Ký Ức Của Chúng Ta


- Ơ này....Cậu đừng giận thật chứ....Tôi đùa một chút thôi mà..."-Ôi không không...Ai lại dám giận Lâm Đại Thiếu Gia chứ? - Tôi nói.- Ơ..."Thế là tôi bơi về phía Heo Hồng Nhật Bảo, cậu ấy đang mò mẫm ngụp lặn dưới nước rất nhiều lần, có vẻ như đang tìm thứ gì đó.

Tôi quan tâm nên đi tới hỏi:- Cậu rơi thứ gì xuống hồ bơi sao? Cần tôi tìm giúp không...?"-" Trời đất ! Tôi lỡ làm rơi chìa khóa nhà rồi, tìm mãi không thấy đâu...mau giúp tôi nhanh lên nào!"- Nhật Bảo vừa thở dốc vừa nói tôi.Thế là hai đứa cùng tìm, mọi chuyện vẫn suôn sẻ khi tôi đụng phải Lâm Đại Xuyên...-" Ay !" _ tôi cụng phải lưng cậu ta rồi.Cậu ta cau mày hỏi:- " Sao? Không phải cậu nói không muốn tôi chọc câu nữa hay sao ? Muốn gây sự với tôi à?"-"Ơ....Này ......không phải ......!tôi chỉ muốn giúp Heo Hồng tìm lại cái chìa khóa nên không cẩn thận đụng phải cậu thôi...xin lỗi mà"- Tôi giả vờ mếu máo nhẹ.-" Cậu đừng tưởng xin l...."-" Cậu cũng giúp tôi tìm chìa khóa đi Lão đại !"- Heo Hồng chen ngang.

Thế là mãi cho đến lúc 11 giờ trưa, cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc chìa khóa của Nhật Bảo.


Nó là cái thứ kim loại nhỏ nhắn, sáng lóa do ánh nắng mặt trời tỏa vào ngay dưới tít đáy hồ.

Nhưng khổ nỗi tôi chỉ là thấy nó, còn có lấy được không lại là một chuyện khác.


Nó nắm tít ở dưới cuối bể, nơi sâu nhất và chỉ dánh cho người lớn, sâu gần tạn 2 mét ! Vốn là tôi muốn tự mình lấy được rồi đưa cho Nhật Bảo, thế nhưng nó xa thế kia thì sao mà lấy nổi chứ.

Mặt dày tôi liền phải gọi cho Đại Xuyên: -" Này, tôi tìm thấy cái chìa khóa rồi." Cậu ta hỏi; - " Thế đâu rồi? Thấy mà không nhặt à Đồ Ngốc này?!" -" Nó ở cái chỗ tít mịt mù kia thì tôi lấy kiểu gì hả? Tôi gọi cậu là muốn nhờ lấy giúp đấy Đồ đáng ghét!- Tôi nói.

cậu ta đảo mắt một lượt, ra vẻ ngán ngẩm tôi rồi hỏi: -"Cậu thấy nó ở đâu?" Tôi ngạc nhiên:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận