Biên tập: Thiên Duyên
_____
Một năm giao thừa lại đến, năm nay Từ Chính Lâm không trở về mừng năm mới, chỉ gọi điện cho Từ Gia từ sở nghiên cứu. Khương Yến cùng Vu Quốc Cường đưa con gái về Khương gia cùng nhau ăn tết, cô nhóc đã sắp được sáu tháng, nhũ danh là Tinh Tinh, hiện giờ ngoại hình đã nẩy nở, làn da cũng trở nên mịn màng trắng nõn, quan trọng là … nét mặt có điểm tương đồng với Từ Gia.
Dòm cô nhóc ngồi trên sofa mở to hai mắt nhìn mình, miệng không ngừng “ê a bi bô”, Vệ Lăng Dương không còn ghét nhóc như trước kia nữa, hắn chọt tay vô khuôn mặt mềm mại của bé:
“Đẹp hơn hồi đầu nhiều, khi bé mặt y hệt đít khỉ vậy.”
“Dương Dương, con nói nhăng nói cuội gì đó?” Ở bên cạnh, Hà Mẫn Ngọc và bà Khương đang cán da sủi cảo, nghe hắn nói thế bèn mắng, “Hồi con bé con y chang con khỉ đen, nên cảm thấy tất cả mọi người đều giống con đúng không?”
“Trẻ con vừa ra đời rất xấu, quả thật rất giống khỉ.” Khương Yến không để bụng, cũng bắt đầu chọc con gái mình cười.
Tinh Tinh bị Vệ Lăng Dương chọt nhột, nhét ngón tay hắn vào miệng, bập bẹ nói: “Ê a … a …”
“Ơ kìa, còn ăn ngón tay anh, nhóc có biết bẩn không.” Vệ Lăng Dương hứng thú, móc ngón tay bé lắc qua lắc lại.
Đôi mắt cô bé đảo theo chuyển động của hắn, Từ Gia pha sữa bột về bắt gặp, vội vàng ngăn hắn lại:
“Cậu đừng chọc nó, coi chừng bị cậu chơi cho lác mắt bây giờ.”
“Ha ha, lác mắt.” Vệ Lăng Dương thử tưởng tượng hình ảnh đó, lập tức phì cười, ôm cô bé từ ghế sofa đặt lên chân mình.
“I a …” Tinh Tinh nghe không hiểu hai người nói gì, sau khi được ôm thì kéo cổ áo Vệ Lăng Dương, cầm đầu khóa kéo chơi say sưa, chơi chán rồi lại mò tới chơi đồng hồ trên tay của hắn.
Mùng một đầu năm, H thị nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên. Tuyết đầu mùa bắt đầu rơi vào nửa đêm giao thừa, hôm sau, ngoài sân tiểu khu phủ một tầng tuyết dày, trên những cành cây đóng một lớp, đâu đâu cũng thấy một màu trắng toát, cái gọi là tuyết phủ trắng xóa cũng chỉ đến vậy.
Vệ Lăng Dương rút hai phần ba tiền mừng tuổi của mình, bỏ vào bao lì xì in chữ “trăm năm hảo hợp”, lén đặt dưới gối nằm Từ Gia, tưởng tượng lúc Từ Gia thấy liệu có kinh hỉ hay không, không ngờ về nhà mới phát hiện, không biết túi áo khoác mình được Từ Gia nhét tiền lì xì vào tự bao giờ.
Trên bao lì xì in bốn chữ màu vàng “mãi mãi bền lâu”, cực kỳ xứng đôi với “trăm năm hảo hợp” mà hắn cho Từ Gia, ngụ ý đều là vĩnh viễn, tám chữ còn hơn vô số lời tâm tình.
Vệ Lăng Dương nhìn bốn chữ này, cười khúc khích thật lâu.
Vào tháng ba, căn nhà Hà Mẫn Ngọc đặt mua trước đó chính thức bàn giao, cuối tuần, cô gọi Vệ Lăng Dương cùng sang nhà bên kia.
Hà Mẫn Ngọc mua khu biệt thự liên hợp vừa xây xong, biệt thự gồm ba tầng, tầng một có gara và sân nhỏ, cảnh vật chung quanh cùng môi trường xanh hóa của tiểu khu trông rất đẹp, đẹp hơn khu nhà đang ở rất nhiều.
“Bà nội con đã già, ở lầu một thoải mái hơn, mẹ và ba con ở lầu nào cũng được, cho con chọn phòng trước đó.” Dạo một vòng khắp lầu trên lầu dưới, Hà Mẫn Ngọc nói với Vệ Lăng Dương.
“Con chọn Dương Giang.” Vệ Lăng Dương đút hai tay vào túi, không hứng thú bao nhiêu với nhà mới sắp trang hoàng, vì nơi này nằm trên con đường mới mở rộng, cách chỗ ở trước đó quá xa, sau này không tiện tìm Từ Gia.
Tiểu khu Dương Giang là nơi bọn họ ở đó giờ, Hà Mẫn Ngọc nghe xong, tưởng hắn không nỡ bỏ căn nhà đã ở nhiều năm, bèn cười nói:
“Sao nào? Không nỡ chuyển đi à?”
“Gần thế.” Vệ Lăng Dương thuận miệng đáp, thầm nghĩ con không nỡ xa vợ con, “Ở quen rồi.”
“Nghe con nói vậy mẹ cũng không nỡ chuyển đi.” Hà Mẫn Ngọc thở dài, từ khi cô gả cho ba Vệ Lăng Dương thì vẫn luôn ở đây, cũng qua lại gần gũi với hàng xóm bên ấy, hiện giờ chuyển nhà quả nhiên không sao đành lòng, “Ngẫm lại chúng ta cũng ở đó sắp hai mươi năm rồi, mẹ còn nhớ hồi mới sinh, con chỉ có chút tắn này thôi, thế mà bẵng một thời gian con đã 17-18 tuổi rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Vệ Lăng Dương thấy cô hoài niệm nên cũng hơi rầu rĩ, vươn tay ôm vai cô, kéo đề tài sang hướng khác:
“Phải đó, con đã 17-18 tuổi rồi, thế mà mẹ vẫn trẻ đẹp như thế.”
“Nói bậy gì đó.” Hà Mẫn Ngọc bị hắn chọc cười, cùng hắn ra ngoài, “Lát nữa mẹ có hẹn nhà thiết kế bàn chuyện trang trí nhà ở, con muốn đi cùng mẹ hay là về trước?”
“Con đưa mẹ qua rồi mới về.” Vệ Lăng Dương đáp, dù sao cũng đã xác định trang trí theo kiểu Trung, hắn có xem hay không cũng không khác gì.
“Vậy cũng được.”
Vệ Lăng Dương đưa Hà Mẫn Ngọc qua đó xong bèn gọi điện thoại cho Từ Gia, hẹn cậu ra McDonald, hai người vừa chạm mặt không lâu đã gặp người quen, thấy Phùng Nhuệ và Lương Tú Tú đi ra từ cửa hàng trà sữa bên cạnh, trên tay Phùng Nhuệ còn cầm theo hộp bánh ngọt.
Đối phương không thấy bọn họ, Vệ Lăng Dương toan tiến lên chào hỏi, bỗng dưng bị Từ Gia che miệng, kéo tránh sang bên cạnh, nhìn hai người đi rồi mới buông hắn ra.
“Trốn họ làm gì?” Vệ Lăng Dương khó hiểu.
“Cậu muốn lên làm bóng đèn hả?” Từ Gia ra hiệu để hắn hình dung, “Dựa theo chiều cao của cậu, sẽ thành một ngọn đèn lớn cỡ này nè.”
“Gì mà bóng đèn, bình thường mọi người đều …” Vệ Lăng Dương khựng lại, ngạc nhiên nhìn hướng bọn Phùng Nhuệ rời khỏi, “Ý cậu nói là bọn họ … không thể nào?! Sao tớ không nhìn ra chứ!”
“Thứ cậu nhìn ra quá ít.” Từ Gia căn bản không ôm hy vọng với cái đầu ngây thơ này của hắn, ví dụ như mình thích cậu ta lâu như vậy mà người ta mãi chẳng phát hiện.
“Bọn họ giống tụi mình hở?” Vệ Lăng Dương hỏi, hắn nhớ Lương Tú Tú thích Từ Gia mà.
“Không biết.” Từ Gia nhún vai, có quen nhau hay không cậu không biết, chỉ biết đang ngon lành ở khoa tự nhiên, Phùng Nhuệ lại chọn khoa xã hội vì muốn cùng lớp với Lương Tú Tú, cũng để sau này có thể học cùng đại học với nhỏ.
Giống như cậu, đều là vì người mình thích.
Từ cái lần vô tình gặp phải này, khi nhóm bọn họ họp mặt lần nữa, Vệ Lăng Dương cố tình quan sát Phùng Nhuệ và Lương Tú Tú, phát hiện rất nhiều lúc ánh mắt Phùng Nhuệ sẽ tập trung trên người Lương Tú Tú, khi Chu Vu chọc Lương Tú Tú cười, gã cũng sẽ nói chêm chọc cười dẫn đề tài qua, nói chung che chở cho Lương Tú Tú mọi bề, đồng thời chứng minh lời Từ Gia nói.
Lên lớp 12, mỗi ngày Vệ Lăng Dương từ làm vô số sách luyện tập biến thành làm vô số bài thi, vì không muốn chênh lệch với Từ Gia quá nhiều, ngoài giờ ngủ ra, hầu như chỉ cần có thời gian trống là hắn đều dùng cho học tập.
Từ Gia nhìn vành mắt đen dần lộ rõ của hắn, đau lòng vân vê tóc hắn:
“Đừng liều mạng quá, giữ gìn sức khỏe.”
“Tớ biết mà.” Vệ Lăng Dương mỉm cười, duỗi tay ôm eo cậu, đầu dựa vào ngực cậu, hồi lâu mới nói: “Nhưng cậu ưu tú như vậy, nếu tớ không cố gắng, sao có thể đuổi kịp cậu.”
“Nào cần cậu đuổi theo.” Từ Gia nghe thế liền cười khẽ, “Tớ luôn đứng tại chỗ chờ cậu, cậu không biết sao?”
“Tớ biết.” Vệ Lăng Dương siết chặt vòng tay ôm eo cậu, không động đậy thật lâu.
Lớp 12 là một bầu không khí khác hoàn toàn với lớp 11, hệt như một chiến trường, mà mỗi người ở đây đều là chiến sĩ sắp ra trận, thắng bại được quyết định trong lần hành động này.
Không như mọi ngày, đợi khi có cơ hội là lão Tào lại giáo dục tư tưởng cho mọi người, mà hiện giờ thầy chú trọng nhắc nhở đám học trò học tập hơn, thậm chí sau khi kết thúc tiết tự học tối, thầy cũng sẽ ở lại phòng học, phụ đạo sau giờ cho học sinh.
Ngày nối ngày lại trôi, dưới áp lực học tập dần tăng thêm, mọi người không còn tâm trạng nói chuyện phiếm khi tan học nữa, như thể nói thêm một câu sẽ bỏ lỡ một phần quan trọng nhất trong lúc thi.
Bảng tin cuối lớp viết số ngày đếm ngược kỳ thi đại học, sách vở chất trên bàn mỗi người còn cao hơn họ, mỗi ngày đều có bài thi làm không xong, mỗi đêm đều có vô số học sinh chong đèn đọc sách.
Trong bầu không khí căng thẳng đó, ngay cả người nói nhiều tiêu biểu như Chu Tử Dao và Chu Vu cũng trở nên im lặng, ngoài những lúc tìm Từ Gia và Lục Đình Xuyên hỏi vài vấn đề, phần lớn thời gian họ đều học tập tại chỗ, Lương Tú Tú và Phùng Nhuệ khác lớp không có dư thời gian tới tìm họ, mà Cận Hạo cũng bận rộn hát cho quán bar, biểu diễn lợi nhuận để kiếm tiền, mọi người đều có việc để lo.
Với gánh nặng học tập cao như thế, Hà Mẫn Ngọc lo Vệ Lăng Dương và Từ Gia ở trường ăn không tốt, dinh dưỡng không theo kịp áp lực học tập, nên có lòng xin cho hai người ngủ đêm bên ngoài, sau đó thuê một căn nhà nhỏ hai phòng một sảnh gần trường, đặc biệt nấu cơm cho họ.
Ban đầu bà Khương cũng bảo muốn sang đây, Hà Mẫn Ngọc thấy bà tuổi đã cao, trong nhà còn có bạn già và Đa Đa nên khăng khăng không đồng ý, nói hết lời mới khuyên được bà.
“Loảng xoảng —— “
Nhà bếp truyền tiếng đồ vỡ vụn, Từ Gia và Vệ Lăng Dương đang làm bài thi trong phòng nghe thấy bèn vội vã đứng lên chạy vô xem, Hà Mẫn Ngọc đang ngồi xổm trên đất nhặt mảnh thủy tinh.
“Mẹ, làm sao vậy?” Vệ Lăng Dương đi tới kéo cô dậy, “Coi chừng cắt trúng tay.”
“Không sao.” Hà Mẫn Ngọc bỏ mảnh thủy tinh vào thùng rác, “Vừa nãy mí mắt đột nhiên giật mấy lần, sơ ý nên làm rớt bát.”
“Không cắt trúng tay chứ ạ?” Từ Gia cầm chổi quét sạch mảnh vỡ, rồi đổ vào thùng rác.
“Không có không có.” Hà Mẫn Ngọc khoát tay, ban nãy rửa bát, tay cô dính nhiều nước tẩy nên nhất thời cầm không chắc: “Các con quay lại học bài đi, đừng chậm trễ thời gian.”
“Để bọn con rửa đi, dì nghỉ ngơi đi ạ.” Từ Gia nói rồi đưa chổi cho Vệ Lăng Dương, ra hiệu hắn dẫn Hà Mẫn Ngọc ra ngoài.
“Đúng vậy, mẹ về sớm đi, không phải đêm nay ba con về ư?” Vệ Lăng Dương nhắc cô, “Mẹ về sớm chút có thể làm bữa khuya cho ba đó.”
Vì chăm sóc một ngày ba bữa cho hai người, mọi ngày cô thường ở bên này, chẳng qua hôm nay Vệ Trọng Tề trở về, cô mới định dọn bát đũa xong thì về nhà, nghe Vệ Lăng Dương nói thế cũng không khăng khăng nữa, rửa sạch tay, rồi nói với hai người:
“Vậy sáng mai mẹ qua làm điểm tâm cho hai đứa …”
“Không cần không cần, bọn con tự lo được mà.” Từ Gia vội vàng ngăn cô, “Trong tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, dì đừng bận tâm.”
Bình thường Từ Gia hay học bà Khương làm không ít món, chỉ một bữa sáng thì không phải việc gì khó, nếu thực sự không được hai người vẫn có thể mua ở cổng trường, Hà Mẫn Ngọc liền gật đầu:
“Vậy được, hai đứa nhớ nghỉ ngơi sớm, đừng học hành vất vả quá.”
“Dạ biết dạ biết, con đưa mẹ đi đón xe.” Vệ Lăng Dương đẩy vai cô ra khỏi bếp, sau đó cùng ra ngoài.
Từ Gia xử lý bát đũa còn lại sạch sẽ, sau đó bắt đầu dọn nhà, khi đang lau nhà thì Vệ Lăng Dương quay lại, thấy cậu đang lau bèn cầm cây lau trong tay cậu, vừa đẩy vừa nói:
“Không phải đã bàn rồi sao? Sàn nhà tớ lau, quần áo tớ giặt, cậu ngồi chỉ huy là được.”
“Thế thì cực cậu lắm.” Từ Gia không giành với hắn, đứng một bên nhìn hắn làm việc.
Vệ Lăng Dương lau phòng khách sạch sẽ, đoạn tới trước mặt Từ Gia, khom lưng nhìn cậu, cười tủm tỉm nói:
“Báo cáo thủ trưởng, công việc đã hoàn thành, có gì thưởng hông nè?”
“Cậu muốn thưởng gì?” Từ Gia nhướn mày hỏi.
“À?” Vệ Lăng Dương kề một bên má tới sát môi cậu, “Cậu chủ động tí nào.”
Đáy mắt Từ Gia ngập tràn ý cười, ôm mặt hắn xoay lại, nghiêng đầu hôn lên môi hắn.
Nụ hôn của thiếu niên cũng dịu dàng như con người cậu vậy, mang theo tình yêu tươi đẹp, khiến người không kìm lòng được muốn trầm luân vào đó.
Sau quốc khánh, H thị luôn nổi danh vì khí hậu khô ráo đột nhiên bắt đầu mưa nhiều hơn, rơi tí tách suốt nửa tháng mới ngừng, và rồi tiết trời dần trở lạnh.
Nhà mới của Vệ gia đã trang trí xong xuôi toàn bộ, chỉ cần để đó mấy tháng là có thể chuyển vào ở, công việc bên kia Vệ Trọng Tề đã bàn giao gần hết, chừng năm sau đã có thể ở H thị lâu dài, không cần phải bôn ba bên ngoài quanh năm nữa.
Như thể mọi thứ đều nối bước theo kỳ vọng, thành tích thi tháng của Vệ Lăng Dương chen vào top 30 của lớp, không uổng công thời gian này hắn mất ăn mất ngủ ép mình học bài, Hà Mẫn Ngọc vui vẻ vô cùng, cuối tuần định tới chợ mua chút đồ ăn, về nấu một bữa ra trò thưởng cho con trai biết nỗ lực vươn lên của mình.
Trước khi ra ngoài, cô nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt. Chẳng biết vì sao hôm nay mí mắt cô cứ giật liên hồi, luôn thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, thế nhưng mọi việc chung quanh vẫn bình thường nên cô không để ý nhiều, cất thuốc vào trong túi toan đổi giày ra cửa, di động trong túi bất chợt vang lên.
Màn hình cuộc gọi hiển thị Vệ Trọng Tề, cô vừa thay giày vừa nhận máy:
“Alo, anh về rồi hả?”
Đầu bên kia điện thoại nói chuyện, sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, nghẹn ngào hỏi:
“Chú nói cái gì?!!”
Đối phương lặp lại một lần, cô vội vàng đáp:
“Tôi sẽ tới ngay, tới ngay bây giờ!” Dứt lời liền ra ngoài, không ngờ vừa dợm bước đã thấy chân mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa ngã ngay cửa, cô vội vàng đỡ tủ giày cho vững người, điện thoại không cầm chặt rớt một bên.
Cô thở dồn dập mấy lần, run rẩy cầm di động lên gọi cho Vệ Lăng Dương.
Lúc này Vệ Lăng Dương đang học bổ túc bên chỗ Từ Gia, nghe tiếng di động cũng chẳng để ý, vừa nhận máy vừa tính toán:
“Mẹ, sao thế …”
Lời nói bị Hà Mẫn Ngọc cắt ngang, mấy giây sau hắn đột nhiên đứng lên, động tác rất mạnh, ngay cả ghế cũng bị hắn làm ngã, hắn cầm điện thoại hỏi:
“Bây giờ con về tìm mẹ, mẹ đừng sốt ruột, con về ngay đây!!”
“Làm sao vậy?” Từ Gia ý thức được đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi.
“Ba tớ xảy ra chuyện rồi!”
Vệ Lăng Dương bỏ lại câu này liền chạy khỏi phòng, tốc độ cực nhanh, Từ Gia căn bản không kịp hỏi câu tiếp theo, khi cậu đuổi theo thì chỉ thấy cửa mở, mà người đã chẳng thấy đâu.
_____
Ầy, cuối cùng cũng lết tới đoạn cao trào _(:3JZ)_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...