Biên tập: Thiên Duyên
_____
Từ Gia và Vệ Lăng Dương cùng lớn lên từ bé, quan hệ tốt cỡ nào, người lớn như họ rõ như ban ngày, mọi người chỉ xem là tình anh em, chưa từng nghĩ sang phương diện khác, Hà Mẫn Ngọc cũng không.
Bây giờ thấy quyển album và phong thư này, lại liên tưởng tới đủ chuyện trước kia của hai người, nếu nói là tình cảm bình thường tuyệt đối không có khả năng, hai người con trai, mặc kệ tình cảm tốt ra sao cũng sẽ không giữ ảnh chụp thân mật như vậy.
Hà Mẫn Ngọc thất thần thật lâu, ngồi xổm xuống nhặt album lên, lấy tay lau bụi bẩn dính bên trên, sau đó mở ra lần nữa, mắt rơi vào ảnh chụp chung của hai người, lần này cô rốt cục phát hiện, khi con mình nhìn Từ Gia, trong mắt đầy yêu thương không cách nào che giấu.
Cô không biết hai người bắt đầu quan hệ này từ khi nào, nhưng album đặt tận cùng bên trong ngăn kéo, bình thường đều được khóa lại, chứng tỏ Vệ Lăng Dương không muốn để ai phát hiện, lúc này chìa khóa còn cắm vào ngăn kéo, có lẽ lúc đi bệnh viện Vệ Lăng Dương quên mất, bằng không cô không có cơ hội phát hiện.
Nếu hôm nay cô không về, không quét dọn vệ sinh, không sắp xếp ngăn kéo, sẽ không phát hiện quyển album này, cứ vậy sẽ không có chuyện gì.
Nếu chưa từng phát hiện …
Nghĩ tới đây, Hà Mẫn Ngọc đột nhiên đóng album lại, nhét vào ngăn kéo, lại dùng sách vở bên cạnh đè lên, sau đó đóng ngăn kéo lại, muốn khóa kỹ, làm như chưa từng thấy bất kỳ thứ gì, nhưng khi ngón tay chạm vào chìa khóa chực ngừng lại.
… Nhưng rõ ràng cô đã thấy rồi.
Hà Mẫn Ngọc chậm chạp thu tay về, toàn thân như bị trút hết sức, ngồi xổm xuống bưng mặt mình, thất thanh khóc:
“Tôi tạo nghiệt gì chứ …”
Giờ phút này, cô nhớ lại chồng mình vẫn còn hôn mê nằm trong bệnh viện, con trai thức đêm chăm sóc cha, cũng nhớ tới Từ Gia đêm giao thừa hôm qua không màng gió lạnh đến đưa sủi cảo cho mình.
Bất kể là con mình hay Từ Gia, cô đều nhìn hai đứa lớn lên, rõ ràng là đứa trẻ tốt như vậy, sao lại trở thành thế này?
Hà Mẫn Ngọc không biết ngồi trong phòng Vệ Lăng Dương bao lâu, vẫn luôn ngồi cho tới khi ánh sáng ngoài cửa sổ chìm xuống, căn phòng tối lại, mãi tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, cô mới kéo suy nghĩ về, ra ngoài nhận máy.
Người gọi là Vệ Lăng Dương, thấy cả ngày cô không có tin gì bèn gọi điện về hỏi thăm, vì di động không ai nghe nên mới gọi điện thoại bàn.
Hà Mẫn Ngọc dự định lát nữa thu dọn nhà vệ sinh, di động để trong túi không lấy ra, cũng không nghe tiếng, nghe giọng nói đầy quan tâm của Vệ Lăng Dương bên đầu kia điện thoại, cô bất giác lại nghĩ tới quyển album trong ngăn kéo kia, kích động muốn chất vấn rõ ràng, sau cùng vẫn cố gắng nhịn xuống, hết sức bình tĩnh nói:
“Mẹ không sao, chẳng qua quá mệt nên về nghỉ ngơi một lúc, không nghe điện thoại reo.”
“Mẹ quả thật cần phải nghỉ ngơi, đêm nay đừng tới bệnh viện, con chăm sóc ba là được rồi.” Vệ Lăng Dương ở bên kia nói.
“Mình con có được không? Hay là …” Hà Mẫn Ngọc chần chờ, hỏi, “Gia Gia cũng ở bệnh viện à?”
“Gia Gia cũng ở đây, cậu ấy ngay bên con nè, mẹ muốn nói chuyện không?”
“Không không.” Hà Mẫn Ngọc vội vã từ chối, nhận ra ngữ điệu của mình quá sốt ruột, lại nói, “Không cần, mẹ chỉ hỏi vậy thôi.”
“Mẹ đừng lo, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, mai lại tới, hoặc không cần qua đây cũng được, có chuyện gì con sẽ gọi điện cho mẹ.”
“Được, mấy đứa chú ý nghỉ ngơi, mai mẹ sẽ qua.”
Hà Mẫn Ngọc dặn dò vài câu mới cúp điện thoại.
Điện thoại hiển thị đã hơn 7 giờ tối, trong phòng không bật đèn, tối om một mảnh, cô cũng chẳng có ý định mở đèn, đỡ tay vịn sofa ngồi bất động thật lâu.
…
Trong phòng bệnh, Vệ Lăng Dương cúp máy, để điện thoại sang một bên, Từ Gia thấy gọi xong bèn hỏi:
“Dì Mẫn không sao chứ?”
“Không sao, mẹ nói mệt, đang ngủ nên không nghe điện thoại kêu.” Vệ Lăng Dương nói, mấy ngày nay đều là mẹ chăm sóc ba, người không phải làm bằng sắt, thực sự không gồng gánh nổi, “Tớ nói cậu còn ở bên này, đêm nay mẹ đừng tới, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Cũng tốt.” Từ Gia gật đầu, “Vậy tớ gọi điện cho bà ngoại, báo với bà đêm nay không về.”
“Được.” Vệ Lăng Dương xoa mặt cậu, “Vất vả cậu rồi.”
“Khách sáo với tớ làm gì?” Từ Gia cười nói, “Tớ đi gọi điện thoại đây.”
“Được.”
Đêm đó Hà Mẫn Ngọc không tới bệnh viện, hôm sau cũng không đến, buổi sáng có gọi điện hỏi thăm tình huống Vệ Trọng Tề, đúng lúc đó bệnh viện sắp xếp đợt kiểm tra mới cho Vệ Trọng Tề, Vệ Lăng Dương bận bịu chạy ngược chạy xuôi, không để bụng nhiều, chỉ tưởng cô mệt mỏi cần nghỉ ngơi thật.
Mãi tới ngày thứ ba, Hà Mẫn Ngọc vẫn chỉ gọi điện thoại dò hỏi tình hình, hắn mới nhận ra khác thường, với tình cảm ba mẹ, dù cô có mệt mỏi đi chăng nữa cũng không thể ba ngày không đến bệnh viện hỏi thăm, mặc dù tình huống ba hắn hiện giờ đã ổn định không ít, song vẫn còn hôn mê, thế này căn bản không hợp lẽ thường, vì vậy lại gọi điện cho Hà Mẫn Ngọc.
Hà Mẫn Ngọc nhận điện, giọng nói không khác thường quá rõ, Vệ Lăng Dương hoài nghi quấn lấy cô trò chuyện một lúc mới cúp máy, sau đó nói Từ Gia nghe tình hình, sợ cô ở nhà xảy ra chuyện gì.
Từ Gia thấy có lý, hiện giờ ông bà ngoại đi thăm người thân chưa về, trong nhà không còn ai có thể qua xem, nên nói:
“Để tớ đi xem thử, cậu ở lại bệnh viện, có chuyện gì tớ lập tức báo cậu.”
“Được.” Vệ Lăng Dương mang khăn quàng cổ cho cậu, rồi mang găng tay vào, “Đi đường cẩn thận.”
“Ừ, tớ đi trước.” Từ Gia dứt lời liền rời khỏi phòng bệnh.
Ở cửa bệnh viện có xe bus về thẳng tiểu khu, nhưng Từ Gia sợ Hà Mẫn Ngọc xảy ra chuyện nên ra ngoài bắt xe về. Xe taxi dừng trước cửa tiểu khu, cậu trả tiền rồi xuống xe, một hơi chạy lên lầu bốn.
Cửa chính Vệ gia không khóa, chỉ khép đó. Từ Gia gõ cửa, thấy không ai trả lời bèn đẩy cửa vào, bắt gặp Hà Mẫn Ngọc đang ngồi trên sofa mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng gọi:
“Dì Mẫn.”
Đối phương không trả lời, cậu đóng cửa đi qua, sau khi vào mới phát hiện phòng không bật hệ thống sưởi ấm, mà Hà Mẫn Ngọc chỉ mặc một chiếc áo len không mỏng không dày, ngay cả áo khoác cũng không mặc.
Dường như cô đang nghĩ gì đó, nét mặt thẩn thờ, ngay cả Từ Gia tới rồi cũng không chú ý.
Sau khi tới gần Từ Gia mới phát hiện, chỉ cách hai ngày không gặp mà trông cô tiều tụy rất nhiều, cả người ảm đạm như bị hao hết sinh mệnh, rõ ràng năm trước cô vẫn còn tràn đầy sức sống.
Từ Gia tới cạnh cô, phủ áo khoác lên vai cô, lại gọi một tiếng:
“Dì Mẫn?”
“Hmm?” Hà Mẫn Ngọc lấy lại tinh thần, nhìn áo khoác trên vai mình, ngẩng đầu thấy Từ Gia, cô chợt ngây ngẩn cả người, “Gia Gia? Sao con tới đây?”
“Dương Dương không an tâm dì ở nhà một mình, nhờ con …”
Từ Gia nhìn thấy quyển album trên đùi cô bèn khựng lại, tấm trên cùng là hình chụp tại hồ Tiên Nga ở Z thị, Vệ Lăng Dương hôn môi mình.
Thoáng chốc, cậu đột nhiên vỡ lẽ vì sao hai ngày qua Hà Mẫn Ngọc khác thường.
Nhận ra tầm mắt cậu, Hà Mẫn Ngọc cũng nhìn tấm ảnh khiến mình hồn vía lên mây trong hai ngày qua kia, im lặng một hồi, đóng album lại đưa cậu:
“Cái này dì phát hiện trong ngăn kéo của Dương Dương, con xem thử, là quà sinh nhật 18 tuổi cho con.”
Khi nói câu này giọng cô rất đỗi bình tĩnh, song Từ Gia lại nghe ra được thê lương vô lực trong đó, cậu đưa tay nhận album, khi đối phương buông tay, chỉ là quyển album thôi mà như có sức nặng ngàn cân.
Phần lớn ảnh bên trong đều do Vệ Lăng Dương chụp, có nhiều cái Từ Gia biết, nhưng cũng có không ít tấm cậu không biết hắn chụp khi nào, ví dụ mấy tấm chụp một mình cậu.
Phía sau album, ngoài thư tình cậu viết tặng Vệ Lăng Dương thì còn có một tấm card của hắn.
Trên đó viết
—— Bảo bối Gia Gia, sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, vĩnh viễn yêu cậu.
Dưới góc phải tấm card có tên Vệ Lăng Dương, còn có hai nhóc chibi nằm nhoài lên bàn học hôn môi, giữa hai người còn vẽ trái tim.
Nếu thấy quyển album này ở một tình huống khác, Từ Gia sẽ hạnh phúc vô vàn, vì Vệ Lăng Dương đã bí mật chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu sớm như vậy, nhưng hiện giờ Hà Mẫn Ngọc phát hiện trước cậu, trong tình thế hiện giờ, cậu càng thấy hổ thẹn che ngợp bầu trời không biết phải làm sao.
Từ khi chính thức qua lại với Vệ Lăng Dương, cậu luôn sợ ba mẹ Vệ Lăng Dương phát hiện quan hệ hai người, sợ thấy ánh mắt trách cứ và thất vọng của họ, mà dù sợ, cậu cũng không cách nào ngăn mình quyến luyến hạnh phúc này, hi vọng nó có thể kéo dài thật lâu.
Nhưng giấy không gói được lửa, cậu không thể nào tưởng tượng được hai ngày qua Hà Mẫn Ngọc một mình đối mặt với quyển album này sẽ có tâm trạng ra sao, nếu vào thời điểm khác, có lẽ cậu còn có dũng khí ra sức giành sự tha thứ của cô, nhưng hiện giờ Vệ Trọng Tề đã thành người thực vật, cậu có nói thêm câu nào cũng sẽ tạo thành thương tổn với cô.
“Hai ngày nay dì không tới bệnh viện, là vì không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào.” Ánh mắt Hà Mẫn Ngọc tập trung lên quyển album trong tay cậu, “Các con đều là những đứa trẻ ngoan, chứng kiến các con từ nhỏ đến lớn, dì sợ mình không khống chế được nói ra lời tổn thương, sợ dì sẽ làm chuyện gì xúc phạm các con …”
Cô nói tới đây, nghẹn ngào một hơi, nghiêng đầu hít thật sâu, dằn cảm xúc ngổn ngang bộn bề vào đáy lòng mới quay đầu nhìn Từ Gia:
“Gia Gia, con thành thật nói dì biết, con và Dương Dương … thật …”
“Dì Mẫn …” Từ Gia mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng đối diện với đôi mắt ướt át của cô, cậu không biết nên nói gì, không có cách nào giải thích, vì tất cả là sự thật, chỉ có thể khó khăn gật đầu, bật một chữ từ trong cổ họng, “… Phải.”
Cho dù đã khẳng định 100%, nhưng khi chính miệng cậu thừa nhận, Hà Mẫn Ngọc vẫn không cách nào tiếp thu, hoặc nói từ khi phát hiện, đáy lòng cô luôn từ chối tiếp thu.
Cô nhắm chặt mắt, không thể tả rõ đau khổ nhiều hơn hay phẫn nộ nhiều hơn, chỉ cảm thấy cả người ngập tràn cảm giác vô lực, từ khi chồng mình thành người thực vật, hai đứa trẻ cô yêu thương nhất dùng cách này giáng cho cô một đòn nặng nề.
“Dì Mẫn, dì đừng khóc …” Từ Gia nhìn cô lặng lẽ rơi nước mắt, đau lòng đưa tay lau giúp cô, nhưng càng lau càng nhiều, thấy hai mắt cô hơi sưng lên, tay cậu cứng đờ giữa chừng không biết làm sao, trong lòng biết hai ngày nay ở nhà chắc cô cũng khóc nhiều lắm, rõ ràng thất vọng và tức giận, nhưng vẫn sợ tổn thương mình, từ nhỏ đến lớn người này vẫn dịu dàng với mình như thế.
“Dì từng thử khuyên bản thân chấp nhận hai đứa, nhưng dì làm không được …” Hà Mẫn Ngọc để tay lên trán, trong giọng nói pha lẫn thương tiếc không thể che giấu, “Dì luôn nghĩ sao các con lại thành thế này? Có phải cha mẹ bọn dì làm sai chỗ nào không? Là bọn dì không giáo dục các con cho tốt, hay là …”
“Không phải, không phải, dì đừng tự trách.” Từ Gia vội vã giải thích, sợ cô đẩy trách nhiệm cho mình, sợ cô luẩn quẩn trong lòng, “Không phải lỗi của dì.”
“Vậy nguyên nhân do đâu?” Hà Mẫn Ngọc nhìn cậu, không đợi cậu trả lời đã nói tiếp, “Gia Gia, xem như dì Mẫn cầu xin con, các con đừng như vậy có được không? Các con như vậy người khác sẽ nhìn kiểu gì?”
“Con …”
“Các con như vậy là không đúng, sao các con lại trở thành thế này? Như thế là không bình thường!” Hà Mẫn Ngọc nắm tay cậu, vẻ mặt kích động, hỗn loạn lặp lại, “Dì đã mất chú con rồi, dì không thể mất đi Dương Dương nữa, dì cầu xin con, đừng cướp nó đi …”
Sức cô rất lớn, móng tay đâm vào mu bàn tay Từ Gia, hằn một dấu tay rõ rệt trên đó, khiến cậu đau nhói, Từ Gia không dám giãy dụa, sợ kích thích cô thêm.
Cậu muốn nói con không cướp cậu ấy, con cũng không cướp được. Nhưng nhìn người phụ nữ gần như già thêm 10 tuổi trong thời gian ngắn, cậu không cách nào thốt thành lời. Cậu biết hiện giờ, bất kỳ một câu nói nào cũng có thể khiến cô tan vỡ, cô không cần lời giải thích hay áy náy, mà là hứa hẹn, hứa hẹn sẽ rời xa con cô.
Mà hứa hẹn này chỉ Từ Gia mới có thể cho cô.
Cậu không muốn hứa, chỉ chực nghĩ đến câu nói kia cậu đã thấy thở không nổi, huống chi thực sự đi làm, song cậu không còn đường để chọn.
Người phụ nữ này quan tâm cậu còn hơn mẹ ruột, mà cậu lại ích kỷ dẫn con cô lên con đường không được người đời tán đồng, ôm tư tình dựa vào yêu thương của cô, dù biết rõ cô sẽ không chấp nhận, cậu lại hy vọng biết đâu mình may mắn, vừa hưởng thụ tình thương của cô, vừa làm chuyện tình lý khó tha.
Nói cho cùng, ích kỷ không phải cô – người xin cậu chia tay con mình, mà là chính cậu.
“… Xin lỗi.” Từ Gia giật môi, lời nói ra khàn tới mức nghe không rõ.
Mặc kệ cô có cần hay không, cậu luôn nợ cô một câu xin lỗi.
“Dì đừng khóc.”
“Con đồng ý với dì.”
Nghe cậu đồng ý, Hà Mẫn Ngọc không chỉ không cảm thấy thoải mái, ngược lại càng thêm khó chịu, thực ra vừa bắt đầu cô đã biết, chỉ cần cô mở miệng Từ Gia nhất định sẽ đồng ý, cậu hiểu chuyện như thế, chưa bao giờ đặt mình lên đầu, từ nhỏ đến lớn đều là vậy, không phải sao?
“Là dì Mẫn có lỗi với con, nhưng dì hết cách rồi …”
“Con biết, nhưng dì hãy cho con chút thời gian.” Từ Gia bình tĩnh ngắt lời cô, rút tay mình khỏi tay cô, “Dì không sao là tốt rồi, con còn chút việc nên không ở thêm, dì nghỉ ngơi cho tốt, nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Nói xong, cậu đứng dậy từ ghế sofa, cúi chào cô một cái rồi xoay người đi.
Rời khỏi Vệ gia, Từ Gia gọi điện cho Vệ Lăng Dương, sau đó đứng thật lâu ngay cửa cầu thang lầu nhà mình, lâu đến mức trên tóc đọng một lớp tuyết mỏng.
Câu nói tối qua của Vệ Lăng Dương – “Cậu sẽ chờ tớ chứ” vang vọng bên tai, khi ấy cậu chưa kịp trả lời, mà sau này cũng chẳng còn cơ hội trả lời nữa.
Hạnh phúc cậu trộm được vốn dĩ không thuộc về cậu, cậu không giữ được.
Ngực cậu như bị vũ khí sắc bén khoét mở, đau đớn nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi, mãnh liệt kéo tới như thủy triều, lại giống lưỡi băng cắt vào mặt trong đêm đông, không kịp ngăn cản, khiến cậu đau đến nổi cuộn người trong góc tường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...