Ngụy Hàn nhìn bộ dáng đáng yêu chết người đó của cô thì tim lại rộn ràng, nhìn đôi môi đỏ hồng đó chỉ muốn cắn một cái để thỏa cơn thèm khát của anh. Bỗng anh nhớ đến cảm giác mềm mại tối qua, giọng nói yêu kiều tối qua 'Anh Hàn… Em xin lỗi', anh lại nhìn Đổng Tây đang dùng băng gạt băng vết thương lại cho anh, anh cuối cùng vẫn không kiềm lòng được, giơ tay giữ gáy Đổng Tây rồi đôi môi anh bất ngờ phủ xuống, cắn mút môi cô, Đổng Tây vừa mở miệng kêu, anh liền thừa cô hội xâm nhập.
***
Về đến nhà, Ngụy Hàn được Đổng Tây dìu lên phòng nghỉ ngơi, anh vẫn còn mệt nên vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ. Đổng Tây đi xuống lầu, thấy Bạch Du vẫn ngồi ở sofa, Trần Tùng Bách hẳn là ở bên ngoài. Bạch Du thấy Đổng Tây chẳng để ý gì đến mình, cô đành đứng lên tự mình mở lời.
"Vừa rồi trong bệnh viện, anh Ngụy tỉnh lại không thấy cô nên đã đi tìm cô, đến phòng cấp cứu lại thấy cô trò chuyện thân mật với Dương Chấn Khải nên anh ấy mới tức giận như vậy."
"Trò chuyện thân mật?" Đổng Tây tự mình bật cười, ngay cả bản thân cô còn không biết mình và Dương Chấn Khải đang trò chuyện thân mật đấy. Cô thu lại nụ cười trên môi, chán nản hỏi thẳng Bạch Du: "Chẳng phải là cô đưa anh ấy đến đó sao? Bạch Du! Ý đồ của cô cũng đạt được rồi, cũng đâu cần giải thích với tôi."
"Cô… cô sao có thể nói tôi như vậy?" Mặt Bạch Du liền đổi sắc, đôi mắt long lanh tựa có bao nhiêu uất ức làm người ta không xót không được.
"Được rồi… Coi như tôi nói linh tinh đi."
Đổng Tây xoay người vào bếp, Bạch Du đứng đó nhìn theo, hai tay liền nắm chặt. Cô ta vẫn không có ý định rời đi.
Tối một chút Lương Ứng Nhiên đưa bác sĩ Nguyễn Hằng Tuệ đến xem vết thương của Ngụy Hàn. Trong phòng ngoài Nguyễn Hằng Tuệ, còn có Đổng Tây, Bạch Du và Lương Ứng Nhiên. Ngụy Hàn đã tỉnh, tựa người vào đầu giường, Nguyễn Hằng Tuệ muốn sát trùng vết thương và thay băng mới, cô vừa chạm vào cúc áo của Ngụy Hàn thì đã nghe anh lên tiếng.
"Tiểu Tây… Qua đây!"
"Để làm gì?"
"Cởi áo cho anh."
Nguyễn Hằng Tuệ và Lương Ứng Nhiên đều bật cười, Bạch Du mặt vẫn không đổi sắc. Đổng Tây đứng ngây ra đó mãi không phản ứng, Nguyễn Hằng Tuệ biết Ngụy Hàn cố chấp nên quay sang Đổng Tây.
"Nghe theo anh ấy đi, dù sao người bệnh là trên hết mà…" Thấy Đổng Tây đã chịu bước đến, Nguyễn Hằng Tuệ liền lẩm bẩm với Ngụy Hàn: "Anh định thủ thân như ngọc à, chẳng biết trước đây có bao nhiêu ong bướm bên ngoài, giờ còn tỏ vẻ thuần khiết."
Nghe đến chữ 'thuần khiết', Lương Ứng Nhiên mím môi ngăn không để mình bật cười ra tiếng. Mặt Ngụy Hàn lại đanh lại.
"Cô ăn nói đừng thất đức như vậy…" Thế là anh không quan tâm đến Nguyễn Hằng Tuệ nữa, cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn ấy đặt trên cúc áo mình rồi từ từ cởi ra. Đổng Tây cởi xong áo sơ mi của anh liền đứng dậy, mặt mày không khống chế được mà nóng bừng. Không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh, bỗng Nguyễn Hằng Tuệ thốt lên.
"Ngụy tổng… Anh… Không ngờ anh có sở thích đặc biệt như vậy nha…"
"Không chỉ tôi, Tiểu Tây nhà tôi cũng có."
"Cô cũng có?" Nguyễn Hằng Tuệ kinh ngạc, mắt hướng ngay về phía ngực trái Đổng Tây. Đổng Tây thật muốn tìm một chỗ chui xuống, bàn tay cầm áo sơ mi cũng siết mạnh, không đáp.
Nguyễn Hằng Tuệ như xác định được đáp án, quay đầu lấy thuốc sát trùng, miệng vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý. Bạch Du đứng cạnh Ngụy Hàn nhất, nhìn rõ dòng chữ xăm màu đỏ trên ngực trái của anh.
'Tây'… Dù ba năm trước đã có lần thấy được dòng chữ này, nhưng giờ nhìn lại, Bạch Du vẫn có cảm giác tuyệt vọng. Tuy không có biểu hiện gì ra bên ngoài, nhưng thực chất trong lòng vô cùng khó chịu, tựa như có trăm con sâu đang bò phá, vừa đau vừa ngứa.
Ngụy Hàn ho khan hai tiếng, Bạch Du bỗng bừng tỉnh, rót ngay ly nước ấm đưa đến cho anh. Đổng Tây thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa, bỗng nhớ vừa rồi còn đang nấu cháo dưới lầu, cô xoay người định đi, lại nghe âm thanh của Ngụy Hàn vọng đến.
"Em đi đâu?"
"Anh ở đây có người chăm sóc rồi, tôi đi đâu cũng đâu quan trọng."
Thật ra một câu nói đơn giản như thế mà Lương Ứng Nhiên liền tinh ý phát hiện có đầy mùi chua, liền cúi đầu cười. Ngụy Hàn thì ngược lại, cứ nghĩ cô không lo cho mình nên nghiêng người tránh để Nguyễn Hằng Tuệ băng bó.
"Anh làm gì vậy?" Bác sĩ Nguyễn tức giận hỏi.
"Cô ấy nói tôi có người chăm sóc nên cô ấy mới đi, bây giờ cô không cần băng vết thương cho tôi, cô ấy tự khắc ở lại."
"Hai người…" Nguyễn Hằng Tuệ hết nhìn Ngụy Hàn lại quay sang nhìn Đổng Tây, bực bội bỏ kéo xuống: "Bây giờ là sao đây?"
"Tôi nhớ mình đang nấu cháo ở dưới lầu nên xuống xem một chút."
Đổng Tây để lại một câu giải thích rồi quay lưng đi. Bác sĩ Nguyễn thở dài rồi lại tiếp tục công việc của mình. Băng bó xong, Nguyễn Hằng Tuệ và Bạch Du đều rời khỏi phòng, Lương Ứng Nhiên liền báo cáo với Ngụy Hàn tình hình hôm nay.
"Mấy tên đó là đàn em của tên Báo, Tùng Bách đã đi gặp hắn, hắn biết mình không quản thuộc hạ tốt để ảnh hưởng anh Ngụy nên đã tự mình nhận lỗi, giao toàn bộ thế lực ở phía Tây ra rồi. Hắn nhận tiền của một lão đại gia ở Bắc Vinh - Nguyễn Thông, Nguyễn Thông là cổ đông của Dương thị, vừa bị Dương Chấn Khải khai trừ, tức giận trong lòng nên định cho Dương Chấn Khải một bài học."
"Bên Dương Chấn Khải thế nào?"
"Hẳn là đã điều tra ra. Nguyễn Thông đang bị cảnh sát giam giữ, tôi tin Dương Chấn Khải không tha cho lão." Liền nhớ đến chuyện gì đó, Lương Ứng Nhiên bỗng cười cười: "Anh Ngụy! Người ta thường nói trong họa có phúc. Tôi thấy câu này thực đúng."
Ngụy Hàn xoa xoa bả vai đau nhứt, hơi mỉm cười: "Tôi vẫn đang trông chờ cái phúc đó đây."
Lát sau Đổng Tây mang cháo lên đã thấy Bạch Du túc trực bên giường đưa thuốc giảm đau cho Ngụy Hàn uống. Cô đi đến đặt tô cháo xuống bàn.
"Anh ăn chút gì đi."
Nhìn lại tô cháo thịt thơm ngon kia, quả thật bụng Ngụy Hàn liền cồn cào, anh lại phóng tầm mắt về phía cô, tự nhiên nói.
"Em không thấy tay anh đang bị thương?"
"Anh Ngụy… Tôi giúp anh."
Bạch Du vừa định giơ tay bưng tô cháo lên đã nghe Ngụy Hàn nói: "Không cần đâu… Bạch Du! Tôi có vợ mà." Lời Ngụy Hàn thốt ra làm cả tâm tình Bạch Du chìm vào hố băng, bàn tay cũng như bị đông cứng, cô đành cố gắng nở nụ cười gượng gạo, thu lại tay mình.
"Bạch Du… Cảm ơn em đã đến thăm tôi, nhưng trời cũng khuya rồi, để tôi bảo Tùng Bách đưa em về nghỉ ngơi."
Bạch Du cố giữ tâm trạng bình tĩnh, thả lỏng hai tay mình rồi quay sang anh: "Hay là để em ở lại chăm sóc anh, bác sĩ Nguyễn nói tối nay anh sẽ bị sốt."
"Trong nhà tôi còn có một cô vợ nhỏ. Tôi tin cô ấy không để tôi chết đâu."
Câu nói này thốt ra, anh đều đặt trọng tâm vào Đổng Tây. Bạch Du đã không còn lí do nào ở lại, đành phải chấp nhận ra về, trước khi đi còn dịu dàng nói với anh.
"Vậy em về… Anh Ngụy giữ gìn sức khỏe…"
"Ừ."
Bạch Du đi ngang Đổng Tây liền dừng lại một chút, sau đó lại bước đi, lúc ra đến cửa không kìm được quay đầu nhìn lại, nhưng một khắc Ngụy Hàn vẫn không nhìn cô, trong mắt anh chỉ hoàn toàn có Đổng Tây.
Người thứ ba trong phòng đi rồi, Đổng Tây vẫn không chịu nhúng nhích, Ngụy Hàn đưa tay xoa xoa bụng mình.
"Hình như anh đói rồi."
Đổng Tây đành đến ngồi xuống giường, tay cầm tô cháo lên, múc một thìa đưa lên, nhưng vừa đến miệng Ngụy Hàn thì cô đã thu lại. Ngụy Hàn tưởng cô đang trêu mình nên đầy ấm ức bảo: "Tiểu Tây… Em không thể đối xử với người bị thương như vậy."
"Đối xử thế nào? Tôi chỉ là thấy cháo nóng, định thổi cho anh thôi." Cô quả thực chẳng có tâm tư đùa giỡn anh, thu thìa cháo lại để tự mình thổi thổi một lát rồi mới đưa đến cho Ngụy Hàn, anh như đứa trẻ ngoan ngoãn há miệng ăn, rồi lại nhìn cô thổi, rồi lại há miệng ăn. Suốt quá trình, ánh mắt Ngụy Hàn không hề rời khỏi Đổng Tây, đã bao lâu rồi anh không thấy được sự ân cần dịu dàng này, cảm giác ấy khiến anh cứ nghĩ mình đang mơ, nếu là mơ, anh cầu mong mãi mãi đừng tỉnh lại. Chẳng mấy chốc tất cả cháo đều vào bụng Ngụy Hàn, Đổng Tây lấy giấy ăn lau miệng cho anh, rồi lại rót nước ấm cho anh. Xong tất cả cô mới đỡ Ngụy Hàn nằm xuống giường, đắp chăn lại cẩn thận.
"Anh ngủ đi…"
"Anh muốn ngủ cùng em."
"Anh đang bị thương, sẽ chạm vào vết thương."
"Anh chỉ ôm em ngủ, không làm gì chạm vào vết thương. Tiểu Tây nghĩ đi đâu thế?"
Ý cười trong mắt Ngụy Hàn càng đậm làm mặt Đổng Tây nóng bừng, cô đành ngượng ngùng trả lời: "Tôi nghĩ đi đâu được chứ… Anh ngủ đi, tôi còn phải xuống dưới nhà rửa bát, đóng cửa, nếu không tối nay trộm sẽ vào đấy." Rõ ràng ý của cô trong sáng, bị anh bóp méo, ngược lại còn nói cô có ý đồ không trong sáng.
"Ồ… Muốn trộm, anh cho hắn trộm, chỉ cần đừng có ý với bảo vật của anh là được rồi."
"Bảo vật?" Đổng Tây ngơ ngát hỏi, cô còn không phát hiện trong nhà này còn giấu bảo vật.
Ngụy Hàn dùng tay không bị thương nắm lấy bàn tay nhỏ của Đổng Tây, cười cười nói: "Là em đấy."
Cô bị anh trêu đến mặt đỏ bừng, chẳng muốn để anh nhìn ra nên rút tay mình lại nhanh chóng mang tô cháo đi xuống lầu. Ngụy Hàn nhìn theo, cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Cho Đậu trắng ăn xong đã là mười giờ, Đổng Tây trở về phòng, Ngụy Hàn hơi thở đều đều, hẳn là đã ngủ. Bác sĩ Nguyễn nói tối nay anh sẽ bị sốt, còn dặn dò cô đủ thứ. Cô ngồi xuống cạnh giường, nào ngờ Ngụy Hàn lại mở mắt, hai mắt anh sáng như sao đêm, nhìn thấy cô liền vỗ vỗ xuống phần giường còn lại.
"Chắc em cũng mệt rồi, lên đây ngủ đi Tiểu Tây… Giường rộng như vậy em còn sợ động trúng vết thương anh sao? Lên đây! Không có em anh ngủ không được."
Dù sao Đổng Tây cũng đã mệt mỏi nên không đôi co với anh về chỗ ngủ, cô cởi giày rồi leo lên giường, nằm bên trái Ngụy Hàn, anh định vươn tay ôm cô vào lòng thì cánh tay đã bị Đổng Tây bắt lấy.
"Như vậy sẽ rất mỏi tay." Nói rồi cô đặt bàn tay kia ngay ngắn trên bụng anh. Còn mình thì nằm xuống bên cạnh, Ngụy Hàn nheo mắt cười, cũng không thay đổi tư thế, nghe theo cô vậy.
"Nhưng anh cảm thấy lạnh."
Đổng Tây kéo chăn cao hơn nữa, che khuất cả bả vai anh, Ngụy Hàn ấm ức định bày tỏ tiếp thì Đổng Tây đã chủ động choàng tay qua ôm eo anh, đầu tựa vào cánh tay trái của anh, dáng vẻ của cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm sát bên người anh, dựa dẫm vào anh. Anh vẫn cứ để trần nên mặt cô dán vào cánh tay anh, tóc cô làm anh hơi ngứa, nhưng anh lại thích cảm giác ấy. Ngụy Hàn đương nhiên vô cùng vừa ý với thực tại, nụ cười trên môi càng rõ, lại nghe cô thì thầm.
"Ngủ đi…"
Cảm giác vô cùng yên bình ấy rất nhanh dẫn Ngụy Hàn vào giấc ngủ, khi ngủ rồi, trên môi anh còn thấp thoáng nụ cười mãn nguyện. Đổng Tây chỉ chợp mắt được một lát liền phát giác cơ thể người bên cạnh ngày càng nóng, cô liền ngồi bật dậy sờ trán anh, quả thật nóng vô cùng, Ngụy Hàn không tỉnh nhưng lại cảm giác được khó chịu, mày liền chau lại, mồ hôi ướt đẫm cả người.
Cô liền chạy xuống lầu pha một thau nước ấm rồi mang lên, Đổng Tây vắt khăn lau mồ hôi trên mặt anh, lau đến cổ anh, rồi lau cả người anh, từng cử động đều rất nhẹ nhàng, nhất là sợ chạm đến vết thương trên vai anh, cô nghe nói như vậy có thể giảm nhiệt, hy vọng là có ích. Môi anh do mất máu mà khô nứt, cô dùng tăm bông thấm nước, chạm vào môi anh liên tục. Cứ như thế mà túc trực suốt đêm, thay mấy lần nước ấm, cuối cùng Đổng Tây thay khăn đang đắp trên trán anh rồi đặt tay lên đó, thở phào nhẹ nhỏm khi thấy không còn nóng như trước. Cô bước đến bên tủ áo, lấy ra một cái áo sơ mi mới mặc vào cho anh, nhưng nghĩ đến vết thương nên lại thôi, móc áo vào tủ. Đổng Tây nhìn đồng hồ, cũng đã gần ba giờ sáng, nhìn Ngụy Hàn nằm trên giường rồi bước đến đó, cô không ngồi mà quỳ xuống cạnh giường, như thế có thể nhìn rõ vết thương của anh hơn, càng nhìn rõ dòng chữ xăm trên ngực anh.
Có thể nói hai người có ba lần ân ái cùng nhau, lần thứ nhất cô bị anh bỏ thuốc nên không quan tâm đến gì nữa, lần thứ hai bị anh cưỡng bức nên cũng chẳng có tâm trạng để ý, lần thứ ba kia thật ra khi Ngụy Hàn cởi áo của anh, cô đã thoáng nhìn thấy tên mình xăm trên ngực anh, nhưng cô lại phớt lờ cho qua. Cô không biết anh xăm từ khi nào, cũng luôn trốn tránh để không muốn hiểu anh xăm để làm gì. Nhưng hôm nay lại lần nữa nhìn lại cái tên mình được hòa vào từng nhịp tim anh, Đổng Tây lại cảm thấy thổn thức. Vừa rồi trước cái nhìn hiếu kì của bác sĩ Nguyễn, Đổng Tây đã cố gắng lắm mới bày ra vẻ mặt không liên quan đến mình, nhưng không ai biết thật ra lúc đó tâm trạng cô cứ lân lân, không thể diễn tả. Nghĩ đến đó, Đổng Tây lại đặt tay sờ lên ngực trái mình, tuy trước đây cô tỏ vẻ bày xích, nhưng dần dần cũng đã tiếp nhận nó, mỗi một hơi thở của cô đều mang tên anh, anh cũng thế sao?
Anh dù tức giận vì cô gặp riêng Dương Chấn Khải nhưng trong tình thế nguy hiểm vẫn không bỏ mặc cô, thậm chí còn đỡ cho cô một dao, nét mặt anh lúc ấy làm Đổng Tây nhớ mãi không quên, là lo lắng, bất an, là sợ đánh mất.
Đổng Tây cảm thấy mình thật không có tiền đồ, rõ ràng là hận anh dùng thủ đoạn giữ cô ở bên mình, rõ ràng là nhiều lần khẳng định tình yêu năm xưa đã chết đi rồi. Nhưng khi nhận được sự quan tâm ấy, cảm giác hạnh phúc lại ùa về. Cô cố bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cố nói những lời tẻ nhạt để che giấu toàn bộ cảm xúc thật của mình, cô biết mình nhiều lần làm anh tổn thương, nhưng cô lại không có lựa chọn. Cô rất sợ, sợ mình đi vào vết xe đổ của quá khứ. Trở về bên anh, dựa dẫm anh, cần anh, để rồi khi anh không cần cô thì cô phải sống sao đây?
Đổng Tây cô chính là đang sợ hãi.
Ngụy Hàn hơi nghiêng mình làm Đổng Tây cũng thoát khỏi chuỗi suy nghĩ mông lung, nhưng anh rất nhanh lại bình ổn hơi thở. Vết thương của anh ở trước mắt Đổng Tây làm cô lại nhớ về câu nói lúc đó, anh nhìn cô đầy quan tâm mà hỏi: "Em có bị thương không?" Mặc dù khi đó người bị thương lại là anh.
Nhìn một lát, Đổng Tây lại lấy hết dũng khí mà cúi đầu xuống, chạm môi mình vào đúng vị trí vết thương, mùi thuốc khử trùng nồng nặc nhưng cô lại không chút khó chịu, ngược lại lại thấy nhẹ lòng. Cô hôn lên vết thương của anh, như để bù đắp cho anh điều gì đó, sau cùng lại nắm lấy tay Ngụy Hàn rồi tựa đầu vào cánh tay anh, cô nhắm mắt, khẽ nói, nói vô cùng nhỏ.
"Anh Hàn… Em xin lỗi…"
Thế rồi Đổng Tây mệt mỏi ngủ thiếp đi, vì cô đã chìm vào giấc ngủ nên không thể thấy khóe môi người đàn ông ấy cong lên dịu dàng, cũng vì cô ngủ nên mãi không biết, đêm ấy người đàn ông kia đã rơi lệ.
Những tia nắng sáng len lỏi qua khung cửa sổ chui vào căn phòng, làm ấm bầu không khí buổi sáng. Trong căn phòng kia, cô ngồi dưới sàn mà gối đầu trên cánh tay anh, ngủ rất thoải mái. Anh lại không dám động đậy, dù vết thương có đau cũng tuyệt nhiên không cử động một chút, đôi mắt chứa đầy tình cảm nhìn ngắm người con gái kia.
Đã rất lâu… rất lâu rồi căn phòng này chưa có được cảm giác an bình và tĩnh lặng như thế.
Đổng Tây vừa định trở mình thì nghe 'ưm' một tiếng, có vẻ rất kiềm nén, cô liền tỉnh táo ngồi bật dậy liền thấy Ngụy Hàn mở to mắt nhìn mình, hẳn là tiếng kêu vừa rồi do cô chạm vào cánh tay anh động đến vết thương nên anh mới kêu lên.
"Xin lỗi… Xin lỗi… Tôi không cố ý."
Ngụy Hàn không nói gì, chỉ cười, cô lại cảm thấy nụ cười của Ngụy Hàn hôm nay rất kì lạ, nhưng kì lạ chỗ nào thì Đổng Tây không biết. Cô nhìn lại thấy tay mình vẫn nắm chặt tay anh, Đổng Tây liền nhanh chóng rút tay mình lại, đứng dậy vờ tỏ thờ ơ hỏi anh.
"Anh đã đỡ đau hơn chưa?"
"Đỡ hơn rất nhiều… rất rất nhiều." Anh cười, lại bổ sung thêm: "Cảm ơn em… Tiểu Tây."
"Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn bác sĩ Nguyễn, cô ấy chăm sóc vết thương cho anh chứ không phải tôi. Không cần cảm ơn tôi."
"Dù sao vẫn cảm ơn em…"
Anh lại cười cười, nhìn vào mắt cô. Đổng Tây cảm thấy anh quả thật có vấn đề, đành chuyển đề tài: "Tôi vào nhà vệ sinh." Cô vệ sinh cá nhân xong trở ra, nói với Ngụy Hàn: "Anh vào rửa mặt đi, tôi xuống nấu bữa sáng."
"Em không ở lại giúp anh sao?" Thấy cô trừng mắt nhìn mình, Ngụy Hàn hơi giơ tay trái cầm tay phải lên: "Em biết anh thuận tay phải mà, giờ không thể sử dụng rồi. Anh đâu thể vừa đánh răng, vừa tắm, vừa mặc quần áo bằng một tay."
Đổng Tây cũng thừa nhận việc đó, nên không suy nghĩ mà đến kéo chăn ra, đỡ anh vào phòng tắm, cô xoay người ra tủ quần áo lấy cho Ngụy Hàn một bồ độ đơn giản ở nhà rồi lại trở vào phòng tắm. Thấy Ngụy Hàn vẫn ngồi trên bồn cầu nhìn cô, lại nhìn bàn chải, Đổng Tây đành móc quần áo lên, lấy kem và bàn chải đánh răng, rửa mặt cho anh. Người nào đó rất biết hưởng thụ, tận hưởng mọi quyền lợi có thể. Đổng Tây dùng khăn bông lau mặt cho anh rồi móc khăn lên, xoay người định ra ngoài. Ngụy Hàn nhanh tay giữ cô lại, vờ tỏ vô tư hỏi.
"Em lại định đi đâu?"
"Ra ngoài cho anh thay quần áo." Thấy Ngụy Hàn im lặng, Đổng Tây liền hiểu ý đồ của anh, cô lập tức phản bác: "Không thể được!"
"Sao không thể được? Chúng ta là vợ chồng, em còn ngại gì chứ, những gì nên thấy và không nên thấy em đều thấy rồi."
"Ngụy Hàn… Anh… Anh…" Cô vừa thẹn vừa giận không nói nên lời.
Ngụy Hàn liền chau mày, tay ôm vết thương, Đổng Tây liền chạy lại sờ sờ miếng vải băng, lo lắng hỏi: "Lại đau sao?"
"Có một chút…"
Anh không buộc cô tắm cho mình nữa, nhưng cũng bởi sự cam chịu đó lại khiến Đổng Tây cam tâm tắm cho anh. Sau khi Ngụy Hàn cả thân không có mảnh vải nằm trong bồn tắm, tay thảnh thơi gác lên thành bồn thì Đổng Tây mặt đã đỏ bừng như tôm luộc mà ngồi ở một bên, ngoan ngoãn lấy dầu gội đầu gội cho anh, anh còn mặt dày muốn tắm sữa tắm, muốn chà lưng. Cuối cùng Ngụy Hàn vô cùng, vô cùng sảng khoái quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm, để lại Đổng Tây mặt mũi hồng hào chân tay lúng túng gom quần áo dơ đi giặt.
Hôm qua Lương Ứng Nhiên đã gọi điện cho Dì Nga đến nhà phụ giúp công việc với Đổng Tây. Buổi sáng Đổng Tây tự mình xuống bếp nấu bữa sáng, dì Nga chỉ việc lau chùi xung quanh nhà và chăm sóc Đậu trắng. Lương Ứng Nhiên có dẫn Từ Tâm Di và Tiểu Niệm ghé qua một lát rồi về, Từ Tâm Di bảo Đổng Tây cứ ở nhà chăm sóc Ngụy Hàn, chuyện cửa hàng cứ để cô lo, Tiểu Niệm thì luôn miệng nói Ngụy Hàn mau chóng khỏe bệnh để hai nhà cùng đi cắm trại.
Đến trưa cũng không thấy bác sĩ Nguyễn ghé qua, Đổng Tây định gọi điện thì Ngụy Hàn lại nói.
"Anh bảo cô ấy không cần qua, vết thương của anh đã có em lo."
"Sao như thế được, tôi không biết làm gì cả, lỡ như làm vết thương nghiêm trọng hơn rồi sao?"
"Em quên anh từng học y sao? Có anh ở đây, anh dạy em. Anh thấy hiếm khi vợ chồng chúng ta mới ở cùng nhau, không muốn người khác quấy rầy."
Đổng Tây nghe đến từ 'vợ chồng chúng ta' thì im lặng không nói. Cô xuống lầu lấy hộp y tế rồi trở về phòng, ngồi bên giường cởi từng cúc áo của Ngụy Hàn ra, lại tháo lớp băng gạt cũ bỏ vào thùng rác. Ngụy Hàn hướng dẫn Đổng Tây cách khử trùng vết thương, cô làm theo rất tốt, lúc chạm thuốc khử trùng vào vết khâu, Ngụy Hàn liền theo phản xạ hơi lùi người lại, Đổng Tây liền ngước lên hỏi anh: "Đau lắm sao?"
"Hơi đau…"
Đổng Tây vì thế càng nhẹ tay hơn, lâu lâu còn chu môi thổi khí lên vết thương của anh. Ngụy Hàn nhìn bộ dáng đáng yêu chết người đó của cô thì tim lại rộn ràng, nhìn đôi môi đỏ hồng đó chỉ muốn cắn một cái để thỏa cơn thèm khát của anh. Bỗng anh nhớ đến cảm giác mềm mại tối qua, giọng nói yêu kiều tối qua 'Anh Hàn… Em xin lỗi', anh lại nhìn Đổng Tây đang dùng băng gạt băng vết thương lại cho anh, anh cuối cùng vẫn không kiềm lòng được, giơ tay giữ gáy Đổng Tây rồi đôi môi anh bất ngờ phủ xuống, cắn mút môi cô, Đổng Tây vừa mở miệng kêu, anh liền thừa cô hội xâm nhập. Cô định xô anh ra lại sợ đụng trúng vết thương, vì thế lại không chống cự để mặc anh hôn. Hôn đến khi hơi thở hai người đều thiếu hụt, Ngụy Hàn mới buông ra, lại thuận thế ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô, khẽ cất giọng: "Cảm ơn em…"
Trần Tùng Bách đi đến cầu thang thì thấy Bạch Du hối hả quay đầu lại, anh tiến đến trước mặt cô, nghi ngờ nhìn phía sau.
"Sao em quay lại? Không vào thăm anh Ngụy sao?"
"À… À… Em…"
Bạch Du lúng túng không biết đáp sao. Vừa đến cửa phòng đã thấy một màn nóng bỏng như vậy, thử hỏi xem cô có dũng khí bước vào không. Trần Tùng Bách vừa nhìn nét mặt ấy thì đã hiểu rõ, anh vỗ vỗ vai Bạch Du.
"Vào thôi… Chẳng phải em nói canh nguội uống sẽ không ngon sao? Đứng ở đây một lát canh sẽ nguội thật."
"Ừm…"
Lúc Trần Tùng Bách và Bạch Du đi vào thì Đổng Tây đã băng bó cho Ngụy Hàn xong, đang thu dọn băng gạt. Ngụy Hàn mắt đầy ý cười nhìn cô, một cử chỉ cũng không bỏ sót.
"Anh Ngụy!" Trần Tùng Bách bước vào trước, gật đầu chào Ngụy Hàn, thấy Đổng Tây quay lại, anh lại chào Đổng Tây: "Cô Đổng!"
Đổng Tây cũng gật đầu chào anh, thấy Bạch Du theo phía sau Trần Tùng Bách, cô ấy cười với Đổng Tây, Đổng Tây liền mỉm cười đáp lại. Bạch Du đi vào, rụt rè giơ ấm giữ nhiệt lên.
"Em… Em có hầm canh cho anh."
"Được rồi, em cứ để đó đi, Tiểu Tây vừa mới cho tôi ăn cháo xong, vẫn chưa đói."
Bạch Du nghe anh nói thế đành cúi đầu cười khổ, rõ ràng trước đây anh không thích ăn cháo, nhưng chỉ cần cô ấy nấu, anh lại tỏ ra thuận ý như vậy. Cô vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, tay cầm chặt bình giữ nhiệt hơn, rồi lại đem đến đặt trên bàn, không quên hỏi thăm tình hình của Ngụy Hàn.
"Anh đã khỏe hơn chưa?"
"Vết thương nhỏ… Không đáng ngại."
Ngụy Hàn vừa nói câu này đã cảm giác được ánh mắt sắc bén hướng về phía mình, anh đưa mắt nhìn, quả thật Đổng Tây đang giương đôi mắt to tròn nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống, anh cười cười cùng cô, cô liền ôm hộp y tế xoay người rời đi.
Đợi Đổng Tây khuất bóng rồi, Ngụy Hàn cũng thu lại nụ cười nhìn sang Trần Tùng Bách, Bạch Du biết Ngụy Hàn muốn nói chuyện riêng với Trần Tùng Bách nên cô lại cầm bình giữ nhiệt lên, mỉm cười, nói.
"Em mang xuống bếp, khi nào anh đói thì có thể nhờ cô Đổng hâm lại uống."
"Được." Ngụy Hàn gật đầu đồng ý, nhưng khi thấy Bạch Du đi đến cửa, anh lại nói: "Bạch Du! Sau này không cần phiền như vậy, em chăm sóc tốt cho mình là được rồi, tôi đã có Tiểu Tây lo."
"Vâng… Vâng…"
Giọng Bạch Du có chút run rẩy, cả người dường như cũng cứng ngắt mà bước khỏi phòng. Ngụy Hàn lại không để ý nữa, anh nhướng mắt nhìn Trần Tùng Bách vẫn còn muốn dõi theo bóng của Bạch Du. Nghe tiếng ho của Ngụy Hàn, Trần Tùng Bách mới thu hồi thần trí, mắt anh cụp xuống, lẳng lặng nói.
"Anh Ngụy… Như thế có quá tàn nhẫn không?"
"Cậu phải biết, tôi là người đã có vợ. Tùng Bách! Yêu thương có rất nhiều cách, cậu như vậy không phải là yêu mà là hại cô ấy."
Như không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, Ngụy Hàn liền nói vào việc chính: "Cậu cho người chú ý hành động của Nguyễn Thúy Mai, xem bà ta rốt cuộc muốn giở trò gì."
"Tôi sẽ cho người chú ý. Người của Thiên tổng báo lại rằng gần đây bà ta có qua lại với thế lực của Lưu Bình ở phía Tây Bắc Vinh, nhà họ Lưu này có nền móng chính trị vững chắc mấy đời, không phải đơn giản."
Ngụy Hàn nghe thế chỉ gật đầu, Trần Tùng Bách lại nói tiếp: "À, đã tìm hiểu rõ thông tin của tên hung thủ sát hại bố của cô Đổng, hắn là một người gốc Mĩ, tên thật là Chel. Lí lịch gốc của hắn không sạch sẽ nên mỗi lần xuất cảnh đều lấy tên giả thay thế, gần đây có người thấy hắn xuất hiện ở Nga, tôi đã cho người qua đó dò hỏi, rất nhanh sẽ có tin tức."
"Tiếp tục điều tra… Thời gian tới tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, cậu lo chuyện bên bến cảng đi. Còn nữa, tôi muốn yên tĩnh bên Tiểu Tây."
"Tôi hiểu rồi."
Không cần Ngụy Hàn nói rõ ràng thì Trần Tùng Bách cũng hiểu Ngụy Hàn đang thầm nhắc nhở anh, anh không nên chủ động đưa Bạch Du đến đây. Ngụy Hàn quả thật muốn yên tĩnh ở cùng Đổng Tây, sẵn tiện hưởng thụ sự chăm sóc của riêng mình cô, thậm chí dì Nga sau khi dọn dẹp xong cũng được phép ra về sớm, để lại không gian hai người cho bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...