Khương Yến đang kiểm tra lại hành lý cần mang nhằm tránh sót đồ, kiểm kê được một nửa, di động trong túi bỗng vang lên. Cô ngừng tay, đi qua lấy di động ra.
Người gọi là mẹ cô, vừa nhấc máy gọi mẹ một tiếng, đầu kia điện thoại chợt hỏi:
“Yến Tử, con và Gia Gia ra khỏi nhà chưa?”
“Đang chuẩn bị.” Khương Yến ngồi trên ghế sofa bằng gỗ, tiện thể nhìn đồng hồ báo thức hình tròn đặt một bên trên bàn, “2 giờ 30 chiều bằng xe lửa, vẫn kịp giờ.”
“Thật không?” Bà Khương rõ ràng không tin, giọng điệu đầy hoài nghi, “Con đừng có dọa mẹ, rồi đưa cháu trai ngoan của mẹ tới vùng khác.”
“Vé xe đặt xong hết rồi, còn gì nữa mà không tin.” Khương Yến day mi tâm, chẳng biết làm gì khi mẹ không tin mình đến vậy, nhưng đành chịu thôi, dù sao ban đầu cô thật sự có ý định đưa Từ Gia đi, chẳng qua tình hình có thay đổi.
“Vậy là được.” Bà Khương lúc này mới yên lòng, lại dặn dò, “Các con trên đường nhớ chú ý an toàn, biết chưa? Mai đến nơi mẹ bảo ba ra nhà ga đón hai đứa, nhớ mua chút gì ăn trước khi lên xe, phải ngồi cả đêm lận, đừng để bị đói ……”
“Con biết mà mẹ, đã chuẩn bị hết rồi.” Khương Yến nghe bà lải nhải mà đầu phát đau, không có nhiều tinh lực đối phó, bèn nói sang chuyện khác, “Thời gian không còn sớm nữa, lát nữa con phải đưa Gia Gia ra ngoài dùng cơm, mai tới nơi rồi nói.”
“Ầy được rồi …… Chờ đã, ba muốn nói với con mấy lời.”
Bà Khương vừa dứt lời, đầu kia điện thoại đã đổi người, giọng nói ôn hòa thuần phát của ông Khương truyền tới:
“Đi đường nhớ cẩn thận, mai ba ra đón mấy đứa.”
Ba không dong dài như mẹ, Khương Yến lời ít ý nhiều trả lời:
“Vâng, ba mẹ đừng lo.”
Khương Yến cúp điện thoại, màn hình di động chuyển về nhật ký cuộc gọi, mắt cô đúng lúc dừng lại ngay cái tên trên đó – Từ Chính Lâm.
Thời gian trò chuyện là ngày hôm qua, chỉ hai phút ngắn ngủi, cô nhớ chỉ toàn dùng để cãi nhau.
Mặt không đổi sắc nhét di động vào trong túi, Khương Yến không còn hứng kiểm kê vật dụng nữa, bèn ngồi trên sofa một lúc, chợt nhớ cả chiều nay con trai ở lỳ trong phòng không ra ngoài, liền ngẩng đầu gọi về phía phòng nghỉ:
“Gia Gia, chúng ta đi thôi.”
Trong phòng không ai lên tiếng trả lời.
Cô lại gọi một tiếng, vẫn không có ai đáp lại, đoạn, cô đứng dậy sang tìm người, đứng trước cửa phòng gõ hai cái, rồi đẩy ra.
Căn phòng hơi chật, song được sắp xếp gọn gàng, ngồi trên chiếc giường một thước hai cạnh cửa sổ là một bé trai, cậu cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn dưới ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, hai tay giao nhau đặt trên đầu gối, không phản ứng gì với Khương Yến vừa đẩy cửa.
Cậu bé ấy tên Từ Gia, là con trai của Khương Yến, năm nay 10 tuổi.
“Từ Gia.”
Khương Yến thấy con mình thờ ơ đắm chìm trong thế giới bản thân, giọng bèn cao một ít, mang theo hờn giận vì không được đáp lại:
“Con có nghe mẹ nói gì không?”
Từ Gia im lặng vài giây, lúc này mới chầm chậm ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt cô, rầm rì phun ra ba chữ:
“Nghe thấy mà.”
“Nghe thấy?” Khương Yến đi sang, đứng trước mặt cậu, “Bình thường mẹ dạy con thế nào?”
Từ Gia mím môi dưới, cậu không thích mẹ mình dùng giọng điệu nói chuyện kiểu này, nhưng cậu không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng như mọi lần, nhận sai theo thói quen:
“Con xin lỗi, sau này sẽ không vậy nữa.”
Đồng thời, Khương Yến cũng không vui vẻ gì với thái độ giải thích không nóng không lạnh này của cậu, cứ như đang lấy lệ với mình, dù sao cũng sắp đi, cô không có tâm trạng nhiều lời, tầm mắt dừng trên thứ cậu cầm trong tay, bật hỏi:
“Tay con cầm gì đó?”
Từ Gia lập tức giấu thứ cầm trong tay trái ra sau lưng, lại bị Khương Yến giữ chặt vai xoay người cậu lại, đoạt chiếc xe nhỏ màu đỏ trong tay cậu.
Lòng bàn tay không còn gì, Từ Gia theo bản năng vươn tay muốn giành lại, song lại cứng đờ dưới ánh mắt lạnh lùng của Khương Yến, rồi chậm rãi thu về, thấp giọng nói:
“Mẹ ơi, con muốn … mang nó theo.”
Khương Yến như thể không nghe thấy lời cậu nói, cúi đầu nhìn xe điều khiển từ xa màu đỏ trong tay.
Trên ô tô có vài chỗ bị xước hoặc tróc sơn, chứng tỏ thường có người lấy ra chơi, tuy thân xe bị hư một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy được chế tác tinh tế ra sao, thân xe hơi nặng, khác với mấy loại xe đồ chơi bình thường, giá cũng không rẻ.
Trong những năm 90, xe hơi điều khiển được xem là đồ chơi mới mẽ dành cho lứa nhi đồng, chiếc này do cô cùng Từ Chính Lâm mấy năm trước đi Z thị mua cho Từ Gia, khi đó hai người vừa xem liền nhìn trúng chiếc xe điều khiển này, cảm thấy con trai nhất định thích, dù rằng lúc ấy giá cao quá đáng, bọn họ cũng mua không chút do dự.
Sự thật chứng minh họ nghĩ đúng, Từ Gia thực sự rất thích, ôm chiếc xe nhỏ mấy ngày không buông tay, cho dù sau đó họ có mua cho cậu không ít đồ chơi mới, cậu vẫn thích chiếc ô tô này nhất.
“Mẹ ơi?”
Giọng Từ Gia gọi tâm tư Khương Yến đang thất thần về, mắt nhìn ô tô nhỏ trong tay.
Trước đây luôn cảm thấy màu đỏ tươi đẹp cỡ nào, lúc này lại thấy sao mà chói mắt cực kỳ, thân xe như một vật thể dài ghim vào tay cô, hệt như tình cảm cô cùng Từ Chính Lâm, trước kia ngọt ngào bao nhiêu, giờ lại buồn cười bấy nhiêu.
“Người không ở đây, mang theo có ích gì.”
Khương Yến cười lạnh một tiếng, vung tay ném ô tô nhỏ sang một bên bàn, ô tô nhỏ đúng lúc đập vào góc tường, ngã trên đất, phát ra tiếng “lạch cạch”.
Từng tiếng động rơi vào trong tim, giống như chặt đứt mối liên hệ giữa hai người.
Mắt Từ Gia đỏ lên, xoay người muốn kiểm tra, lại bị Khương Yến kéo vào phòng, cậu vội vàng quay đầu, song chỉ kịp nhìn một nửa bóng dáng của ô tô nhỏ đang nằm góc bàn, gương mặt tươi cười trên đầu xe lúc này trông đáng thương như một kẻ hề bị vứt bỏ.
Khoảnh khắc đó, Từ Gia khó chịu vô cùng, nhớ tớ người cha đã lâu không gặp, nhớ tới người mẹ trước kia hết sức thân thiết mà ôm cậu, kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích trước khi ngủ, và rồi lại nhớ tới bản thân năm nào vừa nhận được ô tô nhỏ ấy mà nhất thời vui vẻ cực kỳ.
Cậu đột nhiên giãy khỏi tay Khương Yến, chạy về phòng nhặt ô tô nhỏ trên đất lên, quý trọng vỗ về thân xe, kiểm tra một lần, phát hiện không bị quăng hư mới nhẹ nhàng thở ra.
Khương Yến thấy thế, trong lòng phiền muộn một trận, muốn nói gì đó, nhưng thấy Từ Gia trở lại trước mặt mình, vẻ mặt cố chấp, không khỏi nghĩ tới thay đổi của Từ Gia trong hai năm qua, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ để cậu mang đồ bỏ vào hành lý, rồi dẫn cậu ra cửa.
Khương Yến mua hai vé xe lửa 2 giờ 30, còn chưa tới 12 giờ, cô đưa Từ Gia xuống quán cơm dưới lầu dùng cơm, rồi mới bắt xe tới nhà ga.
Sảnh lớn chờ xe ở nhà ga đầy ắp người, nhộn nhịp chen chúc, trên đất chất đống không ít hành lý của hành khách, chỉ chừa ra một lối đi nhỏ chật hẹp quá thể, cũng may phần lớn hành lý Khương Yến đã gửi qua đường bưu điện từ trước, vật dụng hiện giờ mang theo không nhiều, nếu không ngay cả chen để đi cũng khó.
Cô dắt Từ Gia đến trước cửa soát vé đến H thị, hai người tới không tính muộn, nhưng chỗ ngồi hai bên cửa soát vé đã chật ních người, ngay cả lối đi nhỏ ở giữa cũng xếp đầy, cô chỉ có thể dắt Từ Gia xếp hàng phía sau.
Đứng xếp hàng cạnh hai người là một người phụ nữ trung niên có thân hình hơi béo, trong lòng đang ôm một bé trai chừng hai tuổi. Dường như bé trai không khỏe, vẫn luôn núp vào lòng người phụ nữ mà khóc, người phụ nữ sốt ruột, vừa vỗ lưng vừa dỗ nó.
Nơi chờ xe đầy tiếng người hỗn loạn, tiếng khóc của bé trai vốn dĩ không khiến ai chú ý, nhưng Khương Yến đứng gần đó lại nghe rất rõ, tiếng khóc bén nhọn từng tiếng rót vào tai, gần như muốn chọc phá màng nhĩ, khiến tâm trạng cô vốn đã buồn bực nay lại càng nặng thêm, bèn theo bản năng liếc nhìn đối phương một cái.
Người phụ nữ vừa loạng choạng vừa dỗ thằng bé, trong lúc lơ đãng liền đối diện với tầm mắt của Khương Yến.
Khương Yến thân cao hơn một mét bảy, cao hơn người phụ nữ dỗ con nửa cái đầu, cách ăn mặc và khí chất hai người khác nhau không ít, cô khẽ cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn làm người phụ nữ kia nhìn mà sửng sốt.
Tuy Khương Yến không nói gì, nhưng từ cách cô nhìn thằng bé chứng tỏ rõ ràng cô không vui. Người phụ nữ cũng biết con mình khóc làm ồn người ta, bèn vội vàng thấp giọng nói xin lỗi, ôm con mình xoay người, đưa lưng về phía Khương Yến, tiếp tục dỗ.
Thế nhưng đứa bé vẫn khóc lóc không chịu ngừng, cô có tâm cũng thấy vô lực, trong lúc lo nghĩ, chợt cảm thấy có người kéo áo mình, quay đầu nhìn, một cậu bé trắng trẻo đưa một món đồ chơi sang đây, nói với cô:
“Cho em nó chơi.”
Cậu bé đó là Từ Gia, cậu lấy mô hình người máy trong balo nhỏ của mình.
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Từ Gia, đứa bé trong lòng cô bị hấp dẫn, thế là dần ngừng khóc, chép miệng nhìn món đồ chơi trong tay Từ Gia.
Đứa trẻ phản ứng nhanh hơn người phụ nữ, mắt chuyển động theo tay Từ Gia, nghe thấy lời cậu, bèn xoay người rời khỏi tay mẹ mình, vươn tay muốn lấy đồ chơi trên tay Từ Gia, người phụ nữ vội vàng ôm bé ngăn bé lại.
Đứa bé thấy đồ chơi sắp bắt được giờ lại cách xa mình, tức thì mếu miệng khóc tiếp, lần này khóc còn lớn hơn vừa rồi.
Người phụ nữ dỗ bé, đoạn quay sang nói với Từ Gia:
“Không cần đâu bạn nhỏ, cảm ơn con.”
Cô vừa nói xong, Khương Yến liền lấy đồ chơi trong tay Từ Gia đặt vào tay đứa bé, dưới ánh nhình kin ngạc của người phụ nữ, cô bình thản nói:
“Cầm đi, trẻ con khóc nhiều không tốt cho cổ họng.”
Đứa bé cầm đồ chơi, tiếng khóc ngừng lại. Người phụ nữ vừa lúng túng vừa nhẹ lòng thở ra, giọng điệu thành khẩn nói cảm ơn Khương Yến và Từ Gia.
Khương Yến thờ ơ gật đầu, mắt lại hướng về cửa soát vé.
Từ Gia đứng cạnh Khương Yến, Khương Yến nắm tay cậu, mắt cậu không ngừng nhìn về đứa bé được người phụ nữ ôm vào ngực dỗ, nhìn hai mẹ con thân thiết qua lại, trong mắt không tránh khỏi mang theo hâm mộ nhợt nhạt.
Khương Yến mua vé trong lúc cấp bách, cho nên chỉ mua được một vé giường nằm, cô nhường giường cho Từ Gia ngủ, còn mình thì ngồi cạnh giường dựa vào tường hết một đêm. Đường từ B thành đến H thị bằng xe lửa khá dài, hơn nữa còn vào tối nay, hôm sau đến nhà ga H thị cũng đã chiều 5 giờ hơn.
Ông Khương đến sớm, đứng chờ ở sau nhà ga, thấy Khương Yến và Từ Gia đi ra, bèn hô to Yến Tử rồi đi sang đón.
“Ba.” Khương Yến lên tiếng, sắc mặt không tốt suốt đường đi cuối cùng dịu hơn một ít, lập tức cúi đầu nói với Từ Gia bên cạnh, “Gia Gia, chào ông ngoại đi con.”
Từ Gia nhìn ông Khương, ngoan ngoãn gọi một tiếng:
“Chào ông ngoại.”
“Ngoan ngoan ngoan, cháu ngoại ngoan của ông.” Ông Khương mặt mày tươi cười, xoay người muốn ôm Từ Gia, Từ Gia bỗng lui về sau một chút, tránh tay ông.
Ông Khương sửng sốt một lúc, thấy Từ Gia cúi đầu, miệng mím chặt, bộ dạng không muốn gần người lạ, ông khó hiểu nhìn về phía Khương Yến:
“Xảy ra chuyện gì?”
Tuy ông và Từ Gia không ở chung, nhưng hằng năm rỗi rảnh, Khương Yến sẽ đưa Từ Gia về thăm nhà, đứa trẻ kia luôn vui vẻ, rất gần gũi với ông và bà Khương, không kháng cự rõ ràng như lần này.
Khương Yến thu rõ phản ứng Từ Gia vào trong mắt, cũng biết nguyên nhân do đâu, nhưng lúc này cô không có tâm trạng giải thích, chỉ nói:
“Ba, chúng ta về trước đi.”
“Vậy về trước, mẹ con ở nhà nấu cơm, trở về là có thể ăn liền.” Ông Khương gật đầu, vươn tay muốn đón hành lý trong tay cô, “Hành lý cứ để ba, con ngồi xe cả đêm cũng mệt rồi.”
“Không nặng.” Dù Khương Yến là phụ nữ, nhưng không định để ba mình xách đồ giúp, hơn nữa những thứ này cũng không nặng, cô tránh tay ông rồi nói, “Đi thôi, ba.”
Ông Khương biết tính con gái mình nên không khăng khăng làm gì, xoay người muốn đưa hai người về, đột nhiên được một bàn tay nhỏ mềm mại kéo kéo, đúng là tay Từ Gia vừa nãy tránh né hiện giờ lại chủ động kéo mình.
Từ Gia vẫn cúi đầu như trước, tay buông lỏng Khương Yến, ngược lại đi kéo ông Khương. Ông Khương khá bất ngờ, không rõ vì sao thái độ thằng bé đột nhiên thay đổi, bèn quay đầu nhìn về phía Khương Yến.
Khương Yến cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Từ Gia vẫn luôn sinh sống cùng cô và Từ Chính Lâm, quanh năm suốt tháng, thời gian về bên này của ba mẹ rất ít, ba mẹ vẫn chưa về hưu, cơ hội có thể lên thăm Từ Gia cũng không nhiều.
Tuy trước kia Từ Gia gần gũi với ba mẹ, song một năm qua, tính tình Từ Gia thay đổi lớn, đừng nói ông bà ngoại một năm không gặp được mấy lần, ngay cả giáo viên lẫn bạn học thường gặp mặt cậu cũng bài xích, đây là người đầu tiên Từ Gia chủ động thân cận trong mấy ngày nay.
Nghĩ đến đây, Khương Yến cảm thấy đưa Từ Gia về nhà ba mẹ là lựa chọn không tồi.
Nghĩ vậy, tâm trạng cô cũng thả lỏng không ít, đoạn nói với ông Khương:
“Chúng ta về nhà đi.”
“Được.” Ông Khương cười nói, từ ái nhìn Từ Gia, kéo bàn tay nhỏ của cậu đi bắt xe.
Trên đường về, ông Khương thử bắt chuyện với Từ Gia, mỗi lần ông hỏi Từ Gia đều trả lời, nhưng ngôn từ hết sức ngắn gọn, phần nhiều là gật đầu, cư xử lễ phép chứ không nhiệt tình.
Sau vài lần, ông Khương không miễn cưỡng cậu nữa, đành sờ đầu cậu nhỏ.
Về tiểu khu, ông Khương vừa nói chuyện cùng Khương Yến, vừa dẫn hai người đi, lúc lên lầu, trên lầu truyền những tiếng cười đùa hi hi ha ha, ngẩng đầu liền thấy ba bé trai đang rượt đuổi nhau chạy xuống.
Ông Khương thấy vậy, lập tức kéo Từ Gia định tránh sang một bên, tiếc rằng tốc độ ba đứa bé kia thực sự quá nhanh, lao xuống như hỏa tiễn, né tránh không kịp, trong đó có một đứa bé trực tiếp nhào vào người Từ Gia, hai người ngã xuống chỗ rẽ cầu thang, kêu phịch một tiếng.
“Ui cha, đệm người ở đâu ra đây ……”
Bé trai đụng người còn chưa nói xong đã bị Từ Gia đột nhiên đẩy mạnh, bản thân biến thành đệm thịt người bị Từ Gia đặt ngược trên đất.
“……” Vệ Lăng Dương đột nhiên bị đẩy nằm trên đất phải ngu người một lúc, hắn “Áu” một tiếng, ngẩng đầu nhìn, sau khi thấy rõ diện mạo đối phương liền sửng sốt.
Thoạt nhìn đối phương cũng xấp xỉ tuổi mình, mặc áo sơ mi kẻ ô màu xanh nhạt, mắt rất to, da cũng trắng quá chừng, mà mặt thì thối vô cùng.
…… Người cũng đụng lại rồi, không cần hung dữ vậy chứ? Vệ Lăng Dương nói thầm trong lòng một câu, nhất thời quên giãy dụa, mà Từ Gia vẫn duy trì tư thế ngồi trên bụng hắn, hai tay nắm áo hắn, mặt nhìn thẳng không đổi sắc.
Ông Khương bên cạnh phản ứng trước tiên, tiến lên ôm Từ Gia khỏi người Vệ Lăng Dương. Vệ Lăng Dương nhân cơ hội đứng lên, vỗ mông, nhìn trái nhìn phải, muốn tìm đồng bọn của mình, lại phát hiện đám kia đã chạy mất bóng.
Bọn phản bội! Vệ Lăng Dương mắng thầm một câu, nhưng không trốn như những người kia, mà là đứng một bên, nghĩ xem nên làm gì bây giờ.
Ông Khương cùng Khương Yến hoảng sợ nhìn Từ Gia bị Vệ Lăng Dương bất ngờ không kịp phòng đụng trúng, rất sợ đứa bé kia té bị thương, sau khi ôm được người, hai người mới đỡ vai cậu kiểm tra một chút, quan tâm hỏi:
“Té trúng chỗ nào? Có đau không con?”
Từ Gia lắc đầu, thấy sắc mặt hai người không yên, lại bỏ thêm một câu: “Không đau.” Vừa rồi mông cậu ngã trước, va không mạnh lắm, nhưng mông hơi đau, nhưng rồi sợ hai người quá lo, nên nói không đau.
Ông Khương xoa đầu cậu, xác định không bị đụng bầm chỗ nào, mới quay đầu nhìn về phía Vệ Lăng Dương, lên tiếng hỏi:
“Dương Dương đấy à? Có đụng trúng chỗ nào không? Lại đây để Khương gia gia nhìn xem.”
Vệ Lăng Dương và ông Khương sống cùng một khu, ở nhà lầu sát bên, hai nhà gần nhau, ban công nằm đối diện, mẹ Vệ Lăng Dương là học trò trước đây của ông Khương, hai nhà quan hệ thân thiết.
“Không có không có đâu ạ, không đụng trúng chỗ nào hết!” Vệ Lăng Dương vội vàng xua tay, đừng nói hắn không bị va trúng, dù có đụng, cũng là hắn đụng cái người kia kìa, sao mà dám nói.
Tuy hắn nói thế, nhưng ông Khương vẫn không an lòng, đi qua kiểm tra giúp hắn một lần, thấy không sao mới yên tâm, lại nhẹ nhàng dạy bảo:
“Cầu thang nguy hiểm như vậy, lần sau không được giỡn hớt ầm ĩ.” May mà vừa rồi Từ Gia không ở trên cầu thang mà đứng ngay chỗ rẽ, nếu không vừa nãy va nhau hai người sẽ gặp nguy hiểm.
“Con ổn mà Khương gia gia, sau này sẽ không, con xin lỗi.” Vệ Lăng Dương ngoan ngoãn giải thích, khóe mắt liếc sang Từ Gia đang đứng một bên, phát hiện đối phương nghiêng đầu, tầm mắt không biết dừng ở đâu, thế nhưng vẻ mặt vẫn thối như cũ, không khỏi oán thầm trong lòng: người nhỏ mà nóng tính ghê.
“Không sao, lần sau nhớ chú ý chút.” Ông Khương tốt tính, nếu hai đứa đều không có chuyện, ông cũng không nhiều lời, sau khi dặn dò vài câu liền cùng mẹ con Từ Gia lên lầu.
Vệ Lăng Dương đứng tại chỗ, nghiềng đầu nhìn bóng lưng họ, mắt dừng trên đôi chân lộ ra khỏi quần đùi ngắn năm phần của Từ Gia, nhìn chằm chằm một lúc, rồi cúi đầu nhìn cặp giò có màu đen hơn người ta không ít, nhịn không được cảm thán: “Chà chà, chân trắng ghê ta!”
Đó là mùa hè năm 1998, lần đầu tiên gặp mặt của Từ Gia 10 tuổi và Vệ Lăng Dương 10 tuổi. Rất nhiều năm về sau, khi Vệ Lăng Dương nhớ lại chuyện này, hắn cảm thấy mình hời lớn rồi, đụng phát liền đụng ra được một người vợ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...