối phương đến chết đi sống lại. Hôn lễ của Từ tâm Di và Lương Ứng Nhiên được tổ chức sau đó không lâu, nhìn cô mặc bộ lễ phục trắng bước vào lễ đường, nắm lấy bàn tay cô, anh cảm giác cuộc đời như thế, quá đủ rồi. Có cô, có Tiểu Niệm.
Anh tự hứa với lòng mình sẽ yêu thương cô, bên cô đến hết cuộc đời. Cả cuộc đời Lương Ứng Nhiên cũng chỉ dành riêng cho mỗi mình cô mà thôi.
Gia đình ba người ở bên nhau rất đầm ấm, rất hạnh phúc. Hằng ngày anh đi làm, cô đến Sắc Hương, Tiểu Niệm lại đến trường, con bé rất thương bố mẹ, lúc nào cũng líu ríu bên tai anh, kể những chuyện ở trường học cho anh nghe, anh cảm thấy Tiểu Niệm càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ nó. Cô nghe anh nói vậy, chỉ đỏ mặt bảo anh 'dẻo miệng'.
Vậy mà Tiểu Niệm lại bị bệnh máu trắng, phải thay tủy, bệnh viện bảo không có tủy phù hợp, Từ Tâm Di cũng không phải tủy phù hợp. Lương Ứng Nhiên nhìn cô ngày càng nhợt nhạt bên giường bệnh, nhìn Tiểu Niệm mà rơi lệ, anh cuối cùng vẫn không che giấu được nữa mà nói cùng cô.
"Di Di… Anh sẽ hiến tủy cho con."
"Phải chờ kết quả xét nghiệm nữa."
"Không… Tủy của anh chắc chắn sẽ phù hợp." Anh nói rất chắc chắn, Từ Tâm Di kinh ngạc bởi thái độ đó của anh, cô muốn hỏi nhưng anh lại giữ lấy bả vai của cô mà nói: "Bởi anh là bố ruột của con bé."
Lương Ứng Nhiên mãi không quên ánh mắt của Từ Tâm Di khi đó, là ngỡ ngàng, là không thể tin, là vui mừng lẫn tuyệt vọng, bao nhiêu cảm xúc bủa vây cô. Anh ôm cô vào lòng, nói ra những điều trong lòng, anh thường ngày nói chuyện lưu loát mà lúc này cũng hồi hộp đến lời nói cũng lấp lửng.
"Anh biết anh giấu em là anh sai, nhưng anh không có dũng khí nói với em Di Di à, đêm đó anh… anh đã vô tình ra sao, làm tổn thương em thế nào… Anh đã đi tìm em, có tìm em nhưng không gặp. Sau này vô tình gặp em, yêu em rồi mới biết em cùng người đêm đó là một… Di Di, em tha thứ cho anh đi được không…"
Rất lâu sau, Từ Từ Di mới chống tay lên ngực Lương Ứng Nhiên rồi kéo dãn khoảng cách của hai người, rất bĩnh tĩnh yêu cầu anh.
"Cho em chút thời gian… Em cần yên tĩnh, rất cần yên tĩnh…"
Anh rời khỏi phòng bệnh, đứng ở cửa nhìn vào, thấy cô như bong bóng xì hơi mà úp mặt vào tay khóc nấc lên, chưa khi nào anh thấy cô khóc nhiều như thế, anh muốn tiến vào ôm cô, xin lỗi cô, nhưng lại sợ gây áp lực cho cô, đến cuối cùng vẫn đứng lặng lẽ bên ngoài nhìn vợ anh ngồi bên giường bệnh khóc nức nở. Tiểu Niệm vẫn nằm nó, mặt mũi xanh xao, con bé lại gầy đi rồi.
Tình yêu của anh, trời biết, đất biết, Lương Ứng Nhiên anh biết. Đối với anh, tình yêu với Từ Tâm Di chính là định mệnh, là những thứ hạnh phúc mà anh là kẻ may mắn được ông trời ban tặng…
Di Di… Đây là việc duy nhất và cuối cùng anh che giấu em… Từ nay giữa chúng ta không còn bí mật nào nữa rồi. Anh yêu em… yêu Tiểu Niệm…
****
Cảm ơn các bạn đã theo dõi "Là Ai Nợ Ai: Chân Tình" thời gian qua, Đình đã cố gắng hoàn truyện nhanh nhất có thể, mong các bạn thông cảm cho tốc độ rùa bò này nhé..:))) Thời gian tới Đình phải đi xa một thời gian không thể viết tiếp truyện được... Sau khi ổn định ở chỗ ở mới sẽ tiếp tục viết "Là Ai Nợ Ai: Chân Tình " . Lần nữa cảm ơn các bạn đọc giả, hy vọng các bạn sẽ ủng hộ Đình.... ủng hộ "Là Ai Nợ Ai: Chân Tình", ủng hộ Ngụy - Đổng.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...