Ký Ức Đẹp Nhất

Biên tập: Thiên Duyên

_____

[Phần trưởng thành]

Bảy năm sau, trong sân trường B đại.

Từ Gia ra khỏi phòng học, lớp trưởng gọi cậu lại:

“Từ Gia, tối nay có hoạt động với sinh viên bên viện Hóa học, cậu đến không?”

“Không, tối nay tớ còn bản thảo phải làm cho kịp, các cậu chơi đi.” Từ Gia cười nói.

“Vậy được, có rảnh thì cùng nhau chơi.” Đối phương vẫy tay chào tạm biệt.

Từ Gia đến căn tin ăn cơm rồi mới về phòng, tắm xong liền bắt tay sửa chữa bản thảo phải giao cho nhà xuất bản của trường.

Tốn mấy tiếng mới sửa xong bản thảo, Từ Gia gửi mail cho bên kia, sau đó mở QQ gửi tin nhắn cho bên biên tập bản thảo, rồi thuận tay mở mấy tin nhắn chưa đọc.

Di Nhạc: Gia Gia be be, be be ~ dạo này cậu có bận không, có đang nhận kịch nào không?

Di Nhạc: Là như vầy, tớ đã xin được quyền của 《Bích lạc hoàng tuyền》(Cùng trời cuối đất) rồi! Ha ha ha ha ha! Còn nữa còn nữa, Tiêu ca đã đồng ý làm chủ dịch (người lồng tiếng chính) rồi, nếu cậu không bận thì giúp tớ với nha ~ tớ thấy vai Mộ Khinh Y hợp với cậu lắm, cậu thấy sao?

Người nhắn là Di Nhạc – kế hoạch của xã đoàn kịch truyền thanh “Hội thanh chế tác”.

Lúc học đại học, Từ Gia đánh bậy đánh bạ vào giới, phối vài kịch truyền thanh, trong đó có mấy bộ hợp tác với Di Nhạc, trước đó đoàn kịch họp mặt cậu cũng tới, có thể xem là người quen.

Thời gian nhắn tin vào chừng nửa tiếng trước, Từ Gia nhìn nội dung mà nhíu mày.

《Bích lạc hoàng tuyền》là một bộ tiểu thuyết đam mỹ, Di Nhạc luôn muốn xin quyền cho kịch truyền thanh, nhưng tác giả vẫn không có ý định trao quyền, không chỉ vậy, theo cậu biết thì tác giả chưa bao giờ trao quyền cho bộ tiểu thuyết nào của mình, không ngờ Di Nhạc lại xin được, còn lôi được Thẩm Tiêu đã lui giới đã lâu trở về.

Hiện giờ Từ Gia đang trong học kỳ cuối của nghiên cứu sinh, sắp sửa vào nghề, đối với lồng tiếng đã bắt đầu trạng thái lui giới, nhưng nếu là 《Bích lạc hoàng tuyền》, cậu bằng lòng phối một lần.

Ngẫm lại sắp xếp sắp tới của mình, cậu trả lời đối phương.

Mạc Vong Lưu Niên (Đừng quên năm xưa): Online rồi đây, vừa nãy đang bận.

Mạc Vong Lưu Niên: Văn đại đã trao quyền rồi? Chúc mừng nhé [tặng hoa]

Mạc Vong Lưu Niên: Dạo này hơi bận, nhưng nếu là Bích Lạc thì không thành vấn đề, tớ sẽ cố gắng sắp xếp thời gian. Không ngờ Tiêu ca lại đồng ý, chúc mừng Nhạc Nhạc.


Di Nhạc: Hihi, Gia Gia tốt nhất, tối nay tớ sửa lại lời kịch cho cậu, trước đó thử giọng cho lão Đại nghe cái đã ~

Dường như đối phương chờ cậu trả lời nãy giờ, vừa nhắn qua đã đáp lại ngay, giọng điệu cực kỳ hưng phấn.

Mạc Vong Lưu Niên: Lão Đại?

Di Nhạc: Chính là Văn đại đó, Lão Đại là nickname, ha ha.

Mạc Vong Lưu Niên: Thì ra là thế(*^__^*).

Di Nhạc: Ây da, Gia Gia vào xã đoàn của bọn tớ đi, tớ sẽ đối xử tốt với cậu!

Mạc Vong Lưu Niên: Ầy, tớ thích tự do hơn [mỉm cười]

Di Nhạc: QAQ

Thảo luận với Di Nhạc về nội dung 《Bích lạc hoàng tuyền》xong, Từ Gia dứt khoát lên mạng tìm 《Bích lạc hoàng tuyền》để đọc. Trước đây cậu đã xem tiểu thuyết này rồi, nhưng đó là chuyện trước kia, nếu hiện giờ muốn thử âm, xem lại lần nữa rất có lợi cho cậu nghiên cứu tâm lý nhân vật.

《Bích lạc hoàng tuyền》có bối cảnh giá không, thiên hạ phân thành bốn nước, Nguyên quốc đứng đầu, Chu quốc thứ chi, Thuấn quốc thứ ba, Nghiêu quốc nhỏ nhất.

Năm Nguyên Hòa thứ ba mươi mốt, Nguyên đế băng hà, tân đế Nguyên Chiêu kế vị, đổi quốc hiệu thành Vi Chiêu. Cùng năm, tài ba dị sĩ khắp thiên hạ tề tụ về kinh đô Nguyên quốc —— Điến Kinh, kinh đô nhìn như phồn hoa nhưng thực chất cuồn cuộn sóng ngầm, thế lực khắp nơi mặt ngoài yên ổn lại hết sức căng thẳng.

Thiếu niên hào hoa phong nhã xuất chúng – Mộ Khinh Y; cung chủ Linh Cừ có thân phận tôn quý cùng tài bày mưu nghĩ kế – Bách Lý Càn; truyền nhân Y Cốc nửa chính nửa tà – Chu Thạch Bích; tân đế trông thì ngu ngốc vô năng nhưng thực chất nằm gai nếm mật – Nguyên Chiêu.

Nhìn bên ngoài thì thân phận bốn người không liên quan, thế mà lại chung một nhịp thở.

《Bích lạc hoàng tuyền》 được chia thành hai quyển thượng – hạ, quyển thượng là về giang hồ, quyển hạ chủ yếu về chiến trường. Quyển đầu nói về tri kỷ uống rượu ngâm xướng, yêu hận tình cừu khoái ý nhân sinh, quyển sau nói về trách nhiệm thân phận, quốc gia thiên hạ công thành tướng tử(*).

(*) Muốn lập công lớn thì tướng phải hy sinh.

Di Nhạc tìm Từ Gia để thử vai Mộ Khinh Y, trong truyện Mộ Khinh Y và Bách Lý Càn là CP chính, nhưng Từ Gia lại để ý Chu Thạch Bích và Nguyên Chiêu hơn.

Nguyên Chiêu là một trong những phối hợp diễn chính – Boss cuối của toàn truyện, là CP phụ với Chu Thạch Bích, mẹ là phi tử Chiêu Phi được đương kim Nguyên đế sủng ái nhất. Khi Nguyên Chiêu tám tuổi, Chiêu Phi bị ám sát bỏ mình, cũng trong năm đó Nguyên Chiêu trượt chân rớt xuống nước suýt chút nữa chết đuối trong hồ hoa sen ở hậu hoa viên điện hoàng tử, sau khi được cứu lại phát hiện trước đó bị người hạ kịch độc, tuy thái y trong cung đã cứu chữa, nhưng lại bó tay hoàn toàn với di độc tiềm tàng trong cơ thể.

Năm thứ hai, Nguyên Chiêu được Nguyên đế bí mật đưa tới Y Cốc, gặp truyền nhân thần y Dược Cốc Tử ở Y Cốc —— Chu Thạch Bích.

Vì cứu Nguyên Chiêu, Chu Thạch Bích dùng chính máu mình làm thuốc dẫn, bức di độc trong cơ thể Nguyên Chiêu ra ngoài, hai người cùng sống trong cốc mười một năm, nói là thanh mai trúc mã cũng không đủ.

…… Thanh mai trúc mã.

Lần thứ hai đọc truyện này, Từ Gia vẫn bất giác hoảng hốt, nhớ đến ngày đầu năm ấy vừa đến H thị, Vệ Lăng Dương lao từ trên lầu xuống, đụng mình ngã trên đất.


Sau một thoáng do dự, cậu lại mở QQ của Di Nhạc.

Mạc Vong Lưu Niên: Nhạc Nhạc, nếu thử âm thì tớ muốn thử Chu Thạch Bích.

Di Nhạc: Hả? Chu Thạch Bích ư? Nhưng tớ thấy Gia Gia hợp với Mộ Khinh Y hơn, còn Chu Thạch Bích thì tớ định mời A Thanh.

A Thanh mà cô nói là CV Yến Vô Thanh trong xã đoàn kịch truyền thanh, Từ Gia cũng quen.

Trong truyện, Chu Thạch Bích là một mỹ nhân yêu nghiệt nửa chính nửa tà, so với Từ Gia thì giọng của Yến Vô Thanh hợp với nguyên tác hơn, nếu Di Nhạc đã nói vậy thì Từ Gia không nói thêm nữa.

Thực ra như vậy cũng tốt, nếu cậu thực sự lồng tiếng cho Chu Thạch Bích, chẳng khác nào tự vạch trần vết sẹo, cần gì phải vậy.

Vừa mới out QQ, di động cậu bỗng vang lên, màn hình hiển thị là Cận Hạo.

Từ Gia thấy tên hắn, theo bản năng nhìn đồng hồ dưới góc phải máy tính, nhận ra đã hơn 7 giờ, nghĩ bụng “Thôi toi rồi”, sau đó nhanh chóng tắt máy, vừa nhận điện thoại vừa ra ngoài:

“Tớ đang trên đường đi, sẽ đến ngay …”

“Hừ.” Bên kia điện thoại truyền tiếng cười nhạo của Cận Hạo, biếng nhác bảo, “Im ắng thế kia, chắc đường do nhà cậu mở quá?”

“Lại bị cậu phát hiện rồi.” Hai người quen biết nhiều năm, bị hắn nói trắng ra Từ Gia cũng chẳng thấy ngại, “Hiện giờ ta đang ra ngoài thật, chỗ tớ rất gần sân vận động, sẽ tới nhanh thôi.”

Hôm nay là ngày Cận Hạo đến B thành biểu diễn, bắt đầu lúc 8 giờ 30 ở trung tâm sân vận động, từ sáng Cận Hạo đã dành chỗ ngồi VIP cho cậu, không ngờ hôm nay biên tập bên xuất bản nhà trường lâm thời giục bản thảo, lại thêm Di Nhạc tìm, nhất thời cậu quên nhìn thời gian, hiện giờ cách giờ khai mạc còn chưa tới 1 tiếng, Cận Hạo gọi điện giục là phải.

Khi ra tới phòng khách, Đa Đa nằm sấp cạnh bàn trà thấy cậu bèn chạy tới.

Từ Gia ngừng bước, xoay người cầm thức ăn cho chó từ trong tủ, đổ vào hộp thức ăn cho Đa Đa, sau đó sờ đầu nó:

“Đa ca, hiện giờ tao phải ra ngoài, sẽ về hơi muộn, mày ở nhà ngoan nhé.”

“Gâu!” Đa Đa vâng lời kêu một tiếng, không nhìn thức ăn mà theo sát tiễn cậu ra ngoài.

Từ Gia ra tiểu khu, đón xe đến trung tâm thể thao.

Lúc này đang là giờ cao điểm, nhất là đường đến sân vận động lại càng kẹt xe kinh khủng, may mà khoảng cách không xa lắm, tài xế đi đường tắt đưa Từ Gia đến nơi trước khi buổi biểu diễn bắt đầu.

Từ Gia soát vé vào sân, tìm được chỗ của mình ở hàng VIP, vừa ngồi xuống không bao lâu, đèn trên sân khấu bỗng dưng tối sầm, sau đó ở trung tâm sân hiện lên một chùm sáng, ngồi giữa sân khấu hoa lệ là Cận Hạo khẽ hếch cằm, mặt mày lạnh lùng nhìn xuống mọi người.

Bùm ——


Âm nhạc sôi động vang lên, bầu không khí trong thoáng chốc được nhen lửa, nghìn vạn khán giả dưới sân khấu đồng loạt hô một cái tên —— Cận Hạo.

Năm đó Cận Hạo tốt nghiệp xong thì không đi học nữa, cùng ban nhạc của mình tham gia các buổi diễn thương nghiệp hoặc hát quán bar để kiếm tiền, sau khi ban nhạc giải tán, Cận Hạo tham gia tiết mục tuyển chọn ca sĩ, dựa vào giọng hát xuất sắc cùng ngoại hình ưu tú mà nổi tiếng trong một đêm.

Cũng vào thời điểm ấy Từ Gia mới biết, thì ra sở trường của Cận Hạo không phải ghita bass, mà là ca hát, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà lúc trước không làm hát chính trong ban nhạc.

Đây không phải lần đầu Từ Gia đến xem concert của Cận Hạo, nhưng mỗi một lần, cậu đều cảm nhận được nhiệt tình của fan hâm mộ tăng hơn lần trước rất nhiều, mỗi khi kết thúc concert, lỗ tai cậu đều bị ù trong một khoảng thời gian ngắn.

Sở trường của Cận Hạo là phong cách rock và rap, nhưng mỗi một concert hắn đều dùng tình ca trữ tình để kết thúc, hiện giờ vẫn là thế.

Ca khúc này tên là 《Hồi tưởng》, là bài hát chủ đề trong album đầu tiên của Cận Hạo, từ lời bài hát đến phổ nhạc đều do một tay hắn hoàn thành, mọi người đều biết hắn hát tặng người yêu mình, lại không mấy ai biết được tên đối phương, mà Từ Gia may mắn trở thành một trong những người biết chuyện đó.

“Hôn những tin nhắn em gửi cho anh,

Nhớ gò má em lúc giương ô cho anh trong màn mưa

Mười bảy tuổi năm ấy, em bảo không muốn trưởng thành

Hiện giờ lại theo anh đến bên kia chân trời

Hồi tưởng lại nửa đời, tâm nguyện lớn nhất

Có chăng là ở bên em từ sớm mai, hoàng hôn đến vĩnh viễn …”

—— Tâm nguyện lớn nhất, có chăng là ở bên anh từ sớm mai, hoàng hôn đến vĩnh viễn.

Tiếng ca dịu dàng lưu luyến của Cận Hạo truyền vào tai, tựa như tiếng thì thầm giữa tình nhân, Từ Gia thấp giọng lẩm nhẩm câu này, như chợt nhớ ra gì đó mà khẽ bật cười.

Cận Hạo may mắn hơn mình, và cũng dũng cảm hơn mình.

Concert kết thúc, Từ Gia nhận được tin nhắn của Cận Hạo, đối phương hẹn cậu ở cửa sau cửa hàng sửa chữa ô tô cạnh sân vận động. Cậu qua đó chưa bao lâu, một chiếc xe màu đen đơn giản có rèm che chạy tới, cửa kính kéo xuống, lộ ra gương mặt Lục Đình Xuyên:

“Lên xe.”

Từ Gia mở cửa ngồi phía sau, Cận Hạo mất hình tượng ngồi phịch trên phó lái, vẫy tay chào cậu.

Từ Gia bật cười vỗ tay hắn, Cận Hạo cũng cúi đầu cười.

Trên đường về không tránh khỏi kẹt xe, Lục Đình Xuyên mất hơn một tiếng mới trở về phụ cận tiểu khu Từ Gia ở. Ba người xuống xe tìm một quán thịt nướng ít khách để ăn khuya, Cận Hạo vừa đặt mông xuống liền cao giọng kêu ông chủ mang một két bia lạnh lên trước.

“Không cần cổ họng nữa đúng không?” Lục Đình Xuyên cau mày nói, đêm nay Cận Hạo hát mấy tiếng, uống kiểu này thì mai mất tiếng là cái chắc.

“Sợ gì, dù sao xong đợt này có thể nghỉ ngơi một tháng.” Cận Hạo thờ ơ nói, “Ngày mai em nấu cho anh đường phèn tuyết lê là được.”

“Cậu uống bớt bớt đi, dù sao cũng là người ăn cơm nhờ giọng hát.” Từ Gia trêu ghẹo, đoạn gọi ông chủ mang ly nước ấm cho Cận Hạo thấm giọng.

“Không có giọng hát thì tôi dựa vào mặt để ăn cơm.” Cận Hạo không biết xấu hổ nói, bưng nước uống mấy hớp, sau đó dựa sát vào Lục Đình Xuyên, cười hì hì nói, “Còn mặt em chịu nuôi anh không?”


“Không nuôi.” Lục Đình Xuyên đẩy mặt hắn ra.

“Vậy anh nuôi em.” Cận Hạo cười ha ha, vòng tay ôm cổ y.

“Người đầy mùi hôi, cách xa em chút đi.” Lục Đình Xuyên ghét bỏ, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên.

Từ Gia mỉm cười nhìn hai người họ, chờ Cận Hạo quậy đủ mới hỏi lần này hắn có thể ở đây bao lâu.

“Chắc một tuần, cậu rảnh không? Dẫn bọn tôi chơi chung quanh một vòng.” Cận Hạo khui bia, rót cho mỗi người một ly.

“Có.” Từ Gia nói, tuy hiện giờ sắp tốt nghiệp, nhưng dành thời gian mấy ngày vẫn không thành vấn đề, “Các cậu ở đâu? Bên tớ có phòng trống, nếu không ngại thì ở chỗ tớ.”

Hiện giờ cậu ở một mình, hai phòng một sảnh, phòng khách vẫn còn trống.

“Ở khách sạn được rồi, trước khi đến tớ đã đặt phòng.” Lục Đình Xuyên nói, “Cận Hạo có thói quen phổ nhạc vào ban đêm, ở chỗ cậu không tiện lắm, hẹn thời gian gặp mặt là được.”

“Cũng phải.” Từ Gia gật đầu, “Hai ngày nữa Tử Dao đi công tác về, tớ gọi cậu ấy luôn.”

“Quyết định thế nhé. Thôi đừng nói chuyện khác nữa, cửu biệt trùng phùng làm một ly cái nào.” Cận Hạo bưng ly bia, ra hiệu hai người nâng ly.

Từ khi tốt nghiệp cấp 3 đến giờ đã được bảy năm, lúc đó Từ Gia chọn B đại, Lục Đình Xuyên và Cận Hạo đi A thị, hai thành phố cách nhau khá xa, công việc của Cận Hạo lại bộn bề, cơ hội mọi người gặp mặt quả thật không nhiều.

Không chỉ bọn Cận Hạo, sau khi tốt nghiệp, ngoài Chu Tử Dao cũng ở B thành thì đã lâu không gặp bọn Chu Vu.

Từ Gia nâng ly, cười nói:

“Đã lâu không gặp.”

Khi ba người tạm biệt nhau thì đã hơn 1 giờ sáng, tiết trời tháng 3 B thành se lạnh, gió đêm thổi vào mặt làm Từ Gia tỉnh táo hơn.

Cậu rảo bước về nhà, rót cho mình ly nước, sau đó ngồi lên sofa, Đa Đa mon men đi tới gục bên chân cậu.

Từ Gia rất ít khi uống bia, ngoài những trường hợp tất yếu thì bình thường không hề đụng vào. Hôm nay hiếm khi họp mặt bọn Cận Hạo một lần nên cậu uống hơi nhiều, tuy không say nhưng vị cồn khiến cậu không tránh khỏi đau đầu và buồn ngủ.

Bạn cũ họp mặt không thể không khơi lại vài chuyện thanh xuân năm xưa, nhắc đến những người và việc chung một nhịp thở với mình.

Dưới sự kích thích của cồn, suy nghĩ của Từ Gia không ngừng bị lôi kéo, mang cậu về lại thời gian đằng đẵng không cách nào quên.

Cậu nhớ trong một đêm vắng lặng, Vệ Lăng Dương kề sát bên tai mình bảo “Tớ thích cậu”, bàn tay hai người nắm chặt đến độ rịn mồ hôi vẫn không nỡ buông ra, còn nhớ đối phương hứa rằng sau này vẫn sẽ đối xử thật tốt, thật tốt với mình.

Tựa lưng vào sofa ngồi thật lâu, Từ Gia đưa tay che mắt, ngăn ánh sáng kích thích khóe mắt cay cay.

Cậu quả thật nói được làm được, được đến mức dù đã qua nhiều năm, bản thân vẫn tự vượt qua những ngày khó khăn khi không có Vệ Lăng Dương bên cạnh.

——  Tâm nguyện lớn nhất, có chăng là ở bên anh từ sớm mai, hoàng hôn đến vĩnh viễn.

Cậu cũng từng đợi chờ như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui