Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Trấn định quan sát hoàn cảnh xung quanh, Leonard phát hiện sóng tó đánh vào có quy luật thời gian, từ lui bước đến bao phủ có mấy giây, mà phương pháp tốt nhất chính là có thể chờ đến khi sóng lui lại đem người kéo lên.

Diana không nghĩ tới cư nhiên thực sự có người tới cứu  mình, mừng rỡ như điên hô: "Tôi ở chỗ này, các cậu thấy tôi không?"

Nàng thật là xui xẻo, chỉ là nhặt một cái ốc biển mà thôi đã bị sóng biển cuốn đi, hơn nữa  xui xẻo nhất chính là lúc ấy  mình chỉ có một người, ngay cả cầu cứu cũng không có biện pháp.

"Cậu còn có thể chịu đựng được không?" Giọng nói rất lớn của Bàng Hoằng hướng về phía người bên kia kêu.

"Chỉ có thể kiên trì được hơn mười phút." Càng là khi tới gần nguy cơ, Diana cảm thấy bản thân càng bình tĩnh, môi trắng bệch, cả người đều cảm giác thực lạnh, nhưng cơ bắp lại nắm chặt vào cục đá.

Nếu không phải chân nàng bị thương, tay cũng yếu một chút không dễ dùng sức, nàng đã sớm tự mình nghĩ cách bò lên trên.

"Chúng ta liền tới cứu cậu, cậu cố lên nha, kiên trì một chút."

"Đã biết, mặt khác chân tôi hiện tại không có sức lực." Diana kêu lên kiệt lực, chỉ sợ mình cho tin tức sai lầm, khiến người cứu mình cũng gặp nạn.

"Các cậu ở đây chờ tôi, tôi đi qua." Leonard tính toán từ bên này sang tới bên kia là đường tốt nhất, đầu óc không ngừng suy nghĩ.

"Không được, quá nguy hiểm, hơn nữa chân nàng không có sức, vậy không có nhiều sức lực lắm, tôi cũng cùng qua hỗ trợ?" Đường An cảm thấy không thể để Leonard đi một mình, quá nguy hiểm, hơn nữa Đường An nhận ra, người kia chính là Diana, tuy rằng Diana có điểm khiến người chán ghét, hắn cũng phiền nàng, nhưng là người từ nhỏ đã nhận thức nàng Đường An không thể thờ ở khi thấy nàng gặp nạn ở chỗ này mà không cứu.

"Bàng Hoằng, cậu lưu lại chỗ này tiếp ứng, tôi cùng Đường An hai người đi qua." Leonard thấy Đường An đáy mắt lo âu, đồng ý cùng hắn cùng nhau qua đi.

Leonard cầm lấy sợi dây xích kim loại kéo kéo, phát hiện không nhúc nhích liền an tâm, để Bàng Hoằng cầm đầu xích đứng ở trên mỏm cự thạch, để Đường An đi xuống giữa, hắn đứng ở độ cao chỗ sóng đánh vào, trung gian có một cái hõm, bên trái còn có một cái hang đá nhỏ có thể hồi sức, hai người khi xuống chỗ trung gian một cỗ sóng đánh lại đây, mạnh đến nỗi thiếu chút nữa không đứng vững, lung lay vài cái mới dần ổn định.

Đứng ở chỗ này, Leonard nhìn xuống khoảng cách còn tầm 2 mét, không ngừng tìm kiếm chỗ đặt chân tiếp theo, cuối cùng nhìn thấy mấy viên cột đá nhọn bên cạnh Diana trước mắt liền sáng ngời.

"Cậu ở chỗ này chờ, tôi đi xuống."


Chờ một đợt sóng triều lui ra, Leonard một tay nhanh nhẹn bám lên mấy khối đá nhô lên, tay vừa mới nắm chặt cột đá, sóng biển lại  đánh lại đây một cái,  bọt nước thật lớn một chút liền bao phủ hắn.

Nín thở, nhắm mắt, chờ sóng biển lại lần nữa lui bước Leonard nhanh chóng lệch vị trí, tay phải bắt lấy Diana, tay phải một tay đem dây xích quấn quanh lên, la lớn: "Kéo.", Sau đó đem tay phải buông ra, nắm chặt cột đá.

Đường An một bàn tay dùng sức kéo, một cái tay khác cố định bản thân, mà Bàng Hoằng còn lại là dùng hết sức bú sữa mẹ, khi sóng biển đánh lên lợi dụng sức nổi đem Diana kéo lên.

Đường An nhanh nhẹn ôm lấy nàng, lo lắng nhìn hõm đá bị nước biển bao phủ, chờ đợt sóng biển này qua đi.

Lại một đợt sóng biển lùi lại, Đường An dựa vào Bàng Hoằng kéo, cuối cùng đem Diana kéo lên, mà Leonard cũng đi tới phía trụ đá điểm tựa kia.

"Đường An cậu đợi lát nữa đi lên trước, đem vị trí nhường cho Leonard." Bàng Hoằng ở phía trên nhìn đến Leonard biểu tình còn tính nhẹ nhàng, liền biết nếu không có ngoài ý muốn hắn nhất định không có việc gì, cho nên để Đường An trước đi lên, bằng không Leonard không có điểm tựa càng nguy hiểm.

"Được." Đường An gật gật đầu, khi sóng biển giảm nhỏ ra sức hướng lên trên bò, chờ hắn an toàn đi lên, toàn bộ người chặt chẽ nhìn chằm chằm vị trí Leonard đang đứng.

Đặc biệt là Lạc Vân Thanh, khi nhìn Leonard ở dưới bị nước bao phủ, chỉ cảm thấy  trái tim vẫn của mình luôn co rút đau đớn, hô hấp cũng sắp không thông thuận.

Hai mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt biển, chỉ sợ xảy ra điều gì ngoài ý muốn. May mắn khi đợt sóng biển này lui lại Leonard linh hoạt một lần nữa bắt lấy cột đá lúc mình xuống đã nắm vào.

Khi nhìn thấy Đường An đem vị trí nhường ra, càng nhanh chóng dẫm lên mấy cái mỏm đá nhô ra, vài giây liền bò tới chỗ Đường An đứng lúc trước, mà lúc này sóng biển cũng vừa vặn đánh tới.

"Bang......"

"Rầm......"Bởi vì sóng biển đánh sâu vào, Leonard cả người đụng thật mạnh vào vách đá gồ ghề, lay động một hồi mới ổn định lại được thân mình.

Lại qua vài giây, sóng biển lui ra, hắn nhảy vài bước nhỏ, rốt cuộc bò lên trên đỉnh cự thạch.


............

"Cảm ơn, thật cám ơn." Nhìn thấy Leonard đi lên, Diana bỗng nhiên òa khóc, hiện tại mới  cảm giác được mình rốt cuộc đã an toàn.

"Cô sao lại bị nước biển cuốn đi như vậy?" Nhìn Diana chật vật, Đường An nguyên bản có tâm tư muốn cười nhạo nàng liền không nỡ, ngược lại thở phì phì hỏi: "Đồng đội của cô ở đâu? Thấy cô gặp nạn liền đi rồi?"

"Tôi không có đồng đội,chỉ có một mình một người, khi nhặt ốc biển ở bờ biển không lưu ý bị cuốn đi."

"Cô là bị ngựa đá đến thiểu năng trí tuệ à? Một mình chạy tới bờ biển nhặt ốc biển? Hơn nữa gặp nạn cư nhiên còn không cùng người phụ trách cầu cứu?" Đường An cảm thấy Diana quả thực không thể nói nổi, vì thế càng nói càng tức giận, nói xong lời cuối cùng thanh âm càngthêm chói tai, Bàng Hoằng nghe thấy đều nhịn không được kéo kéo quần áo hắn, ý bảo hắn bớt tranh cãi.

Tuy hắn cảm thấy Đường An nói có đạo lý, nhưng người này vừa mới được cứu lên, hiện tại còn đang khóc kìa, cứ nói người ta như vậy, không tốt lắm đâu?

"Đừng kéo quần áo của tôi, tôi nói này Diana, cô muốn thắng cũng không phải thắng như vậy, mình cô chết thì thôi, nhân viên phụ trách khảo hạch người ta còn vì cô chết mà chịu trách nhiệm, cô đừng hại mình hại người." Đường An là thật sự sợ, sao lại có người ngu xuẩn như vậy chứ?

Phát hiện người đang bám vào mỏm đá tùy thời bị sóng cuốn đi là Diana, hắn thật sự nhịn không được muốn đánh chết nàng.

"Thiết... thiết bị đầu cuối của tôi không phát được tin tức cầu cứu, hơn nữa khí cụ phát sóng trực tiếp cũng không biết chạy đi đâu, người xem phát sóng trực tiếp có lẽ cũng không phát hiện tôi gặp nạn." Trong mắt Diana đầy nước mắt, quật cường nhìn Đường An.

"Đường An cậu đừng nói tôi ngu xuẩn như vậy, tôi mới không ngốc như vậy đâu, cái này chỉ là thi đấu, có thể quan trọng hơn tính mạng của tôi sao?" Diana khó được không có trang điểm, khuôn mặt thanh tú tuy không có sự sắc sảo như lúc hóa trang, nhưng  lời nói lại vẫn như cũ có tính công kích, mặt càng là thiếu đánh, đặc biệt là đối với tên ngu ngốc cái gì cũng không hỏi rõ ràng liền quát mắng người ta này.

Đường An: "......"

Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh, Đường An bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đặc biệt là khi hắn phát hiện tầm mắt của mọi người đều đang nhìn mình, loại xấu hổ này càng đậm dày.


"Rồi, cậu biết là được." Ngượng ngùng nói xong câu này, Đường An có chút xấu hổ ngồi xổm xuống, cõng lấy Diana, hướng lên trên bò.

Diana cũng không khách khí, nhảy lên lưng hắn, cái gì cũng không nói.

"Cảm ơn hai người các cậu, thật sự rất cám ơn, nếu không có các cậu, có lẽ hôm nay tôi lành ít dữ nhiều." Diana ở trên lưng Đường An, đối Leonard và Bàng Hoằng phi thường chân thành lại lần nữa nói lời cảm tạ.

Nghe được nàng nói lời cảm ơn không có mình Đường An càng thêm tức giận bất bình.

"Diana cô còn chưa nói cảm ơn tôi đâu, tôi cứu cô đấy."

"Thực xin lỗi, không nhìn thấy."

"Này, cô là có ý gì, cô có tin tôi ném cô xuống hay không." Tuy rằng nói như vậy, nhưng Đường An động tác lại càng thêm cẩn thận.

"A, có bản lĩnh cậu liền ném xuống đi nha."

"......"

"Đó là bạn gái Đường An sao?" Từ Hiểu Tuệ hỏi.

Quan Oánh Oánh nhìn hai người ồn ào nhốn nháo, mắt mang hâm mộ nói: "Hẳn là vậy đi? Cảm giác là loại hình hoan hỉ oan gia, ồn ào nhốn nháo, cậu gặp qua Đường An cùng  nữ hài nào ầm ĩ  như vậy chưa."

"Kỳ thật tôi cảm thấy đội trưởng cùng phó đội trưởng cũng là tình lữ." Quan Oánh Oánh quay đầu, nhìn Lạc Vân Thanh toàn bộ tinh thần đều ở trên người Leonard, tới gần Từ Hiểu Tuệ cùng Vương Phiên Phiên, nhẹ giọng ở bên tai các nàng nói.

"Tôi cũng cảm thấy." Vương Phiên Phiên gật gật đầu, rất là tán đồng. Này tuấn nam mỹ nam yêu đương đẹp mắt nha, tuy rằng đội trưởng không thừa nhận, nhưng là Từ Hiểu Tuệ vẫn luôn cảm thấy bọn họ hai cái chính là tình lữ.

"Cậu nhìn kìa, mau nhìn."

"Ừ ừ, vén áo lên rồi, cậu nói hai người bọn họ đang làm cái gì?"


"......"

"Ba người các cậu đang nói gì vậy? Khe khẽ nho nhỏ." Thái Tử Thành nhìn ba nữ sinh tránh ở một góc đột nhiên lên tiếng dò hỏi.

"Chúng tôi đang nói tới tình yêu của đội trưởng và đội phó." Thấy là Thái Tử Thành, Vương Phiên Phiên liền nói thực.

"Hắc, tôi còn tưởng là việc gì chứ, đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao? Ai không biết  hai người này đang yêu đương nha." Thái Tử Thành còn tưởng  là cái tin tức gì lớn chứ, thì ra là chuyện cũ rích này.

"Chính là đội trưởng không phải nói không có sao?" Quan Oánh Oánh không hiểu ra sao.

"Người ta đây là điệu thấp, điệu thấp cậu hiểu không? Nhưng bọn họ vốn dĩ chính là một đôi."

Thái Tử Thành thực khẳng định nói đến.

"Nga nga, thì ra là như vậy nha."

"Ừ ừ, chúng ta hiện tại đã hiểu, sẽ không nói ra ngoài."

"Tôi đã nói mà, nhiều người theo đuổi như vậy,hai người này không chỉ đều không đồng ý, lại còn cảngày như hình với bóng, thì ra là đang nói chuyện yêu đương nha."

"Biết là được rồi, đừng nói linh tinh." Thái Tử Thành cảnh cáo nói.

"Được rồi, biết rồi, chúng ta có chừng mực." Quan Oánh Oánh gật gật đầu.

"Đúng vậy, yên tâm đi." Vương Phiên Phiên cũng  gật gật đầu theo.

Còn Từ Hiểu Tuệ thì sao? Vốn dĩ cảm thấy lúc trước Lạc Vân Thanh nói hẳn là thật sự, rốt cuộc hàng này gạt người cũng không chỗ tốt, nhưng là hiện tại nhìn Lạc Vân Thanh cùng Leonard ở bên kia sờ tới sờ lui, nàng lại cảm thấy hai người hẳn là chỉ là muốn điệu thấp, vì thế cũng gật gật đầu theo.

Dù sao nếu không phải là tình lữ, hai người này cũng quá ái muội đi? Rải thức ăn cho chó như vậy, sao có thể không phải tình lữ chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui