Thời tiết tháng hai mới bắt đầu lạnh thực sự, tuy không đến nỗi âm độ như phương Bắc nhưng dưới 10 độ là đã lạnh với người dân ở đây rồi.
Mọi người ăn mặc cũng trở nên ấm áp hơn.
Đi học chưa được một tuần, Chương Tuyết Trình đã bị ốm phải nghỉ học, Lâm Yên Nhiên cũng có một số triệu chứng cảm lạnh.
Trời lạnh, lại đi một mình nên Lâm Chính Minh sẽ tiện đường đi làm chở Lâm Yên Nhiên tới trường luôn.
Tống Tranh đến trường, đi thẳng hướng nhà vệ sinh, vừa đi vừa giũ bớt sương lạnh trên quần áo xuống.
Hắn còn chưa bước vào nhà vệ sinh đã nghe thấy giọng nói vọng ra của mấy đứa con trai.
“Lâm Yên Nhiên rất đẹp, còn đẹp hơn Chương Tuyết Trình nữa…”
“Không phải lúc trước mày bảo Chương Tuyết Trình mới đẹp nhất sao?”
“Thì đó là lúc trước, bây giờ Lâm Yên Nhiên đẹp hơn.
Mày không thấy cô ấy rất đẹp sao?”
“Cậu ấy rất đẹp, cười lên như thiên sứ vậy”.
“Nghe nói thư tình mày gửi người ta không thèm đọc một cái đã bị vứt đi?”
“Không phải là cô ấy cũng không cần đồ ăn vặt của mày?”
Mấy đứa con trai đang cãi nhau thấy Tống Tranh đi vào thì im bặt.
Sau khi Tống Tranh ra khỏi nhà vệ sinh còn nghe thấy loáng thoáng:
“Hình như cậu ta ngồi sau Yên Nhiên?”
“Lần trước qua bên ấy nhìn thấy vậy, có lẽ thế”.
“Nghe nói thành tích của cậu ta luôn là hạng nhất?”
“Ừ, các cậu nói Yên Nhiên có thích cậu ấy không?”
“Không đâu, chắc chỉ xem là bạn bè bình thường thôi.
Mặt cậu ta như thể ai nợ mấy vạn, con gái sẽ không thích kiểu im im vậy đâu!”
…
Khuôn mặt Tống Tranh bình thường, trong lòng thì suy nghĩ: Mình không phải chỉ là không nói chuyện nhiều lắm, ít cười một chút thôi sao? Cái gì mà giống “ai nợ mấy vạn” chứ?
Tống Tranh bước vào lớp.
Lúc ấy, trời nhiều mây, có chút ánh mặt trời xen kẽ qua những tầng mây chiếu nhẹ nhàng vào lớp học.
Lâm Yên Nhiên hôm nay vậy mà đang nằm trên bàn, trên bàn cũng không hề có sách vở gì, Chương Tuyết Trình và cặp sách cũng không thấy.
Hai bím tóc của cô một bím rơi trên vai, một bím ngã trên bàn.
Tống Tranh bước đến gần, nhìn thấy đôi mắt cô đã nhắm lại, chỉ có hàng mi cong dài rơi rung động.
Hắn hỏi:
“Chương Tuyết Trình của cậu đâu rồi?”
Được một lúc, Lâm Yên Nhiên mới từ từ mở mắt rồi nhắm lại, trên khuôn mặt hiện vẻ yếu ớt, giọng nói nhỏ như con muỗi:
“Tuyết Trình hôm nay bị ốm”.
Âm thanh của Lâm Yên Nhiên mềm oặt, hữu khí vô lực.
Tống Tranh cũng không hỏi thêm gì, chỉ “ừm” một cái.
Tống Tranh cúi đầu, khom lưng, đặt bàn tay lên trán cô.
Động tác liền mạch dứt khoát.
Hơi nóng, chắc là hơn ba mươi bảy độ.
Mặt mày cũng có vẻ tái nhợt, hai má vì nhiệt độ cao mà đỏ ửng bất thường, trông rất động lòng người.
Ma xuy quỷ khiến, bàn tay của Tống Tranh nhịn không được đưa ra vuốt phần tóc mái của Lâm Yên Nhiên qua một bên, lại đưa tay xuống hai má cô, giống như Chương Tuyết Trình lúc trước véo cô một cái.
Sau đó, lại véo thêm một cái nữa.
Thật mềm.
Thật nhanh, trên má Lâm Yên Nhiên xuất hiện hai vệt đỏ ửng.
Lâm Yên Nhiên mở mắt, ánh mắt có chút kinh ngạc vì hành động của Tống Tranh, cả người cũng cứng đờ trong chốc lát.
Mà biểu cảm trên khuôn mặt của Tống Tranh lúc đầu thì bình thường sau đó lại cũng vì ánh nhìn của Lâm Yên Nhiên mà có chút không biết làm sao.
Tống Tranh nói:
“Hình như cậu cũng ốm rồi”.
Lâm Yên Nhiên hỏi:
“Cậu thích tớ à?”
Không ai nói chuyện, không khi như dừng chuyển động, hệt như cảnh quay chậm của một bộ phim điện ảnh.
Vốn dĩ Lâm Yên Nhiên thấy sắc mặt có chút ngốc của Tống Tranh cùng với cái hành động véo má bất thường nên mới đùa một chút nhưng thấy lỗ tai của Tống Tranh đỏ lên, khuôn mặt cũng hồng kèm theo chút chột dạ, lại ngốc nghếch đến mấy cũng phải giật mình ngồi lên.
Trong lòng Lâm Yên Nhiên run một cái.
Gì vậy?
Không phải như vậy chứ?
Cả hôm ấy, Lâm Yên Nhiên và Tống Tranh đều có vẻ rất câu nệ, còn không nói chuyện phiếm với nhau câu nào.
Trong giờ học, một phần vì tình trạng sức khoẻ không tốt, một phần vì phát hiện ra điều không nên bị phát giác nên đầu óc Lâm Yên Nhiên cứ mơ mơ màng màng.
Mặt ngoài bị đánh vỡ, sẽ tạo nên một số xấu hổ cùng phiền toái đi kém.
Minh Trạch Dã còn hỏi thầm Lâm Yên Nhiên có phải đang giận dỗi với Tống Tranh không.
Khi nghe thấy câu này, Lâm Yên Nhiên cứ cảm thấy sao sao không đúng, sau đó mới nghĩ lại là nói vậy như thể cô và Tống Tranh là một đôi vậy.
Lâm Yên Nhiên tự hỏi mình có thích Tống Tranh không?
Đương nhiên là không!
Cô thích mẫu người hiền lành nhẫn nại, cười lên như thiên thần, thông minh như anh Tất Hành, thích mẫu người biết nấu ăn như bố… chứ không phải như Tống Tranh.
Tuy Tống Tranh thông minh, nấu ăn cũng ngon, cũng rất kiên nhẫn giảng bài cho các bạn nhưng trời ơi, đó không phải gu của cô được chưa?
Rối rắm hoang mang mấy ngày liền, đến Đỗ Hiểu Phù cũng nhận ra con gái mấy ngày gần đây có biểu hiện lạ, là do mệt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...