Nói là dạy Leonard kho, nhưng thực tế hắn cũng chỉ cố đi ăn thôi, nhưng may là món kho này cũng không phải kỹ thuật gì cả, chờ Lạc Vân Thanh làm xong cũng đã nói gần đầy đủ, chỗ khó cũng lặp lại không dưới ba lần.
Mà lúc này, người nào đó đang ăn vụng bụng cũng phình to, nếu không phải thực sự không ăn được nữa, Lạc Vân Thanh liền hoài nghi số lượng tồn cậu làm hôm nay vô cùng có khả năng sẽ bị hắn một mình ăn hết sạch.
Thịt kho xong còn phải gắp ra cắt miếng, nói về kỹ thuật cắt thái, Lạc Vân Thanh thực sự kém hơn Leonard, vì thế Leonard trừ bỏ xách giỏ ra còn có một tác dụng khác rốt cuộc cũng hiện ra, hai ba cái liền thái xong thịt kho, hơn nữa kỹ thuật cắt thái lợi hại, kích cỡ lớn nhỏ tương đồng.
Chờ chuẩn bị xong, cũng đã tới thời gian nên xuất phát!
Nước kho mới vừa hạ bếp còn thực nóng, lập tức cho vào tủ lạnh cũng không phải biện pháp, Lạc Vân Thanh suy nghĩ một hồi, lấy ra một thùng giữ ấm siêu đại có thể đựng chất lỏng lúc trước vốn vô dụng. Đây là lúc trước Leonard về nhà mang tới, vì Lạc Vân Thanh không biết ngoạn ý này có ích lợi gì, cho nên từ khi có nó cậu liền đem nó đặt ở một góc trong bếp mốc meo, tận đến hôm nay mới có thể lại thấy ánh mặt trời.
Thùng giữ ấm này thật sự rất lớn, không sai biệt lắm có thể đựng đầy nồi nước kho.
Đem nước kho đổ vào, đậy chặt cái nắp, Lạc Vân Thanh vừa lòng gật gật đầu, ra cái thủ thế xuất phát với Leonard đã lấy xong hành lý.
Leonard cầm cái thùng giữ ấm cũng không phải quá mỹ quan này đi ở phía trước, mà Lạc Vân Thanh thì đẩy vali hành lý của hắn đi ở phía sau.
Nhưng không tưởng được, còn chưa ra tới cổng lớn đã bị những người ở đó dọa rồi.
Lít nha lít nhít đều là người nha! Xỏ lá hơn nữa chính là Lạc Vân Thanh cư nhiên còn nhìn thấy vài cái gương mặt quen thuộc.
Điều này khiến cậu lo lắng rốt cuộc mình có thể đúng hạn rời đi hay không, vì có đôi khi chào hỏi cũng là một việc thực tốn thời gian.
Quả nhiên, dự đoán đã trở thành sự thật!
Giây phút nhìn thấy Lạc Vân Thanh, đám người trước cửa hai mắt sáng ngời, giơ tay nhiệt tình chào hỏi với cậu.
"Học đệ, chào cậu nha, đã lâu không gặp, ăn cơm chưa? Thì ra cậu ở chỗ này nha."
"Di? Học đệ, cậu chuẩn bị ra ngoài sao?"
"......"
"Đội trưởng, phó đội trưởng, không nghĩ tới cư nhiên ở chỗ này gặp được các cậu, thực sự có duyên phận."
"......"
Nghe được tất cả mọi người đang chào hỏi với Lạc Vân Thanh, Đương An vừa tới vẻ mặt tò mò hỏi theo một câu: "Vân Thanh, cậu làm cái gì ngon thế? Hương vị thơm quá."
Không nghĩ tới lời vừa nói ra, Đường An liền thu được lượng lớn xạ tuyến tử vong.
Học trưởng 1: Đồ ngu, ra cửa không mang theo não sao? Nhiều người như vậy hỏi cái này làm gì, muốn hỏi thì cũng đợi đám người này đi rồi mới hỏi chứ.
Học trưởng 2: Ông trời ơi, vấn đề này đợi lát nữa hỏi không được sao? Hiện tại là thời gian hàn huyên được không?
Đồng đội 1: Quả nhiên Đường An không hổ là Đường An, rất thẳng tính.
Đồng đội 2: Cho dù là đội trưởng làm thật, nhưng dùng đầu óc nghĩ lại đều biết chắc chắn đội trưởng làm không nhiều lắm, hơn nữa xem bộ dáng ăn no rồi mới ra cửa kia của bọn họ, nghĩ cũng biết đã không còn, hiện tại hỏi ra còn không được ăn không phải là khiến cậu khó xử sao!
Mọi người: Hỏi rất hay......
............
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Lạc Vân Thanh vừa thấy nhiều người như vậy, chỉ có thể ha ha trả lời cho qua, về việc liên quan tới đồ ăn thì không trả lời.
Cậu biết ngay chắc chắn sẽ xuất hiện tình huống như này, chỉ là không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy mà thôi!
Phải biết rằng hiện tại chính là thời gian đi học, mọi người đều đang đi học nha, hơn nữa từ phòng học về khu biệt thự cũng mất một đoạn thời gian, thế nào cũng có thể chờ mùi vị tan đi mới trở về chứ?
Quan trọng nhất chính là khu biệt thự rất ít người! Cho dù ở lại ký túc xá, ngửi được hương vị cũng không nhiều người lắm, nhưng tại sao tới lượt mình, người lại nhiều giống như tang thi vây thành vậy.
Lạc Vân Thanh không biết chính là hôm nay vừa vặn gió lớn, hướng gió chính là từ biệt thự khu M thổi tới phòng dạy học, cho nên mùi hương nồng đậm theo gió bay tới, cứ gọi là hương bay ngàn dặm, tuy mọi người còn đang đi học, nhưng mặc kệ là lão sư hay là học sinh đều cảm thấy dày vò, hận không thể trốn học đi ra, mà những học sinh không đi học thì lại theo mùi hương mò đến đây.
Ngay từ đầu chỉ là học sinh sống gần đây làm bộ đi dạo, nhưng dần dần, ở khu ký túc xa một chút cũng có người tới đây.
Vốn dĩ nghĩ là danh tác của vị sư phụ nào đó trong nhà ăn của học viên Liên bang đệ nhất, nhưng không nghĩ tới đi đi một hồi bọn họ liền phát hiện điểm xuất phát của mùi hương cư nhiên là một căn biệt thự!
Biệt thự, biệt thự hai người, người ở trong biệt thự hai người này! Vậy còn được ăn sao?
Nếu là nhà ăn, mặc kệ khó đoạt như thế nào, còn có hy vọng có thể cướp được, nhưng này vừa thấy chính là cá nhân làm ra, đoạt như thế nào được? Chẳng lẽ cướp làm bắng hữu với hắn?
Di? Hình như như vậy cũng được đi?
Người có suy nghĩ như vậy trong lòng không ít, chờ nhìn thấy có một bộ phận người thân thiện đi theo Lạc Vân Thanh chào hỏi, ý niệm như vậy càng là ngăn cản không được.
Lạc Vân Thanh, Leonard!
Nhìn hai người chính là danh nhân trong trường, mặc dù mọi người cũng không phải cùng lớp, thậm chí cũng không phải cùng một khóa, nhưng người của học viện Liên bang đệ nhất có ai không biết bọn họ chứ?
Một người hai người, vừa mới nhập học còn chưa đến một kỳ đâu, các loại tao thao tác cứ thế bay lên, mới vừa khai giảng liền tàn sát diễn đàn của trường, song song hàng không trở thành mười đại giáo thảo!
Qua một đoạn thời gian còn lợi hại hơn, tham gia một cái khảo hạch phát sóng trực tiếp mà thôi, trực tiếp leo lên tàn sát hot search, vì thế đừng nói học sinh học viện Liên bang đệ nhất, mà ngay cả quần chúng bình thường thường xuyên chú ý Thiên Bác cũng đều nhận thức bọn họ.
"A, đó là Leonard."
"Đó là Lạc Vân Thanh."
"......"
"Quá đẹp trai, người thật cư nhiên đẹp trai như vậy, ta đây vẫn là lần đầu tiên thấy người thật."
"Không có hứng thú với người, ta chỉ cảm thấy hứng thú với đồ ăn mà thôi, này rốt cuộc là thứ gì vậy? Vì sao lại thơm như thế?"
"Aiz....nếu hôm nay không được ăn, lòng ta chắc chắn vẫn luôn mong nhớ, nhưng hiện thực nói cho ta vẫn là không có khả năng được ăn."
"Ta tò mò thứ kia là ai nấu nhỉ? Chẳng lẽ là Lạc Vân Thanh? Lúc trước xem phát sóng trực tiếp liền cảm thấy trù nghệ của cậu ta thật là lợi hại."
"Chắc chắn là cậu ta, dù sao đây cũng là một đầu bếp bị trồng trọt trì hoãn."
........
Bởi vì mọi người cố tình nói nhỏ tiếng, hơn nữa người lại nhiều như vậy, cho nên nhất thời Lạc Vân Thanh cũng không nghe rõ, có điều tuy không nghe rõ, nhưng bọn hắn nói gì cậu vẫn có thể đoán được.
Đối với điều này, Lạc Vân Thanh chỉ có thể cười khổ mà chống đỡ.
Aiz....cậu cảm thấy về sau mình vẫn nên an phận một chút, bớt bớt làm ra loại mỹ thực hương vị nồng đậm như vậy đi, bằng không một ngày nào đó, cổng biệt thự nhà cậu sẽ bị đạp vỡ.
"Vân Thanh, hai người các cậu muốn đi sao?"
Đường An gian nan chen tới trước mặt bọn họ, nhìn hai người một người đẩy một cái vali hành lý, một người cầm cái thùng lớn cổ quái, kinh ngạc hỏi.
Ngày hôm qua hắn mới cùng Lạc Vân Thanh phun tào nói Leonard đi lâu như vậy, như thế nào còn không có trở về, kết quả hôm nay liền nhìn thấy hắn, nhưng không nghĩ tới lập tức lại phải rời đi?
Leonard này có bận rộn như vậy sao?
Nghĩ trăm lần cũng không ra Đường An thực ngay thẳng hỏi: "Leonard hẳn là vừa mới trở về đi? Như thế nào không nghỉ ngơi lại đi nữa?"
Nghe được tên mình, Leonard liếc nhìn Đường An một cái, gật gật đầu,thận trọng nói: "Còn chưa làm xong việc, hôm nay phải đi để làm tiếp."
Đường An:......
Cho nên nói, ngươi trở về làm gì? Chỉ để ngốc một hồi thôi sao?
Tuy rằng Đường An không phun tào ra tiếng, nhưng ánh mắt hắn rõ ràng truyền ra ý tứ này.
Leonard đối với vấn đề này không nói một lời, chỉ vươn tay kéo người bên cạnh lại ôm.
Lập tức, lúc này vô thanh mà thắng hữu thanh!
Vẫn luôn cảm thấy hai người chắc chắn có một chân Đường An lộ ra một cái biểu tình hiểu rõ, trên mặt lộ ra một cái tươi cười đáng khinh ngươi biết ta biết, giọng điệu mang theo trêu chọc nói: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
Lạc Vân Thanh:......
Cho Đường An một cái ánh mắt cậu rất thức thời, Leonard lúc này mới vừa lòng buông cánh tay đang ôm Lạc Vân Thanh của mình ra, nói tiếp: "Chúng tôi còn phải đi đến trạm không gian, đợi lát nữa tán gẫu."
Sau đó che chở Lạc Vân Thanh muốn rời đi.
Tuy trước cửa vây vài vòng người, nhưng mọi người đều là học sinh của trường này, thấy bộ dáng hai người vội vàng, tuy thực sự rất muốn hỏi một chút vấn đề liên quan tới mùi hương, nhưng cuối cùng vẫn nhường đường cho bọn họ đi ra ngoài.
Là học sinh học viện Liên bang đệ nhất, trước không nói tới những thứ lớn lao, nhưng chút tố chất cơ bản này vẫn phải có!
Đương nhiên có khả năng nhất chính là mọi người cho rằng làm mỹ thực là dùng để ăn, mà hiện tại người đều đã ra ngoài, suy bụng ta ra bụng người, làm gì đó thì chắc chắn cũng ăn xong rồi! Cho nên vây quanh cũng vô dụng!
Chẳng mấy khi được hưởng thụ một phen cảm giác được người che chở, Lạc Vân Thanh cứ như vậy đi theo Leonard vào trạm không gian.
Đến thời điểm loa thông báo kiểm vé, Lạc Vân Thanh đưa đến cổng soát vé thì không thể đi vào trong tiễn được nữa, vì thế an tĩnh tìm một vị trí có thể nhìn thấy hắn để đứng nhìn, mà Leonard vốn dĩ đã rời đi bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía cậu cười một cái, hé miệng nói một câu.
Nếu Lạc Vân Thanh đoán không sai thì câu nói kia là "Chờ tôi."
Trong lòng yên lặng nhắc lại hai chữ này, khóe miệng Lạc Vân Thanh không tự giác lộ ra một mạt mỉm cười, trong nụ cười ngọt ngào kia mang theo sủng nịnh quả thực có thể khiến người chết đuối.
Yên lặng nhìn theo hắn rời đi, tận đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Leonard nữa, Lạc Vân Thanh mới xoay người mà đi.
Ngồi trên xe quay về trường, Lạc Vân Thanh mới có thời gian cẩn thận tự hỏi những việc phát sinh trong nửa ngày ngắn ngủi này.
Tận đến giờ phút này, cậu mới phi thường xác định một việc, đó chính là cậu thích Leonard, mà Leonard cũng đồng dạng thích cậu, bằng không hai người sẽ không biểu hiện như vậy.
Nhưng muốn nói ra sao?
Nghĩ tới đây, Lạc Vân Thanh nhoẻn miệng cười, cảm thấy tạm tời không cần thiết. Cậu không biết người khác coi tình yêu là gì, nhưng với cậu mà nói, cậu càng thích phương thức mưa dầm thấm đất, khi nào nên làm cái gì, dựa theo trái tim của mình là được.
............
Chờ tới khi trở lại trường học, hương vị món kho đã gần tiêu tán hết, cho nên đám người vây xung quanh biệt thự tự nhiên cũng tan.
Người thì tan rồi, nhưng đồ vật nên đưa vẫn còn để trong phòng bếp của cậu đây.
Đương nhiên, nếu muốn sớm tặng đồ đi một chút, thời gian có chút hạn hẹp, cho nên đem món kho lưu tới bây giờ mới tặng là cậu cố ý.
Dù sao chỉ cần nhớ tới mỗi lần làm món kho lúc trước, ngoài cửa đều có một đống người không quen biết, cậu vẫn quyết định không thể chính diện mà đưa, dù sao cầm một đống thịt đi qua bầy sói đói mắt tỏa lục quang, ai dám bảo đảm thịt trên tay người sẽ không bị tha đi?
Vậy còn không bằng như bây giờ, chờ hương vị tan đi, đám người tan, lại đem đồ vật mang đi tặng người.
Vì đã quen đóng gói, cho nên Lạc Vân Thanh tay chân lanh lẹ đem đồ vật đóng gói thành hơn mười phần, sau đó giống như kẻ trộm nhìn ra bên ngoài, xác định bên ngoài không có người rồi mới đi ra.
Ngại phải đi lại nhiều lần, cậu đem xe đẩy nhỏ tới, đem toàn bộ hộp tiện lợi đặt lên trên, bộ dáng này làm cậu đặc biệt cảm thấy giống như là nhân viên tiếp thị trong quán rượu vậy.
Giống như những lần trước, Lạc Vân Thanh đi tới biệt thự của Ân Kỳ và Vương Tú Nông trước, ngoại trừ vì gần nhà ra cũng là vì hai người này đối với cậu đặc biệt tốt.
Có thể là bởi vì thiên phú của Lạc Vân Thanh khiến cho hai người bọn họ nổi lên ái tài chi tâm (yêu quý người tài), tuy bọn họ đối xử nghiêm khắc với cậu, nhưng cũng không thiếu yêu thương, so với học sinh càng như là tiểu bối trong nhà.
Có cái gì ăn ngon, uống ngon, chỉ cần bọn họ có, chắc chắn Lạc Vân Thanh cũng có một phần, đương nhiên, có cái nghiên cứu gì, có cái thư tịch gì, chỉ cần bọn họ cảm thấy hữu dụng, cũng có một phần cho Lạc Vân Thanh.
Vì thế so với các học sinh khác, Lạc Vân Thanh kỳ thực có rất nhiều việc phải làm, nhưng cậu vui vẻ chịu đựng là được rồi. Dù sao mấy thứ này học xong cũng rất hữu dụng.
Tuy ở trong mắt người khác, lượng tri thức về một vài loại thực vật của cậu còn lợi hại hơn các giáo sư, nhưng chỉ có Lạc Vân Thanh mới biết loại lợi hại này chỉ tồn tại trong phạm vi thực vật thế kỷ 21.
Nhưng thực vật vẫn luôn tiến hóa, hiện tại đã là thời đại tinh tế, thực vật đã sớm thay đổi, sống bằng tiền dành dụm căn bản ăn không được mấy năm, muốn tự cao tự đại, vậy còn không bằng đi học hệ lịch sử cho xong.
Ít nhất lịch sử về cổ địa cầu, Lạc Vân Thanh có thể đảm bảo trước mắt tại Liên bang không ai có thể vượt qua mình!
Dù sao ai có thể nghĩ tới một người thuần thế kỷ 21 cư nhiên có thể xuyên đến thời đại tinh tế chứ!
Cho một người sống ở thế kỷ 21 đi học tập tri thức về thời đại hắn sống, này còn không phải là một cỗ máy gian lận thiên nhiên cỡ bự sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...