Bởi vì tờ giấy 0 điểm kia, khiến cho tất cả mọi người đều mang theo ánh mắt đồng tình nhìn Lạc Vân Thanh, mà nguyên bản cậu nắm chắc vị trí quán quân hiện tại vì lần thêm điểm này mà có thêm phần trắc trở không xác định.
Nếu thật sự vì lần thêm điểm này mà khiến cậu lỡ mất vị trí quán quân, vậy có chút bi ai.
Phải biết đó chính là vị trí quán quân! Quán quân! Nó đại biểu cho một lọ dịch chữa bệnh gen trung cấp, thứ này đối với người thường mà nói chính là có tiền cũng chưa chắc có chỗ mua.
Nghĩ đến bình chữa bệnh gen trung cấp kia Lạc Vân Thanh xác thực có chút đáng tiếc trong lòng. Vì thế nhìn đám tờ giấy 0 điểm kia yên lặng thở dài một hơi, trong lòng cứ cảm giác bình chữa bệnh gen trung cấp kia càng lúc cách mình càng xa.
Phải biết là điểm tích phân của mình hơn người thứ tư 33 điểm, người thứ ba 30 điểm, nhưng người thứ hai cũng chỉ là 17 điểm mà thôi, càng không khéo chính là ba người này đều có được ít nhất 5 tờ giấy nhỏ, chỉ cần bọn họ tùy tiện vận khí tăng mạnh một chút, mình có lẽ thật sự vô duyên đệ nhất.
............
"Xem ra lần này chúng ta có cơ hội nghịch tập lên rồi." Xếp hạng đệ nhị Nhiêu Sanh cao hứng chọc chọc Leonard bên cạnh mình trên mặt là nhịn không được hưng phấn.
Dịch chữa trị bệnh gen trung cấp nha! Cỡ nào khó được, hắn cũng thật không nghĩ tới mình cư nhiên có cơ hội được đến.
Nhưng lại nói tiếp hắn có thể bắt được cơ hội như vậy đa phần phải cảm ơn Lạc Vân Thanh, vì hắn xem Lạc Vân Thanh chơi cái trò chơi ném phi tiêu kia, được dẫn dắt, tiện đà bắt đầu điên cuồng phát động cân não lỗ hổng toàn bộ trò chơi, cũng chính vì như vậy mới có thể ngắn ngủi 1 ngày liền thắng được 500 tích phân, bằng không dựa vào 32 điểm hắn kiếm được trong cuộc thi đấu kiến thức bách khoa kia, xếp hạng 100 cũng không có cửa.
"Tôi cảm thấy chúng ta sẽ không có cơ hội như vậy." Leonard nhấp nhấp miệng, hồi tưởng lại vận khí không khoa học kia của Lạc Vân Thanh, nói một câu thực đúng trọng tâm, nhưng Nhiêu Sanh lại không tin.
Phải biết là hiện tại trên tay hắn có 7 "tờ giấy nhỏ thêm điểm", mà trên tay Leonard có 17 tờ, tích phân tăng lên thật không phải việc khó.
"Được rồi, biết hai người các cậu thân, nhưng cậu thật sự không muốn vị trí số 1 sao? Dịch chữa bệnh gen trung cấp mà cậu cư nhiên không muốn có?" Nhiêu Sanh vẻ mặt cậu đừng đùa.
Từ động tác, ngôn ngữ, hay là trạng thái đều là trắng ra, nhưng người có thể trần trụi nói ra nguyện vọng của mình, kỳ thực rất khó khiến người sinh ra ghét.
Dù sao đi tới nơi này, đối mặt với danh hiệu đệ nhất ai chả động tâm? So với những kẻ đầy miệng khiêm nhượng vừa nghe liền biết rất giả dối, Nhiêu Sanh nói trắng ra như vậy ngược lại càng khiến cho người ta thích.
"Không tin cậu đợi lát nữa tự mình nhìn xem." Leonard cũng không phản bác lại lời Nhiêu Sanh, tuy người khác sẽ cảm thấy hắn nói rất kỳ quái, nhưng lòng tin của Leonard với Lạc Vân Thanh rất là tự nhiên.
"Hắc hắc, vậy chúng ta liền nhìn xem, dù sao cơ hội này bạch nhặt, nếu không nghịch tập được cũng không sao, nếu nghịch tập thành công, vậy có thể kiếm lớn." Nhiêu Sanh cười hì hì nói.
Mà lúc này nhóm đạo diễn cũng đáp ứng yêu cầu của người xem đem hình ảnh phát sóng trực tiếp chuyển tới cái bàn trước mặt Leonard và Nhiêu Sanh.
Phải biết rằng hai người này hiện tại một người đứng thứ hai, một người đứng thứ ba, đều là người có khả năng nghịch tập Lạc Vân Thanh người tạm thời đứng vị trí thứ nhất nhất trước mắt, trò hay như vậy ai lại bỏ qua?
Vì thế tất cả mọi người ngừng thở nhìn hai người, nhìn con số hiện lên trên tờ giấy lại càng nhịn không được trở nên khẩn trương hơn.
Tờ giấy thứ nhất của Nhiêu Sanh mở ra chính là "4", đây là điểm cao khó có được trước mắt, vừa thêm 4 điểm này, chênh lệch điểm tích phân với Lạc Vân Thanh còn lại 13 điểm, 6 tờ giấy còn lại chỉ cần lại thêm một cái điểm cao nhữa, đó là một giây liền vượt mặt.
Nhưng đáng tiếc chính là....sau khi mở ra tờ giấy, vận may của Nhiêu Sanh hình như dùng hết, tờ giấy mở ra trừ bỏ một tờ có 2 điểm, còn lại 5 tờ tất cả đều là 1 điểm. Tổng số điểm thêm được cũng chỉ có 11 điểm, còn kém Lạc Vân Thanh 6 điểm.
"Vận khí của Nhiêu Sanh thật không tốt, nhiều điểm 1 như vậy."
"Kỳ thực vận khí của hắn còn tạm đi? 7 tờ 11 điểm, đối lập với bạn học trước, vận khí không coi là kém."
"Vận khí của 666 đúng là không tồi, như này cũng có thể ổn định cái ghế quán quân, về sau còn xin cá chép làm gì, trực tiếp chuyển thành cậu ta đi, cá chép hình người chính là đây."
"Nhiêu Sanh là thua, nhưng Leonard còn cơ hội, tờ giấy của hắn còn chưa mở mà."
"Ta cảm thấy khó, Leonard muốn đoạt ghế ít nhất cần 31 điểm, cái này không dễ lấy đi?"
"....."
Leonard cũng không biết các võng hữu đối với mình "kỳ vọng", hắn nhìn tờ giấy trên bàn của mình lâm vào trầm mặc, mà đồng dạng lâm vào trầm mặc còn có Nhiêu Sanh. Hắn muốn nghịch tập Lạc Vân Thanh không sai nha! Nhưng hắn cũng không muốn bị người khác nghịch tập.
Hiện tại Leonard đã mở ra vượt 24 điểm, này nói lên điểm hiện tại của hắn đã ngang hàng với mình, mà hắn còn 6 tờ giấy chưa mở, ngọa tào, này chính là 1 giây liền hạ gục mình sao.
Nhưng Nhiêu Sanh thay đổi một cái góc độ, đột nhiên tinh thần lại trở nên phấn chấn, dù sao dựa theo xác suất mấy tờ giấy cơ bản đều là 2 điểm kia của Leonard, thì hắn muốn nghịch tập thành quán quân cũng không khó đi? Chẳng lẽ mình phải chứng kiến quan quân ra đời từ bên người sao? Nghĩ tới đây, buồn bực vì bị đoạt danh hiệu đệ nhị của Nhiêu Sanh cũng không còn.
Dù sao hắn nhìn rõ, lần thi đấu này đa số là năng lực tổng hợp cùng năng lực ứng biến, dù sao người chỉ cần có năng lực là có thể đi lên, thực công bằng, tuy cũng có người chó ngáp phải ruồi trụ đến phút cuối, nhưng không ai có thể phủ nhận, loại vận khí này cũng là một loại thực lực nha, thậm chí có đôi khi vận khí so với thực lực còn quan trọng hơn!
"Cố lên nha huynh đệ, tôi xem trọng cậu, 6 tờ giấy 7 điểm, tính khả thi vô cùng lớn." Nhiêu Sanh ở bên cạnh Leonard cổ vũ, dáng vẻ khẩn trương kia hình như mở tờ giấy kia chính là của hắn vậy.
Nhưng theo từng tờ giấy 1 điểm bị mở ra, không chỉ có Nhiêu Sanh, rất nhiều người đều có một loại cảm giác thất vọng, dù sao bọn họ muốn xem kỳ tích bị đánh bại trong nháy mắt, nhưng hiện tại xem ra có thể đánh vỡ hay không còn chờ thương thảo đã?
Mà người hy vọng Lạc Vân Thanh tiếp tục kéo dài kỳ tích nhìn thấy Leonard mở ra tờ giấy thì lại đối lập với bọn họ, một đường cười "ha ha ha" không ngừng, đến cuối cùng còn sắp cười đến không thở nổi, đặc biệt là nhìn tới thần sắc buồn bực của bọn họ, tuy rằng còn không có ra kết quả, nhưng mỗi một tên đều là trong đắc ý mang theo một tia tự hào quỷ dị, giống như bọn họ chắc chắn người mình ủng hổ có thể giữ được cái ghế quán quân vậy.
Cuối cùng, trên tay Leonard còn 3 tờ giấy chưa mở, mà khoảng cách của hắn lúc này còn kém vị trí thứ nhất 4 điểm, chỉ cần có thể có được 1 tờ điểm cao, vậy vị trí số 1 lập tức đổi chủ.
Điều này khiến Lạc Vân Thanh cũng không nhịn được tâp trung tinh thần nhìn ba tờ giấy nhỏ kia.
"0", "0", "0".
Trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, 3 tờ giấy cuối cùng của Leonard đều là 0 điểm.
Thì ra ba tờ "0" điểm còn lại ở chỗ này!
Điều này khiến ngay cả Vương Y Y cũng không biết mình nên lộ ra biểu tình gì mới được.
Tổng cộng thả ra 2000 tờ giấy nhỏ, trong đó cũng chỉ có 20 tờ là 0 điểm, mà vì đạo diễn xỏ lá, những tờ giấy 0 điểm này đều được đặt ở những nơi bí ẩn nhất, kết quả hiện tại mọi người mới tìm được khoảng 1000 tờ, nhưng 20 tờ 0 điểm kia đều tìm được hết? Này đúng là không biết nên hình dung như thế nào.
"Xem ra bạn học Lạc Vân Thanh của chúng ta đã bảo vệ được cái ghế quán quân của mình rồi." Tuy không biết hình dung như thế nào, nhưng Vương Y Y cũng không dong dài, chỉ cảm thán một phen tờ giấy 0 điểm thần kỳ trong lòng, sau đó thực nhanh lấy lại thần trí, tiếp tục chủ trì hoạt động.
"Đến đây cuộc thi đấu thật sự kết thúc, đúng vậy, không cần nghi ngờ, phía sau thật sự không còn bất cứ phân đoạn gì nữa, mọi người thả lỏng một chút." Vương Y Y nhìn ánh mắt không tin tưởng của học sinh phía đối diện, có chút buồn cười, xem ra là di chứng do bị ngược nhiều đi.
"Vị trí thứ nhất của lần liên hợp khảo hạch của 10 đại trường cao đẳng thuộc về Lạc Vân Thanh, khen thưởng 1 lọ dịch chữa bệnh gen trung cấp, 1 huân chương chim ưng rubi đỏ; vị trí thứ 2 là Leonard, khen thưởng 1 lọ dịch chữa bệnh gen sơ cấp, 1 huân chương chim ưng ngọc bích; vị trí thứ 3 là Nhiêu Sanh, khen thưởng 200.000 đồng liên bang, cộng thêm 20 điểm số cùng một 1 huân chương chim ưng đá quý màu đen. Học sinh xếp thứ 4 đến thứ 10 khen thưởng 100.000 đồng liên bang cùng 10 điểm số, cộng thêm 1 huân chương chim ưng phổ thông; vị trí từ 5-100 khen thưởng 7 điểm số, cùng 1 huân chương phổ thông, vị trí từ 101-4464 khen thưởng 5 điểm số."
"Vị trí số 1 và số 2 ngoài khen thưởng dịch chữa bệnh gen còn có 300.000 đồng liên bang, vì phần thưởng quý, sợ trên đường đi bị mất, cho nên phần thưởng tạm thời không phát, chờ trở lại trường học, sẽ nhận từ giáo viên chủ nhiệm của các bạn. Điểm số khen thưởng của mọi người sẽ từ hệ thống giáo vụ tự động xét duyệt phát."
"Vị trí thứ nhất bảng xếp hạng hoa tươi là Tần Bất Ngữ, phần thưởng là quyền hạn xem thư viện của 10 đại trường cao đẳng, có cái quyền hạn này, liền có thể xem tất cả sách trong thư viện của 10 đại trường cao đẳng nha, kỳ hạn là 10 năm, mọi người có phải rất hâm mộ hay không?" Nhìn về phía Tần Bất Ngữ, Vương Y Y nghịch ngợm chớp chớp mắt, trong lòng kỳ thực có chút hâm mộ, phải biết rằng sách trong thư viện của 10 đại trường cao đẳng cũng không phải là giống nhau, đặc biệt là một ít sách quý giá, đều cần đăng ký báo danh để đọc, lại chỉ mở riêng cho học sinh của trường mình.
Khi nhìn thấy Tần Bất Ngữ bình tĩnh giơ tay lên cùng võng hữu giao lưu, Vương Y Y nói tiếp: "Ngày mai tất tiền lời của hoa tươi đều phát 40% cho mọi người, dư lại 60% sẽ lấy danh nghĩa của các bạn quyên tặng cho các quỹ từ thiện, danh sách cụ thể sẽ công bố trên website vào 3 ngày sau, hoan nghênh mọi người giám sát xem xét."
Nghe đến đó mặc kệ là người đoạt giải hay không đoạt giải, tất cả mọi người đều hoan hô, tuy không biết cụ thể bao nhiêu tiền, nhưng tiền được cho không ai chả thích?
Vương Y Y cười nhìn bọn họ sôi trào, qua vài phút chờ học sinh bình tĩnh lại, sau đó mới cầm một cái rương lớn phía dưới bàn ra.
"Hiện tại xin mời Lạc Vân Thanh, Leonard và Nhiêu Sanh đi lên nhận huân chương của mình." Vương Y Y mở ra cái rương, lấy ra ba cái hộp nhung nhỏ xa hoa nhất bên trong, mở ra, chỉ thấy bên trong là ba cái huân chương chim ưng màu bạc, điểm khác nhau duy nhất chính là màu sắc mắt chim khác nhau, cái ở giữa chính là đôi mắt làm từ rubi đỏ, mà hộp bên trái là ngọc bích, bên phải là đá quý đen.
Lúc này lãnh đạo tiến lên, Vương Y Y đem ba cái huân chương cung kính đưa cho lãnh đạo, sau đó lãnh đạo đem huân chương rubi đỏ đưa cho Lạc Vân Thanh, huân chương ngọc bích cho Leonard, huân chương đá quý đen cho Nhiêu Sanh, sau đó cùng chụp một loạt ảnh với mọi người.
"Chúng ta cùng vỗ tay hoan hô cho ba bạn ấy nào." Nói xong câu này, bốn phía truyền tới một trận vỗ tay, khiến cho Lạc Vân Thanh vốn không nghĩ tới cư nhiên còn nhìn thấy phong cách trao giải truyền thống bình dân của Hoa Hạ thế kỷ 21 như này run một chút.
Chờ tới khi lãnh đạo phát huân chương chim ưng thuần trắng phổ thông cho 97 học sinh tiếp theo, Lạc Vân Thanh càng nghĩ trăm lần cũng không ra vì cái gì thời đại tinh tế hôm nay cư nhiên sẽ xuất hiện quá trình trao giải "phục cổ" như vậy?
Mà chờ tới phân đoạn cuối cùng xuất hiện một vị lãnh đạo lên nói chuyện, loại khó hiểu này càng lên đỉnh điểm.
Rất tốt, đây là một lễ trao giải rất có hương vị "truyền thống."
Đứng ở phía dưới nghe lãnh đạo thao thao bất tuyệt nói chuyện, Lạc Vân Thanh có chút bi thương, phân đoạn trao giải như vậy không phải đã sớm bị thời đại đào thải sao? Ít nhất cậu cũng không gặp qua các trường học khác tiếp tục sử dụng quy trình trao giải như này, cho nên vì cái gì hiện tại còn phải dùng thế? Điểm này không phù hợp với nguyên tố thời thượng! Đồ vật đã sớm nên bị đào thải nha!
Đương nhiên cậu chắc chắn không thể nghĩ được đây là khổ tâm của đạo diễn, vì hợp với tình hình, đạo diễn chính có thể nói là dùng sức chín trâu hai hổ, trăm cay ngàn đắng mới tìm được tư liệu của mẫu tinh, tiện thể tái hiện một quy trình trao giải này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...