Ký Ức Học Trò

Một buổi tối yên tỉnh, mặt trăng vừa sáng vừa tròn. Khung cảnh này người nhìn thấy, sẽ quên hết những buồn phiền trong cuộc sống. Nó đang ngồi học bài trong phòng nhìn ra cửa sổ mà nở khẽ nụ cười tươi, khung cảnh trước mắt nó đẹp quá.

"Cốc cốc." - Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên phá mất không gian yên tỉnh của nó.

"Xin mời vào, cửa không khoá ạ." - Nó xoay đầu lại và nói.

Người mở cửa bước vào chính là anh hai nó, Gia Lâm.

"Ủa anh hai đi làm thêm về rồi hả?"

Nó nhẹ nhàng đứng dậy, vì nó biết Gia Lâm tìm mình để nói chuyện gì mà. Gia Lâm cẩn thận dóng cửa lại, hai người lớn nhà này không hề hay biết gì về hội Nhân Ái nên mỗi lần muốn nói về hội thì hai anh em đều hết sức cẩn thận.

"Mày không sao chứ?" - Gia Lâm vội hỏi.

Thường ngày y không bật lộ cảm xúc nhưng đối với đứa em gái này thì y lại vô cùng quan tâm và lo lắng. Nó khẽ lắc đầu:

"Dạ em không sao. Mà anh hai có tin gì về người Sói đó không?"

Gia Lâm ngã lưng vào cánh cửa và thở dài:

"Tao đã thăm dò rồi nhưng cả cảnh sát chẳng tra ra được hắn ta là ai, chỉ biết hắn ta là người của hội Evil thôi."

Nó khẽ nhíu mày lại, cả cảnh sát cũng không tra ra được sao? Gia Lâm suy nghĩ rồi nói:

"Mà tao thấy lạ quá, không bình thường chút nào hết. Lần trước tao đã cùng với Yến Nhi đến phòng khám Evil mở, để lấy mẫu thuốc. Đúng ra bọn họ phải hết sức cẩn thận nhưng lại bị Yến Nhi dụ đi một cách dễ dàng."

Tình hình bữa đó nó cũng nghe kể lại rồi, giờ nghĩ lại thì đúng là có gì đó khác thường thật. Tụi nó với cảnh sát đã mấy lần xoá sổ nơi buôn bán của hội Evil rồi mà, đáng lẽ họ nên dề phòng chứ? Nó nhìn anh hai mình mà buột miệng hỏi:

"Có khi nào bọn họ đang bày kế hại mình không?"

Gia Lâm khẽ nhắm mắt lại, suy nghĩ. Bên hội Evil cũng biết sơ về hội Nhân Ái, sự nghi ngờ của nó cũng không phải không khả năng...

"Cảnh sát tính ngày mai hành động, để tao đi theo coi như thế nào." - Gia Lâm lạnh nhạt nói.

Nghe xong nó vội nói:

"Vậy anh hai nhớ cẩn thận nhé."


Gia Lâm nhẹ gật đầu:

"Mày không cần nói, tao cũng biết mà."

...

- Sáng hôm sau.

Vẫn như mọi khi Khánh Nghĩa với Hạ Vy với Văn Thiện đến nhà nó để cùng nhau đến trường. Khi nhìn thấy Văn Thiện thì nó khẽ giật mình, vì khuôn mặt anh hôm nay đầy vết bầm tím. Nó lo lắng hỏi:

"Anh Văn Thiện, anh sao vậy? Sao lại bị thương như thế này?"

Văn Thiện gượng cười:

"À hôm qua có vài thằng côn đồ tìm chuyện với bà nội anh nên có đánh nhau một chút..."

Nó bước đến đưa tay sờ nhẹ những vết bầm tím trên khuôn mặt Văn Thiện:

"Chắc đau lắm hả?"

Văn Thiện lắc đầu rồi cười nói:

"Anh không sao, em đừng lo mà. Chúng ta đi học thôi."

Khánh Nghĩa lúc này lên tiếng trêu chọc:

"Này Tiểu Yến, đang trước nhà em đó. Hai người ngọt ngào như vậy, bộ không sợ ba mẹ nhìn thấy à?"

Nghe vậy nó bất giác xoay đầu lại nhìn, cũng may là ba mẹ nó đang bận nấu ăn chẳng hề để ý. Văn Thiện liếc nhìn Khánh Nghĩa:

"Tốt nhất là mầy đừng bao giờ ngọt ngào với Vy trước mặt tao nha thằng quỷ."

Nó vừa đẩy Văn Thiện đi vừa nói:

"Thôi chúng ta đi học đi, đừng ở đây chọc qua chọc lại nữa."

Hạ Vy nhìn nó mà nháy mắt:

"Nếu họ không chịu đi thì chúng ta sẽ tự đi. Mày dẫn xe đạp ra, tao chở mày."

Nghe xong Văn Thiện và Khánh Nghĩa bỗng đông tâm nói:

"Đừng, anh chở em đến trường ngay mà."

Hạ Vy với nó nhìn nhau mà bật cười, họ biết cách khiến cho hai người con trai này ngoan ngoãn mà.

Bốn người họ vui vẻ đạp xe đến trường, dưới bầu trời xinh đẹp. Nó ngồi phía sau Văn Thiện mà hỏi khẽ:

"Anh không sao thật chứ?"

Văn Thiện nắm lấy bàn tay nó đang đặt ở eo mình:

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi, em cứ yên tâm đi."

Nó nhẹ gật đầu:

"Lần sau anh nhớ cần thận đó. À bà anh có sao không?"

Văn Thiện lắc đầu và cười nhẹ:

"Bà anh không sao hết, cảm ơn em nha Tiểu Yến."

Nó nhẹ nhàng ngã đầu lưng người con trai:


"Em chỉ mong anh không bị thương...anh bị thương...trong lòng em rất khó chịu."

Nghe được những lời đó của nó đúng ra Văn Thiện nên vui nhưng không hiểu tại sao ánh mắt anh lại rất buồn.

...

Tụi nó vừa đến trước cổng trường học thì đã nhìn thấy cô bạn Yến Nhi đang dẫn xe đạp, chạy ra với vẻ mặt lo lắng. Nó vội nhảy xuống xe, chạy đến chặn đường Yến Nhi và hỏi:

"Yến Nhi, mày tính đi đâu vậy?"

Yến Nhi vẫn là vẻ mặt lo lắng, cô ấy nói:

"Tao thấy trên mạng trực tiếp một vụ cháy, tao nhận ra chỗ đó chính là phòng khám của Evil. Hôm qua Gia Lâm có nhắn nói nay anh ta sẽ cùng cảnh sát đến đó."

Nghe xong thì vẻ mặt nó liền tái xanh:

"Anh hai..."

Văn Thiện và Khánh Nghĩa hoảng hốt nhìn nhau. Hạ Vy vẫn là người bình tỉnh nhất, cô vội lên tiếng nói:

"Chúng ta mau đến đó xem đi."

Thế là tụi nó vội xoay đầu xe đi. Yến Nhi lúc đó chẳng biết bản thân mình bị làm sao nữa, trong lòng cô ấy đầy lo sợ và hai hàng nước mắt bất giác lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp đó. Cô ấy vừa đạp xe vừa tự hỏi, bảng băng Gia Lâm đáng ghét đó từ bao giờ lại quan trọng với cô ấy đến thế?

...

Khi tụi nó đến thì đã nhìn thấy cảnh sát và phóng viên vây quanh phòng khám đang bị cháy. Khánh Nghĩa và Hạ Vy ngạc nhiên xoay lại nhìn nhau, sao lại có nhiều phóng viên vậy. Hạ Vy vội nói:

"Mau mặc áo khoác và đội nón đi."

Văn Thiện nhíu mày lại:

"Hôm nay anh quên mang theo rồi."

Nó vừa mặc áo khoác vào vừa nói:

"Vậy anh ở đây giữ xe đi, bọn em vào xem là được rồi."

Yến Nhi là người đầu tiên lao nhanh đến căn nhà đang cháy đó, cô ấy xen vào đám đông đưa mắt lo lắng nhìn xung quanh tìm bóng hình quen thuộc. Nhưng tìm mãi chẳng thấy đâu, không lẽ y xảy chuyện rồi sao?

Trong lúc Yến Nhi đang thất vọng thì có người nào đó đã nắm lấy cổ tay cô ấy, nhìn thì mới biết là Tiểu Yến nó.

"Mày đi theo tao." - Nó vừa kéo Yến Nhi vừa nói.

Nó kéo Yến Nhi đi vòng qua ra sau căn nhà, nơi có một người con trai đang đứng tựa lưng vào tường với vẻ mặt mệt mỏi. Đó chính là Gia Lâm, cả người y đầy bụi cát.


Yến Nhi không biết vì sao lại bất chấp tất cả lao đến ôm lấy Gia Lâm, trước mặt mọi người. Gia Lâm thoáng ngạc nhiên, sao người con gái này lại hành động như thế? Hạ Vy và nó cũng ngạc nhiên, đây có phải là cô bạn Yến Nhi của tụi nó thật không?

Gia Lâm nhìn Yến Nhi và hỏi khẽ:

"Này Yến Nhi, cô đang làm gì thế?"

Yến Nhi khẽ giật mình buông Gia Lâm ra ngay lập tức rồi bối rối xoay qua chỗ khác. Thấy vậy nó liền lên tiếng hỏi:

"Anh hai có sao không? Có bị thương ở đâu không?"

Ánh mắt Gia Lâm nãy giờ vẫn nhìn về phía Yến Nhi, không rời:

"Ờ tao không sao."

Khánh Nghĩa vội hỏi:

"Thật ra tại sao lại bị cháy nổ vậy ạ?"

Vị cảnh sát ban nãy đã dẫn tụi nó đến gặp Gia Lâm, lúc này lên tiếng giải thích:

"Là do bình Oxy. Hồi sớm anh và Lâm đến tính bắt bọn Evil, mà mở cửa xông vào thì chẳng thấy gì hết. Đang đi đòng vòng thì bỗng nhiên cháy nổ nhưng cũng may, tụi anh chạy ra ngoài kịp."

Nó khẽ nhíu mày và nói:

"Xem ra bọn Evil này đang bày mưu hại chúng ta."

Hạ Vy nhìn phóng viên đang vây quanh đằng trước mà suy nghĩ, rồi khẽ lắc đầu:

"Không phải đâu, mục đích của họ chắc chỉ là để cảnh cáo chúng ta thôi. Mọi người nghĩ thử xem, đây chỉ là vụ cháy nhỏ thôi làm sao đám phóng viên kia có thể đến ngay? Là bọn Evil cố tình kêu họ đến."

Nghe Hạ Vy nói xong mọi người thoáng ngạc nhiên. Không lẽ ý kêu phóng viên đến để trục tiếp vụ cháy nổ này cho hội Nhân Ái thấy, xem như lời cảnh cáo sao? Nếu như vậy tụi nó đã bị lộ hết rồi ư?

********Hết chương 46*********

Đọc tiếp nhé mọi người


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui