Author : Mai Tuyết Vân
Menfuisu ngồi trên ngai cao, trên khuôn mặt toát ra sự lạnh lùng vô hạn, bên cạnh pharaoh là một cậu bé trạc mười lăm tuổi, vóc người trổ mã. Ngồi trên chiếc ghế vàng vị trí của hoàng tử Ai Cập, đôi mắt sắc bén lướt qua đám đại thần bên dưới.
Cặp mắt ấy cách đây rất lâu cũng đã từng nhìn triều thân như vậy, đại hoàng tử Amuntaket càng lớn càng giống hệt mẫu hậu của mình, lệnh bà Asisu. Lúc này pharaoh mới nói: “Nếu sự việc đã đúng như vậy,thì việc này cứ làm theo ý con đi, hỡi con trai của ta.”
Amuntaket khẽ cúi đầu trước Menfuisu, sau đó từ tốn thi hành bản án dành cho những kẻ phạm tội. Sự quyết đoán và bình tĩnh của cậu bé,làm Menfuisu nhớ đến một người, tỷ tỷ của hắn, Asisu.
Buổi nghị sự kết thúc, Menfuisu cùng với Amuntaket đến đại điện, có một việc hắn cần phải giao cho cậu làm. Menfuisu điềm tĩnh nhìn con trai của mình, rồi lại nhìn Hassan đang túc trực bên cạnh: “Amun, con đã lớn rồi, đã có thể tự mình xử lý chính sự, năm ta mười lăm tuổi, cha ta, pharaoh Nefenmet vĩ đại đã thoái vị và giao lại trọng trách này cho ta.. . ”
Hắn chưa kịp nói hết câu, thì Amuntaket đã vội vàng quỳ xuống, cung kính thưa: “Phụ vương! Người đừng như vậy, con không thể.” Menfuisu nhìn đứa trẻ trước mặt thở dài một tiếng: “Ta biết, con trai của ta con cần phải bước ra khỏi sự bảo bọc và trợ giúp của ta, hoàng phi và mẫu hậu của con để học cách trưởng thành.”.
Vừa nói, hắn vừa nâng Amun đứng dậy, nhìn thẳng vào cặp mắt giống Asisu như đúc ấy: “Bây giờ chưa phải lúc để trao vị trí quan trọng này cho con, con vẫn cần phải học hỏi một thời gian nữa Con không như ta ngày đó, ta còn có mẫu hậu của con và hoàng phi trợ giúp, nay con chỉ có một mình.”
“Ai nói huynh ấy chỉ có một mình.” Một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài đại điện, hương thơm từ bó hoa sen lan tỏa trên tay người con gái mới bước vào. Mái tóc vàng rực rỡ và đôi mắt màu xanh biếc, cô chính là bản sao thu nhỏ của hoàng phi, công chúa Ai Cập, Anasari.
Khi cô bước vào, một nụ cười lập tức nở trên môi Amuntaket, Anasari trừng mắt với câu, cắm bó hoa trong tay vào chiếc bình đặt nơi góc tường. “Anh cũng không biết nói lại, vậy em là cái gì đây? Một thứ đồ để trang trí à?” Amun bật cười trước giọng điệu của cô, ‘Phải! Ta còn có em bên cạnh nữa, Anasari, sao ta lại có một mình được.”
Menfuisu mỉm cười nhìn hai đứa trẻ trước mặt, hình như hắn đang nhìn thấy tương lại rực rỡ hơn nữa của Ai Cập trong tay hai đứa trẻ này. “Nếu đã tự tin như vậy, thì ta và hoàng phi sẽ đi vắng khỏi Ai Cập một thời gian. Tể tướng Hassan và phu nhân Lita cũng sẽ đi với ta, nên. . . hai đứa tự liệu đi.”
Một lời buông ra làm cả hai đứa trẻ đều sửng sốt, phụ vương và mẫu hậu đã đi dụ ngoạn, còn kéo theo cả tể tướng Hassan và phu nhân Lita, vậy. . . . vậy khác nào giao Ai Cập hoàn toàn vào tay bọn họ. Pharaoh Menfuisu, người còn có thể vô trách nhiệm hơn nữa được hay không?
Menfuisu bỏ mặc những lời hậm hực trong lòng của hai đứa con mình lại sau lưng, mang theo Hassan rời khỏi đại điện. Vừa đi hắn vừa nói với Hassan: “Khanh cũng hãy đi chuẩn bị một chút, mang theo cả Lita đi cùng, ra ngoài hít thở một chút cũng tốt.”
Hassan khẽ mỉm cười với Menfuisu, rồi cáo lui trở về sắp xếp mọi việc, anh trở về nhà thông báo với Lita một tiếng. Cũng đã lâu rồi cô không ra ngoài, Lita phấn khởi chuẩn bị cho chuyến đi sắp đến, trong lúc đó Hassan ngồi ở phòng làm việc, kiểm tra lại số công việc còn tồn đọng.
Cánh cửa phòng làm việc của anh có tiếng gõ cửa, anh ngưng công việc dang dở: “Vào đi!”, người bước vào chính là con trai của anh và Lita,Gallakan. Cậu bé năm nay mười bốn tuổi, càng lớn càng giống hệt Hassan, thằng bé cung kính cúi đầu trước anh: “Phụ thân, người cho gọi con.”
Hassan gật đầu, bảo cậu bé đến gần, chỉ tay dọc theo một danh sách những việc thằng bé cần để mắt đến khi anh vắng nhà. “Cẩn trọng mọi việc, đừng để hoàng tử và công chúa mắc sai lầm.” Một lời của anh làm thằng bé âm thầm nghiến răng: “Phụ thân, hình như người đã quên con chỉ mới mười bốn tuổi.”
Hassan thừa biết thằng bé lại giở trò, nó muốn trốn việc cũng không dễ dàng như vậy đâu. Đứa con trai này của anh, tự tay anh chăm sóc dạy bảo nó, khả năng của nó anh thừa biết. Là kẻ kế nghiệp mà anh tự hào không phải điều dễ dàng, nhưng thằng bé lại làm được.
“Ta nghe nói, công chúa của Hittite lại mời con đến làm khác ở Hattusa à? Nếu như ta . . .” Anh còn chưa kịp nói hết câu, thằng bé đã cầm lấy tờ giấy trên bàn, khuôn mặt đỏ bừng như gấc chín: “Con làm!”, rồi chạy như ma đuổi ra khỏi phòng.
Riêng cái tính hay đỏ mặt và ngượng ngùng này thì lại thừa hưởng trọn vẹn từ Lita, anh mỉm cười hứng thú. Gallakan là đứa không sợ trời, không sợ đất, ngay cả Amuntaket còn bị nó chơi khăm mấy lần, nhưng chỉ có công chúa của Hittite là người duy nhất khiến thằng bé để tâm. . .
Mà làm sao không để tâm cho được, cô bé ấy có sức hút của Asisu nhiều năm về trước, một người đến cả anh cũng không thể rời mắt. . . Con gái của nàng cũng phải đặc biệt như vậy rồi!
Cung điện hoàng phi trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, vì hoàng phi vừa trở về từ miền Hạ Ai Cập xa xôi khảo sát tình hình lương thực. Cơn buồn ngủ đã đáng gục Carol, cô đang ngủ trên chiếc ghế quay mặt ra ngoài bờ sông.
Menfuisu rất kiên nhẫn, hắn ngồi bên cạnh đợi cô thức dậy, khi Carol mở mắt ra, cô kinh ngạc khi thấy Menfuisu đang ngồi kế bên: “Tại sao chàng lại không gọi thiếp dây?”. Menfuisu mỉm cười không trả lời cô, chỉ khẽ hỏi: “Sắp đến sinh nhật của mẫu phi ta, cũng rất lâu rồi ta chưa đến thăm bà, Carol, lần này nàng đi cùng ta nhé.”
Carol ngồi dậy, đưa mắt ra ngắm mặt sông Nile đang cuồn cuồn chảy: “Thiếp sẽ đi với chàngq!” Cũng lâu rồi, Menfuisu chưa ra khỏi thành Tebe này, chỉ có mình cô ngược xuôi khắp các miền thượng, hạ Ai Cập.
Nếu chàng đã muốn thế, thì cô sẽ đi cùng chàng, cô cũng muốn biết, người đã sinh thành ra Menfuisu là người như thế nào. Nhưng cô bỗng khựng lại một chút, mẫu phi của Menfuisu đã chết nhiều năm trước, bây giờ đến thăm chỉ có thể là viếng thăm lăng mộ của bà.
Bao nhiêu năm nay, Menfuisu không hề nhắc đến mẫu phi, sao hôm nay lại đột ngột muốn đến thăm. Cô im lặng ngồi bên cạnh Menfuisu, bao nhiêu thắc mắc trong đầu đều được đè nén trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...