Author: Lakshmi.
Izumin mỉm cười nhìn nàng, nàng đang nhắc đến yêu cầu lần trước, mang cho nàng một thứ có thể bay. Hắn đã chuẩn bị từ lâu, một thứ rất đơn giản không cầu kỳ hay đáng gía, nhưng nó gắn liền với tuổi thơ của hắn, những ký ức vui vẻ.
Hắn vừa định mở miệng thì Menfuisu đã cắt ngang: "Hoàng tỷ của ta! Hôm nay, Ai Cập mời đến rất nhiều sứ giả, họ cũng đã đợi rất lâu để được gặp người. Hà cớ gì tỷ lại bỏ qua hết mà chú ý đến hoàng tử đến từ Hittite vậy?.". Hắn nheo mắt nhìn Izumin, trong khi đặt ra câu hỏi cho Asisu.
Asisu phẩy chiếc quạt lông ngỗng trắng muốt, che đi một phần ý cười giễu cợt: "Hoàng đế chắc không biết! Ta và hoàng tử của Hittite vốn không quen biết, chẳng qua nghe người khác nói đùa, hoàng tử Izumin sẽ tặng ta một món quà đặc biệt.".
Menfuisu nhướng chân mày, nở nụ cười: "Ồ vậy sao? Vậy ta cũng rất muốn xem hoàng tử Izumin sẽ tặng gì cho nàng!.".
Hassan đứng ở bên cạnh Asisu, nhìn thấy nàng quay đầu đưa mắt về phía mình, hắn đột nhiên đứng ra nói: "Thưa pharaoh! Hôm nay là ngày vui của lệnh bà, và cũng là ngày vui của toàn thể Ai Cập. Xin người hãy ban bố tin mừng đến mọi người để tất cả đều được chúc phúc cho ngài, cũng như lệnh bà sẽ rất đẹp lòng!.".
Menfuisu nhìn Hassan, bình thản nâng cao ly rượu trong tay: "À phải rồi! Làm sao ta lại quên mất việc này cơ chứ!.". Hắn quay sang Carol bên cạnh, nắm chặt lấy tay của nàng, lớn giọng tuyên bố: "Ta và con gái nữ thần sông Nile sẽ kết hôn với nhau theo ý chỉ của thần linh! Nữ hoàng Asisu, lời chúc phúc của Ai Cập sẽ là chủ hôn cho chúng ta. Nào tất cả cùng nâng ly vì tin vui mừng này của Ai Cập!.".
Hắn nốc cạn ly rượu trong tiếng chúc lành của mọi người, Carol mím môi nhìn hắn, cuộc hôn nhân này nàng không muốn thừa nhận. Nhưng nghĩ đến việc sắp được trở về nhà, khiến tâm tình Carol dịu đi phần nào. Cô nhìn Asisu đang mỉm cười xinh đẹp ở bên cạnh, tối hôm nay nhờ có lời mách nước của Kaputa, Asisu chính là người sẽ đưa cô về nhà.
Chỉ cần đợi, kiên nhẫn đợi đến khi cơ hội xuất hiện. . . . Carol nhủ thầm trong lòng. Các sứ giả lại liên tiếp bước lên chúc rượu cô và Menfuisu, những món quà đắt giá cứ chất chồng dưới chân cô. Những thứ này thu hút tính tò mò của cô gái nhỏ, làm cô nói liên miên không ngớt.
Các sứ giả thán phục về hiểu biết của cô, thầm ghen tị với Ai Cập, vừa có được cô gái sông Nile vừa có được lời chúc phúc của thần. Bản thân Asisu lại cảm thấy nhàm chán, nàng không cảm xúc nhìn những món đồ quý gía dưới chân mình. Buông ra những lời khách sáo trống rỗng, Asisu duy trì nụ cười đúng mực trên môi, đáp lại lời chúc của tất cả mọi người.
Menfuisu nhìn hoàng tỷ của mình, nhận ra sự chán ghét về bữa tiệc trong mắt nàng, hắn thả lỏng ly rượu trong tay, làm đổ hết lên người Asisu.
"Ối!." Nàng kinh ngạc nhìn hắn, hắn mỉm cười đầy hối lỗi: "Có lẽ ta đã quá say rồi nên mới trượt tay là đổ ly rượu. Asisu, tỷ sẽ không trách ta chứ!.".
Nàng im lặng nhìn hắn, thấy được suy nghĩ trong mắt Menfuisu, nàng phất tay đứng dậy: "Không sao cả, chỉ là một bộ váy thôi mà. Ta đi thay trang phục trước, xin mọi người cứ tự nhiên." Rồi rời khỏi bữa tiệc.
Trở về tẩm cung của mình, ta đưa tay khép cánh cửa lại sau lưng, thay chiếc áo màu trắng đã bẩn vì ly rượu của Menfuisu. Ta khoác lên mình chiếc váy mềm màu xanh da trời, thắt lưng là con rắn bằng vàng uốn lượn, những chiếc vảy trên thân con rắn được trạm chỗ tinh tế.
Mặc thêm áo choàng thêu hoa diên vĩ bên ngoài, ta ngồi lại trong phòng mình, đột nhiên ta không muốn quay lại bữa tiệc một chút nào. "Kamun!" Ta gọi khẽ, con vật nhanh chóng đến bên cạnh ta, hạ thấp lưng xuống.
Ta xoa đầu nó, ngồi lên bộ lông mềm mại ấm áp của Kamun, chúng ta đi dọc theo bờ sông Nile. Khi Kamun đến trước thềm điện, nơi xây rất cao so với mặt nước sông Nile, gió lồng lộng tốc ngược mái tóc của ta. Cách không xa, ta nhìn thấy cảnh yến hội ồn ào, nơi đó làm ta ngạt thở. Kamun ngồi xuống bằng hai chân sau, ta xuống khỏi người nó, đứng trong chiều gió thổi mạnh.
"Hóa ra là nàng trốn ở đây!."Một giọng nói làm ta giật mình, xoay người lại chạm phải nụ cười của hắn. Bất chợt ta phát hiện ra một điều, hôm nay hắn cũng mặc trang phục màu xanh! "Ngươi không tham dự bữa tiệc mà ra đây làm gì?." Ta hỏi hắn, trong khi xoa dịu Kamun đang gầm gừ bên cạnh.
Izumin tiến lại gần ta, cẩn thận lôi một thứ từ trong túi: "Ta đến để tặng quà cho nàng! Chúc mừng sinh nhật, Asisu!.". Ta nhận lấy thứ mà hắn đưa đến, một con diều! Ta đã yêu cầu hắn hãy mang đến một thứ có thể bay, và hắn đã làm như thế thật.
Cánh diều màu vàng trang trí bằng những họa tiết tinh xảo, kể về câu chuyện của các vị thần khi tạo ra bầu trời Ai Cập. Đuôi con diều còn gắn thêm một cây sáo trúc rất nhỏ, nếu nó bay lên, tiếng sáo sẽ ngân nga phải không?.
"Một thứ có thể bay! Đúng như yêu cầu của ta! Và. . . cảm ơn ngươi, ta rất thích nó!." Ta gửi đến hắn lời cảm ơn chân thành, thích thú săm soi con diều. Hắn bật cười với ta, đưa tay lấy lại con diều: "Diều là thứ để bay, không phải món đồ trang trí đâu!.".
Hắn buông lỏng cánh diều thả theo chiều gió, chạy một đoạn ngắn nâng cánh diều lên cao, giữa bầu trời Ai Cập con diều của ta uốn lượn xinh đẹp. Tiếng sáo trúc ngân nga, véo von say đắm, Izumin thả thêm dây diều càng khiến nó bay cao.
Nhìn hắn chơi thả diều như một đứa trẻ, Asisu không kiềm được mà bật cười, tiếng cười của nàng hòa với sáo trúc ngân vang. Izumin quay đầu nhìn nàng, cảm thấy chỉ cần nàng vui vẻ, hắn có thể làm bất cứ thứ gì.
Asisu chạy đến bắt lấy dây diều trên tay hắn, thả dây để con diều thêm bay cao, "Phải thả cao thế này này, thì tiếng sáo mới đến được chỗ thần linh!.". Nàng vươn cánh tay kéo con diều chạy về phía Kamun, con sư tử cũng hứng thú với đồ chơi mới của nàng, gầm lên những tiếng kêu vang dội.
Ở bữa tiệc cách đó không xa, mọi người đều nghe thấy tiếng sư tử gầm thét, tất cả đều giật mình e sợ, đến khi phát hiện được cánh diều cùng bóng dáng thấp thoáng đằng xa. Thì ra kẻ thuần phục được sư tử lại chính là nữ hoàng Ai Cập! Trên nơi cao ấy, hình như nàng rất vui thì phải, tiếng cười vang vọng khắp nơi.
Carol nhìn thấy Asisu đứng một mình thả diều ở nơi kia, Izumin đã quay lại bữa tiệc muốn dắt Mitamune đi gặp nàng. Cô rời khỏi chỗ ngồi tiến về phía Asisu, Menfuisu không quá chú ý đến Carol, ánh mắt của anh còn đang bận ngắm hình dáng của Asisu.
Lâu rồi mới được nghe thấy tiếng cười của nàng, chỉ một con diều mà đã khiến nàng thích thú đến vậy ư? Hóa ra hạnh phúc cũng chỉ đơn giản đến vậy, chỉ cần thấy nàng vui vẻ, hắn cũng sẽ vui vẻ theo nàng. . .
Ta cột con diều vào tay mình trêu đùa Kamun, bỗng Kamun quay phắt lại sau lưng mà gầm gừ. Thì ra Carol đến tìm ta, "Chị!.", "Ừ?." Ta không thèm nhìn đến cô ta, lại chăm chú vào con diều đang chao lượn, tay lại ra hiệu cho Kamun khẽ ngồi yên.
Carol chậm chạp liếc nhìn Kamun rồi đến đứng sau lưng Asisu, nàng nhớ lại lời Kaputa đã nói: "Thực ra tôi cũng có thể thực hiện phép thuật đưa hoàng phi về nhà, chỉ cần vào đêm yến tiệc mừng sinh nhật lệnh bà Asisu. Hoàng phi có thể đưa được lệnh bà Asisu xuống nước sông Nile, rồi ngài cùng xuống ngay bên cạnh nàng ấy, ta mới có thể sử dụng phép thuật xóa bỏ chú thuật của lệnh bà Asisu và đưa người về nhà.".
Lúc đó, Carol đã lo sợ rằng Asisu sẽ bị ngộp thở, nhưng Kaputa đã cam đoan lệnh bà Asisu biết bơi, nên bây giờ chỉ cần đẩy Asisu xuống rồi nhảy theo sau. Kaputa đang ở trên thuyền bên bờ sông Nile sẽ làm phép đưa nàng về!
Carol nhắm mắt lại, hét lên một tiếng: "Xin lỗi!." Rồi đẩy Asisu ra khỏi thềm điện, Kamun quay phắt lại gào thét bổ nhào đến Carol, mang theo nàng cùng rơi xuống theo Asisu.
Ta cảm thấy kỳ lạ khi Carol khônh nói gì, đang định quay lại thì cô ta hét lên rồi đẩy ta khỏi thềm điện. Con diều bị gió xé rách tan nát, ta kinh hoàng rơi xuống khỏi vách cung điện cao vút, bên tai vang lên tiếng kêu gầm của Kamun.
Nó đã mang theo cả Carol cùng nhảy xuống, nếu là bình thường ta còn có thể bơi khi chạm nước, nhưng vết thương này. . .chỉ cần va đập với nước sông nên bằng tốc độ hiện tại. . . vết thương sẽ nứt ra ngay lập tức . . . vì cách đây không lâu nàng đã bị thương lần nữa. . .
Cơ thể ta xé gió lao xuống nhanh chóng, nhắm mắt lại nở nụ cười chua chát, ngoài tiếng hét của Carol, ta còn nghe được tiếng của hắn. Đầy hoảng sợ và đau đớn: "ASISU!.".
"Ầm!."
Nước sông Nile tách ra kéo Asisu vào lòng mình, mẹ sông Nile vĩ đại đón chào hai đứa con của bà, bà kéo chúng sâu xuống nước, đánh ngất chúng mê man. . . bà đem Asisu và Carol cùng đi. . .
Kaputa đang ở trên thuyền, hắn đã nhìn thấy Carol và Asisu đều rơi xuống nước, hắn mỉm cười hài lòng. Chỉ cần hắn cứu được lệnh bà Asisu đồng thời vớt cô gái sông Nile rồi giấu đi, chắc chắn hắn sẽ được ban thưởng vì cứu lệnh bà, còn Carol sẽ mãi mãi thuộc về hắn. Nhưng hắn không ngờ được, một vòng xoáy nổi lên nuốt chửng cả Asisu và Carol vào đó, rồi biến mất nhanh như lúc xuất hiện.
Hắn run sợ thật sự, thần linh đang trêu đuà hắn sao?. Hắn vội vàng cho thuyền quay đầu lại, chạy xa khỏi nơi này.
Izumin đưa Mitamune đến, vừa kịp lúc nhìn thấy Carol đẩy Asisu xuống, hắn hét lên kinh hoàng lao vụt đến chỗ nàng. Nhưng chỉ nhìn thấy vạt áo màu xanh ấy bị nước sông Nile ôm trọn. . .
"ASISU!." Hắn điên cuồng gào tên nàng, nếu không có Mitamune ngăn cản, có lẽ hắn đã nhảy xuống rồi. Mitamune rơi nước mắt cầu xin hắn giữ bình tĩnh, nhưng người hắn yêu nhất. . . rơi xuống ngay trước mặt hắn. . . làm sao hắn có thể chịu được. . .
Ngày hôm sau, cả Ai Cập loạn lên vì tin dữ, lệnh bà Asisu cùng hoàng phi Carol đồng loạt mất tích, trước mặt sứ giả các nước, cô gái sông Nile đã đẩy nữ hoàng của họ khỏi vách cung điện. Sự phẫn nộ dâng trào trong lòng người dân Ai Cập, ai ai cũng cầu xin thần linh cho lệnh bà Asisu được bình an trở về, . . .
Ở một nơi nào đó cách đây 3000 năm lịch sử, Raian mừng rỡ khi tìm được cô em gái thất lạc bấy lâu nay. Ngoài cô ấy ra, anh còn tìm thấy cô gái đã mất tích khỏi gia đình anh một cách kỳ lạ, Asisu!
Asisu bị thương nặng, vết thương nứt ra thật đáng sợ, Raian lo lắng đưa cả hai vào bệnh viện cấp cứu. Điều anh thắc mắc đó chính là, cả hai đều mặc trên người trang phục của Ai Cập cổ đại, đều cùng xuất hiện ở bên bờ sông Nile. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...