Ký Ức Học Trò

Khi Văn Thiện tỉnh lại thì trời đã gần sáng rồi, khoảng 4, 5 giờ sáng. Cả người đều đau đớn khiến anh muốn ngồi dậy cũng không nỗi. Nhưng khi nhìn bên cạnh thì anh hết sức ngạc nhiên. Nó đang ngồi ngủ quên bên anh, vẻ mặt rất mệ mỏi. Văn Thiện hỏi thầm:

"Tiểu Yến? Sao em ấy lại ở đây?"

Rồi anh cố ngồi dậy tính vỗ vai nó nhưng lại muốn ngắm nhìn chút. Nó chống tay ở nguyệt thái dương và đôi mắt đang nhắm lại một cách an nhiên. Văn Thiện bất giác đưa tay sờ nhẹ khuôn mặt xinh xắn của nó:

"Tiểu Yến, em dậy đi. Sao em lại ở đây vậy?"

Nó khẽ giật mình thức dậy, vừa nhìn thấy Văn Thiện đã tỉnh lại thì nó liền vui mừng:

"Anh Văn Thiện, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi. Anh làm em sợ chết mất. Giờ anh thấy trong người thế nào rồi? Đã hết sốt chưa?"

Nó hỏi một hơi luôn không để người ta có cơ hội trả lời. Nhưng Văn Thiện đã nhận ra được giọng nó dần dần nghẹn ngào, anh biết nó đang rất lo lắng cho mình. Anh bỗng bắt lấy cổ tay nó và kéo mạnh lại. Cứ thế mà nó đã bất ngờ ngã vào người anh.

"Anh Văn Thiện... anh tính làm gì vậy?"

Khuôn mặt nó lúc này rất sợ hãi, không biết người con trai đang muốn làm gì mình? Văn Thiện vẫn ôm chặt lấy nó và khẽ thì thầm:

"Em đừng sợ, anh sẽ không làm gì em đâu. Anh chỉ muốn ôm em một chút thôi."

Nó khẽ gật đầu, rồi ngoan ngoãn ở trong vòng tay ấm áp của Văn Thiện. Nó tin anh, nếu anh nói sẽ không làm gì thì nhất định không làm gì. Văn Thiện vuốt nhẹ mái tóc của nó và hỏi:

"Sao em lại ở đây vậy Tiểu Yến?"

Nó đứng dậy và dùng tay vén gọn tóc của mình:

"Là bà nội lấy điện thoại của anh gọi cho em đó."

Ánh mắt nó nhìn những vết thương trên người Văn Thiện và hỏi:

"Thật ra tại sao anh lại bị thương như thế này vậy?"

Văn Thiện nhẹ lắc đầu:

"Không có gì."

Nó nhíu mày khó chịu:

"Không có gì mà bị thương như thế này sao?"

"ANH ĐÃ NÓI KHÔNG CÓ GÌ RỒI MÀ."

Văn Thiện bỗng tức giận quát lớn. Nó giật mình và lùi bước lại:

"Em...em chỉ là đang quan tâm anh thôi mà. Sao anh lại lớn tiếng với em?"

Nói xong thì nó rưng rưng nước mắt và quay lưng bỏ đi. Văn Thiện hoảng hốt với gọi theo:

"Tiểu Yến."


Nhưng nó đã chạy ra khỏi phòng và dóng cửa lại mất rồi. Vừa chạy ra khỏi phòng thì nó gặp bà Hương Thị đang từ ngoài trước đi vào. Thấy nó khóc lóc chạy ra thì bà Hương Thị liền hỏi:

"Có chuyện gì thế Tiểu Yến?"

Nó cố bình tĩnh nói:

"Anh Văn Thiện đã tỉnh lại rồi ạ. Giờ con phải về nhà."

Nói vừa dứt câu thì nó liền chạy nhanh đi không để bà Hương Thị có cơ hội hỏi thêm gì. Vì nếu bà hỏi tại sao lại khóc thì nó chẳng biết trả lời như thế nào.

Bà Hương Thị bước nhanh đến căn phòng và mở cửa bước vào. Bà nhìn thấy cháu trai Văn Thiện đang buồn bã trên giường.

"Hai đứa sao thế?"

Bà Hương Thị ngồi xuống bên cạnh Văn Thiện và nhẹ nhàng hỏi. Văn Thiện buồn bã nói:

"Lúc nãy con đã vô tình lớn tiếng với em ấy..."

Nghe xong bà Hương Thị tức giận đánh vào lưng Văn Thiện một cái và hỏi:

"Con đang làm gì vậy hả? Có biết suốt đêm qua con bé đã vất vả chăm sóc con như thế nào không? Nó chạy ra chạy vào đổi nước nóng cho con không biết bao nhiều lần mà giờ lại lớn tiếng với nó."

Đứa cháu trai này đúng làm bà tức chết đi được á. Văn Thiện nghe xong vốn thấy có lỗi rồi mà nay càng thấy mình có lỗi nhiều hơn, anh sai thật rồi.

...

7 giờ- ở trường học.

Hạ Vy và nó đã bắt Taxi đến thẳng trường luôn, chẳng thèm chờ ai qua nhà chở đi. Trên hành lang rộng lớn Hạ Vy và nó thấy cô bạn Yến Nhi đang đi phía trước.

"Chị hai Yến Nhi."

Nó cố tình gọi lớn. Yến Nhi nghe gọi thì vội quay người lại nhìn để coi là ai. Sau khi thấy là Tiểu Yến nó thì cô ấy khẽ lắc đầu và bước nhanh đến.

"Mày đang giở trò gì thế Tiểu Yến? Tự nhiên gọi tao là chị hai á."

Yến Nhi xô nhẹ nó và hỏi. Nó cười nói:

"Giờ mày đã là bạn gái của anh hai tao thì tất nhiên tao phải gọi mày là chị hai rồi. Không phải sao?"

Yến Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, ủa sao nó lại biết? Rõ ràng là cô ấy đã dặn Gia Lâm đừng nói với nó rồi. Cô ấy lúc này chợt nhớ ra bữa Gia Lâm nói trại mồ côi có chuyện mà nó chẳng có chút lo lắng nào. Haizz, xem ra Yến Nhi cô ấy đã rơi vào cái bẫy của hai anh em nó rồi.

Nó lại lên tiếng trêu chọc:

"Tao nghe nói là mấy ngày nay hai người ngọt ngào lắm hả?"

Yến Nhi liếc nhìn và nói:

"Đâu có bằng mày với anh Thiện đâu."


Nụ cười vui trên môi nó nãy giờ bỗng nhiên tan biến.

"Tao vào lớp trước nha."

Nói xong thì nó bước nhanh đi. Yến Nhi quay sang nhìn Hạ Vy đang đứng tựa tường bên cạnh và hỏi:

"Ủa nó sao vậy?"

Hạ Vy bước đến và khẽ lắc đầu:

"Chỉ là giận nhau thôi. Vào lớp đi."

Yến Nhi ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm gì chỉ nhẹ gật đầu rồi cùng với Hạ Vy vào lớp.

...

- Trưa 11 giờ 40.

Vừa tan học thì Văn Thiện liều mạng chạy xuống căn teen tìm nó, anh muốn xin lỗi nó. Phía sau Khánh Nghĩa đang cố đuổi theo, cậu thật sự muốn biết đã có chuyện gì. Tự nhiên sáng nay Hạ Vy gọi điện thoại bảo cậu không cần qua nhà chở cô đi học, giọng của cô rất tức giận.

Xuống tới căn teen thì Văn Thiện và Khánh Nghĩa chẳng thấy người yêu của mình ở đâu hết. Hình như Hạ Vy với nó đã về rồi. Văn Thiện chạy đến bàn mà tụi người Yến Nhi đang ăn trưa và hỏi:

"Tiểu Yến đâu rồi mọi người?"

Yến Nhi lạnh nhạt trả lời:

"Yến và Vy đã về rồi."

Khánh Nghĩa ngạc nhiên:

"Sao họ lại không chờ tụi anh mà về trước vậy?"

Yến Nhi dùng tay chỉ vào Văn Thiện và nói:

"Tụi em có biết gì đâu. Đi hỏi bạn thân của anh đi."

Khánh Nghĩa nhìn sang Văn Thiện và hỏi:

"Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy mày?"

Văn Thiện buồn bã lắc đầu:

"Không có gì đâu. Thôi tao có việc, tao đi trước."

Nói xong anh liền quay lưng đi. Khánh Nghĩa cứ đứng bực mình ở đó, thằng bạn chết tiệt này thật ra đã làm gì nó với Hạ Vy giận như vậy chứ? Và tại sao bị thương khắp người, Văn Thiện chằng có một lời giải thích.

Lúc này Yến Nhi nói với hai cô bạn - Huỳnh Thủy và Lùn:


"Tao đi nha."

Rồi cô ấy vội kéo tay Khánh Nghĩa đi:

"Chúng ta đi."

Khánh Nghĩa vừa đi theo vừa hỏi:

"Đi mà đi đâu hả Nhi?"

Yến Nhi vẫn bước nhanh và nói:

"Đây là lệnh của Vy. Anh cứ theo em là được rồi đừng hỏi nhiều nữa."

Huỳnh Thủy với Lùn nhìn theo. Huỳnh Thủy thở dài và nói khẽ:

"Mong hôm nay sẽ có lời giải đáp cho tất cả mọi chuyện."

...

Thật ra nó với Hạ Vy vẫn chưa về, cả hai đang trốn sau một cây cốt ở trong nhà gửi xe.

Tiểu Yến nó thật sự muốn biết tại sao Văn Thiện vô duyên vô cớ lại bị thương như vậy.

Hạ Vy cũng muốn biết Văn Thiện có phải là người Sói của hội Evil như cô nghĩ không nên mới dùng cách theo dõi này.

Nó với Hạ Vy đã nhìn thấy Văn Thiện vội vàng lấy xe đạp chạy đi. Nó khẽ bước ra và hỏi:

"Sao giờ Yến Nhi vẫn chưa ra vậy?"

"Yến, Vy, tụi tao ra rồi nè."

Yến Nhi kéo Khánh Nghĩa chạy ra và nói lớn. Không để người yêu của mình làm mất thời gian thì Hạ Vy đã lên tiếng nói:

"Mau lấy xe chạy theo Thiện. Em sẽ giải thích sau."

...

Cứ thế Yến Nhi chở nó, Khánh Nghĩa chở Hạ Vy chạy theo sau Văn Thiện. Tụi nó rất cẩn thận, không dám theo sát quá vì sợ anh sẽ phát hiện.

Văn Thiện không chạy về nhà mà chạy đến nhà vệ sinh gần công viên. Nó khẽ nhíu mày, anh đến đây làm gì? Hạ Vy thì lo lắng, không lẽ người Sói sắp xuất hiện ư?

Khoảng 20 phút sau văn Thiện từ phòng vệ sinh bước ra với một bộ đồ gấu đen, trên tay anh còn cầm đầu gấu và chiếc hộp nhỏ cùng với một tấm bản ghi là:

"Nếu bạn bị STRESS hãy trút giận VÀO TÔI!!! 50.000đ/ 1 lượt. 3 phút."

Nó đoc xong thì liền ngây người ra, anh vì tiền mà đứng yên cho người ta đánh sao? Anh có phải quá ngốc không?

Văn Thiện đặt chiếc hộp với tấm bản kia xuống đất và đội đầu gấu vào rồi cầm hai găng tay đấm bốc đi qua đi lại.

Tụi nó đều nhìn thấy có vài người bỏ 50 ngàn vô chiếc hộp rồi đeo găng tay đấm bốc và đánh liên tục vào con gấu đen, tức là hotboy Văn Thiện. Họ trút giận trong lòng mình qua những chú đấm, cứ đấm mạnh vào người anh.

Nhìn thấy Văn Thiện đứng yên chịu trận như vậy tụi nó ai cũng bất ngờ và đau lòng thay.

Lúc này có một người đàn ông trung niên với dáng người rất con bước đến gần Văn Thiện và hỏi:

"Nếu tao cho mày 1 triệu thì sao? Tao có thể đánh mày suốt một tiếng không?"


Văn Thiện không do dự gật đầu và đưa cho người đàn ông găng tay đấm bốc. Đàn ông nhếch miệng cười khinh thường và bỏ hai tờ 500 ngàn vào chiếc hộp dưới đất.

Nước mắt của Tiểu Yến nó bỗng tuôn rơi như mưa, không cách nào cầm lại được. Mọi người có thể cảm nhận được người đàn ông đó ra tay rất mạnh. Văn Thiện đã ngã xuống mà ông ta vẫn không dừng tay, cứ vừa đánh vừa đạp vào người anh.

"DỪNG TAY, MAU DỪNG TAY LẠI."

Nó nghẹn ngào thét lớn lên và chạy nhanh đến. Tụi người Hạ Vy vội gọi:

"Này Tiểu Yến..."

Nó mặt kệ tất cả mà lao đến ôm lấy Văn Thiện đang nằm dưới đất, cũng chẳng quan tâm chân của người đàn ông đó đang sắp đạp mạnh xuống.

Văn Thiện thấy nó đang ôm mình và thấy chú đạp của người đàn ông đó sắp rơi xuống người nó thì hoảng hốt, muốn ôm nó quay lại. Nhưng bộ đồ gấu quá nặng nề khiến cho anh không thể nhanh lẹ như thường được.

Trong khoảng khắc nguy hiểm thì Hạ Vy xông vào đá chân ông ta ra:

"Ông mau cút đi cho tôi."

Chân của người đàn ông đó đau đớn vô cùng nên đành quay lưng đi. Văn Thiện cởi bỏ cái đầu gấu nặng nề quãng qua một bên rồi cố đỡ nó dậy và hỏi:

"Em có bị làm sao không Tiểu Yến?"

Nó vội lắc đầu và nghẹn ngào hỏi:

"Tại sao anh lại làm công việc này chứ?"

Văn Thiện nhìn tụi nó và buồn bã nói:

"Anh cần có tiền để lo cho bà nội anh...và...để đóng tiền học nữa..."

Nghe xong thì Khánh Nghĩa tức giận hỏi:

"Vậy sao mày không cho tao biết chứ? Có bạn bè làm gì hả thằng quỷ?"

Lúc này Yến Nhi từ phía sau chạy tới hoảng hốt nói:

"Nguy rồi, người Sói lại xuất hiện. Hắn ta vừa đánh cướp một tiệm vàng cách đây vài phút."

Hạ Vy là người quan tâm chuyện này nhất, cô giựt lấy điện thoại trên tay Yến Nhi xem. Trên mạng đúng thật là có một video quay lại cảnh tượng người Sói đánh cướp tiệm vàng cách đây vài phút.

Xem xong Hạ Vy ngẩng đầu nhìn Văn Thiện và hỏi thầm:

"Mình đã hiểu lầm anh ta thật sao?"

Nó vội nói:

"Chúng ta mau đến đó xem thử đi."

Hạ Vy nhẹ lắc đầu:

"Mày đưa anh Thiện đến bệnh viên đi, anh ấy bị thương không nhẹ đâu. Còn chuyện người Sói thì để tụi tao lo cho. Yến Nhi, anh Nghĩa, chúng ta đi"

Vừa dứt câu thì cô cùng Yến Nhi và Khánh Nghĩa quay lưng đi, đến tiệm vàng mới bị đánh cướp coi thử.

*******Hết chương 60********

Đọc tiếp nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui