Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Vì buổi chiều không có tiết, cho nên gửi xong chuyển phát nhanh Lạc Vân Thanh liền về ký túc xá ngồi chờ tin tức nhân viên công tác nói tới hôm qua, sau khi ăn xong cơm thiết bị đầu cuối của cậu mới thu được một cái tin tức xác thực, điều này khiến tảng đá lớn trong cậu hoàn toàn buông xuống.

Vạn sự đều chuẩn bị chỉ thiếu mỗi tiền, Lạc Vân Thanh cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu tiền thực bình tĩnh, tuy trong tài khoản hiện tại mới có ba bốn chục triệu đồng liên bang, nhưng không phải Thiên Vũ bên kia có rất nhiều tiên sao, cậu rất tin tưởng Độ Khúc, hắn tuyệt đối có thể trong kỳ hạn cậu đưa ra đem cổ phần bán cho người mà hắn coi là thích hợp, mà mình cũng có thể ở trong kỳ hạn thu được tiền tới tay.

Thu được tin tức tâm tình kích động, không nhập tâm Lạc Vân Thanh miễn cưỡng hết nửa giờ cũng không vào được trong đầu bất cứ một chữ trên sách nào, cũng liền không đọc nữa, đem tài liệu tối hôm qua Phương Đạt Tiên chuyển cho cậu ra đọc lại một lần.

Quả nhiên mặc kệ là ở đâu, giấy tờ mua đất đều rất nhiều, đặc biệt là Lạc Vân Thanh muốn xây dựng nông trang, giấy tờ cần làm càng phức tạp và rườm rà hơn.

Nghĩ nghĩ, Lạc Vân Thanh vẫn quyết định đem việc chuyên môn giao cho người có chuyên môn làm. Vì thế ở trên Thiên bác tìm một văn phòng luật sư rất có tiếng, đem những thứ này toàn quyền ủy thác cho đối phương xử lý giúp.

Không phải cậu không muốn tìm những người chuyên môn làm giúp những vấn đề này, mà là mấy thứ này có liên quan tới rất nhiều điều khoản pháp luật, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là giao cho luật sư là tốt nhất, miễn cho về sau xuất hiện cái gì ngoài dự kiến khiến cậu khó xử, nhưng quan trọng nhất chính là cậu không thiếu chút tiền thuê luật sư này.

Nói chuyện với luật sư một hai tiếng, đem những việc này chuyển qua rõ ràng, Lạc VânThanh có loại cảm giác toàn thân nhẹ nhàng không có việc gì.

Nhàn nhã khiến cậu cuối cùng lại có thể quan tâm tới cuộc sống củi gạo mắm muối tương dấm chua trà, nhàn tới không có việc gì nấu một nồi to thịt kho tàu lóng lánh long lanh, thịt kho tàu béo ngậy kết hợp vơi cơm gạo trắng ngọt thơm Lạc Vân Thanh một bữa có thể ăn một bát lớn.

Nhưng cậu cũng không thể ăn độc, Lạc Vân Thanh trộm nếm hai miếng liền bắt đầu đem hộp tiện lợi lấy ra, đóng gói hơn mười phần rồi mới dừng lại, phải biết là những hộp tiện lợi này đều là lúc trước Leonard về nhà thần kinh phát điên mua tới (cõng thay cha mẹ), vốn dĩ còn cảm thấy hắn quá khoa trương, nhưng không nghĩ tới cư nhiên thật sự có tác dụng!

Nhìn thịt kho tàu sau khi đóng gói không còn thừa lại mấy, còn có một chồng cao hộp tiện lợi bên cạnh, Lạc Vân Thanh dựa theo chỗ ở xa gần của các giáo sư, đem hộp tiện lợi chia thành ba phần, sau đó bắt đầu đưa qua.

Cầm hai hộp tiện lợi, Lạc Vân Thanh đi vào biệt thự của giáo sư Ân Kỳ và Vương Tú Nông. Hai vị lão nhân gia này đang ghi ghi chép chép về một cây thực vật ở trong hoa viên trước biệt thự, hoàn toàn không phát hiện học trò cưng đang đứng ở ngoài cửa.

"Giáo sư, giáo sư......"

Lạc Vân Thanh gọi hai câu giáo sư phát hiện bọn họ vẫn không có phản ứng, quyết định dùng ra đại chiêu.

"Giáo sư thịt kho tàu tới."

Lời này uy lực không nhỏ, vừa mới kêu xong, chỉ thấy nguyên bản còn nghiêm túc viết viết hai người lập tức buông giấy bút, ánh mắt sáng ngời nhìn hộp tiện lợi trong tay Lạc Vân Thanh.

Cảm nhận được nơi dừng chân của ánh mắt của hai vị giáo sư, Lạc Vân Thanh sờ sờ cái mũi, mỗi lúc như này, cậu đều có một loại ảo giác, các giáo sư thích cậu có lẽ không phải bởi vì cậu học tập tốt mà chỉ là bởi vì cậu biết nấu ăn?


Nhìn hai vị giáo sư hoan thiên hỉ địa lại đây tiếp nhận hộp tiện lợi, Lạc Vân Thanh cảm thấy có lẽ mình đã tìm ra chân tướng.

"Em lần này nấu cái gì vậy?"

"Quá thơm."

Còn chưa mở ra hộp tiện lợi, hai người đã ngửi thấy một cỗ nồng đậm vị thịt, vẫn là cái loại vị thịt khiến người càng muốn ăn thêm.

"Thịt kho tàu." Lạc Vân Thanh trả lời.

"Thịt kho tàu?" Ân Kỳ thực ngạc nhiên.

Cũng không phải ông chưa ăn qua thịt kho tàu, nhưng mà thịt kho tàu ông ăn lúc trước đều ngấy khiến người không chịu nổi, thường thường nhìn đẹp, thực tế ăn không mấy miếng liền không muốn động đũa, cho nên ba chữ thịt kho tàu này ở trong mắt ông liền đại biểu cho việc hình dung hai từ dầu mỡ.

"Khụ khụ, lão Ân, có phải ông không cần phải không? Không cần thì cho tôi ăn là được." Vương Tú Nông nhìn biểu tình của Ân Kỳ liền biết ông nghĩ cái gì, nhìn ông do dự, liền định lấy mất thịt của ông đi.

Học trò cưng của mình ông còn không biết sao? Đồ vật cậu làm sao có thể kém, cho dù nếm cũng không cần nếm, ông cũng biết chắc chắn ăn ngon.

"A, ai nói ta không cần" Ân Kỳ dùng thân thủ nhanh nhạy không phù hợp với số tuổi của ông ôm lấy hộp tiện lợi tránh thoát khỏi ma trảo của Vương Tú Nông.

"Vậy ông còn làm ra vẻ." Vương Tú Nông thấy không thành công tới tay, giống như lão ngoan đồng oán giận một câu.

Nhìn hai lão nhân gia vốn dĩ trầm ổn lại cãi nhau ầm ĩ, Lạc VânThanh cũng quen rồi. Trách không được có câu nói lão ngoan đồng, lão ngoan đồng, càng lão lại càng giống trẻ con.

"Giáo sư, hai thầy làm việc nhé, em muốn đi mang cho những người khác nữa." Lạc Vân Thanh nghĩ tới biệt thự còn một đống hộp tiện lợi nữa, cũng không ở lâu được.

"Được được được, em vội thì đi đi." Hai người còn đang đấu võ mồm nghe được Lạc Vân Thanh muốn đi cũng không giữ cậu lại.

Dù sao học trò cưng của mình tặng đồ đều dựa theo khoảng cách tới đưa, vì ở gần Lạc Vân Thanh nhất, hai người bọn họ chiếm ưu thế địa lợi, cho nên mỗi lần đều là người sớm nhất lấy được đồ vật, nhưng bọn họ biết thịt kho tàu đã tới tay mình, nhưng mấy ông bạn già khác còn chưa có đâu, cho nên vội vàng tống xuất cậu đi, nhưng trước khi cho cậu đi còn nhét một rổ trái cây cho cậu.


Lạc Vân Thanh vừa nhìn, khá lắm! Đều là một ít trái cây hi hữu, đây là thứ người bình thường muốn thấy cũng không được, có tiền cũng không mua được, cũng chính là dựa vào tiếng tăm, có tiền còn có các loại học sinh có năng lực, học sinh của lão giáo sư có thể dễ dàng bắt được.

"Đúng rồi, Vân Thanh, em đợi lát nữa khi đưa thịt kho tàu cho bọn họ có thể đưa cho mỗi người một quả, dư lại đều cho em lấy làm salad hoa quả mà ăn." Vương Tú Nông vốn định lát nữa tự mình đưa qua, nhưng hiện tại không phải vừa vặn Lạc Vân Thanh muốn đi sao.

Có việc đưa học trò làm thay! Quá tốt, truyền thống tôn sư trọng đạo tốt đẹp cho dù thế nào cũng phải kế thừa phát huy.

"Được ạ." Vừa nghe như vậy, vốn đang ngượng ngùng Lạc Vân Thanh cũng yên tâm xách trái cây trở về.

Những trái cây này thực quý, tuy nói là giáo sư cho, nhưng thật đúng là cậu không quá dám lấy mà hiện tại đưa cho những giáo sư khác mỗi người một quả, dư lại cũng còn bốn năm quả, mà này vừa lúc ở trong phạm vi cậu có thể tiếp thu.

Liên tiếp tặng đồ gần 2 tiếng đồng hồ, Lạc Vân Thanh mới đem toàn bộ hộp tiện lợi đưa đi, cuối cùng cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Kỳ thật nguyên bản cậu không cần làm loại việc này, nhưng nghĩ tới bán anh em xa mua láng giềng gần, hơn nữa Ân Kỳ và Vương Tú Nông hai vị giáo sư đối với cậu cũng tốt, cho nên có một lần cậu cố ý làm một chút đồ vật đưa qua để cảm ơn, không nghĩ tới hai người bọn họ ăn xong liền khoe khoang với người khác, từ đó về sau bên ngoài biệt thự của Lạc Vân Thanh thường xuyên có một vài lão nhân lão thái chuyển động.

Nghĩ tới đều là giáo sư trong ban, tuy bọn họ không mở miệng, nhưng mỗi người đều vô cùng đáng thương nhìn mình, Lạc Vân Thanh cũng không đành lòng, nghĩ về sau ngẫu nhiên làm gì đó đưa qua cũng đơn giản, vì thế liền yên lặng tặng đồ cho mấy vị giáo sư kia.

Đưa đưa, đến nỗi cậu cũng không biết vì cái gì biến thành đưa cho một người liền biến thành đưa cho hơn 10 người~ nhưng cậu cũng không mệt là được, cậu tặng đồ qua, người ta cũng đồng thời tặng bù về cho cậu. Mà những người này là ai? Đó toàn là đạo sư, giáo sư, giáo sư vinh dự của học viện Liên bang đệ nhất nha. Có rất nhiều người là trâu bò trong nghề, không nói cái gì, chỉ là ngẫu nhiên mở tiểu táo cũng khiến người cảm thấy được lợi không ít.

Vì thế Lạc Vân Thanh từ đây bắt đầu cuộc sống vừa đau khổ vừa vui sướng.

..................

Dư lại thịt kho tàu ăn xong một bữa cơm trắng thơm ngào ngạt, sau khi cơm nước xong Lạc Vân Thanh ở trong sân tiêu thực. Mà Leonard từ trong phòng mang ra hai ly nước chanh, đem một ly trong đó đưa cho cậu.

Cũng không biết là dưỡng thành thói quen lúc nào, Lạc Vân Thanh thực thích cho thêm một hai lát chanh vào ấm nước, như vậy trà pha ra cũng không có vị nùng, lại còn mang theo một cỗ mùi chanh thơm nhàn nhạt.

Cuối tháng 10, hơi thở mùa thu ở Đế Đô rất là nồng đậm, gió nhẹ thổi qua, không chỉ mang tới lạnh lẽo mà còn có cả lá cây rơi xuống....

"Vân Thanh, gần đây tôi có chút việc cần xử lý, ngày kia bắt đầu xin nghỉ học một thời gian."


Vốn dĩ không muốn phá vỡ loại không khí yên lặng này Leonard cuối cũng vẫn lên tiếng, nhưng không có cách nào, Ái Duy tinh đã xảy ra một vài việc, chỉ có thể chính hắn đi qua xử lý mới được. 

"Cần rất lâu sao?" Lạc Vân Thanh nghe thấy Leonard nói một đoạn thời gian, bỗng nhiên có chút lo lắng.

Bình thường mà nói học sinh xin nghỉ đều là xin mấy ngày, nhiều cũng không quá một hai tuần, rất ít người sẽ dùng một đoạn thời gian để hình dung, người xin nghỉ một đoạn thời gian đều là trong nhà hoặc là bản thân xảy ra việc lớn, không có cách nào mới phải xin nghỉ một đoạn thời gian.

"Tạm thời còn chưa xác định." Leonard lắc đầu, cụ thể muốn xin nghỉ bao lâu còn phải xem sự việc có bao nhiêu phức tạp.

"Cậu không sao chứ?" lo lắng trong mắt Lạc Vân Thanh như sắp tràn ra.

"Không có việc gì, yên tâm, không phải như cậu nghĩ đâu, chỉ là việc công ty mà thôi." Chẳng mấy khi Leonard giải thích mang theo hai chữ công ty.

"Công ty?"

Quả nhiên, Lạc Vân Thanh yên tâm thì yên tâm, nhưng cũng đồng thời khó hiểu, việc của công ty thì liên quan gì tới hắn? Leonard cũng chỉ là một học sinh mà thôi, cho dù hiện tại có thực tập ở Thất Ngôn, nhưng dù sao cũng chỉ là một thực tập sinh, việc của công ty cũng không cần hắn phải quản đi?

Rốt cuộc Lạc Vân Thanh cũng không phải người đánh vỡ nồi đất hỏi đến tột cùng, cho nên tuy rằng khó hiểu nhưng cũng chỉ đem nghi hoặc đặt trong đáy lòng, không tiếp tục truy vấn nữa, nhưng lo lắng trong lòng đối với Leonard nhưng thật ra ít đi nhiều.

Dù sao cũng là việc công ty! Có thế nào cũng chỉ ảnh hưởng có hạn tới hắn nhỉ, cũng lắm là Thất Ngôn đóng cửa, về sau không thể làm việc ở Thất Ngôn mà thôi.

Không biết Leonard  này chính là Leonard kia, Lạc Vân Thanh đối với sự tồn tại của Thất Ngôn cũng không quan tâm cho lắm, dù sao cũng chỉ là một công ty của vị hôn phu trước sau nhất định sẽ giải trừ hôn ước, có xảy ra chuyện gì cũng không ảnh hưởng tới mình.

"Ừ, việc công ty."

Leonard cũng không tiếp tục giải thích nữa, hắn nói như vậy chỉ là để Lạc Vân Thanh không lo lắng nữa, hơn nữa hắn cũng hiểu cái gì là càng nói càng lộ nhiều sai sót, đến lúc đó giải thích quá nhiều bị nhìn ra dấu vết thì làm sao bây giờ?

Lạc Vân Thanh còn chưa yêu hắn, nếu thật là dựa theo ý nguyện của cậu giải trừ hôn ước với hắn, hắn cũng không biết mình phải đi nơi nào mà khóc đâu.

"Vậy cậu tự lượng sức mà đi đi, ngàn vạn không nên cậy mạnh." Lạc Vân Thanh chỉ dặn dò hai câu này cũng không nói gì thêm nữa, nói nhiều cũng không có ích gì, mọi người đều là người trưởng thành, cái cần hiểu sẽ hiểu.

"Được." Leonard gật gật đầu.

"......"


"Vân Thanh."

"Ừ?" Cầm chén trà, Lạc Vân Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua  Leonard đang gọi mình.

Đáng yêu bạo kích!

Leonard bỗng nhiên cảm thấy mình giờ phút này không nói được gì, tận đến khi Lạc Vân Thanh gọi hắn vài lần mới phục hồi lại tinh thần được.

"Cậu vừa kêu tôi có chuyện gì sao?" Lạc Vân Thanh hỏi người bên cạnh vừa mới phục hồi lại tinh thần.

"Ách....tôi muốn hỏi cậu có muốn đi tới nhà tôi chơi không." Leonard khẩn trương ngón tay không nhịn được nắm chặt quai cốc, nhưng hai măt lại rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Vân Thanh.

Hắn cảm thấy trái tim mình đang kịch liệt nhảy lên! Đó là một loại khẩn trương chưa bao giờ thể nghiệm qua.

"Nhà cậu? Có thể nha." Lúc trước cũng tới nhà bạn chơi Lạc Vân Thanh đối với lời mời này cảm thấy không có gì.

Leonard sau khi nghe được lại cao hứng, tuy không biểu hiện rõ ra ngoài, nhưng Lạc Vân Thanh vẫn từ độ cong khóe môi hắn cảm nhận được, trước kia cho dù cười, hắn cũng chỉ hơi hơi cong một chút môi mà thôi, đâu giống hiện tại.

"Bằng không thì ngày mai đi? Ba mẹ tôi bọn họ đã sớm muốn gặp cậu." Nghĩ tới ba mẹ nhà mình ngàn dặn vạn dò mặc kệ là dụ dỗ cũng được lừa gạt cũng được, nhất định phải mang Lạc Vân Thanh về nhà cho bọn họ xem một cái, bằng không bọn họ sẽ giết tới trường học, Leonard thực đau đầu, dù sao hắn biết ba mẹ hắn cho tới bây giờ không nói đùa, hơn nữa cũng không phải không có biện pháp vào trường học.

Lạc Vân Thanh:......

Khoan đã!

Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng......, khi nào thì ba mẹ Leonard nhận thức mình? Lại còn muốn gặp mình?

"Ba mẹ cậu cố ý ở nhà chờ tôi?" Lạc Vân Thanh có chút cứng đờ quay đầu lại hỏi hắn.

"Đúng vậy." Leonard khẳng định trả lời.

Bỗng nhiên trong đầu Lạc Vân Thanh lúc này xuất hiện một đẳng thức.

Gặp ba mẹ Leonard = gặp ba mẹ?

Thật muốn mệnh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui