Biên tập: Thiên Duyên
_____
Lương Tú Tú đang nói chuyện cùng Từ Gia, đắm chìm trong giọng nói dễ nghe trong suốt của cậu, trước mắt đột nhiên bị bóng người chắn lấy, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Vệ Lăng Dương đứng bên cạnh, đen mặt nhìn mình, thế là bị hắn dọa sợ:
“Cậu làm gì vậy?”
“Tôi còn hỏi cậu muốn làm gì nữa kìa?” Vệ Lăng Dương hỏi nhỏ, “Mặt thì chột dạ, làm chuyện đuối lý gì ở chỗ tôi hả?”
“Cậu nói bậy bạ gì đó?! Tôi chỉ lại đây hỏi Từ Gia mấy vấn đề, ai làm chuyện đuối lý!” Lương Tú Tú tức giận nói, mỗi lần nói chuyện với Vệ Lăng Dương đều bị hắn chọc cho tức chết.
“Lục Đình Xuyên không phải ngồi sau cậu sao, cậu chạy sang hỏi Từ Gia làm gì?” Vệ Lăng Dương hất cằm về phía Lục Đình Xuyên, giục nhỏ, “Mau tránh ra, tôi muốn về chỗ đọc sách.”
“Còn chưa vào học, bình thường có thấy cậu chăm chỉ vậy đâu.” Lương Tú Tú lầm bầm, đứng lên trả chỗ cho hắn, cầm vở bài tập chuẩn bị về chỗ mình.
“Chờ đã.” Từ Gia lên tiếng gọi nhỏ, nhanh chóng tính toán đề bài vừa rồi mới giải được một nửa trên giấy nháp, sau đó đưa các bước giải cho nhỏ, “Cho cậu.”
Lương Tú Tú nhận rồi cười tươi rói với Từ Gia: “Cảm ơn cậu, Từ Gia, cậu thật tốt.” Nói xong liền hừ một tiếng với Vệ Lăng Dương, ngâm nga một khúc hát trở về chỗ mình.
“Từ Gia, cậu thật tốt.” Vệ Lăng Dương nhại theo giọng điệu của nhỏ, nói xong còn tự trợn mắt xem thường mình, đặt phích nước của Từ Gia trong tay mình lên bàn cậu, biết rõ còn hỏi, “Sao nhỏ cứ tìm cậu hoài vậy?”
“Chỉ hỏi mấy bài thôi mà.” Từ Gia vặn phích nước, rót một ly để giải nhiệt.
“Nhỏ nằm trong top 10 của khối, có gì mà không hiểu?” Vệ Lăng Dương lấy lời vừa nghe được ra chế nhạo, rõ ràng có dụng ý khác.
“Nếu cậu ấy hiểu hết thì nhất khối đã không phải tớ rồi.” Từ Gia thuận miệng nói, uống hết ly nước rồi lại rót nửa ly.
“Hỏi bài là giả, muốn nói chuyện với cậu mới là thật, nói thì nghe hay lắm, còn tưởng tớ không biết à.” Vệ Lăng Dương chua chát nói, bản thân không biết lời này ghen tuông biết chừng nào.
Động tác uống nước của Từ Gia ngừng lại, sau đó điềm nhiên như không có việc gì uống hết ly, mới nói:
“Đúng vậy, cậu biết cũng nhiều ghê.”
“…” Vệ Lăng Dương bị cậu làm nghẹn, nhìn cậu ra vẻ không để tâm không chán ghét, câu vừa rồi “Tớ mà là Từ Gia thì cũng thích học sinh giỏi nằm trong top 10 của khối giống mình” trong miệng người khác lại bắt đầu vang vọng bên tai, làm người trong top 20 của lớp như hắn cảm thấy nguy cơ cực kỳ, vội vàng hỏi, “Vậy còn cậu?”
“Hửm? Tớ sao cơ?”
“Cậu … không thích nhỏ đó chứ?” Vệ Lăng Dương kề sát bên tai Từ Gia, hạ giọng, “Cậu thích Lương Tú Tú không?”
Hơi thở khi hắn nói chuyện thổi bên tai Từ Gia, kích thích cậu hơi ngứa, Từ Gia không khỏi đưa tay vân vê vành tai, thầm nghĩ, tớ không thích cô ấy, tớ thích cậu cơ, nhưng cậu ngốc lắm, cậu không biết.
Thấy cậu không lên tiếng, Vệ Lăng Dương cảm thấy nguy cơ trầm trọng:
“Chẳng lẽ cậu thực sự thí…”
“Không đâu.” Từ Gia ngắt lời, quay đầu nhìn thẳng hắn, “Tớ không thích cậu ấy.”
Vệ Lăng Dương yên lòng, đối diện hai mắt cậu, nhớ tới suy tính trong lòng mình, không khỏi thấy hơi chột dạ, ngồi thẳng người kéo giãn khoảng cách cả hai, lảng sang chuyện khác:
“Triệu Phi hẹn chúng ta giữa trưa đi chơi bida, cậu đi không? Không đi cũng không sao, tớ nói với ổng giữa trưa cậu buồn ngủ.”
“Ừ, tớ không đi, mọi người chơi đi.” Từ Gia nói, buổi trưa cậu còn phải chỉnh sửa bài học tiếp theo cần phụ đạo cho Vệ Lăng Dương, tuy thành tích hiện tại của Vệ Lăng Dương tiến bộ hơn trước một ít, nhưng so với dự tính của cậu thì còn xa mới đủ, lớp 11 bắt đầu phân khoa tự nhiên với xã hội rồi, trước đó cậu phải mau chóng giúp Vệ Lăng Dương đuổi kịp mới được.
……
Giữa trưa tan học, Vệ Lăng Dương cùng Châu Vu đi tìm cô Lâm xin giấy xác nhận ra ngoài, lấy lý do Châu Vu bị tiêu chảy, Vệ Lăng Dương cùng cậu ra ngoài khám bác sĩ.
Cô Lâm không cần nghĩ cũng biết đây là mượn cớ, Châu Vu làm bộ bệnh cực kỳ giả, có điều nể tình thành tích lần này của Vệ Lăng Dương tiến bộ lớn đến vậy, cô cũng không làm khó hai người, dặn dò đừng đến muộn tiết buổi chiều liền phê duyệt.
Ra khỏi phòng giáo viên, Châu Vu giữ chặt Vệ Lăng Dương:
“Người anh em chờ xíu, Nhạc Nhạc cũng đi, chúng ta đợi cô ấy đi.”
Lưu Nhạc Nhạc là bạn gái Châu Vu, tuy Vệ Lăng Dương không quen nhưng cũng có biết tới.
Hai người đứng ven đường đợi Lưu Nhạc Nhạc mấy phút thì thấy cô tới, ba người cùng nhau ra khỏi trường, tập hợp với bọn Triệu Phi.
Địa điểm tập hợp là quán mì nằm gần trường học, lúc họ tới đó thì đám Triệu Phi đã đến rồi, ngoài Triệu Phi và Trương Lỗi ra thì còn hai nữ sinh, lần lượt là bạn gái hai người họ.
Hắn, cộng thêm hai người Châu Vu và Lưu Nhạc Nhạc, ở đây ngoài Vệ Lăng Dương là cờ hó độc thân ra thì toàn bộ đều là tình nhân.
… Hình như mình tới nhầm chỗ rồi, không bằng quay về ký túc xá ngủ! Vệ Lăng Dương nhìn Châu Vu ngồi đối diện mặt nổi bong bóng màu hồng, trong lòng oán hận mà nghĩ.
Ăn xong, nhóm người bọn họ đến phòng bida thường ghé, vừa vào cửa đã nghe tiếng gậy chạm bóng cùng tiếng khách chơi nói chuyện với nhau bên trong.
Bàn thu ngân nằm ngay bên phải cửa, bọn họ đi qua, Triệu Phi hô to với nhân viên thu ngân đang đưa lưng về phía họ thu dọn đồ uống trong tủ lạnh:
“Người anh em, còn bàn trống không?”
“Còn.” Người nọ quay đầu, “Mấy người mua nguyên bàn hay là … Vệ Lăng Dương?”
“Cận Hạo?”
Cận Hạo cùng Vệ Lăng Dương đồng thời lên tiếng, trong lời đều mang vẻ ngoài ý muốn, Cận Hạo tiện tay đóng cửa tủ lạnh:
“Là cậu à, trùng hợp ghê.”
“Sao cậu ở trong này?” Vệ Lăng Dương hỏi, từ cái lần ở toà nhà Nam Hồ, hai người đã hơn một tháng không gặp, không ngờ lại đụng nhau ở đây, quả thực trùng hợp, duyên phận y như cứt chó vậy.
“Làm việc ngoài giờ đó mà.” Cận Hạo ra vẻ đương nhiên, mắt nhìn sang bọn Châu Vu, “Bạn học cậu?”
“Ừa, sao trước đó chưa từng thấy cậu?” Vệ Lăng Dương đến phòng bida này chơi cũng nhiều lần rồi, nhưng chưa gặp Cận Hạo bao giờ.
“Tuần này tôi mới bắt đầu đi làm. Phải rồi, các cậu mua nguyên bàn hay tính theo giờ?” Cận Hạo hỏi tiếp câu vừa nãy.
“Tính theo giờ.” Triệu Phi đáp, quay đầu hỏi Vệ Lăng Dương, “Lăng Dương, bạn mày à?”
“Không …”
“Đúng rồi, chào mọi người, tôi là Cận Hạo.” Cận Hạo giành trả lời trước, cười tủm tỉm nhìn Vệ Lăng Dương, như thể trước đó hai người chưa từng xảy ra xung đột.
“…” Vệ Lăng Dương không nói gì, ai là bạn với cậu, không đánh cậu đã tốt lắm rồi.
Triệu Phi bảo Cận Hạo mở hai bàn, một bàn cho ba nữ sinh chơi, rồi cầm cơ bida và cục lơ theo Cận Hạo đến cái bàn trống còn lại, còn Vệ Lăng Dương thì vẫn ở đó.
“Làm sao, còn muốn đánh với tôi một trận nữa à?” Cận Hạo thấy hắn ở lại, trêu chọc nói.
“Ai rảnh để ý tới cậu.” Vệ Lăng Dương chỉ thứ trong tay hắn, “Đó là cái gì thế?”
“Cái này hả?” Cận Hạo nhấc cái túi trong tay lên, “Túi nước ấm đó, nhà cậu không có sao?”
“Có, nhưng không nhỏ tới vậy.”
Túi nước ấm trong tay Cận Hạo thuộc dạng keo dán vào da, rồi đổ nước ấm vào, kích cỡ ước chừng chỉ lớn hơn một bàn tay, ủ trong lòng bàn tay vô cùng thuận tiện. Vệ Lăng Dương nhìn mà vừa lòng quá chừng, lại hỏi:
“Còn nữa không?”
“Hết rồi, tôi chỉ có một cái thôi, ở tiệm tạp hóa bên chợ Vĩnh Huy có bán đó.” Cận Hạo lấy túi nước ấm về, vừa thu được một nửa đã bị Vệ Lăng Dương giữ chặt, cầm túi nước ấm trong tay hắn.
“Tôi mua của cậu.” Vệ Lăng Dương nói xong liền móc tiền trong túi đưa hắn.
“… Bộ tôi có nói muốn bán sao?” Cận Hạo hết biết nói gì mà nhìn hắn, ngoài trả tiền ra thì hành vi này có khác gì đoạt đồ của người ta đâu.
“Không bán?” Vệ Lăng Dương nhướn mày, vờ như bừng tỉnh mà gật đầu, rồi thu tiền lại, “Cũng phải, cậu đã bảo mọi người đều là bạn bè, nói chuyện tiền nong dễ tổn thương tình cảm lắm.”
“…” Khóe miệng Cận Hạo giần giật, “Sao trước kia tôi không phát hiện cậu vô lại cỡ này nhỉ.”
“Hiện giờ cậu phát hiện cũng chưa muộn.” Vệ Lăng Dương không để tâm hắn đánh giá về mình ra sao, “Cái này coi như dùng để xin lỗi Từ Gia, chuyện lần trước chúng ta xí xóa, tôi cầm đi đây.” Nói xong liền ôm túi nước ấm đi tìm bọn Châu Vu.
“…” Cận Hạo nhìn bóng lưng hắn, đột nhiên nghĩ không ra trước kia mình bị mất sợi gân nào mà đi trêu chọc hắn, quả thực tự làm tự chịu mà.
……
Châu Vu thấy Vệ Lăng Dương ôm túi nước ấm về, mắt sáng lên, chìa tay sang muốn cướp:
“Cậu moi đồ tốt ở đâu ra thế? Cho tôi ủ ấm tay xíu nào, tay lạnh quá chọt banh không thuận tay gì hết.”
Vệ Lăng Dương tránh tay hắn, nhét túi nước ấm vào ngực mình:
“Đừng nhúc nhích, cái này cho Từ Gia, cậu đừng có phá hư.”
“Đờ mờ, bộ trên tay tôi có mọc gai hở, làm gì sờ miếng đã hư?!” Châu Vu không phục, duỗi tay moi túi nước ấm khỏi ngực hắn rồi ôm lấy, đồng thời khinh bỉ Vệ Lăng Dương, “Cho tôi ủ ấm chút thôi, không lẽ cậu chết à?!”
“Chỉ một chút thôi đó, hai phút sau phải đưa tôi.” Vệ Lăng Dương dặn hắn.
Kết quả hai phút sau túi nước ấm tới tay Triệu Phi, lại hai phút sau rơi vào tay Trương Lỗi, luân phiên một vòng, đến khi nhiệt độ biến lạnh mới trở về tay hắn, làm hắn tức điên.
Tuy ngoài miệng Vệ Lăng Dương nói túi nước ấm này dùng để xin lỗi Từ Gia, nhưng khi rời đi hắn vẫn đưa tiền cho Cận Hạo, không muốn chiếm hời đối phương trên phương diện này.
Quay về trường học, Vệ Lăng Dương đặc biệt tới căn tin rót nước nóng vào túi chườm ấm, bên ngoài túi không có bao, sợ tay Từ Gia bị nóng, hắn lại rót thêm chút nước lạnh vào, sau đó mới giấu nó vào ngực trở về lớp.
Lúc này đã sắp vào tiết, hắn trở về chỗ mình khi tiếng chuông sẵn sàng vang lên, Từ Gia đang chuẩn bị nội dung cần học của tiết vật lý xế chiều hôm nay, thấy hắn về liền thuận miệng hỏi:
“Sao về trễ vậy?”
“Vừa rồi xuống căn tin một chuyến.” Vệ Lăng Dương nói.
“Căn tin? Phích nước của cậu tớ đã rót rồi mà.” Từ Gia cho rằng hắn muốn uống nước, bèn lấy phích nước nóng cạnh cửa sổ đưa cho hắn.
Vệ Lăng Dương nhận phích nước để sang một bên, kéo tay Từ Gia bỏ vào áo khoác đồng phục của mình, ủ trên túi nước ấm:
“Ấm không nè?”
Lòng bàn tay đột nhiên sờ trúng một mảnh ấm áp và đường vân của thứ gì đó, Từ Gia sửng sốt, tay sờ soạng vài cái, không quá chắc chắn hỏi:
“Túi nước ấm?”
“Đúng rồi.” Vệ Lăng Dương móc túi nước ấm từ trong ngực ra, nhét vào tay Từ Gia, “Cho cậu dùng ủ tay đó.” Nhiệt độ cơ thể Từ Gia hơi thấp, vừa vào đông tay chân liền lạnh lẽo, túi nước ấm có thể tích nhỏ, vừa lúc phù hợp để cậu ủ ấm tay khi đi học.
Nhiệt độ túi nước ấm truyền vào bàn tay lạnh lẽo, Từ Gia giật giật ngón tay, ngẩng đầu hỏi hắn:
“Ở đâu có vậy?”
“Mua đó.” Vệ Lăng Dương không nhắc tới chuyện gặp Cận Hạo, “Lát nữa lên lớp cậu để trên đùi giữ ấm.”
“Được.” Từ Gia cúi đầu nhìn túi giữ ấm màu xanh quân đội trong tay, khóe môi khẽ cong, cảm thấy độ ấm trên đó truyền từ lòng bàn tay vào thẳng trái tim.
_____
Tác giả nói:
Vệ Lăng Dương: Ấm tay ấm chân ấm ổ chăn, cái gì tui cũng ủ ấm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...