Ký Ức Đẹp Nhất



Biên tập: Thiên Duyên

_____

Dưới góc phải thư tình viết một cái tên —— Tề Gia Bảo.

Vừa nhìn liền biết đây là tên nam sinh, không chỉ thế, chủ nhân cái tên này Vệ Lăng Dương cũng quen.

Trong đầu hiện lên gương mặt tròn tròn, sắc mặt Vệ Lăng Dương lúc này thực sự một lời khó nói hết, hắn nhìn chằm chằm cái tên này ước chừng mười giây, sau đó lật xem nội dung thư tình.

Từ Gia:

Xin chào, mạo vị viết cho cậu lá thư này …

“… Mạo vị(1)?” Vệ Lăng Dương vừa nhìn chữ đầu đã thấy viết sai, nhịn không được bật cười, “Ngay cả viết sai cũng không kiểm tra, mẹ nó buồn cười vừa thôi?!”

(1) 冒味: mạo vị; 冒昧: mạo muội, ở đây Tề Gia Bảo viết nhầm bộ nhật (日) thành bộ khẩu (口)

Mở đầu thư tình đều là lời cầu xin Từ Gia đừng giận vì bức thư mạo muội này của hắn, sau đó là chân tình bảo rất thích Từ Gia, muốn tỏ tình làm bạn với Từ Gia, lặp lại nhiều lần khắp trang giấy.

Nếu đối phương là nữ sinh cũng thôi, cố tình lại là nam sinh, Vệ Lăng Dương không khỏi cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng:

“Ai thèm làm bạn với mày chứ, hừ.”

Nhận thư tình đối với Từ Gia là chuyện cơm bữa, nhưng thư tình của nam sinh vẫn là lần đầu, ít nhất trong phạm vi hiểu biết của Vệ Lăng Dương thì là lần đầu, phản ứng đầu tiên của hắn là người này hết việc đi đùa giỡn Từ Gia, nghĩ thế, hắn đột nhiên thấy ngứa tay, muốn tìm người thả lỏng gân cốt, tốt nhất là chủ nhân của bức thư tình này, để đối phương biết người nào không nên trêu chọc.

Nghĩ tới đây, hắn liền ngồi không yên, cầm thư tình đứng dậy chuẩn bị đi, quay người đã thấy Từ Gia đứng ngay cửa.

Từ Gia vừa tắm xong về, trên người mặc áo ngủ rộng thùng thình, cầm khăn mặt đi tới, lên tiếng hỏi:

“Cậu tới khi nào?”

Lúc nhìn thấy Từ Gia, Vệ Lăng Dương theo bản năng nhét thư tình vào túi quần rồi mới trả lời cậu:

“Vừa tới.”

Từ Gia phát hiện động tác hắn, nhìn miệng túi quần hắn, khó hiểu hỏi:

“Cậu giấu gì đó?”

“Khăn tay, tớ có thể giấu gì?” Vệ Lăng Dương không muốn cho cậu biết sự tồn tại của lá thư kia, qua quýt tìm cớ, sau đó đổi đề tài, “Phải rồi, mẹ tới bảo tớ mang đôi giày qua cho cậu, cậu thử xem vừa chân không.” Nói xong liền cầm hộp giày trên kệ xuống, kéo Từ Gia ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.

“Sao dì Mẫn lại mua đồ cho tớ?” Từ Gia nhập hộp mở ra.


Bên trong là đôi giày chơi bóng Nike màu trắng, đáy giày kết hợp giữa đỏ và đen, bên trong thân giày có đường vân màu xám, bên ngoài là chữ Nike màu đen, kiểu dáng đơn giản mà tự nhiên, giá cả chắc cũng không rẻ.

“Hôm nay không phải ba tớ về sao? Hai người họ đi shopping nên mua cho tụi mình đó.” Vệ Lăng Dương nói xong liền chìa chân mình ra, bảo cậu xem giày hắn, “Đây là của tớ, thế nào, đẹp trai không?”

Giày trên chân Vệ Lăng Dương cũng cùng hiệu với Từ Gia, có điều màu của hắn là màu đen, dây giày cùng nhãn hiệu màu đỏ, màu sắc phối hợp trông khiêm tốn nhưng mang cảm giác ngạo mạn, khá tương xứng với tính cách Vệ Lăng Dương.

Mỗi khi Vệ Lăng Dương đến nhà tìm Từ Gia vào buổi tối, phần lớn hắn đều mang quần cộc và dép lê, hôm nay lại mặc áo và giày chơi bóng, vừa nhìn liền biết có giày mới nên tới quét cảm giác tồn tại.

“Đồ tự luyến.” Từ Gia bật cười, quan sát trang bị toàn thân hắn, “Cậu mặc thế này là muốn đi luyện bóng ư?”

“Đâu có.” Vệ Lăng Dương vẫn giữ nguyên tư thế nhấc chân, “Tới cho cậu xem trang bị mới thôi, cậu còn chưa trả lời đâu, thế nào?”

“Giày không tệ, tớ không có gì để phát biểu.” Từ Gia nhìn chân hắn đong đưa trước mặt mình, thế là dùng chân hất chân hắn ra, “Có chuyện thì nói, không có thì bớt làm tớ chướng mắt.”

“Này, cậu vậy mà ghét bỏ kẻ đẹp trai mê người như tớ.” Vệ Lăng Dương vươn tay giữ chặt vai cậu dùng sức lắc lắc, “Chướng con mắt nào của cậu, nói nghe thử coi.”

Từ Gia vừa tắm xong, tóc còn chưa lau khô, hắn lắc thế ngược lại làm mặt hắn bị văng đầy nước, Vệ Lăng Dương “Đm” một tiếng rồi dùng tay lau bớt, sau đó lấy khăn mặt vừa rồi Từ Gia vắt trên ghế chụp lên đầu cậu, bắt đầu dùng sức giúp cậu lau tóc.

“Nhẹ chút.” Từ Gia lên tiếng nhắc nhở, cứ thế ngồi đó để hắn lau tóc giúp mình.

“Chậc, yếu đuối.” Vệ Lăng Dương một tay nắm gáy cậu, dùng tay ước lượng kích cỡ, rồi vuốt ve mấy cái, “Cổ nhỏ thế này, tớ dùng sức chút là có thể bẻ gãy.”

Hàng năm Vệ Lăng Dương chơi bóng, trên tay có một lớp chai mỏng, mà Từ Gia vốn sợ nhột, bị hắn sờ như thế không khỏi thấy hơi ngứa, thế là vươn tay chụp lên tay Vệ Lăng Dương đang để trên gáy mình:

“Lo lau đi, đừng động tay động chân.”

“Nếu tớ không thả thì cậu định đánh tớ à? Vệ Lăng Dương ngoài miệng đùa giỡn, tay lại vâng lời buông gáy Từ Gia ra, nhẹ nhàng tiếp tục lau tóc giúp cậu, vừa lau vừa nói, “Tớ lớn chừng này cũng chỉ hầu hạ mình cậu, cậu còn ngại này ngại kia, nhóc vô lương tâm.”

“Thế có lau không?” Từ Gia hỏi ngược lại.

“Lau chứ ~” Vệ Lăng Dương kéo dài giọng, tỏ vẻ chấp nhận số phận.

Từ Gia bị khăn che mất nửa mặt hơi mím môi, lặng lẽ mỉm cười.

Tóc nam sinh ngắn nên dễ khô, không giống nữ sinh cần dùng máy sấy, Vệ Lăng Dương lau xong bèn luồn tay vào tóc Từ Gia, thấy đã khô gần hết liền ném khăn sang một bên, sau đó lấy giày trong hộp đặt cạnh chân Từ Gia:

“Thử xem.”

“Có thể trả giày lại không?” Từ Gia không động đậy mà nhìn hắn, trước đó Hà Mẫn Ngọc vừa mới mua đồ chơi bóng cho Vệ Lăng Dương và cậu, chưa tới hai tháng lại mua giày, tuy đối phương bảo quan hệ hai nhà tốt, không cần thiết so đo, nhưng cậu cũng không tiện nhận đồ của người ta hoài.

“Trả cái gì? Hai đôi giày cùng hóa đơn, tớ thử xong cũng chẳng biết ném đi đâu rồi.” Vệ Lăng Dương giả vờ mất kiên nhẫn, thúc giục, “Mau thử đi, lề mà lề mề làm gì? Cậu cứ so đo hoài, có phải tớ cũng nên trả lại bộ ‘Deadwood’ mà ông ngoại cậu cho tớ không?”

“Deadwood” là bộ trò chơi ông ngoại mua tặng sinh nhật Vệ Lăng Dương, đặc biệt nhờ người ta giữ cho bản bìa cứng, rất khó mua trên thị trường, được yêu thích tới mức đứng top 3 trong tất cả quà sinh nhật từ nhỏ tới lớn của Vệ Lăng Dương.

Từ Gia nghe hắn nói thế bèn bất đắc dĩ cười, không tiếp tục từ chối nữa, rút chân khỏi dép lê để khô, cậu vừa tắm xong nên lòng bàn chân hơi ướt.


Từ Gia chỉ mới cao 1m71, thấp hơn Vệ Lăng Dương 10 cm, size giày cũng nhỏ hơn, số 40. Bản thân cậu da trắng, bàn chân hàng năm giấu trong giày so với những bộ phận khác còn trắng hơn, mang màu sắc tái nhợt, gân xanh cũng hiện rõ hơn người thường, ngón chân vì hong khô nước nên hơi xòe ra.

Vệ Lăng Dương nhìn ngón chân cậu vô thức nhúc nhích mấy lần, đầu ngón chân tròn tròn trông đáng yêu một cách khó hiểu, thế là không chút nghĩ ngợi gảy một cái, vừa vặn gảy trúng khớp nối trên ngón chân cậu, phát ra tiếng ‘rắc’ nhỏ.

Bị hắn bất ngờ gảy ngón chân không kịp phòng, Từ Gia rụt chân về, đá văng cái tay muốn giở trò lần hai của hắn, lạnh giọng:

“Lại phá nữa tớ cho cậu leo từ ban công lầu 4 xuống.”

Ngụ ý là ném người xuống.

Vệ Lăng Dương cười hì hì, không để uy hiếp của cậu trong lòng, già mồm át lẽ phải:

“Tớ xem giúp cậu coi chân có khô chưa ấy mà, sao cậu nhẫn tâm thế.”

“Cậu cứ bịa tiếp đi.” Từ Gia lườm hắn, lắc lắc chân, thấy khô rồi mới xoay người mang giày, đứng lên thử đi mấy bước.

Size giày vừa khớp, không lớn cũng không nhỏ, còn vừa hơn đôi Khương Yến mua từ ngoài gửi về cho cậu. Chất giày cũng rất thoải mái, cậu thử nhảy vài cái tại chỗ, phát hiện độ bật của giày cũng rất tốt, dùng chạy bộ hay chơi bóng sẽ nhẹ nhàng vô cùng.

“Thế nào?” Vệ Lăng Dương thấy cậu ngừng lại bèn hỏi.

“Tốt lắm.” Từ Gia kiễng mũi chân, hoạt động cổ chân vài cái, vừa xoay hai vòng đột nhiên thấy giày rớt ra, thì ra ban nãy mình chưa mang giày xong, một bên giày bị lỏng rớt ra, cậu đang định xoay lại buộc, Vệ Lăng Dương đã giành trước ngồi xổm xuống.

Vệ Lăng Dương ngồi xổm bên chân cậu, hai tay nắm hai đầu dây giày, luồn qua thắt lại rồi kéo chặt, ngẩng đầu hỏi:

“Thế này vừa chưa?”

Từ Gia động chân thử, gật đầu:

“Vừa rồi.”

Vệ Lăng Dương dựa theo độ chặt này giúp cậu cột dây giày, đứng lên, hai người mặt đối mặt, thấy Từ Gia thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhịn không được vươn tay xoa đầu cậu, sâu xa nói:

“Cậu nói xem cậu thiếu kẽm hay thiếu canxi? Sao lùn quá vậy, Chu Tử Dao còn cao hơn cậu.”

Vệ Lăng Dương 1m81, Chu Tử Dao 1m79, Từ Gia 1m71, trong ba người Từ Gia thấp nhất. Nếu như ở phía Nam, học sinh lớp 10 có chiều cao như Từ Gia không tính là thấp, nhưng ở đây là phương Bắc, chiều cao của cậu so với bạn học nam chung quanh quả thật hơi thấp, hơn nữa nữ sinh cao nhất lớp họ còn cao hơn cậu 3 cm.

Từ Gia một không thích nghe hắn gọi mình là công chúa nhỏ, hai không thích nghe hắn chê mình lùn, cậu đã vận động hết sức rồi, thế nhưng phương diện chiều cao luôn ở thế yếu so với những người khác.

Lườm Vệ Lăng Dương một cái, Từ Gia lười nói nhảm với hắn, ngồi trên ghế cởi giày ra, nhẹ nhàng bỏ lại vào hộp, nói:

“Lát nữa về cậu thay tớ cảm ơn dì Mẫn, lần sau tớ gặp mặt cảm ơn dì.”


“Biết rồi.” Vệ Lăng Dương thấy cậu cất giày, đi qua hỏi cậu, “Cất làm gì? Mai cùng nhau mang, chúng ta thử giày mới đến trường.”

Trường hắn nói là chỉ trường cấp 2 của hai người, trước kia cuối tuần hai người không có gì làm thường sẽ qua đó chơi bóng, đương nhiên phần lớn thời gian đều là Từ Gia bị Vệ Lăng Dương kéo đi.

“Mai tớ có việc rồi.” Từ Gia cất giày vào ngăn dưới cùng của kệ để đồ, cậu vẫn còn giày khác để mang, đôi này để trước ở đây vậy.

“Chuyện gì? Sao tớ không biết?” Vệ Lăng Dương hỏi, hắn và Từ Gia xem như Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không xa Tiêu(2).

(2) Tiêu, Mạnh chỉ hai viên đại tướng Tiêu Tán và Mạnh Lương của Dương Diên Chiêu trong “Dương gia tướng diễn nghĩa”, hai người là anh em kết nghĩa, như hình với bóng. Dùng cách so sánh này để chỉ hai người có quan hệ thân thiết, tình cảm thâm sâu.

“Mai tớ muốn đi Hồng Thạch Cốc.”

“Tới đó làm gì?”

“Chèo thuyền vượt thác.”

Hôm nay Vệ Lăng Dương chưa từng nghe Từ Gia bảo muốn đi Hồng Thạch Cốc, hiện giờ cậu dùng cách này báo hắn biết cậu muốn đi đâu, mà không phải kêu mình đi cùng, làm hắn bất chợt nghĩ tới bức thư tình kia. Thư tình tìm được trong sách Từ Gia, chẳng lẽ trước đó Từ Gia đã đọc rồi? Nên mai đi chơi với Tề Gia Bảo?

Nghĩ tới đây, còi báo động trong lòng Vệ Lăng Dương đột nhiên vang lên, thế là hắn sải một bước dài về phía cậu, bật hỏi:

“Cậu đi với ai?”

Phản ứng hắn hơi lớn làm Từ Gia sửng sốt, tức thời cười như không cười ngửa đầu nhìn hắn, hỏi ngược lại:

“Cậu cho rằng tớ muốn đi với ai?”

“Với …” Vệ Lăng Dương phanh lại kịp lúc, nuốt ba chữ Tề Gia Bảo xuống, hừ một tiếng: “Sao tớ biết được.”

Từ Gia thấy hắn tỏ ra không thoải mái, cười khẽ một tiếng, cầm hai vé chèo thuyền vượt thác ở Hồng Thạch Cốc từ trong ngăn kéo, vẫy vẫy trước mặt hắn, nói:

“Học trò ông ngoại tặng vé vào cửa dùng để tham gia, mai cậu có rảnh cùng đi không? Hay cậu muốn đi chơi bóng?”

Lúc này Vệ Lăng Dương mới ngớ ra cậu đang trêu mình, chậc một tiếng, nhào tới quàng tay qua cổ cậu, một tay dùng sức xoa đầu Từ Gia, làm tóc mới gội của cậu rối một nùi, vừa xoa vừa nói:

“Cậu học xấu từ bao giờ? Ngay cả tớ cũng dám đùa, cánh cứng rồi đúng không!”

Từ Gia kéo cái tay đang làm loạn trên đầu mình xuống, một tay đẩy người ra, cau mày nói:

“Cách xa tớ chút, nóng muốn chết.”

Sang tháng 9, buổi tối thực sự oi bức, cậu vừa tắm xong, bị Vệ Lăng Dương giày vò thế làm lưng lại đổ mồ hôi.

Biết Từ Gia không cùng đi chèo thuyền vượt thác với người khác mà hẹn mình, Vệ Lăng Dương đắc ý phải biết, vừa nghe cậu than nóng liền không nói hai lời cắm dây quạt điện rơi dưới đất, sau đó cầm vé vào cửa Từ Gia để trên bàn, nhìn vài lần rồi hỏi:

“Mai chúng ta đi lúc nào?”

“Sáng 8 giờ xuất phát, cuối tuần có thể đông người. Lát cậu cũng đưa vé cho Chu Tử Dao hỏi cậu ấy muốn đi không.” Từ Gia nói xong thì mở sách giáo khoa, định viết cho xong bài luận tuần.

Vệ Lăng Dương thấy cậu lật sách, nhớ tới thư tình trong túi mình, định đi xác nhận người viết thư nên nói:

“Được, vậy tớ về trước nha, sáng mai tới tìm cậu.”

“Ừ.” Từ Gia tùy ý lên tiếng, không ngẩng đầu, dù sao Vệ Lăng Dương ra vô nhà mình tự nhiên, cậu cũng lười tiễn.


Lúc này bà Khương vừa khéo vào phòng, trong tay cầm hai cái bát, nghe Vệ Lăng Dương muốn về liền lên tiếng cản hắn:

“Dương Dương đợi đã, uống chút rồi về con.”

“Bà ngoại, đêm nay uống gì vậy ạ?” Vệ Lăng Dương đi qua cầm bát, sau khi quen thuộc với Từ Gia, hắn liền mặt dày mày dạn bắt chước Từ Gia gọi ông Khương bà Khương là ông bà ngoại, hai ông bà cũng không ngại, liền theo ý hắn.

“Hôm nay là chè đậu xanh rong biển, chiều nấu xong liền để tủ lạnh, cho các con giải nóng.” Bà Khương cười nói, thứ như chè ở phương Bắc hầu như không có, vì trước đây Từ Gia rất thích ăn nên bà cố ý học cách làm theo mùi vị phía Nam, chè đậu xanh rong biển, hạt bo bo đậu đỏ, chè khoai môn trân chân, chè sago, bà đều học không ít, dần dà trở thành đồ uống trong nhà.

Mùa hè được uống một chén chè đậu xanh rong biển là một chuyện vô cùng hạnh phúc, Vệ Lăng Dương cũng thích uống như Từ Gia, bưng chè lên giải quyết trong vòng hai ba hớp liền nói tạm biệt, lúc về bà Khương còn đưa hắn hai phần mang về cho ba mẹ.

……

Vệ Lăng Dương đem chè về cho ba mẹ xong liền xuống lầu tìm Chu Tử Dao.

Ba mẹ Chu gia đang xem TV trong phòng khách, Chu Tử Dao nói làm bài trong phòng, thật ra là đang trốn xem tiểu thuyết, thấy hắn mặc một thân đồ chơi bóng lại đây, bèn ngồi dậy trên giường:

“Đệch, Dương Dương, cậu muốn đi chơi bóng vào ban đêm đó à?”

“Chơi cái rắm.” Vệ Lăng Dương đi qua, rút quyển sách trên tay cậu nhìn thoáng qua, đọc tên, “Chiến thần nghịch tập? Mua khi nào vậy? Sao tôi chưa từng thấy.”

“Mua đâu mà mua, mẹ tớ sợ tớ lấy tiền lên mạng, một tuần chỉ cho đủ tiền phí sinh hoạt, thêm một hào cũng phải xin phép.” Chu Tử Dao cười khổ nói, “Tớ dùng bớt tiền ăn mặc thuê ở tiệm sách gần trường đó, năm hào một ngày, thuê hai ngày hết 1 tệ.”

“Đọc hay không?” Vệ Lăng Dương lật sách, nam sinh tuổi họ đều thích xem tiểu thuyết và chơi game, trọ ở trường bị quản lý nghiêm khắc nên không có cơ hội ra ngoài tiệm net chơi, thế là dùng tiền thuê tiểu thuyết đọc, đôi khi một quyển tiểu thuyết được chuyền một vòng lớn trong lớp, từng người thay phiên đọc.

“Cũng hay đó, tớ tóm tắt cậu nghe nội dung truyện, nam chính …”

“Dừng.” Hiện giờ Vệ Lăng Dương không có tâm trạng nghe nội dung truyện nên ngắt lời, ném sách lại cho Chu Tử Dao, bắt đầu nói chính sự, “Tôi tới tìm cậu là có việc quan trọng, lớp các cậu có phải có một người tên Tề Gia Bảo không?”

Nói xong lại sợ trùng tên, hắn tách từng chữ để Chu Tử Dao xác nhận một lần.

“Có.” Chu Tử Dao để sách qua một bên, “Ngủ giường trên tớ nè, cái người mập mạp, thường được gọi là Tiểu Bạng Tử, lần trước các cậu tới ký túc xá tìm tớ không phải từng gặp sao? Nhà cậu ta có mở quán thức ăn nhanh đó.”

Quả thật Vệ Lăng Dương từng gặp, tự giới thiệu trên thư tình cũng có viết lớp, tới hỏi Chu Tử Dao chỉ để xác nhận một lần, tránh mình tìm nhầm người:

“Lớp cậu có ai cùng tên không?”

“Không có, có điều nếu là toàn trường thì không chắc, nhiều người lắm.” Chu Tử Dao nói xong bỗng nhớ ra gì đó, lập tức vỗ đùi, “Lần trước có người nói tớ và một nữ sinh lớp 11 trùng tên, chị ấy là Dao (瑶)(3) có bộ Vương (王) bên cạnh, nghe mà ngại ghê!”

(3) Dao của Chu Tử Dao là 遥 này, nghĩa là xa; còn Dao tên nữ sinh lớp 11 là 瑶, nghĩa là ngọc.

Vệ Lăng Dương không quan tâm cậu nói gì, xác nhận xong liền đi, Chu Tử Dao không rõ lý do gọi hắn từ sau:

“Ê này, cậu hỏi cái này làm gì?”

……

sago-xoai10Chè sago

be2d01b38ee011e5b6b6c39756a6fed8Chè khoai môn trân châu

cach-nau-che-dau-xanh-rong-bien-thanh-nhiet-ngay-he-1487Chè đậu xanh rong biển


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui