Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Mang theo một loại dự cảm không tốt lắm mở cửa, Lạc Vân Thanh cứ cảm thấy hình ảnh trước mắt này giống như đã từng thấy qua.

Cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy hai vị lão nhân cầm một rổ trái cây đứng bên ngoài, vì thế loại cảm giác quen thuộc này càng thêm nặng.

Đây là...tìm nhầm người?

Tuy rằng đã dọn tới ở, nhưng luôn vô pháp tự kiềm chế trầm mê vào công việc Lạc Vân Thanh chưa từng gặp qua hàng xóm bên cạnh, cho nên không quen biết cũng bình thường.

Kỳ thực không chỉ Lạc Vân Thanh không quen bọn họ, bọn họ cũng không quen Lạc Vân Thanh, nhưng mặc kệ quen hay không quen, này cũng không trở ngại tới việc bọn họ lôi kéo làm quen.

Vì thế hai lão nhân tựa như sói khoác thêm da dê, thân thiết lôi kéo tay Lạc-cừu non- Vân Thanh kéo vào bên trong, lúc đi còn nhân tiện đóng cửa lại, ngăn cách với ánh mắt như có như không ở bên ngoài.

Lạc Vân Thanh:???

Vẻ mặt ngơ ngác bị người đảo khách thành chủ kéo vào "nhà của mình", Lạc Vân Thanh vừa mới bắt đầu còn có chút chưa phản ứng lại được, nhưng cũng may hai vị lão nhân này còn coi như thức thời, cũng không lôi kéo cậu vào thẳng phòng bếp, ngược lại đi tới ghế đá trong sân cũng không đi vào bên trong nữa.

"Chào cháu nha, hàng xóm nhỏ, hai người chúng ta là hàng xóm sống ở bên cạnh, vốn dĩ lúc trước cũng nghĩ tới chào, nhưng thấy hai người các cháu luôn đi lại vội vàng rất ít khi ở nhà nên biết các cháu rất bận, cho nên không tới đây quấy rầy, hôm nay khó được nhìn thấy cháu ở nhà nên liền tới đây chào hỏi."

Lão Lý vừa tới đã thấy sang bắt quàng làm họ, hơn nữa lời nói còn giải thích cho mình vì cái gì không phải ngày đầu tiên cậu dọn đến mà đến chơi.

Mà Vương lão bên cạnh nghe được lão Lý giải thích mỉm cười gật đầu một cái, trong lòng không ngừng cảm thán: Để lão Lý mở miệng quả nhiên rất không tồi, dù sao trong lời lão Lý nói luôn tràn ngập cảm giác nghệ thuật ngôn ngữ."

"Chào hai vị lão tiên sinh, xin hỏi cháu nên xưng hô hai vị thế nào ạ?" Nghe được Lý lão chào hỏi, Lạc Vân Thanh cũng vội vàng chào hỏi lại.

Tuy cậu cũng không biết mình có thể sống lâu ở đây không,nhưng mặc kệ thế nào đánh tốt quan hệ với hàng xóm chắc chắn là chuyện tốt, huống chi...

Nói đến Lạc Vân Thanh cũng có chút xấu hổ, theo đạo lý mà nói mình một người trẻ tuổi vừa mới tới thế nào cũng nên trước tiên tới cửa chào hỏi hàng xóm một chút, kết quả còn muốn lão nhân gia người ta tự mình tới đây.

Nghĩ đến đây, Lạc Vân Thanh vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng, vui vẻ chính là xem cái tình huống này, hàng xóm ở đây hẳn là đều rất hòa thuận, sẽ không rất khó ở chung, ngượng ngùng chính là để trưởng bối tới đây chào hỏi trước.

"Cháu cứ gọi ta là lão Lý, gọi ông ta là lão Vương là được, hai người chúng ta đều là nhà lâu năm ở đây, thường xuyên sống ở đây, về sau chìa khóa của cháu có vấn đề gì cứ tới tìm hai lão già chúng ta là được." Lão Lý hào ái nhìn Lạc Vân Thanh một cái, nếp nhăn trên khóe mắt tựa hồ nhiễm ý cười, cả người chính là một ông lão hiền lành, hoàn tòan không có khí chất lưu manh khi tranh đấu với lão Vương lúc trước.

"Cháu chào ông Lý, chào ông Vương  ạ, cháu là Lạc Vân Thanh, hai ông có thể gọi cháu là tiểu Lạc, cũng có thể gọi cháu là Vân Thanh." Lạc Vân Thanh đương nhiên không có khả năng trực tiếp gọi người là lão Lý, lão Vương được, nhưng nếu biết họ thì dễ hơn, trực tiếp thêm bối phận trước họ là được rồi.

"Tốt tốt tốt, đều tốt, cũng chào cháu nha Vân Thanh, tên của cháu thực là dễ nghe."


"Đúng rồi, đây là rổ trái cây cho cháu, tâm ý nho nhỏ, thích ăn thì lần sau ông lại đưa cho." Lão Lý đem rổ trái cây trên bàn cầm lên, dùng thái độ không cho từ chối đưa cho Lạc Vân Thanh.

Mà Lạc Vân Thanh chỉ là nhìn thoáng qua, sau khi phát hiện cũng không có trái cây đặc biệt sang quý gì, cái gì cũng không nói liền nhận lấy.

Đối với tình huống như vậy, mặc kệ là lão Lý hay là lão Vương đều thư thái cười.

Nhận là tốt nha, nhận là được nha, như vậy mới có cớ! Mọi người cũng dễ dàng quen thuộc hơn, hơn nữa bọn họ cũng không ngốc, lần đầu tiêng gặp mặt, mọi người không thân cũng chẳng quen liền lấy rổ trái cây làm lễ, như vậy người nhận cũng không áp lực, không cần nghĩ như thế nào đáp lễ.

"Hai ông ăn cơm chưa ạ?" Lạc Vân Thanh cầm lấy rổ trái cây thuận miệng hỏi lên.

Là một người Hoa chính gốc, dò hỏi ăn cơm hay chưa là phi thường bình thường, quả thực là thuận miệng là ra, hơn nữa cũng nghĩ đến vừa lúc mình làm món kho, vậy đợi lát nữa cũng có thể đưa cho bọn họ một chút, coi như là đáp lễ rổ trái cây.

Quả nhiên......

Kế hoạch có hiệu quả......

Lão Vương cùng lão Lý nghe được hỏi chuyện trong lòng hiểu rõ, cười đầy mặt đều là nếp nhăn, cũng không khách khí, trực tiếp trả lời một câu còn chưa ăn đâu, sau đó thật sự nghe được câu nói mà mình muốn nghe nhất kia.

"Cháu bên này đang làm món kho, nếu không chê thì cháu đưa một chút cho hai ông nếm thử?"

"Vậy tốt quá."

"Tốt quá nha, món kho này của cháu thực thơm, như thế nào lại chê được."

Lão Vương cùng lão Lý trăm miệng một lời, sau khi nói xong hai người còn dùng ánh mắt mờ mịt xem thường đối phương không biết xấu hổ một chút, nhưng khi nhìn Lạc Vân Thanh lại lập tức thay đổi sắc mặt, vẫn là một bộ dáng hòa ái dễ gần kia.

Lạc Vân Thanh:......

Nhìn tới cảnh tượng như vậy cậu cứ cảm giác thấy có chỗ nào quái quái, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào, vì thế không tự chủ được đem ánh mắt đặt lên trên người hai vị lão nhân sau đó lại nhìn ra ngoài cửa, luôn có một loại ảo giác mình trong lúc vô ý lại mở ra cái phong ấn gì đó.

Mời hai vị lão nhân tới phòng khách, Lạc Vân Thanh bưng cho bọn họ một đĩa trái cây đã cắt gọt, sau đó pha một ly trà rồi mới đi vào phòng bếp.

Không nên trách cậu thất lễ, thật sự là món kho còn chưa nấu xong đâu, cậu còn phải đi lật một phen nữa, như vậy mới có thể nấu đều.

............


Phòng khách gần với phòng bếp, cho nên mùi vị món kho cũng càng bá đạo, hai người ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi chờ Lạc Vân Thanh vào phòng bếp rồi, cầm lòng không đậu lộ ra bộ dáng mê say.

Ngửi hương vị trong không khí, hai người nhịn không được nhắm mắt hít sâu ngửi một cái, biểu tình say mê, yết hầu rung động còn có thần sắc mê ly giống như đang hít ma túy, nếu xem nhẹ mùi hương trong không khí, hai người này mà bị người nhìn thấy chắc chắn sẽ hiểu lầm, sau đó bị tố giác.

"Lão Vương ông nói đứa bé này sao lại có năng lực như vậy nhỉ?"

Lão Lý không ngừng nuốt nước miếng, lao lực dùng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân không vọt vào phòng bếp đoạt đồ ăn.

Này CMN cũng quá thơm đi? Nguyên bản lúc ở bên ngoài đã cảm thấy là tuyệt thế mỹ vị, nhưng đi vào trong nhà Lạc Vân Thanh bọn họ mới phát hiện, bọn họ vẫn là coi thường nó.

Hương vị này hình dung như thế nào nhỉ? Dù sao chính là ngửi vào khiến người có một loại xúc động mãnh liệt muốn ăn cơm.

"Đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tôi sống nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy qua tay nghề ai lợi hại hơn nó, thật là hậu sinh khả úy!"

"Không được, sao còn chưa đi ra, thật muốn đi vào coi một chút."

"......"

"Lão Vương, ông sao không nói gì? Này không giống ông nha."

Lão Lý lầm bầm nói một mình nửa ngày, lại không thấy lão Vương nói gì, cứ cảm thấy có chỗ nào quai quái.

Từ lúc vào cửa đến giờ, lão Vương chỉ trừ chào hỏi tiểu Lạc mấy câu, sau đó hình như không nói gì nữa, này không giống với lão thường ngày.

"Tôi đang suy nghĩ tới các cháu  của tôi." Lão vương trong lòng vừa mới pass rớt một thằng cháu trai, nghe được lão Lý hỏi trực tiếp trả lời một câu.

Lão Lý:?

Các cháu? Hiện tại nhớ các cháu  làm gì? Như thế nào đột nhiên cảm thấy lão Vương không ở cùng một tần sóng với mình.

"Ông không có vấn đề gì chứ?" Lão Lý nhịn không được hỏi.

Chẳng lẽ là quá nhớ cháu? Nhưng không giống nha, lão Vương này ngày thường còn tiêu sái hơn cả mình, sao có thể đột nhiên nhớ cháu?


Nhưng trừ bỏ cái giải thích này ra, lão Lý lại không tìm ra được nguyên nhân khác.

Vừa thấy biểu tình của lão Lý, lão Vương liền biết ông đang suy nghĩ gì, nhưng...sao có thể chứ?

"Tôi đang suy nghĩ khả năng tiên hạ thủ vi cường." Đem các cháu của mình liệt kê một lượt, lão Vương cũng không phát hiện có người thích hợp, vì thế đem tính toán của mình nói cho lão Lý, muốn xem lão Lý bên kia có người thích hợp để chọn hay không.

"Tiên hạ thủ vi cường?"

Nghe được những lời này của lão bạn già, lão Lý thật sự không quá hiểu được.

Lão Vương:......

Sao lại ngu ngốc như vậy chứ? Lão Vương có chút hận sắt không thành thép, người này ngày thường oán mình thông minh tài trí đi đâu? Đi đâu rồi?

"Ông thật ngốc nha, ông không xem thử đám cháu của mình có năng lực xuất chúng hay không? Có lẽ còn có thể đem tiểu Lạc kéo về nhà mình, đến lúc đó tiểu Lạc chính là người nhà mình, muốn ăn gì cậu bé còn có thể không hiếu kính ông được sao?"

Nghĩ tới khả năng này, lão Vương liền cảm thấy đắc ý, nhưng bất đắc dĩ chính là đám cháu của lão mới có hai ba người, người xuất sắc nhất lại có gia đình rồi, hai người còn lại cứ cảm thấy thiếu chút gì đó nữa.

Không phải ông hạ thấp đám cháu của mình, mà là ông cảm thấy ghép CP cũng cần xứng đôi, tiểu Lạc này không chỉ có đẹp, tay nghề cũng tốt, quan trọng nhất chính là trong nhà không thiếu tiền, người như vậy người theo đuổi có thể xếp hàng kéo dài tới ngoại tinh đi? Ngươi nếu không có chút năng lực cạnh tranh thì đừng không biết xấu hổ theo đuổi người ta.

Không nghĩ tới cư nhiên còn có biện pháp như vậy!

Không thể không nói lão Lý cũng động tâm, nhưng đáng tiếc chính là lão kết hôn muộn sinh con muộn, trước mắt lão chỉ có một đứa cháu trai ruột, mà đứa cháu này còn đang học nhà trẻ, cháu khác thì có hai đứa, nhưng một đứa đã kết hôn, một đứa khác thì là tay ăn chơi, không nói cũng được.

"......"

"Ông Lý, ông Vương, thật ngại quá, để hai ông ở một mình trong phòng khách." Lạc Vân Thanh vừa mới đem thịt kho nấu xong.

Không có hộp đóng gói, cậu cầm hai cãi đĩa xếp thức ăn vào,  nhưng vì không biết người khác thích ăn gì, cho nên Lạc Vân Thanh đều cho mỗi thứ một ít, nhưng vì mình thích ăn chân gà và chân vịt, cho nên hai thứ này cậu không cho bọn họ, định lát nữa để mình ăn.

"Không sao, cháu còn bận, vốn dĩ chúng ta chính là không mời mà đến, nếu cháu còn cố tình bỏ việc tiếp đãi chúng ta, đó chính là chúng ta không đúng nha." Lần này lão Lý còn chưa mở miệng, lão Vương đã tủm tỉm cười mở miệng trước.

Không giống như lão Lý nói chuyện giống như tán gẫu khiến người không có lời gì để nói, lão Vương lúc bình thường nói chuyện còn làm cho người ta thích, ít nhất Lạc Vân Thanh liền rất thích vị gia gia  thoạt nhìn điềm đạm (?) này.

"Cháu cũng không có gì tốt tặng hai ông, đây là món kho cháu nấu, không phải đồ vật gì quý giá, hai ông có thể  mang về nếm thử." Lạc Vân Thanh đem món kho đóng gói tốt lấy ra, khách khí nói.

Nhìn thấy món kho trên tay Lạc Vân Thanh, lão Vương và lão Lý khắc chế để ánh mắt mình không quá mức làm càn, sau đó thất thần hàn huyên vài câu với cậu, cuối cùng bắt được món kho liền vội vàng về nhà.

Đứng ở cửa, nhìn bóng dáng hai người, Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, tiện đà lại cười cười, cuối cùng là biết vì cái gì hôm nay hai lão nhân gia  này lại vô duyên vô cớ tới cửa chào hỏi.

Thì ra là vì cái này!


Xem ra mặc kệ là khi nào, uy lực của mỹ thực đều cường đại như nhau!

............

Bên này Lạc Vân Thanh tiễn hai người đi, bên kia lão Lý và lão Vương lại chịu khổ đánh cướp.

Hưng phấn về đến nhà, kết quả vừa vào sân liền phát hiện trong sân chất đầy người, không đúng...hẳn là một đám sói, hơn nữa vẫn là đám sói đói mắt phát lục quang.

"Lão Vương, lão Lý hai ông đã về rồi à?"

"A, hai ông hôm nay đi đâu làm khách thế?"

"Ai u, các ông biết hôm nay chúng tôi tới đây, còn cố ý đi mua thêm đồ ăn nữa sao?"

"Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được."

"Lại đây lại đây, lão Vương ngồi bên này, lão Lý ngồi bên này, hai người các ông không cần động, cứ ngồi ở đó đi, để tôi đi lấy đũa cho mọi người."

"Đúng vậy, tôi nói hai người các ông, chúng ta đều quen thuộc như vậy rồi, tới một chuyến còn lấy đồ ăn cho bọn tôi, này thật là, lần sau đừng làm thế nữa nhé!"

"......"

Lão Lý:?

Lão Vương:??

Ta lấy đồ ăn? Đúng rồi, nhưng đó là ta lấy đồ ăn cho mình! Vì sao các ngươi đều tới đây?

Lão Lý cùng lão Vương khóc không ra nước mắt nhìn một đám cường đạo không chút khách khí sảng khoái ăn món kho vốn dĩ thuộc về một mình mình trước mắt, đáy lòng tức giận muốn chết, vì thế vội vàng nhào tới đuổi bọn họ.

"Các ngươi đủ rồi, lưu một chút cho chúng tôi, chúng tôi cũng chưa ăn."

"Được rồi, sẽ để lại cho các ông......"

"Yên tâm, yên tâm......"

"......"

Nhìn trong miệng nói sẽ để lại nhưng cũng  không ảnh hưởng tới động tác ăn uống hung ác của bọn họ chút nào, đây hoàn toàn không giống như là một đám lão nhân.

Hai người chỉ cảm thấy đám người này có độc! Cũng không đuổi người, trước tiên đoạt đồ ăn đã, bằng không đợi lát nữa liền chỉ còn lại một cái mâm không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui