Ký Ức Học Trò

Bầu trời một màu xanh tươi mát, những đám mây trắng tự do tự tại chơi đùa với gió. Một phong cảnh như thế thật khiến cho mọi người đều thấy thoải mái, rất thích hợp với một ngày nghỉ

Tại ở quán cà phê Trầm, một trong 20 quán cà phê lãng mạn ở thành phố. Xung quanh quán đều là cây trầm hương, những khi gió thổi qua luôn mang theo mùi hương dịu nhẹ.

Hai người đang ngồi đối điện nhau, là một đôi trai gái. Người con trai thanh tú vì bộ đồ đang khoác trên người, áo thun trắng với chiếc quần jean. Người con gái đang khoác trên người một chiếc đầm jean ngắn tới đùi, mái tóc đen đài được vén gọn một bên, trông cô vừa xinh đẹp vừa cá tính.

Đó chính là Khánh Nghĩa với Hạ Vy, chứ chẳng phải ai xa lạ hết

"Sao tự nhiên lại chở em đến đây?" – Hạ Vy vừa nhìn xung quanh vừa hỏi.

Khánh Nghĩa khẽ cười:

"Từ khi chính thức quen nhau tới giờ thì chúng ta chưa có buổi hẹn hò nào. Toàn đi làm nhiệm vụ của hội không à."

Hạ Vy từ sớm giờ đang thắc mắc, tại sao tự nhiên Tiểu Yến nó gọi nói cô và Khánh Nghĩa hôm nay không cần đi làm nhiệm vụ. Hoá ra là Khánh Nghĩa cậu âm thầm sấp xếp.

"Bộ anh không thích làm nhiệm vụ hả? Em thấy chúng ta đang làm chuyện tốt mà." - Hạ Vy khẽ tựa lưng vào ghế và hỏi.

Khánh Nghĩa nhẹ lắc đầu:

"Không phải vậy...chỉ là anh muốn chúng ta có một buổi hèn hò lãng mạn thôi."

Buổi hèn hò lãng mạn? Hạ Vy khẽ cười, quán cà phê này đúng là lãng mạn thật đấy. Không ngờ cô lại có người yêu thích lãng mạn như thế này. Nhưng sao cậu lại đi yêu một người nhạt lẽo như cô cơ chứ?

"Quán này đẹp thật đấy. Mà sao anh tìm được quán này vậy?" - Hạ Vy nhìn Khánh Nghĩa mà hỏi khẽ.

Khánh Nghĩa đặt ly nước trên tay xuống bàn và cười nhẹ:

"Là anh hỏi Lùn đấy. Lùn quả đúng là nhà ấm thực của chúng ta mà."


Ha Vy vừa gật đầu vừa cười nói:

"Phải, phải rồi. Muốn biết quán ăn nào ngon thì chỉ cần hỏi Lùn là biết ngay à."

Khánh Nghĩa bỗng nhiên đứng dậy bước đến rồi ngồi xổm xuống và nắm tay Hạ Vy mà nói:

"Đừng nói chuyện của người khác nữa, nói chuyện của chúng ta."

Hạ Vy hơi đơ người ra, cô lắp bắp hỏi:

"Chuyện...của...chúng...ta...là chuyện gì?"

Khánh Nghĩa khẽ nở một nụ cười tươi:

"Anh có quà tặng em nè!"

Hạ Vy ngồi yên ở đó, tuy cô không hỏi là quà gì nhưng trong lòng cô lại đầy tò mò. Khánh Nghĩa lấy từ túi quần ra một hộp nhung, cậu đưa đến trước mặt Hạ Vy và khẽ bật nấp lên. Hạ Vy thoáng ngạc nhiên, trước mặt cô giờ là một cặp nhẫn bạc.

Khánh Nghĩa nói giọng ngọt ngào:

"Anh đã cố ý đặt người ta làm riêng, hai chiếc nhẫn này đều có tên của chúng ta."

Rồi cậu lấy một chiếc nhẫn ra, đeo vào ngón tay xinh đẹp của Hạ Vy:

"Hãy để anh luôn bên em nhé."

Hạ Vy biết rõ cậu không phải đang có ý cầu hôn, mà cậu chỉ muốn hai người đeo nhẫn cặp với nhau thôi. Cô nhẹ gật đầu, thay câu trả lời. Trước giờ cô vốn là người nhạt lẽo, không biết nói những lời ngọt ngào. Nhưng cô luôn biết trân trọng tình cảm của người khác dành cho mình.

...

Ở một gốc phố nào đó, đang có một người con gái đứng chờ ai đó. Người con gái ấy chính là Yến Nhi, lúc nào cô ấy xuất hiện cũng với bộ đồ năng động hết cả.

"Sao gọi mình ra, lại chẳng thấy bóng dáng đâu?" - Yến Nhi dùng tay che nắng và bực mình bẩm lẩm.

Sáng lúc cô ấy đang ngon giấc thì tự nhiên bảng băng Gia Lâm gọi điện thoại đến, bảo cô ấy ra ngoài. Nhưng đứng chờ cả buổi rồi mà chưa thấy y đến nữa, đúng là đáng ghét mà.

Lúc này một người con trai đạp xe, tỏa sáng với bộ vest đen sang trọng. Yến Nhi thấy mà ngạc nhiên vô cùng, trời ơi cô ấy không nhìn nhầm đó chứ? Đó chính là bảng băng Gia Lâm, y hôm nay đi đâu mà bận mặc sang trọng dữ vậy?

Gia Lâm dừng xe lại trước mặt Yến Nhi rồi thẩy một túi đồ vào người cô ấy:

"Thay đồ nhanh đi."

Yến Nhi nhìn vào túi đồ trên tay mình, hoá ra là một chiếc đầm xanh dương nhạt. Rồi nhìn lại bên ngoài túi, ôi trời là hàng hiệu.

Yến Nhi ngước mặt lên nhìn Gia Lâm chằm chằm:

"Là ý gì? Tôi không hiểu."

Cô ấy thật không hiểu, bảng băng Gia Lâm này rốt cuộc đang muốn giở trò gì đây.

Gia Lâm chạm rãi bước xuống xe và lạnh nhạt nói:


"Cô sẽ đi làm nhiệm vụ với tôi."

Yến Nhi nghe xong trợn trừng mắt nhìn Gia Lâm:

"Đi làm nhiệm vụ với anh? Sao không phải với người khác cơ chứ?"

Gia Lâm mất kiên nhẫn liếc nhìn người con gái:

"Nhanh. Tôi không có nhiều thời gian để ở đây lắm lời với cô đâu."

Yến Nhi khó chịu nhíu mày lại:

"Nhưng anh bảo tôi thay đồ ở đâu đây?"

Gia Lâm thở ra một hơi thật dài, chắc không phải người con gái này bị mù chứ? Y chán nản nói:

"Cô xoay lưng lại nhìn cho kỉ đi."

Yến Nhi khó hiểu, xoay lưng lại nhìn thì giật mình. Trước mặt cô ấy bây giờ là một tiệm làm tóc lớn. Trời ơi là trời, cô ấy đã đứng chờ cả buổi rồi, mà sao lại không phát hiện ra tiệm tóc này?

"Đây là người quen của tôi, mau vào thay đồ đi." - Gia Lâm vừa lướt qua người Yến Nhi vừa nói.

Y đi thẳng vào tiệm tóc ấy, chẳng đợi chờ ai. Yến Nhi nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy bực tức trong lòng, sao cô ấy luôn phải đi làm nhiệm vụ với bảng băng đáng ghét này chứ?

Cho dù trong lòng không hề muốn kế bên Gia Lâm như thế nào chăng nữa thì Yến Nhi cũng không thể từ chối được, vì nhiệm vụ của hội từ trước tới giờ luôn giúp đỡ người khác. Và cô ấy yêu thích công việc này.

Haizz thôi cứ xem như số mạng của Yến Nhi cô ấy xui xẻo đi, tối ngày cứ gặp bảng băng đáng ghét như Gia Lâm, một người lúc nào cũng nói móc cô ấy.

Gia Lâm vốn đã vào trong tiệm tóc đó rồi nhưng lại thiếu ai đó nên vội trở ra, y ra tới ngoài thì thấy người con gái đang đứng đơ người ra. Y hỏi lớn:

"Này Yến Nhi, cô đang làm gì ở đó vậy?"

Tiếng gọi của Gia Lâm đã khiến Yến Nhi từ trong suy nghĩ riêng mình mà giật mình trở về với hiện tại: "Hả?"

Gia Lâm đứng khoanh tay lại để trước ngực và nói:

"Hả gì mà hả? Mau vào đùm đi."


Yến Nhi nhẹ gật đầu rồi bước nhanh vào. Gia Lâm nhờ người trong tiệm trang điểm nhẹ cho Yến Nhi, rồi cho cô ấy vào phòng vệ sinh thay đồ.

Khoảng 30 phút sau Yến Nhi từ phòng vệ sinh bước ra với chiếc đầm thun mịn màu xanh dương nhạt trên người, chiếc đầm tuy hoạt tuyết đơn giản nhưng lại trông sang trọng vô cùng.

Gia Lâm đang ngồi nhờ người ta đánh một lớp phấn lên môi để trông sắc mặt y khó coi chút. Khi nhìn thấy người con gái bước ra thì Gia Lâm y liền đứng dậy, không thể rời mắt khỏi. Và vô thức bước tới, rồi dùng tay kéo đồ buột tóc Yến Nhi ra.

Mái tóc đen dài của người con gái nhẹ nhàng buông xoã xuống đôi vai, khoảnh khắc ấy thật xinh đẹp. Yến Nhi nhìn Gia Lâm với ánh mắt ngạc nhiên:

"Anh đang làm gì thế?"

Gia Lâm nhẹ giọng nói:

"Cô xoã tóc, trông xinh đẹp hơn."

Giọng nói của y bây giờ rất êm tai, chẳng hề lạnh lùng như mỗi khi. Và đã khiến cho Yến Nhi bất giác đỏ mặt, cô ấy vội xoay mặt qua chỗ khác và hỏi:

"Hôm nay...phải làm nhiệm vụ gì?"

Gia Lâm lúc này mới thu hồi ánh mắt của mình về, y lạnh nhạt nói:

"Đóng giả hai anh em giàu có."

Yến Nhi nghe xong thì vội xoay lại, nhìn Gia Lâm với ánh ngạc nhiên:

"Hả? Anh và tôi sẽ đóng giả làm anh em?"

******Hết chương 41*******

Thật ra Gia Lâm đang tính làm nhiệm vụ gì mà bắt Yến Nhi giả vờ làm anh em với mình? Sứ mời mọi người đón đọc tiếp nhé


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui