Trải qua một ngày tươi đẹp ở Phúc trang, Lương Tử Kiệt phát hiện thì ra nướng BBQ cũng là một loại mỹ vị vô thượng, lúc trước có thể thể ăn đồ nước BBQ đến mức sợ hãi chỉ là vì ba mẹ nhà mình không làm ra hương vị ăn ngon như này mà thôi!
Thịt ba chỉ, ăn ngon! Sụn heo, ăn ngon! Cà tím nướng, ăn ngon! Cánh gà nướng mật, ăn ngon!......
Tất cả những liệu từ thấy qua cho tới chưa thấy qua đều có thể dùng để nướng BBQ! Quét một lớp nước sốt nướng thơm nồng lên, trong phút chốc hương bay mười dặm, khiến người ứa cả nước bọt.
TUy Lương Tử Kiệt là fan của Lạc Vân Thanh, nhưng vì đồ ăn thật sự là quá ngon, ăn ngon tới mức Lương Tử Kiệt đều không rảnh mà lo nói chuyện với Lạc Vân Thanh, tận đến khi ăn uống no đủ hắn mới nhớ ra mục đích của bản thân, do dự ngượng ngùng cầm giấy bút mà mình mang theo lên núi tìm Lạc Vân Thanh, muốn thần tượng ký tên cho một cái.
Lạc Vân Thanh sửng sốt một lát sau đó cười cười với hắn, biết ý ký cho hắn một chữ, thấy hắn cầm chữ ký ôm ở ngực, vẻ mặt vui mừng như điên trong lòng cũng có chút cao hứng.
Dù sao có người thích mình như vậy, vậy vì sao mình lại không cao hứng chứ!
Đứng lên, Lạc Vân Thanh cho hắn một cái ôm, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt hâm một của đám thiếu niên xung quanh, Lạc Vân Thanh quan tâm hỏi: "Còn có ai muốn ký tên và ôm không?"
Các thiếu niên bởi vì không chuẩn bị giấy bút mà lỡ mất dịp sôi nổi ngẩng đầu vội vàng đồng ý, bộ dáng sốt ruột như sợ Lạc Vân Thanh sẽ đổi ý vậy.
"Muốn, muốn, Vân Thanh ca ca cùng Leonard ca ca có thể đều ký cho em một cái không? Ký ngay ở trên bức ảnh này."
"A? Phỉ Phỉ cậu cư nhiên có ảnh chụp kết hôn của Vân Thanh ca ca và Leonard ca ca? Cậu đây là tải ảnh trên Thiên Bác sau đó in ra sao? Cậu đúng là quá thông minh, vì sao tôi lại không nghĩ ra làm như vậy chứ?"
"Ô ô ô ~ tôi cũng muốn ký tên, nhưng mà, nhưng mà...... tôi không có mang giấy bút, Vân Thanh ca ca cùng Leonard ca ca, hai anh có thể chờ em một chút không? Em hiện tại liền về nhà lấy."
"......"
Không nghĩ tới các bạn khách nhỏ đều là tiểu fan của mình!
Nhìn đứa nhỏ cầm bức ảnh kết hôn của mình và Leonard vừa mới post lên Thiên Bác thẹn thùng đưa tới trước mặt mình, Lạc Vân Thanh cũng có chút hơi mất tự nhiên.
Tuy ảnh kết hôn là cậu và Leonard chọn lựa rồi mới post lên Thiên Bác, cậu cũng biết chắc chắn sẽ có rất nhiều người lưu lại cất đi! Nhưng mà! Cậu thật, sự, không, nghĩ, tới, lại có người đem những hình ảnh đó tải về rồi in ra để mình ký tên như thế này!
Nhìn đãi ngộ chỉ đại minh tinh mới có khiến người có chút lúng túng ngọt ngào.
Đương nhiên không chỉ có cậu có loại cảm giác này, một trong hai nhân vật chính trong bức ảnh là Leonard cũng có loại cảm giác như thế!
Mấy người lớn và các bạn nhỏ xung quanh đối với cách làm của cô bạn nhỏ này có bao nhiêu tán thưởng liền khiến hắn có bấy nhiêu ngượng ngùng!
Nếu không phải Leonard từ trước tới nay thường xuyên nghiêm mặt có lẽ đã sớm bị người nhìn ra rồi, nhưng hiện tại cũng không kém, hai người thống nhất đỏ bừng vành tai ký tên cho đứa nhỏ kia, sau đó không chút dấu vết khuyên ngăn mấy đứa nhỏ đang có ý đồ về nhà tìm chỗ in ảnh ra cho bọn họ ký tên, lấy một tập giấy từ trong văn phòng ra, ký tên cho từng người một.
Các phụ huynh xung quanh nhìn đứa nhỏ nhà mình ngoan ngoãn xếp hàng chờ ký tên, trong lòng cứ gọi là cảm khái vạn phần.
Trước kia đứa nhỏ nhà mình truy tinh, cái gì cũng không học mỗi ngày liền học theo những động tác ngu ngốc trên phim trên ảnh của đám minh tinh kia, chính là từ sau khi bọn họ truy tinh biến thành Lạc Vân Thanh, đứa nhỏ nhà mình liền thích học tập, về đến nhà cũng thay đổi bộ dáng, trước kia về đến nhà chuyện đầu tiên làm là gọi bạn gọi bè đi chơi, hiện tại về đến nhà bọn họ đầu tiên là học tập, chờ học xong mới có thể đi chơi, đương nhiên ước mơ cũng thay đổi, trước kia mỗi người đều muốn làm đại minh tinh, hiện tại vừa hỏi ước mơ là gì đều nói sau này mình lớn lên muốn làm nhà khoa học.
Sự thay đổi này khiến các phụ huy vốn dĩ rất ghét con cái nhà mình truy tinh cũng thay đổi thái độ, đối với việc đứa nhỏ muốn truy ngôi sao Lạc Vân Thanh này bọn họ một ngàn một vạn lần đồng ý!
Dù sao Lạc Vân Thanh là một thần tượng khơi nguồn cảm hứng hiếm thấy, có thể dẫn dắt bọn nhỏ hướng về chính diện phát triển!
......
Ký tên đến mỏi tay, nhìn cuối cùng ngay cả các phụ huynh cũng muốn một cái chữ ký, Lạc Vân Thanh và Leonard chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nhau cười khổ.
Bận việc nửa giờ, đem người tiễn đi sau đó hai người sợ lại bị hàng xóm xin chữ ký, cho nên cũng không về nhà dưới trấn nhỏ Vân Quế, mà ở lại Phúc trang.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Vân Thanh cùng mọi người ở Phúc trang dậy thật sớm, sau đó cùng đi tới ruộng làm việc, sau đó chuyển hàng mới tới kho hàng của Phúc trang!
Ở Phúc Trang, ngoại trừ cây công nghiệp cực kỳ cá biệt, nó chủ yếu kinh doanh nông phẩm nông trường là chính.
Trong đó chủng loại mỹ phẩm dưỡng da không nhiều lắm, vì bọn họ không chủ động đi nghiên cứu chế tạo mỹ phẩm dưỡng da, trước mắt có chủng loại mỹ phẩm dưỡng da là vì nông sản gieo trồng phục vụ nghiên cứu chế tạo mà thành.
Ví dụ như nước mướp hương là vì Phúc trang gieo trồng một mảnh, quả mướp bán hết còn dư lại dây mướp bên trong mênh mông ú ụ nước mướp, mọi người cảm thấy thật sự là quá lãng phí cho nên mới nghiên cứu chế tạo ra một loại sản phẩm này.
Cho nên sản phẩm ở Phúc trang cơ bản không tăng thêm những loại dược phẩm hóa học mà các loại mỹ phẩm dưỡng da khác hay cho vào.
Nhưng đúng là vì sản phẩm của bọn họ không cho thêm mấy thứ đồ vật lung tung rối loạn vào, hơn nữa chất lượng của bản thân sản phẩm vượt qua chỉ tiêu, cho nên mỹ phẩm dưỡng da chế tạo ra hiệu quả tốt ngoài ý muốn.
Dùng thời gian dài thậm chí còn có thể khiến làn da càng trở nên tinh tế, cho nên mỹ phẩm dưỡng da ở Phúc trang mới bị bên ngoài đoạt đến rách đầu như vậy.
Tương đương với danh tiếng của mỹ phẩm Phúc trang, thậm chí còn tốt hơn đó chính là rượu hoa Phúc trang, nhưng tương ứng với danh khí chính là số lượng bán ra!
Rượu hoa mỗi ngày Phúc trang đưa ra thị trường kỳ thật rất là ít, ít đến mức có thể khiến người cướp được được gọi là Cẩm Lý!
Bởi vì rượu hoa khó đoạt, ngay từ đầu thậm chí còn sinh ra "đảng con bò" (đầu cơ), một đám học sinh nghèo có thời gian nhưng không có tiền mỗi ngày đúng giờ ngồi canh ở cửa hàng trên mạng của Phúc trang đoạt đồ vật, may mắn cướp được sẽ bán lại với giá cao.
Đương nhiên đây cũng không phải hiện tượng đặc thù, Thiên Bác có "đảng con bò", cửa hàng thật cũng nảy sinh cái gọi là "đại mua", "đại mua" này được thành lập bởi các vị lão nhân về hưu ở Hải thị, vì mỗi ngày bọn họ đều dậy sớm leo đăng vân thê, cho nên tiện thể đứng ở cửa hàng Phúc trang xếp hàng mua đồ, mua được nếu nhà mình dùng thì dùng, nhà mình không cần thì bán lại cho người khác.
Bởi vì điều này nên các lão nhân lão thái đều tìm được mùa xuân sự nghiệp thứ hai, kiếm được tiền ở nhà nói chuyện cũng mạnh dạn không ít!
......
"Lúc các cậu kết hôn đem đám rượu hoa này tới làm rượu trong tiệc cưới sao?"
Lưu Cảnh Huy thấy ánh mắt Leonard dính vào rượu hoa, hiểu rõ hỏi.
Đám rượu hoa trong kho này là mấy đợt rượu ban đầu giữ lại.
Hiện tại đã qua mấy năm, hương vị của đám rượu hoa này càng thêm thuần hậu, ngon hơn ngày đầu không ít.
Nói tới đây, Lưu Cảnh Huy liền bội phục! Phải biết rằng hắn và Úc Tuyên cũng không thiếu tiền, hơn nữa bởi vì hai người bọn họ trước kia đều là quản lý cao cấp của công ty lớn, cho nên rượu uống qua có lẽ còn nhiều hơn Lạc Vân Thanh uống nước, nhưng bọn họ từ trước tới nay chưa uống qua rượu nào ngon hơn rượu hoa này!
Lưu Cảnh Huy hắc hắc cười khúc khích, nói đến hôn lễ của hắn và Úc Tuyên hoàn toàn không có bộ dáng khéo léo đầy năng lực lúc bình thường.
"Đúng vậy, Úc Tuyên cuối cùng cũng đồng ý lời cầu hôn của tôi, chờ hôn lễ của tiểu lão bản cậu kết thúc hai người bọn tôi cũng không sai biệt lắm sẽ kết hôn."
"Chúc mừng chúc mừng, Úc Tuyên có thể coi là đồng ý lời cầu hôn của anh, rượu này không cần anh mua, coi như phúc lợi tôi cho hai nhân viên bọn anh đi!" Lạc Vân Thanh vung tay, tuy có chút xót ruột, nhưng vẫn quyết định đem một kho rượu đưa cho hai người.
"Vậy thì cảm ơn cậu." Lưu Cảnh Huy híp mắt cười cảm thấy mỹ mãn.
Trong lòng nghĩ nếu Lạc Vân Thanh hào phóng vậy hắn và Úc Tuyên cũng không thể keo kiệt.
Vốn dĩ hai người chính là quản lý cao cấp của công ty lớn, làm việc mười mấy năm kiếm được không ít tiền, đương nhiên cũng không ít thứ tốt, hơn nữa sau khi đi vào Phúc trang, để bọn họ càng thêm nỗ lực giúp đỡ Phúc trang phát triển Lạc Vân Thanh cũng cho bọn họ một ít cổ phần Phúc trang, Phúc trang kiếm đầy chậu đầy bát, vậy bọn họ sao có thể không kiếm bộn theo được đây.
......
Hiếm khi đi tới trấn nhỏ Vân Quế, Lạc Vân Thanh và Leonard đương nhiên không thể cứ ngốc tại Phúc trang làm việc.
Thậm chí vị lão bản Lạc Vân Thanh này rất là lười, tới Phúc trang ngoại trừ mở một ngày làm việc sớm, làm một chút việc, thương lượng xong tác dụng của đám rượu hoa kia xong, Lạc Vân Thanh gọi Leonard, hai người hơi hơi ngụy trang một chút liền xuống núi.
Thời gian ba năm không lộ mặt trước mặt công chúng tuy không đến mức khiến mọi người quên mất có một người là Lạc Vân Thanh, nhưng vì thời gian làm lạnh, sự truy phủng của mọi người đối với Lạc Vân Thanh chắc chắn không điên cuồng bằng năm đó mỗi ngày cậu đều lên hot search.
Hơn nữa mấy năm nay bởi vì thân phận nhà khoa học của Lạc Vân Thanh thâm nhập nhân tâm (tại mấy năm này Lạc Vân Thanh có mặt rất nhiều trong sách giáo khoa của Liên bang), cho nên ấn tượng của mọi người cũng thay đổi theo!
Vừa nói tới Lạc Vân Thanh rất nhiều người liền sẽ liên tưởng đến nhà khoa học, nghĩ tới nhà khoa học phản ứng đầu tiên trong đầu mọi người chính là cậu ở trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, sao có thể sẽ ra ngoài chơi đùa!
Cho nên hai người ra ngoài chơi dễ dàng hơn lúc trước rất nhiều, người khác thấy bọn họ cùng lắm thì cho rằng hai người này có chút quen mắt hoặc là hai người này có chút giống nhà khoa học trẻ tuổi rất nổi danh kia và bạn lữ của nhà khoa học, nhưng nếu để bọn họ tin tưởng Lạc Vân Thanh chính là nhà khoa học kia?
Thật là có chút khó khăn!
Dù sao Lạc Vân Thanh là nhà khoa học a! Nhà khoa học không phải là cho dù không có việc gì cũng thích ở trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm sao? Sao có thể nhàn nhã cầm một chén đồ ăn vặt vừa đi vừa ăn giết thời gian như vậy?
Tuy Lạc Vân Thanh không biết người khác nghĩ như vậy, nhưng thấy người qua đường không nhận ra mình, hoặc là có nhận ra thì cũng tự mình phủ định, cùng Leonard hai người chơi đến vui vẻ.
Kết quả cuối cùng vui quá thì sẽ hóa buồn, khi hoạt động sắp kết thúc bi kịch tới -- cậu bị nhận ra!
Nhưng...... Vẫn luôn bị người đi theo như vậy cũng không phải biện pháp.
Cuối cùng không có biện pháp hai người đành phải đem vị râu xồm kia tới một nơi trống trải không người.
"Nói đi, anh có chuyện gì?" Nhìn vị râu xồm trước mắt, Leonard khoanh hai trước ngực, ngữ khí lạnh lùng hỏi.
Ách...... Kỳ thật râu xồm cũng sợ bọn họ, dù sao thì một người cũng là nhà khoa học trạm tay là bỏng ở Liên bang, mà một người thì là người thừa kế gia tộc đỉnh cấp hào môn của Liên bang, mặc kệ là người nào cũng khiến hắn chịu không nổi, nhưng mà....hai người này là đôi phu phu nổi tiếng nhất Liên bang hiện tại! Hắn đi du lịch một lần là có thể gặp được hai người bọn họ, đây còn không phải là duyên phận ông trời ban cho sao?
Càng nghĩ càng thấy có lý, râu xồm cuối cùng kiềm chế sợ hãi trong lòng, cố gắng bình tĩnh những giọng nói lại run run cất lên: "Chào, chào hai vị, tôi, tôi là Charlie đạo diễn của chương trình
, các vị hẳn là biết chương trình này nhỉ...chủ yếu là quay chiếu cảnh cha mẹ và con cái ở chung....cho nên...xin hỏi các vị đối với có hứng thú không?"
Lạc Vân Thanh & Leonard: "......" Bị bệnh à! Cái chương trình này thì có liên quan qué gì tới bọn họ?